Chương 149: Xin hỏi cô có phải là nhà thiết kế Web không?
Chỉ trong nháy mắt, các tác phẩm ở vòng bán kết của cuộc thi giải thưởng thiết kế vàng đã khép lại, ngày hôm sau chính là ngày bình chọn.
Thời Ngọc Diệp và những người giám khảo khác đã đến hiện trường từ rất sớm để chuẩn bị.
Bởi vì lần trước Thời Ngọc Diệp bị người chụp lén trong khách sạn, nên lần này Mẫn Tuyết Nguyệt đặt biệt sắp xếp các biện pháp bảo vệ nghiêm ngặt hơn.
“Mọi người nhớ kỹ rằng không được để những người không liên quan vào quấy rối. Ai không có giấy phép vào cổng, thì đều không được phép cho vào, có biết không?”
– Hiếu rõ.
Sau khi căn dặn rõ ràng, Mẫn Tuyết Nguyệt vẫn cảm thấy không yên tâm, cô ấy lại sắp xếp một phòng nghỉ ngơi riêng cho Thời Ngọc Diệp, Vân Mặc Tích và một vài vệ sĩ ở bên cạnh bảo vệ cho cô, cô ấy mới cảm thấy an tâm hơn.
Thời Ngọc Diệp cảm thấy quá mức khoa trương, còn muốn ngăn cản: “Thực ra tớ cảm thấy không cần thiết phải thế này, tớ xài chung phòng nghỉ ngơi với các nhà thiết kế khác là được rồi”
“Cô chủ à, cô không thể nói như vậy được, cô đừng quên rằng hiện tại thân phận của cô rất dễ bị bại lộ, lỡ như cô bị người ta nhắm tới..”
Vân Mặc Tích nhịn không được ngắt lời nhắc nhở cô đừng quên chuyện bị người dẫn đến nhà máy bỏ hoang lần trước.
Nếu đối phương có thể bày ra một chiến lược hoàn háo như vậy, người đó chãc chân đã năm được mọi thông tin và vị trí hiện tại của cô, thậm chí còn có thể đang ẩn nấp ở khắp mọi nơi, hiển nhiên là điều vô cùng đáng sợ.
“Vân Mặc Tích nói đúng, bây giờ thân phận của cậu rất đặc biệt và có thể thu hút sự chú ý ở khắp mọi nơi, vì vậy các biện pháp bảo vệ vẫn rất cần thiết”
Tất nhiên là Mẫn Tuyết Nguyệt không biết về chuyện nhà máy bỏ hoang: Điều cô ấy lo lắng là sự việc trên Facebook lần đó sẽ lặp lại những sai sót tương tự, không chỉ nguy hiểm đến tính mạng của Thời Ngọc Diệp, mà còn làm ảnh hưởng đến danh tiếng của cuộc thi giải thưởng thiết kế vàng.
Sau khi được thuyết phục, Thời Ngọc Diệp cảm thấy bọn họ nói cũng có lý, vì để không làm cho mọi người lo lắng, cô vẫn là ngoan ngoãn ở trong phòng nghi ngơi của mình.
Ở phía đối diện, trong phòng nghỉ ngơi chung của các ban giám khảo, một số nhà thiết kế hàng đầu quốc tế nhìn thấy Thời Ngọc Diệp được sắp xếp nghỉ ở phía đối diện, liền nhịn không được xì xào nói chuyện phiếm ở sau lưng.
“Tại sao cô ấy có thể có phòng nghỉ ngơi riêng?”
“Chắc là địa vị của chúng ta quá thấp rồi?”
“Nực cười, các ban giám khảo ở đây đều có địa vị cao hơn cô ấy đấy”
“Không có cách nào khác, người ta và người bên ban tổ chức có quan hệ tốt, ha ha”
Tiêu Xiển người có màu da từng bị người ta kỳ thị lần trước, tình cờ đi ngang qua bọn họ, vô tình nghe được tin tức này, liền nhịn không được ngắt lời một câu.
_ Cho nên tôi mới nói răng người Châu A sợ rằng người ta không biết mình có quyền thế vậy, thích nhất là tỏ vẻ với người khác. Những người này luôn có mùi lạ, đương nhiên cần có một gian phòng riêng. Thật không hiểu tại sao các người lại thích xã giao với mấy người Châu Á như vậy, cẩn thận bị ngạt thở chết đó.”
Chỉ một câu nói, liền măng rủa hết tất cả mọi người.
Mấy người giám khảo có chút ý kiến với Thời Ngọc Diệp đều không dám đối mặt đắc tội anh ta, chỉ là cảm thấy tức nghẹn trong lòng, đồng thời càng thêm oán hận Thời Ngọc Diệp hơn, nhưng cũng chỉ có thể âm thầm đặt ở trong lòng.
Không lâu sau, đoàn giám khảo được triệu tập đưa sang một hội trường khác.
Trong đại sảnh có sáu mươi con ma nơ canh, tất cả đều mặc những bộ trang phục được sáng tạo mang đầy vẻ sặc sỡ và hấp dân người nhìn.
Tất cả những trang phục này đều là những tác phẩm dự thi được gửi lên của sáu mươi thí sinh vào được vòng trong.
Thí sinh dự thi dựa theo bản thảo thiết kế đã nộp trong vòng sơ tuyển làm ra trang phục thật, sau đó các giám khảo dựa trên các tác phẩm này để chấm điểm và quyết định danh sách lọt vào vòng chung kết.
“Bởi vì số lượng tác phẩm quá nhiều, cho nên chúng ta sẽ áp dụng quy định bình chọn để chọn ra hai mươi người vào vòng cuối cùng.”
Sau khi Mẫn Tuyết Nguyệt tuyên bố tiêu chí chấm giải, tất cả ban giám khảo đều nhận được mười tấm nhãn dán và chọn ra mười tác phẩm mà họ cảm thấy hài lòng nhất.
Đây là cách nhanh nhất để đánh giá tác phẩm xuất sắc, nhưng cũng là cách tiêu hao thời gian nhất.
Mặc dù bọn họ đã xem qua các bản thảo thiết kế trong đợt sơ tuyển lần trước, ban giám khảo.
vần có chút ấn tượng với các tác phẩm lọt vào danh sách, nhưng bây giờ được tận mắt chứng kiến đồ vật thực tế, đó lại là một cảm giác khác, họ phải kiểm tra lại tất cả các tác phẩm mới có thể chọn được.
Thái độ của Thời Ngợc Diệp cực kỳ nghiêm †úc, cô cẩn thận xem xét và kiểm tra từng tác phẩm, nhìn từ xa vài giây rồi lại đến gần nhìn vài giây, thỉnh thoảng cầm cây bút trên tay lên làm động tác so sánh trên không trung, kiểm tra tỷ lệ đường thẳng và tính đối xứng.
Những người giám khảo có ý kiến với Thời Ngọc Diệp, không biết tại sao nhưng thi thoảng lại nhớ đến Tiêu Xiển nói rằng trên người cô có mùi lạ, vì thế bọn họ đều tỏ vẻ tự nhiên mà tránh đi đến gần cô.
“Cục cưng Ngọc Diệp, tôi cùng cô bình chọn nhé, nhiều tác phẩm như vậy, thật khiến tôi đau đầu, chúng ta cùng nhau thảo luận sẽ dễ dàng đưa ra quyết định hơn”
“Được”
Kim Nữ vừa từ nước Pháp trở về đi theo bên cạnh cô, hai người:cùng nhau xem xét và thảo luận, cũng không hề chú ý tới hành vi né tránh trong vô thức của các giám khảo khác.
Ở tầng dưới của khách sạn, Lý Mạn Như vẫn đứng loay hoay trong đại sảnh.
Kể từ khi cô ta bước vào gửi tác phẩm của mình ngày hôm qua, cô ta đã âm thầm chờ đợi ở vùng lân cận, mong chờ rằng mình sẽ có cơ hội gặp gỡ nhà thiết kế Wy mà cô ta đã mong đợi từ lâu.
Cô ta cho rằng tấm danh thiếp đưa cho nhân viên lần trước căn bản không được giao đến tận tay đối phương, nếu không tại sao đến bây giờ một cuộc điện thoại cũng không nhận được.
Vốn dĩ Lý Mạn Như còn muốn nhắm chuẩn thời gian lẻn vào con đường của nhân viên đã đi lần trước, kết quả là hôm nay cô ta lại phát hiện an ninh được tăng cường và bảo vệ cực kỳ nghiêm ngặt, những người không có giấy phép công tác đều không được phép đi vào.
“Tôi đã nói là cô đừng tiếp tục lãng phí thời gian nữa, hiện tại tôi có thể sống sót đã rất biết ơn ông trời rồi, tôi không muốn xen vào chuyện của cô và Thời Ngọc Diệp nữa”
Trong điện thoại, giọng nói lạnh lùng và có phần yếu ớt của Mạc Minh Anh truyền đến, khiến Lý Mạn Như cảm thấy mình không được người ủng hộ, trong lòng vô cùng bực dọc.
“Nếu cô không muốn thì thôi vậy, dù sao hôm nay tôi cũng sẽ đợi cho đến khi gặp được Wy. Đợi đến khi tôi bám được cô ấy, trả thù được Thời Ngọc Diệp và đi làm việc trong tổng bộ nước Pháp, đến lúc đó cô đừng đến cầu xin tôi dẫn cô đi cùng”
Lý Mạn Như tức giận cúp máy điện thoại, cô †a cắn răng, ý niệm trong đầu càng ngày càng kiên định.
“Tôi không tin rằng kế hoạch hoàn hảo của tôi sẽ không thực hiện được. Lần này tôi nhất định sẽ khiến người phụ nữ tên Thời Ngọc Diệp phải thân bại danh liệt.”
Ba tiếng đồng hồ trôi qua.
Cuối cùng mười lăm vị giám khảo đã cho ra tất cả các phiếu bầu trong tay, mới kết thúc công việc cúa ngày hôm nay.
Hội nghị lần này có chuẩn bị trà chiều cho bọn họ, cuối cùng mọi người cũng có cơ hội nói chuyện đàm phiếm với nhau, vì vậy thế liền tụ tập cùng nhau trò chuyện.
Gần đây Kim Nữ thường hay bận rộn với sự nghiệp của mình, khi cô ấy vừa kết thúc công việc giám khảo cuộc thi giải thưởng thiết kế vàng, liền vội vàng chạy ra sân bay lên máy bay.
Đinh.
Khi Kim Nữ vừa đi ra khỏi thang máy của khách sạn, thì cho Lý Mạn Như người đang chờ đợi trong tuyệt vọng ở góc hành lang bắt gặp được.
Cô gái tóc vàng, người đẹp mắt xanh, toàn thân toả ra mùi hương của người nghệ sĩ lãng mạn, chỉ nhìn sơ qua cũng biết cô ấy là người Pháp.
Khi cô ta đưa mắt nhìn qua hai nhân viên mà hội nghị sắp xếp ở bên cạnh cô ấy, đôi mắt của Lý Mạn Như nhất thời sáng lên, cô ta vội vàng tiến lên ngăn cản đám người.
Trước sự cản trở đột ngột này, Kim Nữ bị dọa cho một phen hoảng sợ.
“Xin hỏi, xin hỏi cô có phải là nhà thiết kế Wy không?”
Cô ta vừa mở miệng, nói ra câu tiếng Anh vừa quê mùa vừa lắp bắp đến kỳ lạ kia, Kim Nữ nhất thời không hiểu, cô ấy cau mày hỏi cô ta bằng tiếng Anh: “Cái gì?
Cô ta biết rằng tiếng Anh của mình không tốt, câu nói nghe vô cùng cứng nhắc và khó nghe, trong lòng cực kỳ thiếu tự tin, chỉ có thể mặt dày lặp lại câu hỏi.
“Cô là Wy phải không? Tôi…tôi là nhân viên của cô”
Kim Nữ cố gắng hết sức mới nghe hiểu được hai chữ “nhân viên ở phía sau, nghĩ rằng cô ta tới tìm nhân viên, liền tiện tay chỉ sang một bên, hỏi lại bằng tiếng Anh một cách chậm rãi: “Cô muốn xin việc làm ở đây à?”
Lý Mạn Như tưởng rằng cô ấy nói về khách sạn, chớp chớp mắt sửng sốt một lúc lâu.
Khách sạn năm sao này cũng là của Wy sao?
Ý của Wy là cô ấy thấy có duyên với cô ta, nên muốn giới thiệu công việc ở khách sạn cho cô ta sao?
Mặc dù công việc này không phù hợp với chuyên ngành của cô ta, nhưng nghe có vẻ cũng không tồi lắm.