Chương 271: Đường đường chính là viện trưởng mà lại bị coi là kẻ không biết gì
Lưu Mạnh Hòa nhìn vào gương mặt vô cùng nghiêm túc của Thời Ngọc Diệp chứa thêm vài phần hoang mang.
“Cô Thời, miệng vết thương này vấn là dùng phương pháp tây y hiệu quả hơn phải không? Đối với phương diện giải phẫu thì trung y quá am hiểu, hay là cô chỉ…
“Tây y, tôi có thể làm được”
Cô không nói hai lời, lập tức đi lên phía trước, lấy chiếc khẩu trang và đôi găng tay từ trên kệ xuống, đeo lên.
Tất cả các y tá bên cạnh đều sợ ngây người.
Người phụ nữ xa lạ này được viện trưởng đưa vào là ai vậy?
Không chỉ mang theo một bé trai đến, mà còn muốn chủ động mổ cho bệnh nhân sao?
Nếu như cuộc giải phẫu này thất bại thì muốn bệnh viện bọn họ phải gánh chịu hậu quả như thế nào đây?
Cũng vào lúc này, Lưu Mạnh Hòa dường như: cũng bị Ngọc Diệp hù sợ, lập tức vội vàng đi đến ngăn cản.
“Cô Thời, bệnh viện của chúng tôi có quy tắc, nếu không có giấy phép hành nghề thì tuyệt đối không được phép mổ cho bệnh nhân”
Mặc dù nói Phong Thần Nam chính là chồng của Thời Ngọc Diệp nhưng mà ông ta thân là viện trưởng của bệnh viện cho nên đương nhiên có nghĩa vụ phòng ngừa những tình huống bi kịch xảy ra Nếu như Ngọc Diệp làm phẫu thuật thất bại, cứu chữa không thành công thì bệnh viện của bọn họ sẽ phải gánh chịu rất nhiều hậu quả nghiêm trọng, thậm chí sẽ bị người khác đi tố cáo là đã bỏ mặc cho người không có giấy phép hành nghề bác sĩ đi vào trong phòng mổ để giải phẫu cho bệnh nhân.
Ông ta biết rất rõ Thời Ngọc Diệp chính là một trung y vô cùng xuất sắc nhưng giữa trung y và tây y lại có một sự chênh lệch rất lớn!
“Ai nói là mẹ cháu không có giấy phép? Đây, mọi người nhìn vào cái này một chút xem”
Đột nhiên có một giọng nói non nớt của trẻ con ở bên cạnh truyền đến.
Lưu Mạnh Hòa cũng quay đầu lại, phát hiện lúc mà Thời Ngọc Diệp đưa con trai vào thì có cầm theo một tờ giấy chứng nhận gì đó.
Ông ta nhìn kỹ lại, phía bên trên tờ giấy đã cho thấy đây chính là giấy phép hành nghề bác sĩ của Thời Ngọc Diệp tại Châu Âu.
“Cái này, cái này là đồ thật sao? Không phải hàng giả chứ?”
Lưu Mạnh Hòa sợ ngây người, muốn cầm lấy giấy chứng nhận nhưng Bé Lớn đã kịp thời cất đi sau đó lập tức lấy ra một tờ giấy chứng nhận khác.
ra “Còn có tờ giấy chứng nhận này nữa, đây là chứng nhận được Hiệp hội Dược sĩ thế giới cấp cho, mời viện trưởng Lưu xem rõ ràng.”
“Cái gì cơ? Việc này, việc này làm sao có thể !”
Ông ta cầm lấy giấy chứng chỉ trong tay, ở phía trên xác thực có ghi rõ ràng là chứng nhận của Hiệp hội Dược sĩ thế giới Ở phía dưới góc bên trái có ghi rõ ràng cấp bậc dược sĩ sss được chứng thực, hơn nữa còn có hai chữ được viết xuống “Lạc Trần”.
“Còn có những cái này nữa, mẹ của cháu còn có bằng bác sĩ trên toàn thế giới. Mọi người cứ từ từ mà xem.”
Bé Lớn quả nhiên đã có chuẩn bị rồi mới đến đây.
Lưu Mạnh Hòa cũng có cảm giác là những ngón tay của mình đang run run.
Vào thời điểm lúc này, trong đầu ông ta không phải là nghĩ đến việc bản thân mình nhìn thấy dược sĩ hàng đầu cấp SSS ở ngoài đời thật, mà là tại sao lúc nói chuyện Thời Ngọc Diệp lại không nói thẳng ra mình chính là dược sĩ Lạc Trần?
ng tay áo của Lưu Mạnh Hòa.
“Nếu như không có vấn đề gì cần nói nữa thì xin ông hãy đưa những người khác không có liên quan đến cuộc phẫu thuật này đi ra ngoài đi để cho mẹ của cháu tiến hành cuộc phẫu thuật”
Lưu Mạnh Hòa rốt giọng ông ta run run nói mổ được không?”
c cũng tỉnh táo lại, lôi có thể ở lại làm phụ Bé Lớn liếc nhìn đánh giá lại ông ta.
“Được chứ, nhưng mà ông phải nghe lời của cháu”
Đầu của Lưu Mạnh Hòa chảy đầy mồ hôi.
Ông ta thần là viện trưởng của bệnh viện, cho.
dù có nghe lệnh cũng là nghe lệnh của Thời Ngọc.
Diệp giao phó, như thế nào mà bây giờ lại bị rớt mất một cấp bậc, phải nghe lời của một đứa trẻ bốn năm tuổi vậy?”
Mắc dù trong đầu ông ta nghĩ như vậy nhưng ông ta cũng không muốn làm mất mặt mình lại khiến cho Thời Ngọc Diệp mất hứng cho nên nhu nhuận gật đầu đồng ý.
“Được, được, được, ông sẽ nghe lời cháu nói.
Tất cả mọi người đang ở trong phòng chú ý, tất cả đều đi ra bên ngoài chờ, không được phép đứng ở bên trong quấy rầy chúng tôi tiến hành phẫu thuật!”
Tất cả mọi người đều trợn mắt, há hốc mồm “Viện trưởng ông chắc chắn chứ? Hai mẹ con bọn họ.”
“Tôi đứng ở đây cam đoan chắc chắn sẽ không có bất kỳ sai sót nào xảy ra, sau khi mọi người đi ra ngoài thì đừng nói bất cứ điều gì, chỉ cần đứng ở bên ngoài chờ, cũng không được phép đi vào trong phòng này”
Ở trong bệnh viện thì Lưu Mạnh Hòa vấn là một người rất có uy nghiêm, chỉ cần ba câu nói của ông ta là có thể đuổi hết các bác sĩ, y tá khác đi ra bên ngoài.
Bên trong phòng phẫu thuật chỉ còn có bốn người, trong đó có một người đang nằm trên giường bệnh.
Thời Ngọc Diệp xem mạch cho Phong Thần Nam, sắc mặt trở nên ngưng đọng.
Cô dùng tay vỗ võ vào mặt của anh.
“Thần Nam, em biết là anh có thể nghe được những gì em nói mà. Anh nghe đây, bây giờ em sẽ tiến hành phẫu thuật cho anh, anh nhất định phải chống đỡ được, em sẽ nghĩ mọi cách để cứu được anh”
Trên chiếc giường bệnh, người đàn ông đang nắm hấp hối trên đó vẫn không hề có một phản ứng nào.
Cho dù sắc mặt của anh có tái nhợt đi, nhưng vẻ đẹp trai đó vẫn giống như lúc trước, không hề thay đổi Thời Ngọc Diệp cắn rằng, kiên cường để đứng thẳng người lên, chuẩn bị tiến hành cuộc phẫu thuật “Bé Lớn, con đến đây thay mẹ chuẩn bị thuốc gây tê”
“Vâng”
Đứa trẻ phản ứng vô cùng nhanh chóng Trong lòng của Lưu Mạnh Hòa run lên.
Những loại thuốc tê này khi sử dụng thì việc quan trọng nhất chính là chú ý sử dụng đúng liều thuốc. Nếu như dùng quá nhiều thì rất có thể sẽ khiến cho người bệnh không thể tỉnh lại được nữa.
“Hay là để cho tôi làm cho! Trẻ nhỏ sẽ không thể nào làm được những việc này…”
Ông ta đang muốn đi lên cầm lấy thuốc tê đang ở trong tay đứa bé thì một cái ngước mắt lạnh lùng của Bé Lớn quét qua.
Ánh mắt này lập tức khiến cho ông ta cảm.
‘thấy vô cùng sợ hãi, trái tim của ông ta khẽ run lên Chuyện gì đang xảy ra vậy?
Một đứa bé thì làm sao có thể lộ ra được ánh mắt như vậy, ánh mắt ấy giống như có thế chấn động làm rung chuyển nội tâm của ông ta ở chỗ sâu nhất trong linh hồn, khí thế như vậy thfi cũng.
quá là mạnh rồi đi!
Bé Lớn thu lại ánh mắt của mình, sau đó tiếp.
tục xử lý thuốc tế ở trong tay.
Lưu Mạnh Hòa ở bên cạnh tâm lý không ổn định mà nhìn chăm chẵm vào, ngoài ý muốn lại phát hiện ra đứa nhỏ này chuẩn bị thuốc tê vô cùng chuẩn xác, không chênh lệch một chút nào.
Việc này… có phải là trùng hợp không?
Một đứa trẻ bốn năm tuổi thì làm sao có thể biết tính toán liều thuốc tê như thế nào được?
Bé Lớn mặc kệ ánh mắt khiếp sợ của Lưu Mạnh Hòa, sau khi chuẩn bị tốt thuốc tê, cậu bé dùn đầu ngón tay búng nhẹ lên ông kim, sau đó.
mới đưa cho Thời Ngọc Diệp.
Cô cầm lấy nhưng cũng không nhìn lại mà chỉ trực tiếp cầm ống kim lên tiêm vào cơ thể của Phong Thần Nam.
Sau khi khử độc toàn bộ các dụng cụ thì tất cả mọi thứ đã được sẵn sàng chuẩn bị tiến hành phâu thuật.
Đám người bị đuổi ra ngoài phòng phẫu thuật để quan sát quá trình phẫu thuật khi đám nhân viên bọn họ nhìn thấy cảnh này ở trong phòng phẫu thuật thì cũng đều hít vào một hơi thật sâu.
“Tại sao lại có thể để cho một đứa trẻ tùy ý đi vào phòng phầu thuật quấy rối như vậy chứ? Viện trưởng lại còn cứ để cho cậu nhóc đó chuẩn bị thuốc tê, ông ấy điên rồi sao?”
“Thời điểm lúc này không phải viện trưởng phải để cho chúng ta vào trong đó đuổi hai mẹ con nhà kia ra sao? Nếu như người bệnh bị xảy ra vấn đề gì thì bệnh viện của chúng ta cũng không thoát khỏi trách nhiệm bị truy cứu..”
“Quyền thế của nhà họ Phong không hề nhỏ, lỡ như nhà họ vẫn muốn truy cứu tới cùng thì tất cả những nhân viên cao thấp trong bệnh viện đều sẽ bị khởi tố”
“Thôi xong rồi, tôi đã có cảm giác được bệnh viện của chúng ta hoàn toàn xong rồi”
Đám người nhân viên ở phía bên ngoài cửa sổ thủy tinh đều đã nhìn thấy tường lại tăm tối, tuyệt vọng của chính mình.
Mà ở phí trong chiếc cửa sổ thủy tinh đó, đứng trước bàn giải phầu, Lưu Mạnh Hòa vô cùng khiếp sợ, ông ta há hốc mồm, sắp có thể nhét nguyên một quả trứng vịt vào mồm ông ta.
Nếu không phải tận mắt nhìn thấy thì căn bản ông ta sẽ không tin tưởng là sẽ có người có thủ pháp lấy đạn từ bên trong cơ thể Phong Thần Nam ra ngoài một cách vừa chính xác lại vừa nhanh đến như vậy.
Cũng không cần đến bất kỳ dùng cụ nào chỉ nhìn bằng mắt thường, một tay không chỉ cầm lấy một cái kẹp!
Tưởng rằng đang tìm đậu xanh trong đậu phụ sao? Tại sao có thể tùy ý như vậy!
Điều thần kỳ nhất đó là không ai có thể vượt qua được thủ thuật của Thời Ngọc Diệp trong quá trình phẫu thuật, vô cùng tỉ mi, có thể tránh được toàn bộ những tĩnh mạch nguy hiểm.
Từ vết cắt đầu tiên cho đến khi lấy được viên đạn ra, toàn bộ quá trình không tổn quá mười lăm phút.
Cô vô cùng rõ ràng rằng Phong Thần Nam chảy rất nhiều máu, nếu như thời gian thực hiện phẫu thuật quá dài thì rất có thể sẽ rơi vào tình trạng mất máu quá nhiều, cho dù có lấy ra được viên đạn ở vị trí nguy hiểm đó ra thì cũng không thể qua khỏi.
Vì vậy cô đã căn thời gian thật chính xác.
Mười lăm phút, vừa tròn.
Tất cả mọi người xem đều cảm thấy choáng váng, Thời Ngọc Diệp buông cái kẹp xuống thì cả người vẫn chưa được thư giãn.
“Bé Lớn, con đến đây khâu lại vết thương đi, †ay của con khá nhỏ.”
“Vâng”
Lưu Mạnh Hoà lại chấn động thêm một lần nữa.
Việc khâu lại vết thương làm sao có thể giao.
cho một đứa bé làm cơ chứ?
Thế này là cô có bao nhiêu sự tin tưởng mù quáng vào con trai mình đây chứ?
“Cô Thời, cô thật sự không cần tôi hỗ trợ sao?”
Thời Ngọc Diệp nhìn nhìn ông ta, nói: “Ông đi phụ giúp cho Bé Lớn đi”
Lưu Mạnh Hòa: 2 Ông ta đường đường lại là viện trưởng của bệnh viện, bên ngoại có rất nhiều người con đang chờ xin ông ta mổ, vậy mà hôm nay ở chỗ này lại bị coi là người không biết gì.