Thời Ngọc Diệp có một giấc mơ rất dài và rất dài, lúc đầu giấc mơ rời rạc và hỗn loạn, nhưng dần dần trở nên có tổ chức và rõ ràng hơn.
Dường như cô đã nghĩ tới rất nhiều thứ quan trọng.
“An Đông, cậu có nhìn thấy anh nhỏ chưa?”
“Không có.”
“Nhan Tử, cậu có nhìn thấy anh nhỏ đây không? Tớ đến nhà anh ấy, không tìm thấy, ông Phong nói anh ấy ra ngoài rất lâu rồi”
“Tôi hình như khi nấy nhìn thấy cậu ta đến phía sau núi rồi…”
Thời Ngọc Diệp hỏi mấy đứa trẻ trong làng, cuối cùng hỏi ra được chỗ của Phong Thần Nam, vì vậy dứt khoát đi đến phía sau nói.
“Anh nhỏ, anh đang ở đâu!”
“Em tới tìm anh đây! Anh nhỏ anh mau trả lời em đi”
Trong khu rừng phía sau núi, tiếng hét của cô vang lên, không có ai trả lời lại.
Cô đến bờ sông, là nơi gần đây cô thường dẫn Phong Thần Nam tới, trên mặt đất có vài bông hoa nhỏ, cô không nhìn thấy ai, cô nhìn quanh thì thấy rõ ràng có dấu chân trên nền đất ẩm ướt cách đó không xa.
“Đây chắc chắn là dấu chân của anh nhỏ rồi.”
Giác quan thứ sáu thúc giục cô đi theo bước chân này, cô không biết mình đã đi bao lâu cho đến khi cuối cùng nhận ra sự kỳ lạ.
“Hả? Tại sao lại có dấu chân của người khác?
Anh nhỏ đi cùng người khác sao?”
Thời Ngọc Diệp tò mò đi theo. Một lúc sau, cô tìm thấy một túp lều rất dột nát trong rừng.
Nó có vẻ được xây dựng bằng những mảnh kẽm và ván gỗ một cách ngẫu hứng, nhìn từ xa đã có mùi hơi thối, người nào không biết sẽ nghĩ đó là một cái trang trại lợn.
€ô vui mừng khôn xiết, đang định bước tới tìm Phong Thần Nam thì đột nhiên nhìn thấy một chú từ trong đó đi ra, trên tay cầm một sợi xích sắt, hung tợn dữ dăn.
Trong chòi có tiếng rên rỉ yếu ớt, tràn đầy sợ hãi, anh ta quay đầu lại, lạnh lùng quát “Nếu còn dám phát ra tiếng, tao sẽ đánh chết chúng mày!”
Những người bên trong lập tức im lặng, chỉ có một tiếng nức nở rất nhỏ mà Thời Ngọc Diệp.
nghe thấy.
Cô che miệng lại, trong lòng cảm thấy sợ hãi, không khỏi lùi về phía sau, kết quả giãm lên cành cây.
“Răng rắc “
Động tác này đã khơi dậy sự cảnh giác của người chú hung dữ kia.
“Ai?
Thời Ngọc Diệp ngồi xổm sau thân cây, che miệng run rẩy, không để cho mình phát ra tiếng sợ hãi.
Người đàn ông híp mắt, chậm rãi tới gần hướng vừa phát ra âm thanh, cảnh giác.
Lúc này, đột nhiên bị một viên đá nhắm chuẩn xác đập vào sau gáy, anh ta đau đớn hét lên: “Là ai?
Thời Ngọc Diệp giật mình bật dậy, còn tưởng rằng ông chú xấu tính muốn đi đến chỗ cô, nhưng anh ta lại quay đầu đi đến hướng khác, vừa đi vừa hét lên: “Rốt cuộc là ai đang ở đây? Nhân lúc tao còn chưa bắt được mày, mau đứng ra đây!”
Nhưng không ai trả lời.
Anh ta tức giận nhìn xung quanh, tiếng xích sắt cọ vào đá dưới đất khiến người ta bất giác run lên.
Thời Ngọc Diệp lo lắng nuốt nước bọt, đang lưỡng lự không biết có nên trốn thoát ngay bây giờ hay không thì đột nhiên ai đó nắm lấy cánh tay cô, kéo vào đống cỏ khô gần đó.
“Hmm..”
Thời Ngọc Diệp gần như hét lên vì sợ hãi, khi khuôn mặt thanh tú của một chàng trai xuất hiện trước mặt cô, bịt miệng cô lại.
Anh nhỏ…
Cô bật khóc ngay lập tức, vội vàng che miệng mình không thể để người khác nghe thấy.
Nhìn thấy cô đang khóc, Phong Thần Nam lo lắng nhìn xung quanh, sau khi chắc chắn rằng người chú xấu xa đã đi xa, anh mới trầm giọng nói: “Đừng khóc, anh không phải cố ý muốn dọa em đâu”
“Anh nhỏ, em còn tưởng là anh ở trong đó”…
€ô còn tưởng rằng anh nhỏ mà mình thích bị người chú xấu xa đó đánh, lúc này mới bất giác bật khóc.
Phong Thần Nam vẻ mặt ngưng trọng, liếc nhìn căn nhà gỗ, nói nhỏ: “Mạnh Tùng ở bên trong, anh nhìn thấy cậu ấy bị người ta đưa vào, bên trong còn có vài đứa trẻ.”
Cô sửng sốt, “Vậy phải làm sao?”
“Em ngoan ngoấn đợi ở đây, anh sẽ vào cứu bọn họ”
“Em sẽ ngoan, anh nhỏ, anh phải cẩn thận”
Phong Thần Nam dẫn Thời Ngọc Diệp đến một nơi càng bí mật hơn, sau khi xác nhận rằng người chú xấu xa đã đi xa, liền lẻn vào chòi một cách lặng lẽ.
Không biết đã mất bao lâu, một vài đứa trẻ trong lều đã được giải cứu. Khi Phong Thần Nam bước ra ngoài, anh còn đêm theo một con dao nhỏ vào thắt lưng của mình.
“Đi hướng đó, nhanh lên, đừng ngoảnh đầu lại Mấy đứa trẻ bị giam mấy ngày, kiệt sức, nhưng vấn là nghiến răng nghiến lợi đi về phía Phong Thần Nam chỉ.
Khi Phong Thần Nam đỡ cậu bé cuối cùng bước ra, cậu bé bê bết máu, thương tích đầy mình, thần trí mơ hồ, khiến Thời Ngọc Diệp hoảng Sợ.
“Mạnh Tùng sao…”
Ngay khi cô chạy đến chỗ hai người họ, giọng nói của người chú xấu xa truyền đến.
“Dừng lại, mày muốn làm gì!”
“Anh nhỏ mau chạy đi!”
Khi Thời Ngọc Diệp hét lên, cùng Phong Thần Nam đỡ Diên Mạnh Tùng ngày trốn chạy.
Tuy nhiên, trẻ con dù có gắng sức đến đây, cuối cùng cũng không thể đọ được với sức của người lớn.
Người đàn ông đuổi theo, chửi bới, nói rằng anh ta sẽ rút máu, xẻ thịt lột da của bọn họ.
Tiếng xích sắt cọ vào đất ngày càng gần.
Khi bọn họ đi đến bờ sông, người đàn ông đăng sau đã ở rất gần, Thời Ngọc Diệp thông qua cái bóng dưới đất, nhìn thấy hình ảnh cao lớn của anh ta vung dây xích sắt lên cao, đánh xuống người bọn họ.
Phong Thần Nam hét lên: “Nhảy xuống sông!”
Nhanh như chớp, Thời Ngọc Diệp đẩy anh và Diên Mạnh Tùng ra, để họ nhảy xuống dòng chảy xiết dưới sông, một mình chịu một đòn roi nặng nề sau lưng.
“Bụp!”
“Bụp!”
“Bé con!”
Cô phun ra một ngụm máu, trực tiếp bị đánh ngã xuống sông. Cả ba người bổ nhào hai tiếng ngã xuống sông.
Vì dòng sông chảy xiết quá, thân hình bọn họ lại thấp bé, chân còn chưa chạm được đất đã bị dòng chảy cuốn đi rồi.
Người đàn ông tức giận, vội vã chạy về hướng hạ lưu, nhưng anh ta không thể theo kịp tốc độ của dòng chảy xiết.
Khi Thời Ngọc Diệp ngã xuống, cô đã được Phong Thần Nam đỡ lấy, ôm chặt không buông, cả ba người cùng nhau trôi xuống sông.
Khi dòng sông chảy chậm lại, cô cảm thấy cơ thể mình được nâng lên khỏi mặt nước một cách khó khăn.
“Bé con, bé conl”
Cho dù dòng chảy có cuồng bạo như vậy, Phong Thần Nam vẫn nằm chặt tay cô, nhưng vì lưng cô bị thương nặng, cô đã bắt đầu bất tỉnh.
“Tỉnh lại đi!”
Phong Thần Nam hoảng sợ, anh có thể cảm giác được Thời Ngọc Diệp đang chìm xuống.
“Anh nhỏ… anh chạy trước đi, lát nữa em sẽ đuổi kịp…”
Thời Ngọc Diệp mở to mắt, cố gắng thoát ra khỏi tay anh, nhưng anh đã giữ chặt.
“Nghe này, anh sẽ không bỏ lại em, cho nên em nhất định không được ngủ Cơ thể của ba người càng ngày càng chìm xuống đáy sông, Thời Ngọc Diệp cảm thấy được Phong Thần Nam đang dùng hết sức bình sinh, để kéo bọn họ lên bờ. Cuối cùng không dễ dàng gì mới lên bờ được, cánh tay anh đã run rẩy.
Nhưng tất cả điều này vẫn chưa kết thúc.
Chưa kịp đứng dậy thì đã nhìn thấy chú xấu đang chạy dọc bờ sông, trong lòng chợt rung lên, thầm nói trong lòng không ổn rồi.
Lên nhầm nhầm bời Đáng ra phải là bờ đối diện mới đúng!
“Ôi, đều hôn mê rồi? Vừa hay, tôi muốn xem chúng mày còn muốn chạy đi đâu nữa!”
Thời Ngọc Diệp khó khăn đẩy tay Phong Thần Nam ra, “Anh nhỏ…anh chạy trước đi…”
“Muốn chạy không có dễ dàng như vậy đâu, ba chúng màu, một đứa tao cũng không tha.”
Ông chú xấu xa kia chạy chậm lại, nhặt sợi dây xích sắt lên muốn đánh ngất bọn họ. Lúc này, Thời Ngọc Diệp đang nằm trên bờ nhìn thấy Phong Thần Nam rút con dao nhỏ từ thắt lưng ra, rồi xông lên đánh bất chấp.
Đột nhiên, đôi mắt kiên định và lạnh lùng hiện lên trên khuôn mặt non nớt.