Chương 279: Giao dịch giữa ba và con
Không khí trong phòng bệnh vốn đang lãng mạn, bị tiếng gõ cửa đột ngột làm cho biến mất.
Thời Ngọc Diệp vô thức nhảy ra khỏi vòng tay của Phong Thần Nam, mặt cô đỏ bừng.
Cửa phòng từ từ mở ra, sáu đứa quỷ nhỏ xông vào.
“Mẹ, mẹ, các thủ tục đều đã xong! Ba có thể xuất viện rồi!”
Hả? Tại sao ba lại không mặc quần áo? Là đang chuẩn bị thay đồ để xuất viện ạ?”
“Mẹ ơi, sao mặt mẹ lại đỏ như vậy, là dáng người của ba đẹp quá à, để mẹ suýt nữa không kiềm chế được?”
‘Sắc mặt Phong Thần Nam u ám Giỏi lắm!
Anh nghỉ ngờ những ranh con này cố tình đúng thời gian mà đến.
Nhưng biểu tình phấn khích của bọn nó không hề có nửa phần giả tạo, thậm chí còn có chút đáng yêu khiến người ta muốn đưa tay véo lấy khuôn mặt mũm mĩm của chúng Là ảo giác ư?
Phong Thần Nam cố nén nghỉ ngờ, vẻ mặt không đổi mặc quần áo vào.
Thời Ngọc Diệp bởi vì suýt chút nữa đã bị bọn trẻ bắt gặp cả hai đang thân mật nên cố tình giữ.
khoảng cách với Phong Thần Nam, trong suốt quá trình xuất viện, hai tay cô luôn nảm tay bọn trẻ.
Điều này khiến Phong Thần Nam càng thêm buồn bực.
Rõ ràng người bị thương là anh, vậy mà không, ai tới giúp đỡ?
Nghĩ đến đây, ánh mắt của Phong Thần Nam lóe lên một tia giảo hoạt, sắc mặt đột nhiên thay đổi, mở miệng kêu lên một tiếng.
“A Thời Ngọc Diệp và bọn trẻ lập tức quay đầu lại, thấy anh đang dùng tay che ngực, hai chân có chút không đứng vững.
“Chuyện gì vậy?”
“Ba, ba không sao chứ?”
Bọn trẻ đồng thời chạy tới đỡ lấy thân thể của Phong Thần Nam, nhưng anh vẫn run rẩy muốn ngã, vẻ mặt đau đớn không hề có chút giả tạo.
Thời Ngọc Diệp nhanh chóng nắm tay anh bắt mạch.
“Kỳ quái, thân thể của anh rõ ràng không có chuyện gì…”
Phong Thần Nam một tay nắm lấy tay cô, vừa muốn nói gì đó, đột nhiên giọng nói của bé Sáu bên cạnh vang lên “Ba ơi, sao ba lại nhéo chân của mình vậy?
Mau buông ra, nếu mà còn véo thế này thì sẽ bầm mất!”
Phong Thần Nam: ”.
Ngọc VÀ Cô lập tức nhìn ra anh là đang tự biên tự diễn.
khổ nhục kế, cô nhếch miệng: “Em thật ngây thơ, thì ra là tự lấy bản thân ra làm trò cười”
‘Ý muốn mắng chửi người Phong Thần Nam cũng đã có.
Tuy nhiên, khi anh cúi đầu xuống bắt gặp đôi mắt đầm lệ của bé Sáu, sự tức giận đang dâng len, cuối cùng vẫn nuốt lại nó xuống bụng.
‘Đụng phải sáu đứa con của mình, anh chỉ có thể thừa nhận rãng mình không may mản.
Bị vạch trần khiến anh hơi uất ức.
Nhưng lại không hề tức giận.
Ai bảo đám quỷ con này là con của anh?
Cứ như vậy, khi trở về nhà, Thời Ngọc Diệp nói một câu là đến phòng nghiên cứu chế tạo thuốc, sau đó đi ra ngoài, đồng thời dặn dò các con trai của mình phải chăm sóc tốt cho ba của chúng Phong Thần Nam bị bỏ lại ở nhà, giống như một đứa trẻ bị bỏ rơi.
Quay đầu đối diện với khuôn mặt tươi cười của các con trai, trong lòng anh chợt có đáp án.
“Khá lắm, thật mà dám cùng nhau tính kế ba của các con”
“Ha ha”
Phản, phản rồi.
Đám nghịch tử này, lúc nào cũng ngăn cản anh trêu đùa vợ.
Còn có pháp luật không? Có còn hiếu thảo không?
Bé Tư đảo mắt, rồi hỏi một cách dễ thương: “Ba ơi, vừa rồi ba cầu hôn mẹ à?”
“Liên quan gì đến các con?”
“Ba không có ý định mời bọn con tham gia hôn lễ tr?” Ngay khi bé Năm nói điều này, sáu đứa trẻ đồng loạt thể hiện sự bất bình và ủy khuất.
Biểu cảm giống nhau, có thể sử dụng như gói biếu tượng cảm xúc đế trò chuyện trên WeChat.
Haha ‘Vẻ mặt Phong Thần Nam trở nên kiêu ngạo.
“Không mời. Trên đời này làm gì có đứa con nào có thể dự đám cưới của ba mẹ mình được?
Ba sẽ không mời những kẻ phá rối như các con.”
Bé Hai nhíu mày.
“Thế giới này rộng lớn như vậy, không thiếu điều kỳ lạ! Tại sao con cái lại không thể đến dự đám cưới của bố mẹ mình? Đó là do mọi người ít hiểu biết, tư tưởng phong kiến, cổ hủ.”
“Ha ha”
“Ba, đừng nói con không có nhắc nhở ba. Bây giờ ba đang ăn nhờ ở đậu, công ty nhà họ Phon đã không còn ở trong tay của ba. Lại còn kiêu ngạo, ngạo mạn. Tốt hơn hết ba nên nghe lời chúng con”“
Phong Thần Nam đầu đầy vạch đen.
“Các con muốn gì?”
“Hợp tác.”
“Nói”
“Giúp chúng con đưa lão tổ tông đi. Ba đưa lão tổ đi, chúng con sẽ giúp ba tổ chức hôn lễ.”
Khi bé Hai thương lượng, đôi mắt lóe lên tia sáng.
Không thể không nói, đứa trẻ này xứng đáng là một kỳ tài kinh doanh, bất kể thứ gì đều có thể liên quan đến giao dịch.
Phong Thần Nam luôn cảm thấy chuyện đến tay anh nay, có độ khó rất cao.
“Lão tổ là ai?”
“Bà nội của mẹ”
“Thôi đi, ba giống một người ngu xuẩn sao?”
“Là thật, bé Lớn nói bà đã hơn trăm tuổi, gần hai trăm tuổi!”
Vẻ mặt của Phong Thần Nam ngưng lại, anh từ trong ánh mắt của các con xác nhận thật giả “Gần hai trăm tuổi? Các con coi ba mù à?
Trông bà ấy còn rất tr Bé lớn giải thích: “Đó là bí thuật của gia tộc Công Tôn. Thực ra con cũng không biết cụ thể làm thế nào. Nó hơi giống thuật luyện kim cổ đại”
Phong Thần Nam sững sờ vài giây.
“Thuật luyện kim?”
“Đúng vậy, không phải triều đại của Tân Thủy Hoàng đã tìm kiếm thuốc trường sinh ở khắp mọi nơi sao? Thuốc trường sinh này được tinh chế bằng cách sử dụng thuật luyện kim. Cấp độ của nó còn cao hơn chế tạo một tầng, vượt qua tất cả các kỹ thuật mà bọn con biết. Bây giờ mọi người đều nghĩ răng thuật luyện kim chỉ là truyền thuyết, chỉ có một số ít người biết bí thuật này vẫn còn, nhưng nó đã được che giấu’“
Khi Phong Thần Nam biết sự thật, hoàn toàn choáng váng.
Lần trước lão tổ kia nói bà ấy là người dì lớn nhất của Ngọc Diệp, Phong Thần Nam còn có chút nghỉ ngờ, dù sao thì nhìn bộ dạng của bà ấy, nói là chị em họ cũng không quá đáng.
Phải mất vài phút anh mới hồi thần được.
“Tại sao lại muốn ba đưa bà ấy đi?”
Điểm mấu chốt được hỏi, biểu cảm của bọn trẻ đồng thời trở nên mất tự nhiên.
“Không có lý do, con chỉ hy vọng người lớn tuổi như bà ấy có thể trở về đảo nhỏ càng sớm càng tốt!”
“Con tưởng ba ngu vậy sao”
Phong Thần Nam tiếp tục chất vấn, sau khi bọn trẻ im lặng vài giây, bé Ba nhẹ nhàng nói: “Bởi vì… Bà ấy rất hung dữ..
“Nói cho rõ ràng.”
“Lần trước ở bệnh viện bởi vì con vô tình gọi một tiếng bà cố cho nên mấy ngày nay, mỗi ngày bà ấy đều sắp xếp nhiệm vụ cho con, con mệt chết đi được”
“Nhiệm vụ gì vậy?”
Bé Lớn: “Mỗi ngày con phải kiểm tra chất độc.
30 lần, cơ thể con sắp sụp đổ rồi”
Bé Hai: “Mỗi ngày con phải vượt qua mười bức tường lửa hàng đầu thế giới, một số máy tính đã báo hỏng.”
Bé Ba: “Mỗi ngày con phải làm một nghìn bài †oán Olympic, bộ não của con không đủ dùng”
Bé Bốn: “Mỗi ngày con phải làm ba bàn cánh tay sắp tàn rồi”
Bé Năm: “Mỗi ngày con phải viết hai trăm bài hát và sáng tác năm mươi điệu nhảy trong vài ngày qua. Con cảm thấy mình không còn yêu âm nhạc nữa”
Bé Sáu chạm vào chiếc bụng tròn vo của mình.
“Ừm… Con, mỗi ngày con đều phải ăn bàn tiệc mà bé Tư làm, ăn rất ngon… Hôm nay con phát hiện mình tăng mười cân!”
Thực sự là làm khó bọn nhỏ rồi.
‘Sau khi Phong Thần Nam nghe bọn chúng vừa khóc vừa tố cáo.
Không biết lý do tại sao.
Là một người cha, anh không cảm thấy xót xa cho bọn chúng, ngược lại còn có chút vui mừng.
Nhất là khi nghĩ đến những đứa con vô pháp vô thiên này, suốt ngày chỉ biết kéo dài việc theo đuổi vợ của anh, hiện tại anh đặc biệt muốn tìm ra lão tổ và đích thân nói với bà ấy: “Thật là tuyệt vời!”