Chương 210: Đứa nhỏ này còn là người sao?
Sáng sớm ngày hôm sau.
Lam Uông đến quận Triền Tây sớm hơn thời gian hẹn trước, đi vài vòng mới tìm thấy địa chỉ phòng nghiên cứu mà đại ca cho.
Nhìn đồng hồ, mới chín giờ rưỡi, nơi này cách khu nhà máy rất xa, cho nên không thấy bóng người nào ở gần đây.
“Đại ca không nói với mình đến nơi này làm gì, thật sự mong chờ lát nữa gặp mặt cậu ấy, không biết cậu ấy trông như thế nào… Ừm… Theo mình, đại ca rất có thể là một ông chú chân đầy lông” .
Lam Uống tự lẩm bẩm, vuốt cằm nghiêm túc suy nghĩ. Không biết qua bao lâu.
Lúc một chiếc xe Rolls-Royce dừng trước mặt anh ta, Lam Uông không chớp mắt nhìn chiếc xe sang trọng, vẻ mặt kinh ngạc.
Chỉ thấy cửa lái xe mở ra, một người đàn ông anh tuấn mặc âu phục đi xuống, ngũ quan tinh xảo, ánh mắt lạnh nhạt xa cách, vừa nhìn đã biết được là quý ông thuộc tầng lớp thượng lưu.
Lam Uống sững sờ chớp mắt: “Đại, đại ca?” Phong Thần Nam chỉ liếc anh ta một cái, không nói gì, mà đi đến ghế phụ mở cửa ra.
Chỉ thấy một bóng người xinh đẹp xuống xe, dáng người mảnh mai dịu dàng, phảng phất như có tiên khí xung quanh. Một lần nhìn qua là nhớ kỹ.
Lam Uông nuốt nước bọt. Không thể nào? Đại ca của anh ta là phụ nữ?
Này, này là điều không thể… Vừa nãy anh ta còn tự mình nghĩ đại ca là ông chú chân đầy lông, bỗng nhiên có chút khó chấp nhận.
Lam Uông còn chưa lấy lại tinh thần, bé lớn ngồi phía sau đã nhảy xuống xe, cầm một hòm công cụ y dược trong tay, sau đó vẻ mặt bình tĩnh đi đến trước mặt Lam Uông.
Lam Uông cúi đầu nhìn bé trai chủ động đi đến, phản ứng đầu tiên là thấy đứa bé này lớn lên. thật giống với người đàn ông kia, phản ứng thứ hai là ánh mắt đứa bé này rất trưởng thành, không hề giống với bộ dáng của một đứa bé nên có.
Anh ta nghĩ có lẽ là con trai của đại ca, bỗng nhiên cảm thấy hơi thân thiết, vì thế nở nụ cười rực rỡ, vẫy tay với đối phương. | “Này, nhóc con, nhóc tên là gì?”
“..” Bé lớn mặt không cảm xúc nhìn chằm chằm vào anh trai tóc xanh lam kia, nhớ trước kia trao đổi họ tên của nhau trên internet.
“Anh chính là Lam Uông? Tự làm phiền mình?” Một câu nói, khiến cho vẻ mặt của người đàn ông đang cúi mặt nhìn cậu bé lập tức cứng đờ. “Nhóc nhọc nhóc nhóc… Nhóc là…”.
Bé lớn không giải thích nhiều với anh ta, ném hộp dụng cụ trong tay mình cho Lam Uông, lạnh. lùng xoay người, chỉ đáp lại một câu..
“Chỗ này không tiện nói chuyện, đi vào trước đi.” | Lam Uông đứng tại chỗ, sững sờ nhìn đôi vợ chồng bị anh ta tưởng là đại ca: “Hai, hai người không phải là đại ca sao?”
Phong Thần Nam nhíu mày: “Cả nhà chúng tôi đều là đại ca” “?” Phong Thần Nam nói xong cũng cùng Thời Ngọc Diệp đi vào phòng nghiên cứu. Chỉ để lại Lam Uông ngơ ngác đứng ở đó, sốc vì những chuyện vừa xảy ra
Mãi đến khi anh ta đã vào trong phòng thí nghiệm, nghe bé lớn Thởi Tử Long giải thích kể hoạch phẫu thuật với anh ta, anh ta vẫn chậm chạp không tiêu hóa được sự thật trước mắt.
“Tôi nói nhiều như vậy, anh nhớ hết không?” | Bé lớn hỏi xong, anh ta lấy lại tinh thần, ấp a ấp úng mở miệng: “Đại ca, tôi có thể hỏi một câu hỏi riêng tư này không?”
“Nói” “Cái kia, năm nay cậu bao nhiêu tuổi?” Lam Uông cẩn thận từng li từng tí hói.
Thực ra anh ta càng muốn hỏi có phải đại ca bị bệnh người lùn không, chính là cái bệnh lớn tuổi nhưng không lớn người, nhưng như vậy thì lại quá vô lễ rồi.
Nhưng nếu như không phải như vậy, vậy giải thích thế nào khi bé trai trước mặt này là người xếp hạng thứ nhất trên nền tảng giao lưu y học quốc tế của bọn họ?
Bé lớn mặt không đổi sắc trả lời: “Sắp năm tuổi” “Năm, năm tuổi? Cậu học y năm mấy tuổi?” “Cũng là chuyện của một hai năm rồi. Lam Uông suýt chút nữa bị cậu bé dọa sợ đến hộc máu.
Không phải… Anh nghe lời này có logic sao? Đổi lại là người khác, chỉ sợ cũng giống như anh. ta, không tin chuyện được sự thần bí SSS đầu tiên trên thế giới được Hiệp hội dược sĩ chứng nhận, lại là một bé trai năm tuổi!
Đáng sợ nhất là, người ta học y được có hai năm.
Những người bỏ ra mười năm gian khổ học tập, bỏ ra nhiều tinh thần và thể lực như vậy, còn trọc cả đầu, hai mươi mấy tuổi vẫn chỉ là bác sĩ thực tập….
Có người tốn cả một đời nghiên cứu cũng chưa đạt đến cảnh giới dược sư đỉnh cấp.
Mà vị trước mặt này được người khắp nơi trên thế giới tâng bốc là dược sư Thần cấp đỉnh cao, lại chỉ có năm tuổi.
“Nhóc còn là người sao?” | Lam Uông không cẩn thận trượt miệng nói ra suy nghĩ trong lòng mình, khi phản ứng lại thì vội vàng che miệng.
Vẻ mặt bé lớn bình tĩnh lấy dao ra. “Không phải tội lợi hại, mà do chỉ số thông minh của nhân loại quá thấp.”
DO
Thật xin lỗi, anh ta có cảm giác mình bị xúc phạm.
“Nếu như không có vấn đề gì thì bắt đầu làm phẫu thuật thôi. Anh cầm dao tiến hành phẫu thuật được không?”
Lam Uông thu lại biểu cảm, gật đầu tỏ vẻ không có vấn đề gì. Cho nên bọn họ ở trong phòng thí nghiệm bắt đầu tiến thành mổ sọ Tô Cẩm Tú.
Lí do bé lớn Thời Tử Long gọi Lam Uông đến giúp đỡ, cũng không chỉ vì anh ta là người duy nhất cậu bé quen trên mạng.
Mặc dù người đàn ông đầu xanh này nhìn qua bình thường, nhưng thật ra là bác sĩ khoa nội thần kinh, không phải điều trị mấy cái bệnh thần kinh, mà đặc biệt điều trị về trung khu thần kinh, bên ngoài hệ thần kinh, não, cột sống và xung quanh mô liên kết.
Lý do để Lam Uông cầm dao, không chỉ vì thân phận này của anh ta, cũng là vì bé lớn chưa thật sự tiến hành cuộc phẫu thuật cỡ lớn như vậy.
| Trình độ dược lý và học thuật của cậu bé rất tốt, nhưng về mặt thực hành phẫu thuật, cũng không có kinh nghiệm gì nhiều, chủ yếu là vì giới hạn tuổi tác của bác sĩ.
Bé lớn Thời Tử Long biết mình đang ở đâu, cũng không thể tùy tiện đặt cược tính mạng của người khác được, cho nên gọi Lam Uông đến thực hiện phẫu thuật, còn cậu bé ở bên cạnh hướng dẫn từng bước.
Ở ngoài phòng thí nghiệm.
Diễn Mạnh Tùng sau một ngày nghỉ ngơi, tinh thần đã tốt hơn rất nhiều, lúc này đang ngồi bên ngoài chơi cờ với Thời Ngọc Diệp chờ ca phẫu thuật kết thúc.
“Tôi không ngờ con trai cô lại biết về y học. Lần trước gặp mặt, chẳng qua thấy bọn họ thông minh, nhưng không tìm hiểu kỹ, hôm nay tôi thật sự cảm thấy ngoài ý muốn.”
Thời Ngọc Diệp tao nhã đặt quân cờ đen trong tay xuống, giọng bình thản.
“Tôi lại hi vọng bọn họ không thông minh như vậy, sống cuộc sống như một người bình thường là tốt rồi”.
“Người khác đều muốn con mình biến thành rồng, thành phượng, mà cô lại ngược lại”
Thời Ngọc Diệp định trả lời cô chỉ hy vọng đứa bé vui vẻ, kết quả Phong Thần Nam đang ngồi một bên cầm máy tính làm việc, lúc này lại chen mồm vào.
“Hết cách rồi, gien của hai ta quá xuất sắc, đứa bé được sinh ra nhất định không thể bình thường được”
Diễn Mạnh Tùng: “..”.
Vẫn ngoan ngoãn chơi cờ thì hơn, nói mấy chuyện liên quan đến đứa bé, chỉ khiến mình đau lòng hơn mà thôi.
Sau mấy tiếng.
Ban đầu nghĩ ca phẫu thuật sẽ tiến hành tận mười mấy tiếng, vậy mà lại rút ngắn rất nhiều thời gian, Thời Ngọc Diệp và Diêu Mạnh Tùng vừa đánh xong ván cờ thứ mười, bé lớn Thời Tử Long và Lam Uông từ trong phòng thí nghiệm đi ra.
“Mẹ, bọn con lấy con chip ra rồi”. Giọng nói non nớt truyền đến, hấp dẫn ánh mắt của mọi người.
Diễn Mạnh Tùng nhìn cái khay trong tay đứa bé, bên trên đặt một con chip to bằng hạt đậu, hai mắt sáng rực lên.
| “Con chip nhỏ như vậy, trong mấy tiếng ngắn ngủi cháu lại có thể lấy ra được. Có thể nói cho chú biết làm cách gì mới được vậy không?”
Trong vẻ mặt khiếp sợ của anh ta, xen lẫn từng tia sùng bái. Bé lớn Thời Tử Long thật ra cũng không hài lòng.
“Cháu cảm thấy tạm được, chủ yếu là lần đầu tiên Lam Uông dùng cách phẫu thuật của cháu, có chút không quen tay, nếu không có thể nhanh hơn một chút, hai giờ là có thể hoàn thành rồi”
Mọi người nghe thấy, trên mặt có thêm mấy vạch đen. Đây có phải là tiếng người không?