Chương 194: Hà Tuấn Trạch tự tin
“Đồng ý cái gì cơ?”
Ngay khi họ đang nói đến điều này, thì đột nhiên ở bên cạnh vang lên. giọng nói của Phong Thần Nam. Thời Ngọc Diệp khóe miệng co giật nhẹ. Người đàn ông này xuất hiện thật đúng lúc.
“Bản báo cáo, là bản báo cáo. Là mẹ muốn tự lấy thân mình thử nghiệm, đích thân nuốt xuống côn trùng cổ, sau đó thông qua trung cổ này để tìm ra trùng cổ mẹ”
Rất tốt. Sáu cái đầu củ cà rốt nhỏ không biết đã trốn bên cạnh cầu. thang từ lúc nào, sau khi nghe rõ đối thoại của bọn họ, thì muốn mách tội với Phong Thần Nam.
Và quả nhiên, gương mặt của Phong Thần Nam ngay lập tức tối sầm. lại khi nghe điều này. “Không đời nào”
Thôi Học Phổ và Trần Quang Đạo nhún vai khi đối mặt với Thời Ngọc Diệp, ánh mắt của họ như muốn nói: Nhìn đi, anh đã nói rồi mà.
Mặt Thời Ngọc Diệp chảy đầy những vệt đen. Mặc dù cô thường là công chúa nhỏ trong gia đình, nhưng giờ phút này, cô thậm chí còn không có tư cách để nói.
“Mọi người không cần nghĩ là em mỏng manh như vậy. Em chắc chắn rằng em sẽ không bao giờ đặt mình vào tình trạng nguy hiểm”
Mọi người: “Vẫn không được” Thời Ngọc Diệp nói: “… Tại sao mọi người lại hống hách như vậy?”
Phong Thần Nam: “Còn độc đoán hơn nữa, em có muốn thử không? Từ ngày mai anh sẽ để Vân Mặc Tích và Đằng Dạ Hiện giam lỏng em, em không được phép đi đâu hết”
Thôi Học Phổ: “Tôi sẽ tịch thu con trùng cổ của em ấy”
Trần Quang Đạo: “Tôi sẽ không để em ấy tiếp xúc với những người trong bệnh viện kia”
Sáu em bé: “Chúng con sẽ giám sát mẹ cả hai mươi tư giờ một ngày.”
Cô hiện giờ có thể cảm nhận sâu sắc những người này độc đoán đến mức nào vô lý.
“Mọi người như thế này là không đặt sự sống chết của bệnh vào trong mắt.”. “Vậy thì tại sao em lại không đặt cuộc sống của mình vào trong mắt?”
“Nếu em không làm điều này, thì Hà Tuấn Trạch sẽ hại chết tất cả mọi người”.
Phong Thần Nam vừa mới tan sở trở về, nên không biết trong bệnh viện đang xảy ra chuyện gì, liền hỏi: “Anh ta lại làm trò quái quỷ gì vậy?”
Một câu “làm trò quái quỷ” khiến Trần Quang Đạo cảm thấy thích thú, vì vậy anh ta chỉ đơn giản kể lại sự việc của hai chuyên gia có thẩm quyền ngày hôm nay, và anh ta tiện thể cũng giải thích cách Hà Tuấn Trạch cướp công. Nghe xong câu chuyện, Phong Thần Nam khẽ nhướng mày.
“Mặc dù anh ta đã cướp mất công lao, nhưng trong trường hợp này, em không nên tự mình làm điều đó. Anh đoán, trong vòng một ngày anh ta sẽ gọi cho em để cầu xin sự giúp đỡ. Nếu em thực sự muốn chữa lành những bệnh nhân đó, thì đến bệnh viện chữa cho họ là được rồi. Còn mọi người sẽ không cho phép em tự dùng trùng cổ lên người mình đâu”
Thời Ngọc Diệp nhìn những người khác, tất cả mọi người đều ở cùng một chiến tuyến với Phong Thần Nam, vì vậy cô không còn cách nào khác ngoài thở dài.
“Được rồi, vậy đến lúc đó thì nói tiếp vậy.” Đồng thời, tại bệnh viện bên kia.
Hà Tuấn Trạch không chuẩn bị làm thêm giờ một mình cho Thời Ngọc Diệp như Phong Thần Nam nói mà thay vào đó, anh ta ở lại bệnh
viện và tự mình làm thêm giờ, đọc đi đọc lại hồ sơ theo dõi quá trình lấy trùng cổ của họ vào ngày hôm đó. “Không cho tôi tham gia thì sao? Chẳng lẽ tôi học mười năm y học chẳng để làm gì sao? Chỉ cần tôi xem video vài lần và tìm ra cách làm của các người là ngày mai tôi có thể đích thân lấy trùng cổ ra cho bệnh nhân” Anh ta dừng lại ở từng khung hình, liên tục viết ra giấy từng huyệt đạo và từng bước mà Thời Ngọc Diệp đã làm. Trong vòng không đến ba giờ, Hà Tuấn Trạch cuối cùng đã ghi nhớ toàn bộ quá trình lấy trùng cổ ra. Khuôn mặt của anh ta không kiềm chế được mà nở một nụ cười vô cùng tự tin.
“Hừ, đây chính là thuật trùng cổ à? Thầy giáo chỉ dạy cô chứ không dạy chúng tôi. Có vẻ như cô là người duy nhất có tài năng. Hóa ra cũng chẳng hơn gì. Tôi chỉ cần tùy tiện nhìn vài lần là có thể học được mọi thứ. Vậy mà cứ làm như thứ gì kỳ bí lắm vậy.”
Anh ta dương dương tự đắc, cầm huân hương trên tay tiếp tục lẩm. bẩm một mình: “May mà lần trước hương còn chưa dùng hết, thôi thì cứ để người của Lưu Trọng Hoài đem đi điều chế theo, nửa ngày là có một đợt huân hương mới. Không tồi, không tồi. Năng suất này đúng là không tồi.”
“Mọi thứ đã chuẩn bị sẵn sàng chỉ còn thiếu một đợt gió đông. Ngày
mai đến lượt mình thể hiện tài năng rồi. Hừ hừ, sau này ba người đàn anh đàn em các người còn dám coi thường mình nữa không?”
Nghĩ đến đây, sắc mặt Hà Tuấn Trạch dần trở nên ảm đạm. Anh ta là một bác sĩ ưu tú, tài giỏi như vậy, không bao lâu nữa sẽ có cơ hội được thăng chức phó viện trưởng rồi. Trong tương lại anh ta chỉ gặp được những người phụ nữ tốt hơn, vượt qua đàn em, đó sẽ là cơ hội để cô ấy nhìn rõ, thế nào mới được coi là một người đàn ông thực sự xuất sắc.
Trong khu cách ly, Hoắc Khả Luân đang quằn quại và la hét trong đau đớn. Không có nhân viên y tế nào khác ở đây. Người trong bệnh viện đều coi bọn họ như yêu ma quỷ quái bị trúng độc, từ lúc nhập viện đến giờ không ai chữa trị, thậm chí truyền nước thông thường cũng không ai truyền cho. Ông cảm thấy bụng mình cồn cào, và cảm giác buồn nôn cứ liên tục trào lên từ cổ họng. Giờ phút này, Hoắc Khả Luân cảm thấy vô cùng tuyệt vọng và ảm đạm. “Cứu với, cứu mạng với..”
“Tại sao? Tại sao lại là tôi? Tôi còn chưa muốn chết, tôi còn rất nhiều điều hối hận chưa nói ra..”.
“Cầm, có phải là em tới đón anh sao? Chiều nay anh nhìn thấy Băng Tâm ở cổng bệnh viện. Em biết đấy, mẹ con em nhất định sẽ rất hận anh dưới suối vàng, cho nên em mới cố ý để con bé đến đón anh. Nhưng anh không muốn chết sớm như vậy, có thể có thể để anhsống thêm vài năm nữa không?”
Lúc nào ông ta cũng rơm rớm nước mắt. Vừa ho ra máu, ông ta vừa lấy điện thoại di động ra, lướt qua những số điện thoại mà ông đã lâu không gọi. Cuộc điện thoại vừa mới được gọi đi, thì đã có người nhấc máy.
“Minh Châu, là tôi…”
“Ồ, đây không phải là người chồng mấy tháng không về nhà của tôi sao? Sao nào, cuối cùng cũng nhớ ra là mình có một người vợ là tôi ư? Không phải ông đã có một khoảng thời gian vui vẻ với những người phụ nữ khác ở bên ngoài sao?”
Hoắc Khả Luân cố nuốt mùi máu tanh nồng trong miệng và khó khăn nói: “Minh Châu, tôi đang ở bệnh viện…”
“Vào bệnh viện là làm sao vậy? Đời này làm gì có ai không phải nằm viện bao giờ?” Giang Minh Châu, người đang nghe điện thoại là người vợi thứ hai mà Hoắc Khả Luân đã kết hôn và là mẹ của Hoắc Minh Huệ và Hoắc Ngọc Khanh.
Mấy tháng nay ông đều không về nhà. Công ty của Hoắc Ngọc Khanh gặp một vấn đề lớn. Với tư cách là một người ba, ông ta đến một chút cũng không sẵn lòng giúp đỡ, để mặc cậu ta tự mình chống đỡ.
Còn về phần Hoắc Minh Huệ thì gần đây có vẻ cô ta đang có ý định gia nhập làng giải trí, lúc trước muốn ông ta giới thiệu vài mối liên hệ và hỗ trợ tài chính cho mình nhưng cũng bị ông ta phớt lờ.
Mỗi lần Giang Minh Châu gặp Hoắc Khả Luân đều là cãi nhau, nên đơn giản là ông ta không về nhà nữa. Điều này khiến bà ta ngày nào cũng tranh cãi muốn ly hôn, chia tài sản gia đình. Nhưng sau đó đột nhiên ngừng ồn ào, không biết là bà ta đang mưu tính điều gì nữa. Cũng vì vậy mà hai người họ đã lâu không liên lạc. “Bà liên hệ với bác sĩ giỏi nhất thành phố giúp tôi. Tôi đang ở bệnh viện Nhân dân. Người ở đây không chữa trị cho tôi và tôi sắp không thể qua khỏi. Minh Châu, bà tìm một bác sĩ cho tôi đi.”
Hoắc Khả Luân là một người đàn ông vô cùng kiêu hãnh và tự trọng, chưa bao giờ ông ta nói chuyện với Giang Minh Châu bằng một giọng khiêm tốn như vậy.
Giang Minh Châu nghe điện thoại, sững người một lúc rồi lạnh lùng nói: “Được rồi, ông hãy hứa trước tiên sẽ ly hôn với tôi, sau đó sẽ chia cho tôi ba mươi nghìn tỷ tiền tài sản thì sẽ tìm bác sĩ giỏi nhất trong nước cho ông!”
“Bà, Giang Minh Châu, yêu cầu của bà thật quá đáng! Ba mươi nghìn tỷ? Tại sao bà không đi cướp đi? Khụ khụ khụ khụ..” .
“Hoắc Khả Luân, tôi cảnh cáo ông, giả bệnh cũng vô dụng. Tôi chỉ muốn ba mươi nghìn tỷ, nếu ông không đồng ý đưa cho tôi, thì tiếp tục mà nằm chờ chết đi. Mà ông chết thì càng tốt, ông chết rồi thì tài sản của ông sẽ thuộc về tôi và hai đứa trẻ rồi” Giang Minh Châu nói xong, cô cúp máy trước khi Hoắc Khả Luân kịp nói gì.
“Phụt” Ông ta tức giận đến mức ngất xỉu tại chỗ. “Bip bip bip bip!”
“Bác sĩ Hà! Bác sĩ Hà! Không ổn rồi, tim của bệnh nhân đột nhiên ngừng đập!”