Chương 181: Chủ tịch Phong – người ba không thương, con không yêu
Nguyên Thanh Lam nheo mắt nói:
“Nói ít làm nhiều. Chỉ có thực lực mới có thể thuyết phục được người ta. Hôm nay tôi sẽ cho anh ta thấy, tôi không phải là kẻ vô dụng như lời anh ta nói.”
Nói xong, anh nghiêm túc chuẩn bị nấu nướng.
Trong phòng riêng, mấy ông cháu đã ngừng chơi trò tàu điện hình người, thay vào đó là chơi bài và chơi board game, để mặc Phong Thần Nam và Thời Ngọc Diệp ở một bên.
Thời Ngọc Diệp thấy sắc mặt của Phong Thần Nam không tốt lắm, cố ý nói đùa:
“Nhìn anh có chút ghen tị.”
“Anh đang nghi ngờ rằng mình có khi không phải con đẻ”
“Tại sao?”
“Anh chưa bao giờ thấy ba mình thể hiện một vẻ mặt từ bi, hiền hòa như vậy.”
Trong mắt Phong Thần Nam, ba anh là một người ba nghiêm khắc, chưa bao giờ thể hiện tình yêu ba con với mình, thậm chí anh còn không thể tưởng tượng được khi bản thân thể hiện tình yêu của ba mình sẽ như thế nào.
“Và quan trọng hơn là..”
“Chuyện gì?”
“Anh chưa từng nghe con trai gọi mình một tiếng ba, mấy tên nhóc này lại đi nhận ông nội trước, bọn chúng không để anh vào mắt sao?”
Thời Ngọc Diệp tiếp tục nói đùa:
“Vậy thì anh phải ngẫm lại xem tại sao mình vừa không được ba thương vừa không được con yêu chứ”.
“…”
Khóe miệng anh giật giật, toàn thân sởn cả gai ốc.
“Cũng may là anh có vợ, chỉ cần vợ yêu, vợ thương anh là được rồi.”
Ba Phong mặc dù vui đùa cùng các cháu nhưng vẫn lặng lẽ theo dõi con trai và con dâu, nghe thấy Phong Thần Nam rắc thức ăn cho chó mà không cần tiền, ông ta quay đầu lại, hung hăng trừng mắt nhìn.
“Thằng nhóc thối này, mày không biết hạn chế trước mặt người già và trẻ con. Làm sao tao có đứa con trai vô liêm sỉ như mày?”
“Yêu vợ là một đức tính tốt, và con không hề thấy xấu hổ”.
Ba Phong nghẹn ngào không thể phản bác lại được, Thời Ngọc Diệp thấy vậy liền bí mật nhéo chân Phong Thần Nam dưới gầm bàn.
“Anh đừng có mà ngang bướng cãi lại nữa, ông ấy là ba anh mà.”
“Được rồi, anh cái gì cũng nghe theo vợ mình hết” Ngoại trừ Thời Ngọc Diệp, tất cả mọi người đều sắp bị phát ói bởi cách nói chuyện ngọt ngào lạ thường của Phong Thần Nam.
Ba Phong ho lên mấy tiếng cố ý ngăn họ tiếp tục rải thức ăn cho chó, ông chuyển sự chú ý sang Thời Ngọc Diệp, và quay trở lại chuyện chính: “Ba nghe nói rằng con và các con của con đã sống ở Pháp trong vài năm qua?” .
“Ừm, đúng vậy ạ, con đã sống với ba mình trong vài năm qua”
“Ba thân sinh? Nhà họ Thời?”
Thời Ngọc Diệp gật đầu, mặc dù ba Phong đã biết những điều này từ lâu, nhưng ông vẫn hơi ngạc nhiên khi nghe tin này đó từ chính miệng cô. Không ngờ cô con gái nuôi của nhà họ Hoắc bị mọi người chế giễu là đồ đồi bại lại là con gái nhà họ Thời, chủ của tập đoàn lớn bên Pháp. Nếu để những người đã cười nhạo cô ấy lúc đó biết thì không biết họ sẽ cảm thấy như thế nào.
“Con có định quay lại ngay bây giờ không?”
“Ý ba là, quay trở lại thành phố Hải Phòng a?”
“Đương nhiên là về nhà họ Phong. Cháu là con dâu mà nhà họ Phong chúng ta cưới hỏi đàng hoàng. Cho dù con có đổi tên rồi trở về, thì thân phận của con vẫn còn. Chẳng lẽ con vẫn không muốn về nhà và đưa các con của con đi lang bạt khắp nơi sao?”
Nhà?
Thời Ngọc Diệp sững sờ nhìn Ba Phong, cảm thấy rất ngạc nhiên.
Năm đó, cô được gả tới nhà họ Phong, ba Phong hầu như không có bất kỳ giao tiếp nào với cô, và mẹ Phong cũng không chào đón cô, bà luôn muốn chống lại cô bằng nhiều cách khác nhau, điều này khiến cô cảm thấy thất vọng.
Thời Ngọc Diệp nghĩ rằng ba Phong cũng sẽ giống như vậy, và ông cũng sẽ có thái độ không hoan nghênh với cô, nhưng không ngờ rằng ông lại đích thân mời cô về ra mắt gia đình.
Hóa ra ba Phong đã coi cô như một thành viên trong gia đình.
Trong khi cô còn chưa kịp tiêu hóa hết ý tứ của những lời này, thì Phong Thần Nam bên cạnh không vui xen vào:
“Chuyện này chúng con tự mình quyết định được rồi. Ba lo lắng cái gì?”
“Nếu ba không nói thay cho con, thì với khả năng của con thì có thể rước vợ về nhà hay sao?”
Vừa nhắc đến chuyện này thì Phong Thần Nam đã nổi cơn thịnh nộ, tức giận đến mức muốn bốc hỏa.
“Nếu hôm nay ba không tự nhiên xuất hiện ở nhà con thì con đã làm Xong chuyện hộ khẩu từ lâu rồi”.
“Ha, con tự mình kém tắm, bây giờ quay lại trách ba sao?”
Ba Phong đảo mắt nhìn Phong Thần Nam, quay về chủ đề chính, nói với Thời Ngọc Diệp:
“Ba đã suy nghĩ kỹ rồi. Nếu con muốn quay lại và để các con của con trở lại hộ khẩu nhà họ Phong của chúng ta thì tài sản. của ba ở khu Cảnh Thái sẽ tặng lại cho con như một món quà”.
Trước khi Thời Ngọc Diệp kịp trả lời thì Phong Thần Nam, một người đàn ông vô cùng ấu trĩ, lại chạy đến cắt ngang.
“Cô ấy có nhiều tài sản như vậy, không thiếu một cái của ba”
“Ba tặng quà cho con dâu ba có được không?”
“Quà tặng mà quá tồi tàn thì thôi đừng tặng thì hơn”.
“Cái thằng nghịch tử này, lại còn già mồm, đừng để ba phải tự tay bốp chết mày!” .
“..”
Phong Thần Nam cảm thấy trong lời nói có ác ý sâu xa.
Hai ba con cãi nhau trước mặt mọi người, khiến cho quang cảnh biển thành một trường mẫu giáo.
Tuy nhiên sáu đứa trẻ, những người thực sự
học mẫu giáo thì lại cảm thấy bản thân chúng còn không ấu trĩ bằng. Thời Ngọc Diệp dùng tay vỗ nhẹ lên mu bàn tay của Phong Thần Nam, ra hiệu cho anh ta bình tĩnh lại, sau đó đáp lại ba Phong với một thái độ nhẹ nhàng.
“Ba, không cần tốn tiền mua bất động sản hay quà cáp. Hơn nữa, chúng con đã định cho bọn nhỏ về nhập hộ khẩu của nhà họ Phong. Chúng là con cháu của nhà họ Phong, đáng lý là phải gọi ba một tiếng ông nội. Đây là phép tắc lễ nghi, con sẽ không độc chiếm mấy đứa trẻ và không cho chúng nhận ba đâu ạ” .
Câu trả lời của cô khiến ba Phong rất hài lòng.
Có được một cô con dâu hiểu biết như vậy còn sướng hơn là có mấy đứa con trai bất hiếu. Có vẻ như quyết định của ông đã đúng.
“Chỉ cần trở về, trở về nhà là tốt” Ba Phong hài lòng gật đầu.
Lúc này, người phục vụ cuối cùng cũng giao các món ăn lên.
Khi ba Phong nhìn thấy hơn hai mươi món ăn được dọn trên bàn, ông không khỏi choáng váng.
“Vừa rồi tôi không gọi nhiều món như vậy, các anh liệu có nhầm lẫn gì không vậy?”
“Không nhầm đâu ạ, đây là món mà bếp trưởng Nguyên của chúng ta đặc biệt làm cho ngài Phong, các quý khách cứ từ từ thưởng thức ạ”
Người phục vụ rời đi sau khi nói, còn ba Phong lại chỉ biết cau mày không đáp. Ông rõ ràng không báo danh tính, làm sao bên kia biết được họ của ông?
Trước khi nghi ngờ của ba Phong được giải đáp, Nguyên.
Thanh Lam cũng mở cửa phòng riêng và cung kính bước đến bên cạnh Phong Thần Nam.
“Anh Phong, sau khi nghe anh gợi ý lần trước, đây là thực đơn mới được nghiên cứu của tôi. Anh hãy từ từ nếm thử rồi cho tôi vài ý kiến”
Khi sáu đứa bé nghe thấy giọng nói này, chúng nhìn sang, và ngay lập tức nhận ra chúng chính là đầu bếp đã bị Thời Đằng Kỳ làm cho xấu hổ lần trước. Đồng thời, sau khi Nguyên Thanh Lam nói xong, ngẩng đầu, đối mặt với sáu đứa trẻ giống nhau như đúc thì đồng tử đột nhiên co rút lại.
“Cháu, các cháu…”
Anh kinh ngạc nhìn những người khác trên bàn và nhận ra Thời Ngọc Diệp là mẹ của bọn trẻ, đồng thời phát hiện ra rằng sáu đứa trẻ sinh sau này trông rất giống với một quý ông nhìn như phiên bản lớn tuổi hơn của Phong Thần Nam.
“Các người là… một gia đình?”
Vốn dĩ ba Phong cảm thấy sốt ruột vì đầu bếp đột nhiên xông vào mà giải thích, định mở miệng đuổi người thì lại bị một tiếng “gia đình” làm cho dịu đi, thế là ông lại thu lại lời nói, chỉ lạnh lùng quan sát. Phong Thần Nam đương nhiên cũng rất khó chịu.
“Đây là bữa tối của gia đình tôi, xin đừng làm phiền tôi, hôm nay tôi không rảnh.”
Nguyên Thanh Lam vẫn còn đang bàng hoàng, nghĩ đến lần trước bị đứa nhỏ bốn năm tuổi phê bình, anh liền không kiềm chế được tức giận.
“Vậy nên… lần trước là tất cả các người thông đồng lại để chống đối lại tôi? Một lúc thì nói rằng tôi không đủ tư cách để giành chức vô địch, và một lúc khác thì lại chỉ trích tài nấu ăn của tôi vì không biết cách phối hợp nguyên liệu để tạo ra các tầng hương vị và cảm giác… Các người đúng là một giuộc”