Thời Ngọc Diệp có cảm giác tang thương về cảnh vật không còn như xưa nữa, đặc biệt là khi cô vừa nhìn thấy bản thân mình ở mọi lứa tuổi trong giấc mơ, bây giờ cô mở mắt ra, người bạn thời thơ ấu của cô đã trưởng thành, bộ dạng tuấn +ú tài giỏi của anh, khiến cô có một loại ảo giác như mình đang xuyên qua thời không vậy.

“Đã lâu không gặp, thật không ngờ bộ dạng của anh vẫn không thay đổi chút nào”

Vẻ mặt của Diên Mạnh Tùng lạnh nhạt, anh ta bước tới hỏi cô: “Cô cảm thấy thế nào?”

“Dường như đã trải qua một giấc mộng dài, lúc đầu còn rất hỗn loạn, sau đó hiểu rõ rồi”

-_ Tât ca cô đêu đã nhớ lại rồi, đúng không? ˆ Thời Ngọc Diệp gật đầu, sau đó bất giác nhận ra rằng mình đang ở một nơi trông giống như phòng thí nghiệm, sau đó cố gắng nhớ lại hết mọi chuyện trong đầu, cô đột nhiên hiểu ra điều gì đó.

“Chính là anh đã khôi phục trí nhớ cho tôi?”

“Nếu không phải tôi giúp cô hiểu rõ suy nghĩ và khúc mắc trong đầu mình, thì cô có thể đã mất mạng rồi.”

Cô chớp chớp mắt, cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.

Cô không ngờ rằng ký ức mà cô luôn cố gắng muốn tìm lại được, thế mà đã thực sự trở thành hiện thực, bây giờ cô không còn đau đầu nữa, cũng không còn cảm thấy đầu óc trống rỗng nữa.

“Cảm ơn, nhưng tại sao anh đột nhiên xuất hiện?”

– Khi tôi về nước muôn liên lạc với cô, thì vừa đúng lúc phát hiện cô đã xảy ra chuyện, nên tôi thuận tiện chữa trị cho cô.”

Thời Ngọc Diệp không khỏi cảm khái: “Thật không ngờ cậu bé sống nội tâm khi xưa lại có bản lĩnh như vậy, hơn nữa bây giờ anh còn trở nên thanh tú hơn trước nữa, thật là đáng tiếc khi anh không phải là phụ nữ”

Diên Mạnh Tùng bật cười, quay đầu lại căn dặn Lâm Bảo Tâm.

“Anh đi gọi bọn họ đến đây đi, bọn họ cũng đợi rất lâu rồi”

“Vâng”

Lâm Bảo Tâm đi ra ngoài không bao lâu, liền dẫn theo Phong Thần Nam và những cậu bé ở trong phòng chờ đến.

Ngay khi cửa vừa được người đẩy ra, mấy đám tre nhỏ liên lũ lượt chen lân xông vào.

“Mẹ ơi”

Bọn trẻ tung tăng chạy đến bên cạnh giường, nhào đến ôm chặt lấy Thời Ngọc Diệp.

Phong Thần Nam đi ở phía sau đám trẻ, ánh mắt nóng rực vẫn dừng ở trên người cô, dưới vẻ mặt cố gắng duy trì vẻ bình tĩnh của anh là nội †âm dâng trào đang ẩn giấu ở bên trong.

Đây là mùi vị của thứ đã từng mất đi rồi lấy lại được.

Khi Thời Minh Triết nhìn thấy người em gái yêu quý của mình tỉnh dậy, cuối cùng tảng đá lớn trong lòng cũng buông xuống, nở ra một nụ cười dịu dàng.

“Ngọc Diệp, thật tuyệt khi em có thể tỉnh lại”

Các đám trẻ cũng tranh nhau lên tiếng nói chuyện.

“Mẹ, cuối cùng mẹ cũng tỉnh rồi, chúng con rất nhớ mẹ”

“Hu hu hu, về sau mẹ tuyệt đối đừng có xảy ra chuyện nữa, nếu không chúng con cũng không biết phải sống như thế nào”

“Con yêu mẹ, sau này mỗi ngày con đều sẽ nói với mẹ những lời này.”

“Mẹ ơi, mẹ ơi, mẹ ơi.”

Lũ trẻ con biết bộc lộ cảm xúc hơn người lớn, đứa nào đứa nấy đều túm lấy Thời Ngọc Diệp mà khóc làm nũng, khiến cho cô cũng không kìm được nước mắt, đưa tay ra ôm chặt sáu đứa con trai của mình hơn.

“Con yêu, mẹ cũng nhớ các con rất nhiều.”

Cả gia đình ôm chặt lấy nhau, mặc dù họ đều rơi lệ, nhưng đó cũng là nước mắt ngọt ngào.

Lâm Bảo Tâm và các nhân viên xung quanh nhìn thấy vậy, họ đều không khỏi cảm động trước cảnh tượng này.

Phong Thần Nam đang bị cô lập ở bên cạnh cảm thấy có chút sầu não, anh lấy tay đặt lên miệng ho nhẹ hai tiếng nhắc nhở nói: “Cô ấy vừa mới tỉnh dậy đã bị các con ôm chặt như vậy, lỡ như cô ấy ngạt thở lại ngất xỉu do không đủ dưỡng khí thì sao?”

Khi đám trẻ nghe thấy vậy, động tác trở nên cứng đờ, ngẫm nghĩ lại lời này của bố nói rất đúng, vội vàng buông tay ra, đứa nào đứa nấy đều ngoan ngoãn leo xuống đứng qua bên cạnh.

Khi đám trẻ nhỏ buông tay ra, Thời Ngọc Diệp nhất thời cảm thấy mất mác, lặng lẽ trừng mắt nhìn Phong Thần Nam một cái.

Diên Mạnh Tùng nhìn thấy cách cư xử ấm áp và lạ lùng của bọn họ, khóe miệng cong lên thành một nụ cười nhạt, nhưng rất nhanh anh ta thu hồi lại vẻ mặt, nói với Thời Ngọc Diệp: “Tôi sẽ kiểm tra lại cho cô một lần nữa, nếu xác nhận không có vấn đề gì, thì cô có thể theo bọn họ về nhà rồi”

Cô gật đầu và được đưa đến một phòng thí nghiệm khác để kiểm tra, sau khi xác định được tất cả các số liệu đã trở lại bình thường, cô mới được phép về nhà.

Trước khi rời đi, Diên Mạnh Tùng đột ngột gọi người quay trở lại.

“Cô còn nhớ rõ ai là người đã tẩy não cho cô không?”

“Tại sao anh lại hỏi điều này?”

“Bởi vì kỹ thuật tẩy não mà đối phương sử dụng trên người cô rất có thể là từ bí thuật của nhà họ Diên chúng tôi.” Về mặt của Diên Mạnh Tùng trở nên nghiêm túc: “Tôi nghi ngờ rằng đó là họ hàng bên dòng họ khác của gia đình tôi đã lợi dụng kỹ thuật tẩy não không thuần thục để làm chuyện không có đạo đức ở bên ngoài.”

Thời Ngọc Diệp không ngờ răng vụ việc này có liên quan đến anh ta, cô cố gắng nhớ lại nhưng lại không nghĩ ra được manh mối nào cả.

“Thực xin lỗi, tôi có thể chưa hoàn toàn khôi phục trí nhớ.”

“Không, cô đã khôi phục rồi, cô không nhớ được đối phương là ai, có lẽ là bởi vì anh ta chưa từng xuất hiện ở trước mặt cô”

Dù sao kỹ thuật tẩy não này, chỉ cần sau khi người đó rơi vào trạng thái ngủ say đều có thể tiến hành.

Cho nên Thời Ngọc Diệp rất có khả năng là bị người làm cho ngất xỉu rôi mới tiến hành kỹ thuật †ẩy não.

Thời Ngọc Diệp sững sờ nghe hết lời giải thích của Diên Mạnh Tùng, toàn thân cô không khỏi nổi hết cả da gà.

“Anh có thể tra được kẻ bày mưu là ai không?”

“Không vội, chờ sau khi cô nghỉ ngơi vài ngày, tinh thần trạng thái ổn định trở lại, chúng ta mới dành thời gian ngồi xuống thảo luận sau”

Thời Ngọc Diệp gật đầu, sau đó chào tạm biệt và rời đi.

Đợi sau khi bọn họ đều rời khỏi phòng thí nghiệm, Lâm Bảo Tâm mới nhịn không được đi đến bên cạnh Diên Mạnh Tùng: “Cậu chủ Tùng, anh có phải là đã đoán ra được ai là người ra tay với cô ấy rồi đúng không?”

Anh ta thu hồi ánh mắt lại, vẻ mặt không chút thay đối: “Suy đoán của tôi không quan trọng, quan trọng là người đó còn có thể ra tay hành động lần nữa”

Thời Ngọc Diệp được mọi người hết sức phấn khởi đón về nhà, cô cảm thấy ngập tràn hạnh phúc, đặc biệt khi trở về khu biệt thự Hải Lâm và nhìn thấy ngôi nhà thân quen, tâm trạng cô cảm thấy yên tâm hơn rất nhiều, cũng bất chợt phiền muộn.

“Mẹ mau đến ghế sô pha ngồi đi, con sẽ xoa bóp cho mẹ”

“Mẹ ơi, mẹ có muốn uống trà nóng không?”

“Con sẽ đổ đầy một chậu nước nóng để rửa chân cho mẹ.”

“Vậy con sẽ giúp mẹ xoa bóp.”

Những đám trẻ vây quanh cô rất nhiệt tình, tìm mọi cách để lấy lòng cô, còn hận không thể hái mặt trăng trên trời cho cô thưởng thức.

“Chờ đã, các con khoan hãng làm những chuyện này, trả lời câu hỏi của mẹ trước đi. Hừ, đứa nào đứa nấy đều có quầng thâm mắt nặng đến nỗi như bị người ta đánh cho một đấm vậy, các con đã bao lâu không ngủ ngon giấc rồi?”

Các cậu bé đối mắt nhìn nhau mà lè lưỡi.

“Không nhiều lắm, chỉ có ba ngày thôi.”

“Mau đi ngủ đi, ngủ bù đến trưa rồi mới được dậy: “Hu hu hu, chúng con không muốn ngủ, chỉ muốn ở bên cạnh mẹ”

“Nghe lời đi, người lớn còn có chuyện khác muốn bàn bạc”

Thời Ngọc Diệp đã ra lệnh rồi, đám trẻ đầu biết rõ rằng những chuyện mà người lớn bọn họ sẽ thảo luận tiếp theo không phải là thứ mà trẻ con có thể tham gia, vì vậy bọn chúng chỉ đành phải bĩu môi trở về phòng đi nghỉ ngơi.

Phòng khách cuối cùng cũng trở nên yên tĩnh.

Phong Thần Nam ngồi ở ghế sô pha bên cạnh, từ khi vừa xem đám trẻ tương tác với Thời Ngọc Diệp, cho đến hiện tại tất cả bọn trẻ đều đã trở về phòng, nhưng anh vẫn không lên tiếng nói chuyện.

Ngược lại Thời Minh Triết ở một bên lại chủ động nói.

“Bọn họ nói rằng trong giai đoạn hôn mê trí nhớ của em xuất hiện hỗn loạn, cũng nói rằng em đã bị người ta tẩy não, bây giờ em có nhớ ai là người đã tẩy não em không?”

“Em không nhớ, nhưng Diên Mạnh Tùng nói rằng đối phương có thể liên quan đến người nào đó trong gia tộc của anh ta.”

“Nếu anh không đoán nhầm, thì người đó rất có khả năng là người đã từng ra tay bắt cóc em vào lúc em còn nhỏ…”

Thời Ngọc Diệp có chút đăm chiêu, cũng có vài phần tán thành: “Em cảm thấy rất có thể có khả năng này”

Phong Thần Nam nghe thấy những lời này, kinh ngạc nhướng mắt nhìn bọn họ.

“Tại sao hai người lại nói như vậy?”

Phong Thần Nam đột nhiên lên tiếng nói chuyện, giọng nói khàn khàn và trầm thấp hơn bình thường.

Thời Ngọc Diệp không hề e ngại kể lại hết những ký ức của mình.

“Khi tôi được bà nội Hoắc nhận nuôi, tôi vẫn nhớ răng tôi được gọi là Thời Ngọc Diệp, chỉ là tôi chưa bao giờ nói với người khác về tên của mình.

Vì vậy, theo những ngày tháng trôi qua, tôi dần quên đi tên thật của mình “

Thời Minh Triết trâm mắt xuống thở dài nói: “Bởi vậy có thể thấy được, chắc hẳn là em bị người ta ra tay vào lúc em bị thất lạc với gia đình chúng ta”


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play