Chương 288 Lẽ nào anh ta cố ý?

[Mật mã đã sai, xin mời nhập lại một lần nữa] Vinh Sở Lâm tức giận quay đầu lại nhìn Phong Thần Nam sách cổ áo của anh lên.

“Cậu rốt cuộc có phải là anh em hay.

không?”

Phong Thần Nam nhíu mày đẩy tay anh ta ra tự mình điền mật mã.

Tít tít — [Mật mã đã sai, xin mời nhập lại một lần nữa] Nhập vài lần kết quả vẫn là như vậy, Phong Thần Nam cũng có phần hơi mơ màng.

Chuyện gì xảy ra vậy?

“Nhà của mình cũng không nhớ được mật mã?’Vinh Sở Lâm trợn mắt nhìn dáng vẻ của Phong Thần Nam với ánh mắt “anh tiếp tục giả bộ đi.

“Tôi là người ngu ngốc như vậy sao?”

Lần này đến phiên Phong Thần Nam nhịn không được hét lên một tiếng.

Chỉ thấy anh đen mặt lại nhấn chuông cửa, hi vọng màn hình phía trên nhanh chóng trả lời.

‘Vừa mới vang lên hai tiếng đã được kết nối.

Ống nghe truyền ra một tiếng non nớt, trong lòng Phong Thần Nam buông lỏng xuống “Con trai mở cửa cho ba”

“Không mở”

“Mẹ nói tuyệt đối không thể để ba và chú đi lên, cho nên con đem mật mã thay đổi rồi thế nên đêm nay ba cùng chú đi đi”

Bé Hai nói năng hùng hồn đầy đủ lý lẽ.

Phong Thần Nam đầu đầy vạch đen, nhịn xuống cơn giận giải thích: “Ba không có ý định đưa chú ấy lên trên, chú ấy đã đi rồi”

“Ba cho rằng con không nhìn thấy được camera sao.”

“Dù sao ba đêm nay ở đây cũng không có chỗ ngủ, cho cha quay trở về biệt thự đi bye”

Bé Hai nói xong lời này thì có chút hả hê cúp điện thoại.

Phong Thần Nam khóe miệng giật giật.

Phút chốc chỉ thấy anh xoay người dùng sức đạp tới.

‘Vinh Sở Lâm nhanh nhẹn mà tránh được không ăn một đạp chí mạng, mặt không chút thay đổi còn không quên bỏ đá xuống giếng thừa cơ nói: ‘Không nghĩ tới địa vị ở trong nhà của cậu lại thấp như vậy”

Vinh Sở Lâm đối với Phong Thần Nam có một chút khác nhau sau sự tình.

Anh ta hiện nay đã xác định Mãn Tuyết Nguyệt đang ở khu chung cư này, trong lòng kiêu căng dân dần bình phục lại “Cậu cứ như vậy đi?”

“Chẳng lẽ lại còn dựa vào người đàn ông không có địa vị trong nhà như cậu mang tôi đi lên gặp mặt cô ấy?”

“Không biết nói chuyện thì câm miệng lại.”

Hai người đàn ông vừa nói vừa đi ra khỏi khu chung cư.

Phong Thần Nam nhìn Vinh Sở Lâm tìm được một thân cây liền ngồi dựa vào, hoàn toàn không có ý tứ rời khỏi không khỏi sửng sốt.

“Cậu muốn ngồi ở chỗ này chờ?”

Anh từ chối cho ý kiến “Nếu cô không nghĩ ra được gặp tôi, vậy tôi ở nơi này trông coi cô ấy, đến khi nào cô ấy nguyện ý đi ra gặp mới thôi.”

Phong Thần Nam thiếu chút nữa bảo anh ta là người điên. Suy nghĩ một chút hay là không nói lời này, xoay người chuẩn bị rời đi.

Lần này là Vinh Sở Lâm gọi anh lại: “Cậu muốn đi đâu?”

“Đương nhiên là tìm một chỗ ngủ, chẳng lẽ phải ở chỗ này cùng cậu?”

“Tôi không để ý”

“Tôi để ý”

Bây giờ trong mắt Phong Thần Nam xem ra, anh em tốt chính là một đồng đội heo.

Rõ ràng là Vinh Sở Lâm không giải quyết được Mẫn Tuyết Nguyệt rồi, lại còn hại anh chẳng biết tại sao lại không thể ở cùng với vợ ở một chỗ ngủ, bây giờ còn trở thành không có nhà để về.

Tức giận Phải tránh xa đồng hội heo này, không khéo lại phải tiếp tục gặp phải.

Phong Thần Nam quả thật là rời đi. Vinh Sở Lâm không đi, ngồi xuống băng ghế dài dưới tàng cây không nhúc nhích.

Trên khu chung cư tầng 21, phòng ngủ chính.

Mẫn Tuyết Nguyệt vén màn cửa lên một góc phát hiện Vinh Sở Lâm đang ngồi dưới cây chờ, liền bị dọa sợ đến vội vàng trốn trở lại sắc mặt sợ hãi.

“Anh ấy tại sao?”

“Chắc là lát nữa lập tức sẽ rời đi”

Với tính cách cố chấp của anh ta đến ngày mai cũng không đi tớ phải làm sao đây?”

Thời Ngọc Diệp nhìn mặt mũi lo âu của cô biểu tình ôn nhu nói: “Vậy thì nói với anh ta”

“Không, tớ và anh ta không có gì để nói”

Mãn Tuyết Nguyệt hạ quyết tâm, không muốn quay trở lại cái con đường như trước nữa.

“Mặc kệ anh ta, ngủ một chút! Tớ không tin anh ta có thể chờ cả đêm ở nơi này”

Buổi sáng Mãn Tuyết Nguyệt tỉnh ngủ chuyện thứ nhất chính là mở cửa sổ nhìn xuống dưới tầng xem anh ta còn có ở đó hay không.

Kết quả là khi vén lên vẫn thấy anh ta ngồi ở đó không nhúc nhích, bị dọa đến sợ lại trốn đi Khi Thời Ngọc Diệp nhìn thấy là như thế, cũng tiến lên liếc mắt nhìn “Chậc chậc chậc, người này thật là có sức chịu đựng”

“Nếu là anh ở trên giường cũng có thể chịu đựng như vậy, đêm hôm đó cũng sẽ không muốn tớ nhiều lân như vậy”

“2g”

Cái này nói ra thực sự là bất ngờ không kịp đề phòng.

Mãn Tuyết Nguyệt ý thức được lời chính mình nói ra, sắc mặt đỏ lên quay đầu ra chỗ khác: “Tớ đi rửa mặt”

Nghe câu này Thời Ngọc Diệp bất đắc dĩ cười cười một tiếng Chờ ăn điểm tâm xong, lại đi vén rèm lên lén nhìn một cái Vinh Sở Lâm vẫn là âm hồn không tiêu tan.

Lúc này Thời Ngọc Diệp rốt cục cũng không nhịn được khuyên nhủ: “Cậu cho anh ta một cơ hội đi, dù sao cũng là con của anh ta, anh ta có quyền được biết”

Mẫn Tuyết Nguyệt mím môi không nói.

Khi Thời Ngọc Diệp liền hiểu rõ trong lòng cô ấy có dao động, liền tiếp tục nói.

“Nhìn anh ta quan tâm đến cậu như vậy, cậu cùng anh ta trực tiếp nói chuyện một chút đi, có thể chuyện này còn có cách xử lý khác”

Cô ấy tròn mắt rơi vào trầm tư.

Qua một hồi lâu mới thấy cô ấy ngẩng đầu lên.

“Được, tớ đi gặp anh ta một chút”

Dưới lầu Vinh Sở Lâm vươn cổ tay lên nhìn đồng hồ.

Mười mấy tiếng…

Đợi lâu như vậy mà cô ấy cũng không chịu xuống.

Đây là quyết tâm không muốn gặp anh của cô ấy sao?

Vinh Sở Lâm khẽ cần răng, càng nghĩ càng cảm thấy nhất định là xảy ra chuyện quan trọng Nếu không cô ấy cũng sẽ không bỗng nhiên trở nên cực đoan như vậy.

Cho dù là nghe được những lời đồn nhảm, cho là anh ta muốn cùng người khác làm đám cưới, dưới tình huống bình thường cũng là sẽ đến hỏi rõ mới thôi.

Chỉ cần cô ấy chủ động hỏi anh ta, anh ta nhất định sẽ không giữ lại một chút bí mật nào mà trả lời.

Không, hiện tại chỉ cần để cho anh ta gặp một lần anh ta nhất định sẽ chủ động trả lời, nói cho cô ấy biết về chuyện làm đám cưới.

9giờ Reng…

Chuông điện thoại cái di động vang lên, phá vỡ sự yên lặng anh ta nhìn thoáng qua điện thoại, phát hiện là số của trong nhà gọi tới, “Thiếu gia, phu nhân nhập viện rồi”

Phản ứng đầu tiên của Vinh Sở Lâm là từ trên ghế đứng lên, sắc mặt tái xanh, trái tim lộp bộp một tiếng “Chú nói cái gì?”

“Phu nhân, nửa đêm kêu đói bụng muốn xuống lầu tìm một chút đồ ăn, kết quả không cẩn thận từ trên cầu thang té xuống gãy xương, hiện tại đang ở bệnh viện băng bó…”

Bác quản gia ở Vinh gia lại nói với Vinh Sở.

Lâm thêm mấy câu: ‘cái trán của phu nhân chảy không ít máu, vừa mới khâu lại, với lại bà ấy không muốn để cho thiếu gia lo lắng cho nên mới kéo đến bây giờ mới gọi điện thoại trong thiếu gia…”

“Bệnh viện nào?”

“Bệnh viện Nhân dân.”

“Tôi bây giờ đi qua”

Vinh Sở Lâm lập tức cúp điện thoại, liền lập tức rời đi.

Kể từ khi anh họ qua đời, tình thân đối với anh ta mà nói nói vô cùng quan trọng, nhất là thành viên trong gia đình mình, lúc xảy ra tình huống anh ta là người khẩn trương nhất, bởi vậy khi nghe tin mẹ mình bị ngã, phản ứng đầu tiên chính là chạy tới bệnh viện, anh ta rất sợ lịch sử lặp lại Bên kia Mẫn Tuyết Nguyệt làm xong quyết định, chuẩn bị xuống lầu cùng Vinh Sở Lâm gặp.

mặt nói chuyện, xuống lầu lại không thấy dưới tán cây, trên băng ghế dài đã không còn một bóng người ‘Thoáng chốc trong lòng cô giống như bị một thùng nước lạnh vô tình đổ xuống.

“A, người đâu?”

Lúc này Thời Ngọc Diệp đi theo đến, cũng.

phát hiện trên bàn ghế dài không thấy người đàn ông đâu, nhìn xung quanh cũng không thấy gì Mãn Tuyết Nguyệt đi lên trước, đưa tay ai sờ qua chỗ Vinh Sở Lâm ngồi vừa rồi.

Còn vương hơi ấm chắc vừa mới đi không lâu.

“Ngay cả một chút thời gian cũng không chờ được…”

Mẫn Tuyết Nguyệt nói, lời nói như bị nghẹn ở cổ họng, lại tự giễu cười một tiếng.

“Có lẽ đây chính là do ông trời sắp đặt đi, xem ra tớ cùng anh ta thật sự là có duyên mà không có phận rồi”

Thời Ngọc Diệp trong lúc nhất thời cũng không biết phải làm thế nào mới dỗ dành cô ở trong lòng buồn bực.

Mới vừa rồi xuống lầu, trước khi cô đã xác nhận Vinh Sở Lâm còn ở nơi này.

Làm sao trong nháy mắt, người đã không thấy tăm hơi rồi.

Chẳng lẽ Vinh Sở Lâm cố ý.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play