Chương 200: Cành ô liu của viện trưởng
“Lại là cô ta, lại là cô ta… Cô ta rõ ràng đã có một cuộc sống mới của riêng mình, tại sao cô ta phải quay lại xen vào chuyện của gia đình chúng ta. Nhà họ Phong không cho cô ta đủ tiền, hay là cô ta chưa từng từ bỏ gia sản của nhà họ Hoắc chúng ta?” .
Giang Minh Châu tức giận đến mức giậm chân bình bịch, Hoắc Minh Huệ nghe lời mẹ nói xong, hai tay cuộn chặt thành nắm đấm, móng tay ghim sâu vào lòng bàn tay. Sự tức giận vào lúc này đã hoàn toàn che đi nỗi đau nơi lòng bàn tay.
Một lúc lâu sau, cô nói với Giang Minh Châu bằng giọng điệu lạnh lùng: “Vì cô ta chủ động xen vào chuyện gia đình của chúng ta, muốn cướp của chúng ta, vậy thì chúng ta không thể tha cho cô ta nữa.”
Đôi mắt của Hoắc Minh Huệ trở nên u ám, nhìn bóng lưng của Thời Ngọc Diệp, cô thì thào nói: “Từ nhỏ tôi đã bị cô chiếm đoạt những thứ thuộc về mình, cho nên tôi luôn bị người khác cười nhạo”
“Cho dù cô là Hoắc Băng Tâm hay Thời Ngọc Diệp, thì tôi cũng sẽ không bao giờ cho cô cơ hội tước đi tất cả những gì thuộc về tôi nữa đâu!”.
Trước khi Thời Ngọc Diệp và hai người đàn anh bước ra khỏi bệnh viện, họ đã bị một y tá đuổi kịp chặn lại, cô ấy quay đầu lại nhìn nhau, trông mắt rất lạ.
“Cô Thời, tôi được viện trưởng của bệnh viện này cử đến. Ông ấy vừa đi công tác về và biết rằng lần này đã xảy ra chuyện lớn như vậy. Ông ấy muốn tôi gọi cô đến để bàn bạc.”
“Viện trưởng?”
“Vâng, cô Thời, mời cô hai bác sĩ này cùng tôi đi một chuyến.”
Thời Ngọc Diệp ngạc nhiên liếc nhìn Thổi Học Phổ và Trần Quang Đạo, cả ba quyết định cùng nhau đi theo y tá. Khi họ đang đi về phía thang máy, Thời Ngọc Diệp dường như đã nhận ra điều gì đó và không thể không quay đầu lại để xem xét.
“Đàn em, em đang nhìn cái gì vậy?”
“Ồ, không có gì, chỉ là em có cảm giác như có ai đó đang nhìn mình”
“Thang máy tới rồi, mau vào đi.”
Trần Quang Đạo đột nhiên ngắt lời khiến cô hoàn toàn bỏ lỡ Giang Minh Châu và Hoắc Minh Huệ đang tức giận ngồi cạnh quầy lễ tân trong sảnh bệnh viện.
Y tá đưa ba người họ đến phòng giám đốc của bệnh viện. Người đàn ông trung niên đứng cạnh bàn làm việc, cắt tóc húi cua, trên mặt treo một nụ cười nhân hậu, nhìn thấy có người đến, liền lịch sự bắt tay và tự giới thiệu. “Chào ba vị, tôi vốn là viện trưởng của bệnh viện này, Lưu Mạnh Hòa. Tôi vừa mới nghe nói đến chuyện lớn lần này. Cảm ơn ba vị đã giúp đỡ! Có trách cũng là tại tôi đã đi công tác quá lâu, không về kịp để giải quyết vấn đề này. Đến bây giờ mới có thể gặp các vị một lần”.
Vừa nói, ông ta vừa chào hỏi ba người rồi mời tất cả ngồi xuống. Ánh mắt ông trực tiếp rơi vào trên người của Thời Ngọc Diệp: “Cô là bác sĩ chịu trách nhiệm giải trùng cổ cho bệnh nhân lần này sao, cô Thời Ngọc Diệp?”.
Thời Ngọc Diệp không có cách nào phủ nhận chuyện này.
Lưu Mạnh Hòa không vòng vo mà đi thẳng vào vấn đề: “Chuyện là thế này, nghe nói hiện tại cô không làm việc ở bất cứ bệnh viện nào cả. Không biết cô có nhã hứng muốn đến làm việc ở bệnh viện của chúng tôi không?”
Thời Ngọc Diệp không ngờ rằng viện trưởng tìm cô là để ném cho cô một cành ô liu, điều này thật sự rất bất ngờ.
“Cảm ơn lời mời của ông, nhưng tôi không có kế hoạch về vấn đề này vào lúc này.”
“Ha, tôi biết gia đình cô giàu có nên chắc không để mắt đến công việc bệnh viện chúng tôi? Xin lỗi, tôi nên giải thích tình hình. Kỳ thực, tôi muốn nhờ cô làm chuyên gia tư vấn ở bệnh viện chúng tôi. Về vấn đề tiền lương cô cứ trực tiếp ra giá, và tôi chắc chắn sẽ đáp ứng cho cô. Cô cũng không cần phải đến làm việc thường xuyên, trừ những trường hợp đặc biệt, chẳng hạn như sự cố trùng cổ lần này, có thể vẫn cần cô phải tiếp tục ra mặt.”
Thời Ngọc Diệp choáng váng. Đến bệnh viện với tư cách là chuyên gia tư vấn, có thể tự trả giá lương theo ý muốn và không cần đến cơ quan hàng ngày? Đây là loại công việc cổ tích nào? Cô không khỏi nhìn Thôi Học Phổ và Trần Quang Đạo, hai người đàn anh cũng lộ ra vẻ kinh ngạc, có vẻ rất tán đồng việc cô đáp ứng công việc này.
“Xin lỗi, viện trưởng Lưu, tôi muốn hỏi… Lý do gì mà ông lại tuyển tôi vào bệnh viện cho vị trí này? Tôi biết bệnh viện Nhân dân thành phố Hải Phòng có đầy đủ nhân tài, cũng không thiếu một người như tôi. Tính ra thì, tôi khá bất tài” Khi Thời Ngọc Diệp nói điều này, miệng Lưu Mạnh Hòa co giật.
Cô đã giúp họ giải quyết được bệnh dịch khủng khiếp và lớn nhất trong lịch sử cho bệnh viện của mình, đây còn bị gọi là bất tài vô năng thì người khác làm thế nào mà sống được đây?
Cô Thời, cô thực sự là quá khiêm tốn rồi” Ông ta cười nói: “Cô đã có công rất lớn trong việc chữa trị trùng cổ lần này. Phó giám đốc Lưu của Hiệp hội Dược sĩ đã nói với tôi rằng sau khi anh ấy và anh Thẩm đi về, sẽ báo cáo sự việc này với cấp trên. Cô chắc chắn là vị cứu tinh của Bệnh viện Nhân dân chúng tôi. Cô rất xứng đáng với chức chuyên gia tư vấn này.”
Sau khi được Lưu Mạnh Hòa khen ngợi một hồi, Thời Ngọc Diệp cảm thấy có chút khách khí. Cô chưa bao giờ nghĩ mình là một nhân vật quyền lực, mà cô chỉ làm những việc nên làm, đó cũng là trách nhiệm xã hội của
cô. Thời Ngọc Diệp thực sự không nghĩ rằng có bất cứ điều gì xứng đáng để khen thưởng hay khen ngợi cho sự việc lần này.
“Viện trưởng Lưu đã khách khí rồi. Xin đừng đề cao tôi quá. Tôi chỉ đang làm những gì nên làm. Tôi hiểu lòng tốt của ông. Nếu có vấn đề gì trong tương lai, ông có thể nhờ tôi giúp đỡ. Những vị trí của chuyên gia tư vấn này thì tốt nhất chúng ta không nói về nó bây giờ” .
Thái độ cứng rắn của cô khiến Lưu Mạnh Hòa vô cùng ngạc nhiên.
“Điều kiện phúc lợi tốt như vậy, cô vẫn còn không có cân nhắc sao?” Thời Ngọc Diệp mỉm cười không đáp, thái độ kiên quyết như vậy thực sự khiến Lưu Mạnh Hòa bất ngờ. Đổi lại một người khác, bày ra trước mắt là danh hiệu cùng thân phận trang trọng như vậy cũng đã đồng ý ngay lập tức rồi, không hiểu sao đến lượt Thời Ngọc Diệp lại vội vàng từ chối như vậy? Đây đúng là một người phụ nữ không thể đoán trước được.
“Được rồi. Nếu cô Thời không có hứng thú thì cũng không sao cả. Nhưng bệnh viện của chúng tôi không muốn mất đi một bác sĩ xuất sắc như cô. Có thể một ngày nào đó khi cô đổi ý cô có thể quay lại với chúng tôi bất cứ khi nào. Lời mời của tôi, nó sẽ luôn có hiệu lực.” .
“Cảm ơn ông đã chấp thuận”.
“Hai vị bác sĩ này, tôi biết hai người cũng có việc làm toàn thời gian ở nước khác, cho nên lần này coi như để cảm tạ công sức của hai anh, bệnh viện sẽ dựa theo lương tháng bên kia mà trả cho hai người”
Ngay khi viện trưởng Lưu nói những lời này, hai người đàn anh đưa hai mắt nhìn nhau, sau đó ngầm từ chối: “Không cần, cảm ơn thành ý của ông, chúng tôi đều đã hiểu được.”
Thời Ngọc Diệp thì lại cảm thấy bực bội thay cho hai đàn anh của mình. Tính theo mức lương hàng tháng của họ thì ít nhất cũng phải hàng trăm nghìn đô la đó. Hai đàn anh này lại nhất quyết không chịu nhận, sợ rằng là não họ đều gặp trục trặc mất rồi.
Nếu đổi lại là cô, tất nhiên là cô sẽ chọn tiền chứ không chọn công việc rồi. Thật tiếc khi cô lại không có cơ hội lựa chọn, huhu hu.
“Ba người đúng thật là cùng học một thầy, đến đưa ra quyết định cũng đồng thanh đồng lòng, ha ha ha!” Lưu Mạnh Hòa, người bị từ chối, trong lòng rất ngạc nhiên, nhưng ông vẫn lịch sự cười làm hòa.
“Nếu không có chuyện gì nữa thì chúng tôi xin phép đi trước. Vấn đề về trùng cổ này vẫn chưa giải quyết xong, chúng ta phải nhanh chóng tìm trùng cổ mẹ bây giờ.”.
“Tốt thôi, ba người đi thong thả!”.
Sau khi tiễn Thời Ngọc Diệp và hai người đàn anh kia đi, Lưu Mạnh Hòa vẫn còn bị sốc. Lúc này, cửa phòng nghỉ nhẹ nhàng mở ra, Lưu Trọng Hoài chậm rãi đi ra, trên mặt lộ ra vẻ phức tạp.
“Anh trai, tình huống giờ thế nào?”
“Cô ấy từ chối rồi. Tôi đã đưa ra một cơ tốt như vậy, mà cô ta cũng không hề lung lay chút nào.” Lưu Mạnh Hòa thở dài, vươn tay vỗ vai ông ta.
“Xem ra cô ấy không phải là người thường. Dù cho năng lực hay tính tình, cô ấy cũng tuyệt đối không phải là người bình thường. Nếu có cơ hội gặp lại trong tương lai, đừng đắc tội với cô ta. Anh trai chú tung hoành ngang dọc trong xã hội này bao nhiêu năm, dựa trên kinh nghiệm tích góp được, cô ấy chắc chắn không phải là một nhân vật có thể dễ động đến”