Tối hôm đó, tôi gọi điện cho thằng Đức nói rằng sáng mai tôi không lên sân bóng được vì bé Thảo đang bệnh. Cái đó chỉ là lý do nói ra cho có, chứ thực ra bụng đang đầy tâm trạng rối rắm đủ điều, tôi cũng không có lòng dạ nào để đi. Thêm nữa chân cẳng như vầy, lên rồi cũng chỉ làm thằng bình phong ngồi trên khán đài để cho dân tình nó chỉ chỏ, bàn tán. . . Tốt nhất là ở nhà mà ngủ cho nó vuông.
“Ê mai khỏi qua chở tao ra sân bóng nhé. . .!”
“Ờ. . . !”
“Thảo ốm rồi nên tao ở nhà chăm nó.”
“Ờ . . .!”
“Mai đá đàng hoàng đấy, nếu có thua thì cũng thua oanh liệt vào !”
“Rồi. . .!”
“Cúp máy đây. . . !”
“Thế thôi à? Tưởng gì quan trong, làm mất thời gian của tao. . .Hề hề . . . Tút tút tút. . .”
Câu chuyện là thế đấy. Tôi há mồm ngạc nhiên nhìn cái điện thoại rồi thắc mắc – “Thằng này dễ nói chuyện như vậy từ bao giờ, có vẻ không đúng cho lắm, rồi còn cười cái giọng điệu khả. . . ố đó nữa”. Rồi chợt nhớ ra tối nay nó hẹn em Huyền bên A5 đi đâu đó, chắc đang phởn trên 9 tầng mây rồi đây. Lắc đầu cười khổ, rồi lại đau đầu nghĩ về chuyện 2 cô nàng. . . tiên nữ kia, phải làm như nào để vừa lòng 2 nàng. Lăn qua lăn lại thế rồi. . . tôi vắt chân ngủ thẳng cẳng.
Từng tia nắng ban mai nhẹ nhàng chiếu rọi vào căn phòng, mở ra một khung trời đầy mơ ước. Và tôi thì đang nằm giữa cái. . . khung trời đó, cũng đang có một giấc chiêm bao cũng cực thơ mộng. . . và rồi. . .
“Tổ bà nó mới sáng sớm mà sao nắng gắt thế này !” – Tôi ngồi dậy rồi chửi ầm lên. Đang ngủ ngon mà bị cái gì đánh thức là tôi cực kỳ bực bội. Liếc nhìn qua cửa sổ mới nhận ra tối qua quên kéo rèm cửa, hèn gi giờ ánh nắng nó đang. . . tung hoành trong phòng.
Bực bội đạp văng cái chăn ra khỏi người, thế này thì ngủ thế quái nào được nữa. Liếc nhìn đồng hồ mới thấy gần 8 giờ, chui vào nhà tắm vệ sinh cá nhân, xong xuôi đâu đó rồi tập tễnh xuống nhà xem có gì vui vẻ không.
“Ớ. . . ờ. . . ơi. . . Làm mất cả giấc ngủ ngon. . .!” – Tôi vừa đi vừa ngoạc mỏ ra ngáp, vừa gãi đầu sột sột.
“Con trai gì mà vô duyên, vừa đi vừa ngáp.” – Đang lên cơn phê thì bé Thảo ngắt cái độp
“Mới sáng ra không có kiếm chuyện nha nhóc !” – Tôi nói xong đưa tay cú nhẹ đầu nói – “Mà sao em dậy sớm vậy? Mệt sao không nằm nghỉ đi?”
“Nằm hoài chán lắm.” – Thảo lắc lắc cái đầu nói – “Anh ra ngoài mua cho em cái bánh mì đi, nãy mẹ đi sớm quá em chưa kịp nói !”
“Mới sáng sớm ra mà đã bị em hành, kiểu này xui cả ngày rồi.” – Tôi ảo não nói
“Nói cái gì đấy? Em nhờ mua bánh ngay đầu đường, hành tỏi gì ở đây?” – Bé Thảo gắt lên
“Rồi, rồi, để anh đi, khổ quá. . .” – Tôi lầu bầu vừa đi vừa than xui.
Nghĩ cũng khổ, sáng thì mất cả ngủ, vừa ú ớ dậy thì bị lôi đầu đi mua bánh mì. . . Có lẽ sau này trước khi xuống giường phải cẩn thận xem. . . bước chân nào xuống trước. Mà cứ tình hình này, ngày hôm nay có vẻ. . . không được bình yên cho lắm. Và y như rằng. . .
“Anh. . .! Ốp trứng cho em ăn bánh mì đi. . .”
“Anh. . .! Chạy lên phòng lấy hộ em cái điện thoại . . .”
“Anh. . .! Lấy hộ em chai nước. . .”
“Anh. . .! Chạy đi mua hộ em bịch bánh. . .”
Này thì lười không ra sân bóng này, giờ ở nhà làm tay sai vặt cho con em trời đánh này. Gì thì gì, nhưng cũng phiền rồi bực mình chứ, hễ tôi định trổ quạu với nó, thì nó lại ủ rũ nói – “Em bị bệnh mà. . .”. Thế là tôi đành cay đắng nuốt những lời sắp nói ra xuống bung. Rồi nhìn thấy bộ mặt phụng phịu nhìn của bé Thảo nhìn xăm xoi mấy cái nốt thủy đậu, là tôi lại. . . mủi lòng
Thảo vẫn luôn như thế, vẫn luôn là cô bé đáng yêu nhí nhảnh như ngày đầu tiên tôi gặp em. Và cho đến mãi sau này, cho dù tôi cố tránh mặt nàng mấy năm trời nhưng cũng không thể không nhớ đến em với nụ cười hồn nhiên, cái tính lóc chóc đáng yêu đó, để rồi bất giác những lúc đó, tôi lại tự mỉm cười. . .
2 anh em đang ngồi đối diện nhau, nhìn chằm chằm vào. . . bàn cờ vua thì có tiếng chuông cửa vang lên.
“Anh ra mở cửa xem ai !” – Bé Thảo nhìn tôi nói
Ngước nhìn lên đồng hồ, giờ là 11 giờ hơn. Giờ này ai đến trời, ba mẹ đi làm về thì cũng phải tối, có khi nào nhị vị phụ huynh về giờ trưa vầy đâu. Lại bực mình rồi cũng đi ra mở cửa
“Tổ bà mày làm gì lâu thế? Mày bò ra hay sao vậy?” – Cổng vừa mở, tôi chưa kịp nhìn xem là ai thì đã nghe tiếng chửi oang oang của thằng Đức.
“Giờ này mày sang đây làm gì? Còn nữa, bố chưa ày đợi rã họng ra thì mày cũng nên thắp hương mà cảm ơn tổ tông đi, đứng đó càm ràm cái gì !” – Tôi trợn mắt nói
“Rồi cút ra cho tao dắt xe vào, bạn đến nhà mà để bạn đứng nắng thế này à?”
“Thảo đang bị thủy đậu, mày vào coi chừng lây đấy.” – Tôi nheo nheo mắt nói.
“Không lây đâu, cút ra mau.” – Nó khoát tay rồi cứ thế dứ dứ cái xe vào.
“Cái gì cũng phải từ từ, cứ ào ào thế tao đạp cho cái bây giờ.” – Tôi quắc mắt nói rồi cũng tránh ra cho nó dắt xe vào.
“Hì, chào Đức!” – Bé Thảo thấy Đức thì toe toét cười
“Ừa chào, vừa đi đá bóng về, giờ về nhà thì chán nên mò sang đây chơi. Thảo không có đuổi mình về chứ.”
“Nói gì ghê vậy ông, ngồi chơi đi.” – Bé Thảo phá ra cười.
“Mẹ cha mày, mày nói chuyện với tao thì giọng điệu như cuốc mả nhà tao lên, sao giờ lại đổi thái đô nhanh thế?”
“Chứ mày muốn sao, hay tao cầm tay mày rồi nói thủ thỉ nhé.” – Thằng Đức nhìn tôi. . . chớp chớp mắt
“Cút, sáng giờ tao đủ điên rồi đừng có làm tao mệt thêm !” – Tôi quát ầm lên, tay chân da gà nổi lên ầm ầm. Bố tiên sư, một thằng con trai nhìn mình nói nhẹ nhàng rồi. . . chớp chớp mắt. Ta kháo . . .
“Ờ, có cái gì lạnh lạnh không mang ra đây cho tao coi.” – Nó khoát tay nói
“Có ánh mắt tao nè. . .” – Tôi lừ mắt nhìn nó
“Mày bị ngu à? Ý tao là nước lạnh.”
“Thế mày phải nói rõ, tiếng Việt phong phú lắm nên đừng có lấp lửng, trừ khi mày. . . bị thiểu năng về ngôn ngữ. Oahaha” – Tôi phá ra cười rồi cũng vào mang nước ra cho nó – “Ủa mà trận nay sao rồi?”
“2 hiệp chính hòa 1 – 1, penalty thì mình thua 3 – 4. Cay vãi ra. Đẩy thằng Vũ lên vị trí của mày rồi lấp thằng Đạt vào vị trí thằng Vũ. Thằng Vũ đá cũng ổn nhưng chưa bằng mày, mà thằng Đạt thủ chán quá, đá lóng nga lóng ngóng, may là thằng Tú bắt ngon chứ không nay tao ôm rổ trứng sang nhà mày chiên cơm ăn rồi” – Nó nhún vai nói
“Ừm, thôi kệ. Có gì năm sau lấy cúp vô địch sau. À đúng rồi trận tranh 3 – 4 khi nào đá?”
“Không tranh 3 – 4 mà là đồng giải 3, 20/11 trao giải luôn.”
“Vậy là. . .khỏi đá nữa hả?”
“Có đá . . .”
“Đá gì?” – Tôi chưng hửng
“Là tao đá mày đó, đã nói đồng giải 3 rồi mà còn hỏi nhiều.”
Chả thèm đôi co với thằng này, tôi cắm đầu giải quyết nốt bàn cờ. Còn thằng Đức thì nốc chai nước xong quay sang xem tivi. Một lúc sau thì nó hỏi. . .
“Trưa rồi không cơm nước gì à?”
“Tí tao qua bên cầu Nguyễn Tri Phương mua cơm gà về ăn.” - Tôi cũng chẳng thèm nhìn nó mà lạnh nhạt nói
“Mua cho tao với. . .” – Nó liếm môi nói
“Rút cục mày sang đây làm cái quái gì vậy. Mới vào thì đã chửi tao một chặp, sau đó thì gác chân xem tivi, giờ thì bảo tao đi mua cơm hộ mày. Sao mày không lên mà bàn thờ ngồi đi, tao thắp hương cho.”
“Tao sang đây. . . Ủa tao sang đây làm gì?” – Nó vỗ vỗ trán rồi quay sang hỏi tôi
Lúc này thì gân xanh tôi nổi đầy trên trán, hít sâu một hơi kìm chế ước muốn là lôi thằng này ra đập cho bõ tức. Nó gãi đầu một hồi rồi quay phắt sang nhìn. . . bé Thảo chằm chằm.
“Mày làm gì đấy?” – Tôi trầm giọng hỏi
“Tao nhớ ra là sang đây là có chuyện hỏi Thảo.” – Nó liếc tôi rồi nói, sau đó quay sang hỏi bé Thảo – “Thảo, con gái thường thích cái gì?”
“Là sao?” – Bé Thảo cũng giật mình – “Đức định tặng quà cho ai à?”
“À thì. . . tặng cho con nhỏ bên 10A5.” – Nó gãi gãi đầu nói
“Con nhỏ Huyền mà mày lạy lục cầu xin mấy hôm nay đó hả?” – Vớ được cơ hội, tôi đâm hông nó ngay lập tức
“Im ngay! Sao Thảo, sắp tới sinh nhật nó, mà Đức không biết nó thích gì để tặng !”
“Ừm. . .” – Bé Thảo nhíu nhíu mày nhìn nó rồi nói – “Thường thì trong trường hợp đang cưa cẩm thì nên tặng những món quà nhỏ nhỏ thôi, không cần quá đặc biệt nhưng đủ làm người ta chú ý là được.”
“Là sao?” – Tôi và thằng Đức đồng thanh hỏi
“Ví dụ như một chiếc chuông gió, hay một quả cầu thủy tinh để bàn, hoặc một bó hoa gì đó. . . Nói chung là tùy sở thích mỗi người. Cái này Đức phải có cách để tìm hiểu, chứ mỗi người mỗi tính mình cũng không biết, hì”
“Ừm, để Đức nghĩ cách!” – Thằng Đức gật gù
“Thế bao giờ sinh nhật con nhỏ đó.” – Tôi buột miệng hỏi.
“Hôm nọ nó làm rơi thẻ học sinh, tao nhặt rồi trả lại, thấy sinh nhật nó là 15/12” – Thằng Đức cười toe toét
“15/12” – Lúc này thì tôi và bé Thảo bật thốt lên, giật mình rồi liếc nhìn nhau
Chiều hôm đó, tôi nhờ thằng Đức chở đi vòng vòng kiếm mấy cửa hàng thuốc nam để mua thuốc về đun cho bé Thảo uống. Mà khổ nỗi 2 thằng có biết tiệm thuốc Nam nó nằm ở chỗ quái nào đâu, thế là 2 ông kễnh rẽ hết đường nọ rồi đường kia. Thấy đâu đâu cũng là. . . quán net.
“Giờ sao mày? Không lẽ cứ đi vậy, mệt bỏ mẹ.” – Thằng Đức hỏi tôi
“Ra Trần Hưng Đạo cắm thẳng xuống chợ Lớn đi. Tao nghe nói khu dưới đó toàn người Hoa, chắc là có.” – Tôi khẽ vuốt cằm suy nghĩ rồi nói
Thế là 2 thằng phi qua Trần Hưng Đạo rồi đi thẳng xuống hướng về chợ Lớn. Đi cũng lòi mắt ra, sau khi đi qua ngã tư Trần Hưng Đạo – Phùng Hưng một xíu cũng tìm được 1 cửa hàng bán thuốc Nam. 2 thằng thầm thở phào rồi rẽ vào. Thằng Đức dựng xe còn tôi thì đi vào, vừa đến cách cái cửa nhà vài bước chân thì tôi thấy có người từ trong nhà đi ra, nhẹ nhàng lách người sang một bên để tránh, rồi tôi liếc mắt qua nhìn
“Ơ. . .” – Tôi đần cả người. Là Linh, thầm nghĩ sao lại gặp nàng ở đây. . .
“Ơ. . .” – Nàng cũng giật mình giây lát, rồi ngay lập tức mặt trầm xuống – “Tránh ra cho tôi đi. . .”
“Ế cái quái gì thế . . .?” – Tôi trợn mắt ngạc nhiên, lại gì nữa đây. . .