Chương 172: Lại là người đầu độc
Thời Ngọc Diệp và những người khác nghe thấy có người kêu cứu liền vội vàng chạy lại xem có chuyện gì thì bất ngờ phát hiện Tiểu Xiển đã ngã xuống đất, Mẫn Tuyết Nguyệt đã nhanh chóng bố trí nhân viên đến hỗ trợ giải cứu và sơ tán đám đông.
Thời Ngọc Diệp thấy có người đang cố đỡ Tiêu Xiển dậy, liền nhanh chóng chặn lại: “Đừng chạm vào người anh ấy! Trong trường hợp đặc biệt, có thể khiến anh ấy tử vong tại chỗ.”
Người đánh giá bên cạnh từng trò chuyện với Tiêu Xiển, nghe thấy lời nói của Thời Ngọc Diệp, vội vàng buông tay ra, cảm thấy hụt hẫng.
“Chúng ta sẽ làm gì sau đó?”.
“Trước tiên mọi người hãy tránh ra chỗ khác, đừng bao vây, để anh ta có đủ dưỡng khí để thở. Hơn nữa, có ai đang gọi xe cấp cứu không?”
“Là, xe cấp cứu nói khoảng hai mươi phút nữa sẽ đến”. Thời Ngọc Diệp cau mày và tỏ vẻ lo lắng: “Hai mươi phút là quá lâu rồi.”
Tình huống bất ngờ xảy ra khiến nhiều người hoảng sợ. Thời Ngọc Diệp tuy gặp nguy hiểm nhưng không hề rối loạn, liền nhờ một vài người cẩn thận đặt cơ thể Tiêu Xiển nằm trên mặt đất, sau đó tìm một cái gối để đệm bên dưới đùi, nâng chân anh ta lên một chút.
Tiêu Xiển vốn dĩ còn đang sung sức, lúc này đang nằm trên mặt đất bê bết máu, rơi vào trạng thái nửa tỉnh nửa mê, ánh mắt mơ hồ và sắc mặt tái nhợt.
“Có phải bị trúng độc rồi không? Đồ ăn ở đây có phải là không sạch sẽ không?”
“Tôi cũng không rõ lắm. Nếu là trúng độc, vậy chúng ta cũng sẽ gặp nguy hiểm không?”
“Anh ấy trông rất đau đớn..” Những người xung quanh bàn tán xôn xao, ai ai cũng vô cùng hoang mang.
Trong đám đông, Thời Tử Long không tiện ra tay, nên Thời Ngọc Diệp đã đích thân bắt mạch cho Tiêu Xiển, sau đó còn ẩn thêm vài huyệt đạo nữa. Các giám khảo đứng bên cạnh đều sửng sốt.
“Cố định làm gì?”
Họ đều sống ở các nước phương Tây và không hiểu y học Ngọc hà, họ nghĩ Thời Ngọc Diệp muốn nhân cơ hội trả thù Tiêu Xiển vì đã vô lễ với cô. Thời Ngọc Diệp không trả lời, nhưng người Ngọc Hạ bên cạnh cô ấy giải thích: “Cô ấy đang chẩn đoán tình trạng bệnh. Đây là Trung y”
“Cô ấy không phải bác sĩ, tại sao.”
Những người đó muốn tiếp tục đặt câu hỏi, nhưng lại bị ánh mắt sắc bén của Phong Thần Nam cắt ngang: “Đừng quấy rầy cô ấy”.
Họ nhanh chóng ngậm miệng lại và đưa mắt nhìn nhau.
Wy không phải là một nhà thiết kế ư? Sao đột nhiên lại trở thành một bác sỹ thể này? Mặc dù mọi người đều rất nghi ngờ nhưng không ai dám hỏi.
Xét cho cùng, sau lưng Thời Ngọc Diệp còn một đám người bảo vệ, và nếu có ai nói gì sai trái và xúc phạm cô ấy thì hậu quả không ai lường được.
Phong Thần Nam thấy vậy liền cảm thấy nghiêm túc, vì vậy đi về phía trước, thấp giọng hỏi: “Là có người làm?”.
Cô đáp lại anh bằng một ánh nhìn vô cùng nghiêm trọng. Cho dù không nói gì, Phong Thần Nam cũng có thể hiểu được ý tứ trong ánh mắt đó vì vậy xoay người rời đi.
Cảm thấy tình hình không ổn, Thời Minh Triết đã kịp thời khoác tay anh trước khi Phong Thần Nam lặng lẽ rời đi.
“Cậu định đi đâu?”
“Đừng làm kinh động đến bất kỳ ai, phong tỏa hiện trường”
Gương mặt của Thời Minh Triết lập tức tối đi và anh lập tức hiểu chuyện gì đã xảy ra, anh vội vàng đi theo Phong Thần Nam để thu xếp, để lại Vân Mặc Tích và một vài vệ sĩ để bảo vệ bọn trẻ.
Thời Tử Long dường như cũng hiểu được tình hình hiện tại, nhanh chóng kiểm tra mạch của các em của mình, sau khi xác nhận mấy đứa trẻ đều không sao thì vẻ mặt của cậu bé không hề giãn ra, ngược lại cậu còn bí mật kiểm tra mạch của Phó Uyển Hân, Thời Ngôn Mặc, Kim Nữ ở người xung quanh cậu.
Phó Uyển Hân nhìn thấy vẻ mặt không mấy bình tĩnh của Thời Tử Long, cô không nhịn được mà kéo cậu bé sang một bên hỏi: “Chuyện gì xảy ra vậy, Thời Tử Long?”
Đầu tiên Thời Tử Long khẽ đưa ánh mắt lo lắng nhìn xung quanh, sau đó ghé đầu vào tại Phó Uyển Hân và nhỏ giọng giải thích:
“Chúng ta nghi ngờ rằng anh ta đã bị đầu độc, và nó có vẻ giống như loại độc mà cô đã bị trúng lần trước.”
Phó Uyển Hân ngạc nhiên che miệng lại, khuôn mặt nhuốm màu hoảng sợ và sợ hãi, không thể che giấu được chút nào.
“Vậy thì, người hạ độc anh ta không phải cũng ở hiện trường sao?”
“Vẫn chưa rõ. Ba và bác đã đi bố trí nhân lực phong tỏa hiện trường để điều tra rồi ạ.”
Nhưng sau lần trải nghiệm trước, bọn họ đều biết rằng đối phương là một kẻ rất xảo quyệt và sẽ không thể nào để bị bắt dễ dàng như vậy.
Phó Uyển Hân còn đang kinh ngạc thì Thời Bảo Thiên bước tới, trầm giọng hỏi Thời Tử Long: “Thuốc đặc biệt mà anh chế tạo lần trước có còn lại chút nào không?”
“Không còn đâu. Muốn làm lại cũng cần tốn khá nhiều thời gian. Nhưng hiện tại chúng ta phải khẳng định không có ai khác bị trúng độc ở hiện trường mới có thể chuẩn bị đủ thuốc giải”
“Người đó thật sự rất đáng ghét, lại một lần nữa liên lụy đến tính mạng của những người vô tội. Lần này dù thế nào chúng ta cũng phải bảo vệ mẹ bằng mọi giá, không cho bên kia có cơ hội lợi dụng” Thời Báo Thiên vô cùng phẫn nộ và nói với giọng đầy bất bình.
Thời Tử Long thở dài. “Nếu chúng tôi có thể mạnh hơn, thì điều đó thật là tốt”.
Lâu nay bọn họ luôn ở trong trạng thái bị động, luôn đề phòng đối phương một cách cẩn thận, nhưng cách này không phải là một cách giải quyết tối ưu, chỉ sau khi bọn họ có đủ sức mạnh mới có thể tìm ra được hung thủ, và bảo vệ những người vô tội khác.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, người tên Tiểu Xiển này dường như không thể hòa hợp với mẹ, vậy tại sao anh ta lại bị trúng độc? Điều này thực sự khó hiểu.
Nửa tiếng trước.
Tô Cẩm Tú không đi ăn tiệc buffet và cũng không muốn ở lại chỗ này, bởi vì chỉ cần nghĩ đến Thời Ngọc Diệp được người ta nâng niu trên tay là cô ta đã hận đến mức muốn chết đi.
Khi cả hai chuẩn bị rời đi, họ đã bị các phóng viên và giới truyền thông đuổi theo. “Tô Cẩm Tú, bạn đã tham dự sự kiện này ngày hôm nay và không có cơ hội biểu diễn nào cả. Bạn đã từng đến đây bao giờ chưa?”.
“Vừa nãy nhìn thấy chuyện của Thời Ngọc Diệp, bạn có suy nghĩ gì?”
Chị Văn khó khăn lắm mới bảo vệ được Tô Cẩm Tú rời khỏi đám đông bao quanh, lúc này mới có thời gian thở phào một hơi.
“Người phụ nữ kia thật khoa trương, làm sao có thể khiến cho cả thế giới đều quen biết và có quan hệ với cô ta vậy? Thật khó chịu.”
“Ban đầu, hai chúng ta định làm quen với nam diễn viên xuất sắc đó, nhưng không ngờ anh ta lại là anh họ của Thời Ngọc Diệp, thật là ghét không chịu được.”
“Chắc là thật xui xẻo khi hôm nay ra ngoài mà không xem trước lịch. Mọi thứ chúng ta muốn làm đều xôi hỏng bỏng không, và hai chúng ta tốn công tốn sức một phen!”
Tô Cẩm Tú sắc mặt không được tốt cho lắm, thực ra tâm trạng cô ta còn tệ hơn bất kỳ ai hết, nhưng cô ta không muốn nói chuyện vào lúc này, để tránh không bị chụp lén và đàm tiểu.
Nghĩ đến số phận của Lý Mạn Như, hiện tại cô biết mình nhất định phải thu mình khiêm tốn, dù có ghét Thời Ngọc Diệp đến thế nào cũng phải chịu đựng, bởi vì cô ta không phải là nhân vật có thể động đến.
“Chúng ta nhanh chóng đi thôi, đừng để người khác nhìn thấy cảnh chúng ta đứng đây bàn tán về cô ta.”
Đột nhiên có cuộc điện thoại vang lên, Tô Cẩm Tú cầm điện thoại lên nhìn, cả khuôn mặt cô đều tối đi trong giây lát.
Đó là Lệnh Hồ Hải! Khi vừa nghĩ đến người đàn ông đó, tay cầm điện thoại của cô liền run lên. “Tô Cẩm Tú, sao em không nghe máy? Có muốn chị trả lời giúp em không?”
“Không, tôi sẽ tự mình làm”.
Tô Cẩm Tú bảo chị Văn đợi cô ở chỗ cũ còn mình thì tìm một góc không người qua lại để nghe điện thoại. Và cô chỉ trả lời điện thoại sau khi chắc chắn đã an toàn, không có ai nhìn thấy.
“Ồ, cuối cùng cô Tô cũng trả lời điện thoại. Tôi còn tưởng rằng cô vẫn muốn trốn tránh tôi. Tôi đang nghĩ sẽ sai người đi bắt cô qua đây”
Giọng nói lười biếng của Lệnh Hồ Hải mang đầy vẻ đe dọa, và Tô Cẩm Tú không khỏi khẽ run lên khi nghĩ đến sự u ám tàn nhẫn ẩn bên dưới vẻ ngoài lưu manh của hắn ta.
Sau một lúc, cô khẽ siết chặt điện thoại của mình, cố gắng làm cho giọng nói trở nên bớt lo lång. “Có chuyện gì thì nói thắng”.
Lệnh Hồ Hải cười khùng khục hỏi: “Nghe nói hiện tại cô đang ở hiện trường thiết kế giải vàng?”
“Vậy thì sao?”
“Làm một vài thứ giúp tôi.”
“Tại sao tôi phải làm những việc đó cho anh?”
“Nếu cô không đồng ý, thì ngày mai nhà họ Tô sẽ treo một tấm vải trắng trước cửa chứ sao.”