Tại căn hộ Hải Lâm hướng ra biển: Một gia đình gồm bảy người đang ăn cơm, đột nhiên nghe thấy tiếng chuông cảnh báo tít tít tít phát ra từ phòng đọc sách.

Tiếng kêu bất chợt vang lên khiến Thời Ngọc Diệp giật mình đến nỗi suýt đánh rơi đôi đũa trong tay.

“Có phải là động đất không? Có chuyện gì vậy?”
Bé Hai không chút lo lắng, uống nốt ngụm canh cuối cùng.

“Đó là máy tính của con.


“Máy tính của con bị sao vậy?”
“Không có gì đâu, chỉ là hệ thống con thiết kế bị người khác xâm nhập nên mới phát ra tiếng cảnh báo thôi.


Thấy con trai mình không chút lo lắng, Thời Ngọc Diệp theo bản năng cũng cảm thấy không có gì đáng ngại.

Nhưng một đứa trẻ bốn tuổi, trong máy tính của cậu bé có gì quan trọng mà lại bị người khác xâm nhập chứ?
Đợi đến khi Thời Ngọc Diệp nhận ra vấn đề này, Bé Hai đã nhảy xuống bàn ăn, cậu bé đẩy ghế sang một bên, bắt đầu rửa bát, còn bưng thêm một ly sữa mang về phòng.

Mấy đứa trẻ còn lại nhàn nhạt liếc nhìn Bé Hai một chút rồi lại cúi đầu xuống ăn cơm.

Sau khi Thời Bảo Thiên bước vào bên trong phòng liền trèo lên ngồi xuống trước máy tính, cậu bé xem qua một lượt tín hiệu cảnh báo và cùng địa chỉ nguồn, không kiềm chế được bật ra một tiếng “Ồ”

“Không ngờ ba còn biết kỹ thuật hacker”
Nhưng nghĩ lại thì cũng phải.

Thời Bảo Thiên trời sinh đã có hứng thú vô cùng mạnh mẽ với kỹ thật công nghệ thông tin, vì vậy đã tự mình nghiên cứu, từ trước đến nay không có tường lửa nào là cậu bé không xử lý được.

Thời Bảo Thiên có tài năng dặc biệt ở phương diện này, chắc hẳn là được di truyền từ ba.

Vì vậy sau khi biết được bản lĩnh hacker của ba, Bé Hai Thời Bảo Thiên không quá ngạc nhiên, ngược lại còn có cảm giác vô cùng kích thích, muốn chiến đấu với ba mình.

Cậu bẻ khớp ngón tay, nhìn màn hình máy tính đang phát ra ánh sáng, nở một nụ cười rạng rỡ.

“Đến đây, xem ai sợ ai.


Dứt lời, cậu đặt bàn tay trắng nõn của mình lên trên bàn phím, tiếng gõ phím phát ra, một loạt số hiệu cũng nhanh chóng hiện lên trên màn hình.

Nếu như là một người ngoài nghề nhìn vào, chắc chắn sẽ cho rằng Bé Hai đang chơi điện tử.

Nhưng nếu như một người trong nghề công nghệ thông tin có mặt ở đây, chắc chắn sẽ kinh ngạc trước tốc độ gõ phím và hàng loạt hành động mà cậu bé đang thực hiện.

Vì nó quá nhanh, quá xảo quyệt.

Cùng lúc đó.

Phong Thần Nam đã sớm biết bản thân anh đã tiếp cận tường lửa của đối phương.

Đối phương vô cùng xảo quyệt, sử dụng không ít các thiết bị quấy nhiễu, nhằm đánh lạc hướng truy vết.

Nhưng cho dù là vậy, Phong Thần Nam vấn rất tự tin vào năng lực của bản thân.

“Tổng giám đốc, anh đang bẻ khóa hệ thống của bên kia sao?”
Phong Thần Nam chỉ ừm một tiếng.

“Chỉ cần bẻ gấy lớp phòng ngự này là có thể đóng thiết bị quấy nhiễu; dựa vào đó có thể lần ra được vị trí của anh ta.


Đẳng Dạ Hiên há hốc miệng.

Anh ta cảm thấy sếp của anh ta thật tuyệt vời.

Cảm thấy không bằng.

Ở đầu bên kia máy tính, Bé Hai Thời Bảo Thiên nhìn ba mình đang từng bước từng bước phá vỡ lớp phòng ngự, khóe miệng nhấc lên tạo thành một nụ cười đầy hứng thú.

“Ái chà, không hổ danh là người cùng gien với mình, đầu óc cũng thông minh y hệt mình, không ngờ lại có thể tìm được hệ thống phòng ngự của mình”
“Nhưng cho dù ba làm như vậy cũng không thể đạt được mục đích đâu.

Ai bảo ngày hôm đó ở siêu thị ba lại từ chối một em bé hoạt bát đáng yêu như mình chứ?”
Thời Bảo Thiện vừa nỉ nơn vừa gõ tay xuống bàn phím.

Sau khi gõ xong một loạt số hiệu, sửa sang, khôi phục và gia cố lại lỗ hổng hệ thống, sau đó cậu bé còn ném thêm một số thứ khác vào máy tính của ba.

“Ha, hoàn thành”
Trong văn phòng làm việc của tổng giám đốc tập đoàn Phong thị.

Trước màn hình máy tính, sắc mặt của Phong Thần Nam đen như than.

Màn hình máy tính đen ngòm, tất cả số hiệu anh vừa gõ lúc nãy đều tự động bị nuốt chửng.

Sau đó, một loạt những con heo con hoạt hình xuất hiện trên màn hình liên tục nhảy múa, một dòng chữ lớn màu đỏ xuất hiện bên cạnh chúng.

“Bạn thua rồi, ha ha ha”
Khiêu khích.

Đây rõ ràng là một sự khiêu khích.

Giống như người thắng cuộc đang dẫm nát kẻ thua cuộc, anh ta rút ra thanh kiếm của mình, cười nhạo đối thủ của mình là một kẻ nhu nhược.

Đẳng Dạ Hiên đứng bên cạnh Phong Thần Nam, từ ánh mắt sùng bái ban đầu liền trở thành ánh mắt vô cùng khó tin.

Mặc dù anh ta không hiểu lắm về các kỹ thuật của hacker.

Nhưng có một điều mà anh ta có thể dễ dàng nhận ra, tổng giám đốc của anh ta đang ở trong thế yếu.

Thế yếu.

Một người hiếu thắng như Phong Thần Nam, từ trước đến nay chưa có ai đánh bại được anh, vậy mà hôm nay anh lại thua trong tay một hacker?
Liệu có phải đã lâu tổng giám đốc không hành động nên mới có chút không quen tay?
“Tổng giám đốc, cái này…”
Đẳng Dạ Hiên run run, không dám bật ra câu ‘Anh thua rồi ài.

Đằng Dạ Hiên đã đoán trước được cơn giận dữ của Phong Thần Nam sắp kéo đến.

Giây tiếp theo, anh ta chỉ nghe thấy Phong Thần Nam cố gắng kiềm chế lửa giận trong người.

“Ngày mai tôi sẽ đến Bảo Thắng, trực tiếp gặp.

người phụ nữ đó.



Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play