Chương 142: Chúng ta có thể bắt đầu lại từ đầu
Thời Ngọc Diệp cũng tán thành suy đoán của Thời Minh Triết.
Sau khi bà nội của nhà họ Hoắc qua đời, cha nuôi và mẹ nuôi đã đổi hộ khẩu cho cô lên thành phố học, đổi tên cô là Hoắc Băng Tâm. Vì vậy, cô đã sống dưới cái tên Hoắc Băng Tâm trong một khoảng thời gian dài.
Sau đó, người của nhà họ Thời đã tìm được tung tích của cô, chính là lúc xảy ra hỏa hoạn, Thời Minh Triết đã đến kịp thời và cứu cô ra khỏi nhà máy bỏ hoang, kết quả là khi tỉnh dậy, cô đã hoàn toàn mất trí nhớ và không nhớ được bất cứ chuyện gì.
Thời Minh Triết mạnh dạn đưa ra phân đoán của mình: “Anh nghỉ ngờ rằng trước khi xảy ra hỏa hoạn, vào thời điểm em bị người làm cho hôn mê, em đã bị người tiến hành tẩy não lần thứ hai”
Nếu là như vậy, thì quả thật giải thích được tại sao sau đó cô lại hoàn toàn mất đi trí nhớ.
“Nhưng ở đây có một điểm đáng ngờ”
Phong Thần Nam đột nhiên ngắt lời, nắm lấy trọng điểm: “Nếu lúc đó hung thủ thật sự muốn giết cô ấy, không cần thiết phải hao tâm tốn sức mà đi tẩy não cô ấy. Trừ phi…”
“Trừ phi cái gì?”
“Trừ phi trận hỏa hoạn lần đó là giả, hoặc là có người đang đứng sau lưng chủ đạo cả quá trình chuyện này, bao gồm cả việc hai người đột ngột gặp lại sau biết bao năm xa cách”
Thời Ngọc Diệp và Thời Minh Triết dường như đã nghe ra cái gì đó, họ đôi mát nhìn nhau một cái, đều cảm giác được cơn ớn lạnh mà trước nay chưa có.
“Thất lạc nhiều năm đột nhiên gặp lại, hơn nữa thời cơ còn được nắm bắt rất tốt, khiến tôi đúng lúc cứu được Ngọc Diệp, quả nhiên có quá nhiều sự trùng hợp”
Sắc mặt Thời Minh Triết trở nên trầm trọng.
Bọn họ đã có thể cảm giác được có một bàn †ay đang kiểm soát hướng đi của tất cả các quá trình, nhưng bọn họ lại không thể chạm vào hay nhìn thấy nó.
Phong Thần Nam cố gắng suy nghĩ, sau đó nói ra phán đoán của mình.
“Trước đây tôi còn tưởng rằng người đó là nhắm vào tôi, nên mới tiến hành trả thù với em, nhưng tôi không ngờ rằng người đó lại nhắm vào ba chúng ta. Tôi, em và Diên Mạnh Tùng..
“Chuyện em trúng độc ở biệt thự lần trước, cũng là do cùng một người làm?”
“Không chỉ có vậy, ngay cả lần Diên Mạnh Tùng bị bắt lúc nhỏ, cũng không phải là sự trùng hợp: “Thật sự là không dám tưởng tượng”
Thời Ngọc Diệp kinh ngạc đưa tay che miệng, hai người đàn ông đồng thời rơi vào im lặng.
Phong Thần Nam là thật sự không ngờ rằng bố cục của đối phương lại bắt đầu sớm như vậy.
Anh còn tưởng rằng sau khi mình cứu Diên Mạnh Tùng từ lúc nhỏ, người chú xấu xa kia bị cảnh sát bắt, ngay cả tập đoàn bè lũ lớn phía sau cũng bị trừ khử sạch sẽ, bởi vậy mới có người canh cánh trong lòng chuyện này với anh và trăm phương ngàn kế tìm cách trả thù.
Những năm gân đây anh chưa từng trực tiêp đối mặt với người đứng sau chuyện này, anh luôn bị đối phương dùng thủ đoạn hãm hại.
Sắc mặt của Thời Minh Triết cũng không khá hơn là bao.
Nghĩ đến em gái của mình đã bị người bày kế hãm hại từ khi còn nhỏ tuổi như vậy, từng bước từng bước một hãm hại cô, trong lòng anh ta cảm thấy rất tức giận.
“Nếu tôi bắt được người đó, tôi nhất định sẽ không buông tha cho anh ta, nhà họ Thời cũng tuyệt đối sẽ không buông tha cho người này”
Đôi mắt của Phong Thần Nam cũng trở nên dữ tợn: “Từ hôm nay trở đi, tôi sẽ không để cho đối phương có cơ hội từng bước một ra tay hãm hại nữa”
“Diên Mạnh Tùng nói chuyện này không vội, bảo tôi nghí ngơi vài ngẫy trước, sau đó mới dành thời gian đến nói chuyện với anh ta”
Thời Ngọc Diệp nói xong, hai người đàn ông cũng thu hồi lại biểu cảm, Thời Minh Triết gật đầu nói: “Không sai, mấy ngày nay em đừng đi đâu nữa, về nhà nghỉ ngơi thật tốt. Anh trai sẽ giúp em điều tra chuyện này, anh còn có chuyện cần phải đi xử lý, anh về trước đây, Ngọc Diệp em hãy nghỉ ngơi cho tốt, buổi tối anh trai sẽ tới thăm em”
“Được”
Sau khi tiễn Thời Minh Triết đi, chỉ còn Phong Thần Nam và Thời Ngọc Diệp ở trong phòng khách.
Cơ hội được tiếp xúc riêng với nhau đột ngột khiến hai người đều cảm thấy hơi lúng túng.
“Chuyện đó, tôi nhìn thấy anh cũng khá mệt mỏi rồi, anh có cần trở về phòng ngủ một giấc không?”
“Không mệt”