Chương 174: Liên tiếp xảy ra chuyện
Phong Thần Nam trịnh trọng ra lệnh: “Đưa tôi xem.”
Đằng Dạ Hiên nhanh chóng đưa máy tính xách tay cho Phong Thần Nam, và phát lần lượt tất cả các đoạn băng do camera giám sát ghi lại đã thu hồi được cho Phong Thần Nam xem.
Tô Cẩm Tú xuất hiện trên màn hình. Cô ta đang đứng trên hành lang, hình như vừa nói chuyện điện thoại xong, vẻ mặt khiếp sợ. Chưa đầy một phút sau, một nhân viên đội mũ lưỡi trai đưa xe đựng đồ ăn đến trước, chỉ vào một bên ly rượu đỏ.
Hai người nói chuyện với nhau một vài lời, và sau đó nhân viên rời đi mà không nhìn lại, để lại Tô Cẩm Tú một mình.
“Chủ tịch Phong, còn có cái này” Đằng Dạ Hiên sau đó chuyển sang một đoạn phim ghi hình giám sát khác.
Tô Cẩm Tú đang đẩy xe đựng đồ đến ngoài cửa đại sảnh rồi đột nhiên trốn vào cầu thang. Cùng lúc đó, Tiêu Xiển vừa ra khỏi nhà vệ sinh, đi ngang qua xe đẩy, cầm ly rượu vang đỏ và uống cạn.
Cô ta đợi mọi người đi hết rồi mới bước ra ngoài và thấy đã có người uống hết rượu vang đỏ liền sợ hãi bỏ chạy. Tuy nhiên, cô đã bị một vài người đàn ông mặc đồng phục nhân viên chặn lại ngay sau khi định bỏ chạy. Trước khi kịp vùng vẫy, cô đã bị chặn lại, người này đánh cô ta bất tỉnh và đưa đi.
“Có vẻ như cô ta bị ai đó xúi giục” Thời Minh Triết không biết đã đứng cạnh Phong Thần Nam từ lúc nào, nhìn vào đoạn phim giám sát, rồi đưa ra phán đoán.
“Từ đoạn phim theo dõi này, không khó để nhận ra phi vụ hạ độc của Tô Cẩm Tú không thành công. Tiêu Xiển chỉ tình cờ cầm lấy ly rượu đỏ có độc và uống nhầm thôi. Nếu không có anh ta, e là ly rượu vang đỏ này sẽ được gửi đến tận tay cho một trong số chúng ta đang ở đây”.
Phong Thần Nam sắc mặt u ám tối tăm đến mức như có thể nặn ra được mực đen. Không khó để có thể đoán ra rằng nếu Tiểu Xiển không uống ly rượu va 3 này, e rằng người ngã trên mặt đất lúc này sẽ là Thời Ngọc Diệp. Tô Cẩm Tú chết tiệt.
“Đằng Dạ Hiên, dẫn người đi tìm Tô Cẩm Tú”. “Vâng.”
“Trước tiên đừng gấp gáp.” Thời Minh Triết đột nhiên lên tiếng ngăn lại: “Đừng quên rằng chúng ta đã phải chịu một tổn thất lớn, lần này chúng ta đừng để bị lừa nữa”.
Lời nhắc nhở của anh khiến Đằng Dạ Hiên dừng động tác và quay sang nhìn Phong Thần Nam, anh ta có vẻ đồng ý với quan điểm này, vì vậy anh ta nhướng mày nhìn Thời Minh Triết.
“Vậy thì anh có cách gì?”
“Trước tiên chờ đã”
“Chờ đợi?”. “Nếu chúng ta hành động ngay lập tức, e rằng sẽ dễ rơi vào bẫy của đối phương hơn. Tốt hơn hết là chúng ta nên chờ xem thay đổi trước đã. Nếu thực sự kế hoạch của bọn chúng thất bại, có thể chúng sẽ thu xếp rút lui, điều đó có nghĩa là chúng ta sẽ không gặp rủi ro vào lúc này.”
Phong Thần Nam mím môi: “Chúng ta chờ đợi một cách bị động?”
Thời Minh Triết khẽ lắc đầu, nói: “Chúng ta không ra tay không có nghĩa là người khác không thể ra tay. Dưới tay cậu không còn có thể lực nào khác sao?”
Những lời này như đánh thức Phong Thần Nam trong mộng mị, anh lập tức nghĩ đến một người, liền lập tức quay đầu gọi điện thoại.
“Vinh Sở Lâm, cậu đang ở đâu?”
“Có chuyện gì xảy ra với Mẫn Tuyết Nguyệt, tôi đang đưa cô ấy đến bệnh viện.”
“Xảy ra chuyện?” Phong Thần Nam sửng sốt một chút, mới hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
“Tôi không biết. Vừa nãy khi tôi tìm thấy thì cô ấy đang hôn mê dưới đất”
“Bây giờ cậu đang ở đâu?”
“Trên đường đến bệnh viện Nhân dân. Sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì à?”
Vinh Sở Lâm muốn hỏi thêm vài câu, nhưng Phong Thần Nam không đáp lại mà lập tức trầm giọng thông báo: “Mang theo người của cậu hộ tống. Chúng ta một lát nữa sẽ đến bệnh viện. Đừng hành động hấp tấp!” .
Cúp điện thoại, Thời Minh Triết đã đoán được tình hình. “Có chuyện gì xảy ra với Mẫn Tuyết Nguyệt ư?”
“Ừ” Hai mắt Phong Thần Nam hơi nheo lại, một tia sáng mờ ảo lóe lên, anh nói tiếp: “Bên kia hẳn là không có ý định bỏ dở kế hoạch hành động này”.
Thời Minh Triết cảm thấy hơi khó chịu sau khi nghe điều này. Kẻ thù ở trong bóng tối, còn bọn họ ở trong ánh sáng, tai nạn khó đề phòng.
“Đi thông báo cho Ngọc Diệp, mọi người cùng nhau đi bệnh viện”
Kể từ khi kết thúc cuộc thi, Vinh Sở Lâm đã tìm kiếm cơ hội để ở bên cạnh Mẫn Tuyết Nguyệt, nhưng ba mẹ bên gia đình họ Mẫn đã cử rất nhiều người để mắt đến họ, cố gắng ngăn cản Vinh Sở Lâm đến gần Mẫn Tuyết Nguyệt.
Chính vì điều này mà khi Vinh Sở Lâm cuối cùng cũng đối phó được với những người đó, và tìm được Mẫn Tuyết Nguyệt, thì không hề biết chuyện gì đang xảy ra trong hội trường.
Anh ta cho rằng việc Mẫn Tuyết Nguyệt ngất xỉu chỉ là do thể chất không thoải mái, không nghĩ đến những khía cạnh khác nên tự ý đưa người đến bệnh viện. Cuộc gọi đột ngột của Phong Thần Nam khiến Vinh Sở Lâm nhận thức được điều gì đó và nhanh chóng thông báo cho người của mình điều động đến bệnh viện.
Sau khi kiểm tra, Thời Ngọc Diệp xác định nạn nhân duy nhất là Tiêu Xiển nên đuổi mọi người đi. Trước khi xe cấp cứu đến, Thời Ngọc Diệp đã quyết định sắp xếp để cô đưa Tiêu Xiển đến bệnh viện, đồng thời yêu cầu Vân Mặc Tích đưa Thời Tử Long về nhà để điều chế thuốc giải độc, trước tiên cầm thuốc đặc trị giải trăm loại độc để ổn định tình hình của Tiểu Xiển.
Khu bệnh viện vip được canh chừng bởi khoảng năm mươi vệ sĩ mặc vest đen, vô cùng nghiêm ngặt, đội hình rất đông đảo, ngay cả y tá cũng phải kiểm tra nghiêm ngặt trước khi đưa đồ vào. Các bệnh nhân khác chỉ dám đứng xem náo nhiệt bên ngoài và làm không ai dám đến gần.
Sau khi Thời Ngọc Diệp chẩn đoán mạch đập của Mẫn Tuyết Nguyệt trên giường bệnh, khuôn mặt căng thẳng của cô mới giãn ra.
“Làm sao vậy?” Vinh Sở Lâm trong lòng thấp thỏm lo lắng.
Cô đặt tay của Mẫn Tuyết Nguyệt lại, kéo chăn bông lên, sau đó nhẹ nhàng giải thích: “Như bác sĩ nói, cô ấy được cho uống thuốc mê, cộng thêm mệt mỏi nên mới hôn mê”
“Quá mệt mỏi?”
“Ừ, với tư cách là một trong những người tổ chức cuộc thi thiết kế vàng, cô ấy gần đây rất bận rộn, có rất nhiều việc của công ty đang chờ cô ấy giải quyết, tôi đoán cô ấy đã tham công tiếc việc, làm việc quá sức từ lâu rồi.”
Vinh Sở Lâm nhìn xuống khuôn mặt còn đang hôn mê của Mẫn Tuyết Nguyệt, trong lòng cảm. thấy vô cùng đau khổ. Thời Ngọc Diệp quay lại và hỏi Phong Thần Nam. “Anh đã tìm thấy người nào khả nghi chưa?”.
“Vẫn chưa, hôm nay cô ấy tiếp xúc với quá nhiều nhân viên, điều tra từng người một sẽ mất một khoảng thời gian” .
Họ không chỉ phải điều tra kẻ đã tấn công Mẫn Tuyết Nguyệt, mà còn phải tìm ra kẻ đã xúi giục Tô Cẩm Tú, nhưng cho đến nay họ vẫn chưa có manh mối nào.
Ngoài ra, nhiều camera giám sát đã bị xóa nên cần một thời gian để lần ra manh mối. Phó Uyển Hân và những đứa trẻ được gửi trở lại căn hộ, nhưng những đứa trẻ quyết định tham gia giúp đỡ.
Bé hai Thời Bảo Thiên ngồi vào bàn làm việc, dùng máy tính để theo dõi giám sát tình trạng của nhiều con đường khác nhau. Bé ba Thời Ngôn Việt thì bàn bạc về các biện pháp đối phó với bé năm Thời Hoàng Anh và bé sáu Thời Trạch Minh, trong khi bé bốn Thời Đằng Kỳ đang chuẩn bị các bữa ăn và súp thuốc để cung cấp cho những người lớn đang làm việc dinh dưỡng tốt nhất.
Thời Minh Triết đã cử người đến hỗ trợ Đằng Dạ Hiên và những người khác cùng nhau điều tra. Dù vậy, mọi người phải bận rộn cả một buổi sáng cuối cùng đang có kết quả.
Không lâu sau khi Thời Ngọc Diệp và Phong Thần Nam trở về căn hộ, họ nhận được một tin nhằn từ Đằng Dạ Hiện.
“Chủ tịch Phong, Tô Cẩm Tú đã bị người của Lệnh Hồ Hải bắt đi rồi!”
“Lệnh Hồ Hải?”
“Đúng. Chúng tôi đã kiểm tra camera giám sát. Người bắt cô ấy lên xe, thuộc hạ của Lệnh Hồ Hải, mặc dù biến số là giả, nhưng sau đó xác nhận rằng chiếc xe đúng là do Lệnh Hồ Hải đứng tên.” Sau khi nghe báo cáo, Phong Thần Nam không khỏi nhíu mày. Thời Ngọc Diệp phải mất một lúc lâu mới nhớ ra Lệnh Hồ Hải là ai: “Lệnh Hồ Hải biết Tô Cẩm Tú?”
“Không có ai từng nghe nói về điều này”.
Phong Thần Nam cũng rất ngạc nhiên, nhà họ Tô và nhà họ Lệnh Hồ không có giao dịch kinh doanh gì, theo logic mà nói, lẽ ra họ không nên gặp nhau.
“Còn một điểm quan trọng nữa. Người chống lại chúng ta hóa ra là Lệnh Hồ Hải, không phải Cờ Tướng Thừa như Diễn Mạnh Tùng đã nói?”
Thời Ngọc Diệp cảm thấy rằng não của cô ấy không đủ minh mẫn để có thể tiêu hóa được hết đống thông tin này. Tô Cẩm Tú, Lệnh Hồ Hải và Cơ Tướng Thừa, mối quan hệ giữa ba người này là gì vậy?
Phong Thần Nam cũng không có chút manh mối nào, xoay người ra lệnh cho Đằng Dạ Hiên: “Phải lực lượng đi tìm Lệnh Hồ Hải”
“Chủ tịch Phong, e rằng chuyện này sẽ không thành công.”