Trong phòng khách, vẻ mặt ông Tô bà Tô khó coi cực kỳ. Nhìn Thời Uyển Ngôn thong dong bình thản uống trà, lại nghĩ đến dáng vẻ ưu sầu của con gái nhà mình, hai ông bà tức thì cảm thấy căm tức.
Trịnh Nhạc Huân ngồi một bên cố găng nghĩ cách làm dịu cơn tức của hai người họ. Nhưng anh ta đã ăn nói khách khí một thôi một hồi mà người ta chẳng nghe vào một chữ nào.
Đột nhiên, ông Tô mất kiên nhẫn, ngắt lời Trịnh Nhạc Huân.
“Tôi cũng chỉ có hai điều kiện mà thôi. Thứ nhất, cô tự mở miệng xin lỗi, ôm lấy lỗi lầm xuyên suốt vụ việc vào người mình, tẩy trắng thay con ¡. Thứ hai là rời khỏi thành phố này, đi được bao xa thì đi. Nếu cô còn ngoan cố, thì nhà họ Tô chúng tôi đây không khách khí thêm nữa đâu.”
Thời Uyển Ngôn nhìn ông ta với vẻ rất thích thú.
“? Nếu tôi không đồng ý thì bác sẽ làm gì thế?”
“Tôi không ngại khiến thương hiệu Bảo Thắng biến mất hoàn toàn ở thành phố Hải Phòng này đâu. Mà cô, nếu mất đi sự che chở từ Bảo Thắng thì đừng mong ngóng mình sẽ tìm được công việc nào tốt ở thành phố này nữa”
Dựa theo quan điểm của ông Tô, ô dù gia đình đã không vững chắc, thì cho dù cô có được ‘William và Phong Thần Nam nâng đố thì cũng chẳng làm ra được trò trống gì.
Một đứa con gái không nắm được quyền hành gì mà thôi.
Với những cô gái như thế, bị mất việc làm sẽ chẳng khác nào mất đi một cánh tay, cuộc sống chắc chăn không tốt đẹp gì.
“Bác trông tôi thấy giống có vẻ thiếu việc lắm à”
Ông Tô nghe thế, mắt hơi híp lại.
Rõ ràng chỉ là một nhà thiết kế cho thương hiệu của một công ty tầm thường, ở trong phòng khách này, thân phận địa vị cũng thấp nhất, ấy thế mà khí thế lại chẳng thua bất cứ ai.
Chẳng lẽ… cô còn thủ đoạn và còn con át chủ bài nào khác?
Bà Tô ngồi cạnh đó, trông có vẻ như đã khóc trước khi đến đây, hốc mắt đỏ au.
Lúc này, bà ta thấy khí thế chồng mình bị lấn át, cơn tức trong lòng không ghìm được nữa, há mồm muốn lấy lại vị thế.
“Cô đắc ý cái gì? Tôi trông cô cũng chỉ giỏi mỗi cái việc nương nhờ đàn ông nuôi dưỡng mà thôi. Miễn là trên thế giới này vẫn còn đàn ông, thì cô còn lo thiếu việc cái gì.”
“A, bác biết thế là tốt đấy”
Nụ cười trên môi Thời Uyển Ngôn càng tươi tắn, cố gắng hùa theo lời bà Tô đáp trả khiến bà ta bực tức.
“Ngày nào cũng chỉ muốn được đàn ông nâng đỡ để sống qua ngày, không tiếc phá hoại hôn nhân của người khác. Thân là phụ nữ, tôi cũng thấy đáng xấu hổ thay cô đấy”
“Bác Tô à, tôi thấy dường như lời bác lý giải bị sai ở đâu đó rồi. Rõ ràng người phá hoại hôn nhân của người khác chính xác là con gái của bác, cuối cùng bản thân bị cộng đồng mạng vạch trần, bị mắng thối um người, sao hai bác đây còn mặt dày tới tìm tôi trút giận thế? Cùng là mẹ, nhưng lại không dạy dỗ được con mình, lại còn không cư xử phải phép đúng lúc. Thân là phụ nữ, tôi cũng thấy thẹn giùm bác đấy”
“Côi”
Trước những lời nói của Thời Uyển Ngôn, bà Tô phát cáu.
Con hồ ly tinh này thoạt trông ngây thơ hiền lành, nhưng răng lại sắc bén, chỉ một câu nói đã có thể làm người ta tức chết.
“Đừng tưởng tôi không biết, cô khăng khăng cố ý phẫu thuật bản thân giống y chang Hoắc.
Băng Tâm năm đó mới có thể leo lên giường Phong Thần Nam”
“Bác Tô này, hễ nói gì cũng phải có chứng cứ nhé, nếu không tôi có thể kiện bác tội bôi nhọ đấy”
“Được thôi, mà kể cả cô có là Hoắc Băng Tâm thật đi nữa. Năm đó, cô còn chưa kết hôn với Phong Thần Nam đâu, Cẩm Tú nhà chúng tôi và cậu ấy mới là một đôi. Cô mới là người chen chân vào tình cảm giữa hai đứa chúng nó đấy”
“Thế ạ? Ôi thế thì tình cảm của hai người họ cũng mỏng manh ghê gớm”
Bà Tô tức đến nỗi túm chặt lấy ghế sofa, quay sang giở thói ngang ngược với Trịnh Nhạc Huân: “Cậu thấy chưa, đây là nhân viên tốt mà công ty cậu bồi dưỡng đấy! Đúng thật là làm tổn hại danh tiếng công ty! Tôi vẫn không hiểu nổi tại sao đến nước này rồi mà công ty các cậu vẫn còn muốn che chở cô ta nữa!”
Trịnh Nhạc Huân cười gượng, muốn mở miệng giải thích gì đó, nào ngờ lúc đó, một giọng nói vang vọng đột nhiên truyền đến từ phía cửa, làm anh ta không kịp mở miệng.
“Bảo Thắng muốn bao che ai, hình như còn chưa đến lượt bà Tô đây nhúng tay nhỉ?”
Mọi người đưa mắt nhìn lại, chỉ thấy một người khí thế cực ngang tàng, gương mặt lạnh lùng trông có vẻ giận dữ đi tới.
Ông Tô bà Tô vừa liếc mắt nhìn đã nhận ra anh ấy. Ngày hôm qua, thông qua internet, họ cũng đã biết được, William – người thành lập thương hiệu smartphone S danh tiếng lẫy lừng chính là anh trai ruột của Thời Uyển Ngôn.
Ông Tô khinh hường hừ lạnh một tiếng.
“Cậu William này, chẳng lẽ cậu cho rằng cậu có thể thắng được xí nghiệp bản địa nơi đây nhờ vào năng lực của mình ư? Bảo Thắng lại không phải công ty của cậu, dù chúng tôi thật sự nhúng tay đi chăng nữa, thì liên can gì đến cậu chứ?”
Chẳng qua cũng chỉ là một người thành lập ra công ty khoa học công nghệ mà thôi, còn có điểm gì đặc biệt hơn người chứ?
Trong nước cũng có rất nhiều ông lớn trong ngành khoa học công nghệ, mà tất cả những ông lớn đó, ông Tô đều quen biết, vậy nên ngay từ đầu cũng chẳng có gì phải sợ người như William cả.
Nhưng, ông ta vừa mới nói hết lời chưa được mấy giây, đã thấy Trịnh Nhạc Huân đứng dậy cúi đầu với Thời Minh Triết: “Kính chào ngài chủ tịch hội đồng quản trị”
Mặt ông Tô gần như bị đánh sưng lên chỉ trong nháy mắt, khóe miệng hơi co giật. Bà Tô lại càng kinh ngạc không thôi, nói: “Cậu… cậu là chủ tịch hội đồng quản trị?”
Thời Minh Triết không nhìn bọn họ mà đi đến sofa phía trước, ngồi xuống vị trí bên cạnh Thời Uyển Ngôn. Thấy em gái không sao, vẻ tức giận trên mặt anh ấy mới hơi dịu lại.
“Hai người tới vừa đúng lúc, đỡ mất công tôi lại phải cố ý tới gặp riêng”
Vừa mở miệng, anh ấy đã thể hiện khí thế chỉ tay năm ngón, mà phong thái bẩm sinh là kẻ mạnh này, không phải ai cũng có thể làm ra dáng ra hình được.
Ông Tô thấy thế, cũng bày tỏ thái độ của mình, mặc dù yếu hơn vài phần, nhưng vẫn tiếp tục kiên trì vì con gái.
“Hôm nay chúng tôi đến để tìm cô Thời Uyển Ngôn, hi vọng cô có thể ra mặt xin lỗi dẹp yên dư luận, trả lại sự trong sạch cho Cẩm Tú nhà chúng tôi.
Thời Minh Triết khế ồ một tiếng, hỏi lại: “Trong sạch? Cô ta phải chứng minh trong sạch gì thế?
Em gái tôi chưa bao giờ sỉ nhục hay vu hãm cô ta cả”
“Nhưng hiện giờ tin đồn nhan nhảm trên mạng internet rồi, tất cả đều do em gái ngoan của cậu gây ra đấy, con gái tôi, cũng bị cô ta ảnh hưởng nên mới dẫn đến kết cục ngày hôm nay.
Hiện giờ cư dân cả nước đều chửi mắng nó, độ nổi tiếng vất vả lắm mới tích lũy được đều đã mất sạch rồi”
So với sự kích động của ông Tô, phản ứng của Thời Minh Triết trái lại – rất bình thản.
“Người dưới trướng tôi đã điều tra ra được, những chuyện vô căn cứ, những lời đồn đãi cố ý bôi nhọ trên mạng internet gần đây đều không tránh được có liên can tới con gái hai bác. Bây giờ con gái nhà hai bác trộm gà không được còn mất nắm gạo, tất cả đều là gieo gió gặt bão. Còn chuyện nữa, tôi đã sắp xếp nhân sự gửi văn kiện luật sự, hơn nữa cũng đã bàn giao xong rồi, nếu sau này cô ta còn dám bắt nạt em gái tôi, tôi không ngại khiến cô ta từ nay biến khỏi làng giải trí đâu”
“Ngài William đây miệng lưỡi đúng là điên cưồng ngang ngược. Chẳng qua chỉ tay trắng làm nên sự nghiệp, sáng lập một thương hiệu khoa học kỹ thuật mà thôi, tưởng mình giỏi lắm ư? Còn muốn làm con gái tôi biến mất khỏi làng giải trí, cậu là cái thá gì?”
“Thì nhờ chỗ công ty đại diện của con gái bác đây vừa khéo là sản nghiệp đứng tên nhà họ Thời chúng tôi thôi.”
Ông Tô bà Tô vốn còn hơi lo lắng, sau khi nghe nói như thế, vẻ mặt đột nhiên trở nên cứng ngắc, nhưng đã khôi phục lại một cách nhanh chóng ngay sau đó.
“Hừ, tôi biết bản tính con người trời sinh gian giảo, không tiếc trả giá mọi thứ chỉ để đạt được mục đích, đến nỗi mở mồm ra là nói dối. Cậu William này, cậu bớt lấy chuyện này ra lừa người khác đi thôi, kinh nghiệm tôi đúc kết được trên thương trường còn nhiều hơn cơm mà cậu ăn đấy, tuyệt đối không để bị cậu lừa lọc đâu.”
Dựa trên cái nhìn của ông ta, chàng trai tên William trước mặt cũng chỉ biết giả vờ mà thôi.
Đầu tiên là bảo người ta phối hợp, giả dạng làm chủ tịch hội đồng quản trị của thương hiệu Bảo.
Thắng, sau đó lại giả dạng làm chủ tịch hội đồng quản trị công ty đại diện của Tô Cẩm Tú.
Một người làm trong ngành điện tử, sao có khả năng cùng lúc bao đồng nhiều lĩnh vực và sự nghiệp quốc tế?
Quá phi logi!
c Thời Uyển Ngôn cảm thấy bất ngờ, cô nhướng mày.
Thì ra một người tài giỏi như anh trai cô mà cũng có lúc bị người khác coi thường cơ đấy?
Ái chà chà, thật không hiểu là do ông Tô bà Tô chưa từng tra xét kĩ lưỡng về anh trai cô, hay là do anh trai cô khiêm tốn quá đây ha?
“Một khi đã như vậy, chúng ta cũng chẳng còn gì phải bàn bạc nữa”
Thời Minh Triết lười nói nhảm với họ.
“Trở về chờ nhận công hàm của luật sư thôi, chúng tôi sẽ không chấm dứt việc khởi tố cô ta, đến khi nào chính miệng cô ta thừa nhận tội lỗi của mình mới thôi”
“Được thôi” Ông Tô nghiến răng nghiến lợi quay đầu nhìn Thời Uyển Ngôn: “Cô tưởng có anh trai nâng đỡ thay cô thì giỏi lắm à? Tôi cũng không để cô sống dễ chịu hơn đâu”
Thời Uyển Ngôn cười rực rỡ: “Ngại quá, phải giỏi lắm mới có anh trai nâng đỡ đấy ạ”
Cuối cùng, ông Tô bà Tô chỉ có thể thở phì phò rời đi.