Mẫn Kì ở trong phòng nghỉ toà thị chính cảm giác như mình đang nằm mơ, tỉnh dậy một cái đã xong hết cả rồi, mọi thứ lại trở về như ngày trước, hết thảy đều như vậy. Bây giờ chẳng biết tình hình bên Kim gia lão trạch ra sao rồi, Cẩm Thắng Vũ vừa đưa Mẫn Kì đến nơi này liền đi mất, hành lang rất yên tĩnh, đứng ở ngoài cửa đều có hai tên lính canh đang đứng, cậu đành để nữ nhân kia đi hỏi thăm xem sao.

Vệ binh kia đối với Mẫn Kì cung kính, nói:

"Thiếu phu nhân, hiện trên đường bây giờ còn có đạn lạc, để an toàn, toàn thành đã đưa ra lệnh giới nghiêm rồi."

Mẫn Kì biết có nóng vội cũng vô dụng, chỉ có thể từ từ nghĩ cách để gặp được Kim Chung Hiền đã. Sau khi ăn tối xong bầu trời cũng tối đen hẳn lại, trên hành lang truyền đến tiếng âm thanh giày da đi tới, bên ngoài còn có tiếng người cúi chào. Bỗng cửa phòng bị đẩy ra, Kim Chung Hiền liền đi vào, Mẫn Kì chưa bao giờ thấy hắn mặc quân trang cả, nên dĩ nhiên cảm thấy rất không quen, hắn so với trước đây có vẻ gầy đi lại còn đen hơn nữa, giống như một người hoàn toàn khác vậy.


Kim Chung Hiền tháo nón xuống, đưa cho Cẩm Thắng Vũ, quay sang Mẫn Kì, cười nói:

"Em khí sắc cũng không hề tệ đâu."

Đợi đến khi Cẩm Thắng Vũ cùng nữ hầu đều lui ra, Mẫn Kì mới từ tốn cúi đầu thi lễ:

"Tư lệnh Kim!"

Kim Chung Hiền đem giày da cởi ra, thay bằng một đôi dép khác:

"Nào nào, em đừng có lạnh lùng với tôi như vậy nữa. Tôi biết em vẫn còn ghi hận, tôi đến tạ tội với em đây còn không được sao."

"Anh đang làm trò gì vậy?"

"Tôi có thể làm gì sao?" Kim Chung Hiền đem bả vai Mẫn Kì kéo qua, bắt cánh tay của mình vòng qua người ôm lấy cậu.

"Em không hỏi xem tôi như thế nào rồi? Mấy ngày qua không gặp được nhau, em không nhớ tôi một chút nào sao?"

Mẫn Kì lại đẩy anh ra:

"Chẳng có lý do gì để tôi nhớ anh."

Kim Chung Hiền cũng không hề tức giận, ngược lại chỉ cười hì hì.


Anh thường ngày đều là kiểu người kiêu ngạo, phóng túng độc đoán, với Mẫn Kì cũng rất ít khi nhẫn nại, bình thường hai người họ đều là châm chọc đối đầu lẫn nhau, không phải ầm ĩ thì cũng là nháo loạn lên một trận.

Nhưng hôm nay anh lại đi nhỏ giọng mềm mại như vậy với mình, đúng là hiếm có mà, Mẫn Kì nghĩ anh ta như biến thành một người khác vậy, không hề giống với ngày trước, nhìn thế nào cũng không giống, không biết nói thế nào cho đúng đây. Mẫn Kì để ý, sự kiên nhẫn của đàn ông nhất định có hạn kì. Khi em giận dỗi, anh ta chỉ dỗ dành cậu đến một mức giới hạn nào đó của mối quan hệ rồi thôi.

Nay Mẫn Kì không có tâm trạng cùng anh ta dây dưa, Kim Chung Hiền cũng thu lại ý cười cợt mà nhẹ nhàng ôm Mẫn Kì vào lòng:

"Ngày mai tôi đưa em về trạch gia ở Vân Nam nhé, về đấy không sợ nguy hiểm, có cha có nương họ sẽ thương yêu em."


Mãi cho tới sáng ngày thứ hai, Kim Chung Hiền mới để cho Mẫn Kì quay trở lại Kim trạch. Ngang qua những ngôi nhà có cổng tường được tô điểm bởi những chùm hoa trắng leo buông rủ, những chùm bông giấy màu xác pháo rực dưới nắng sớm, những con đường trải dài hoa bò cạp yểu điệu, thi thi buông lơi rơi xuống mặt đường những cánh vàng mỏng manh, từng chùm - từng chùm ở trên cây đung đưa trong gió, hoa điệp vàng trên dàn cũng đã nở rộ.

Lần đầu tiên Mẫn Kì về đây gia nhân trong nhà ùa ra chào đón họ, lần thứ hai về đây cổng mở rộng nhưng lại không lấy một bóng người. Kim Chung Hiền không tỏ vẻ quan tâm lắm, anh ta đẩy cửa đi vào Mẫn Kì đi đằng sau. Ai ngờ chưa biết bước chân đến cầu thang đã nghe thấy tiếng Di nương khóc lóc trong thư phòng. Kim Chung Hiền không để ý kéo Mẫn Kì đi luôn.
Nhân lúc buổi chiều anh ta không có ở nhà Mẫn Kì không nhịn được, sai nữ nhân đưa đến gặp Di nương, mở cửa phòng ra đã thấy binh lính bên ngoài vây lại không cho đi. Mẫn Kì chỉ còn biết cách nhờ nàng ta đi thăm dò tình hình bên ngoài xem thế nào?

Kim Lãng Nghệ bệnh nặng bị giam lỏng trong tĩnh thất, đàn bà con gái trong nhà đều bị anh ta nhốt lại sau đài hoa các. Trong đó có nhị tiểu thư Kim Yến mới hơn bảy tuổi, sức khoẻ vốn hay ốm đau mà anh ta cũng không bận tâm.

Mẫn Kì bởi vì chuyện này mà tranh cãi kịch liệt với anh ta. Đổi lại Kim Lãng Nghệ bị bệnh, cũng thường xuyên quay trở về trạch gia hơn, Di nương vẫn phụng dưỡng ở bên cạnh giường bệnh của Kim Lãng Nghệ như trước.

Bệnh tình lúc đầu đã thập phần nguy hiểm rồi, cũng may Kim Chung Hiền đã mời một bác sĩ bên Đức đến đây chữa bệnh, cũng đã đỡ hơn nhiều. Tuy rằng sau khi bị bệnh ông ta đều bị giam lỏng tại tĩnh thất, nhưng lại rất có lợi trong việc dưỡng bệnh. Mấy ngày qua đều bình phục rất nhiều, tuy rằng không thể nói chuyện được, nhưng thần chí lại khôi phục hoàn toàn, thỉnh thoảng cũng mở mắt ra, nhận biết được người nào với người nào. Kim Chung Hiền vì bận rộn quân vụ, nên cũng ít khi quay về, mặc dù vậy có thời gian thì đều tận lực cố gắng tận hiếu, còn mời thêm cả danh y Đông Doanh đến chữa bệnh cho Kim Lãng Nghệ.
Mẫn Kì mấy ngày liền không hề nhìn anh ta, cũng không muốn cùng anh nói chuyện, thế nhưng khi thấy anh mời bác sĩ Đông Doanh tới, thật sự rất khó chịu. Mẫn Kì thừa dịp Kim Chung Hiền quay về thăm bệnh, còn ở trong phòng khách chưa đi, liền đi đến :

"Tôi có chuyện muốn nói với anh."

Đã mấy ngày nay chưa cùng anh nói chuyện, cũng không thèm nhìn mặt anh lấy một lần. Kim Chung Hiền thấy thế liền phất tay, tất cả mọi người đều đi ra ngoài. Cẩm Thắng Vũ là người rời đi cuối cùng, thức thời giúp bọn họ đóng cửa lại, mang hộ vệ thoái lui đi xa, tiện cho hai phu phu họ nói chuyện riêng với nhau.

Kim Chung Hiền cười cười:

"Thế nào? Hết giận rồi hả?'

"Phụ thân xưa nay ghét nhất là lũ người Nhật Bản, luôn nói bọn chúng là lũ lòng lang dạ sói, tại sao anh lại có thể mời một bác sĩ người Nhật xem bệnh cho phụ thân được."
Anh ta nói: "Phụ thân cũng không đâu có biết hắn là người Nhật, hơn nữa bác sĩ người Nhật kia y thuật rất tốt, có thể trị hết bệnh cho lão phu tử, cần gì phải câu nệ hắn là người Nhật hay là không."

"Vừa nãy tôi còn nghe được cái tên Nhật Bản kia nói tiếng anh rằng các anh cho người Nhật mượn quân cảng của ta có đúng hay không?"

Kim Chung Hiền vốn không hề tức giận, nhưng khi nghe được câu nói này mới chậm rãi thu lại ý cười:

"Đây là việc công, em không cần hỏi đến."

"Quân cảng là của nước chúng ta, tôi cũng là người nước ta, vì sao lại không được hỏi?"

Trước đây có một thời gian anh ta nguyện lòng ngồi hàng giờ liền chỉ để giải bày cho em hiểu những điều còn khuất tất, tháo gỡ cho em hết thảy những khúc mắc trong lòng.

Nhưng đến hiện giờ anh ta chán nản, tất cả tình cảm, tuột dần đều về vạch số không. Kim Chung Hiền nổi cáu đến mấy tia gân cũng dần xuất hiện trên cổ, trong lời nói của anh ta vẫn có phần nhường nhịn, đủ để thấy Kim Chung Hiền đang cố giữ cho bản thân không làm điều gì thêm tệ hại :
"Thật đúng là làm phản rồi... Cậu cho rằng cậu là ai? Đừng tưởng nhiều ngày qua tôi dỗ ngọt, cậu liền tự đưa mình lên cao đến vậy. Từ lúc nào đến phiên cậu hỏi đến việc công sự của tôi, nếu đem phía nam Tể Hậu phù nghĩa mấy châu tất cả đều nhường cho người Nhật, cũng không đến lượt cậu nhiều chuyện."

Anh ta còn chưa nói xong, Mẫn Kì đã giơ tay lên đem hết toàn lực tát cho anh ta một cái. Kim Chung Hiền bản năng tránh được, một đòn này đánh vào một bên tai của anh, anh trước giờ chưa bao giờ chịu thua thiệt như vậy, giơ tay định đánh lại, Mẫn Kì cũng không có ý định tránh, ngược lại ngẩng mặt lên:

"Anh đánh đi, hay anh lấy súng một phát gϊếŧ chết tôi cũng được, tôi tại sao lại được gả cho một người như anh chứ..."

Mẫn Kì bất giác rơi nước mắt, không có lời biện hộ nào cho tất cả những gì đã làm, cho điều gì, cảm giác chỉ cần anh ta giải thích một câu, vậy thôi là đủ. Tất cả những đau thương đến từ nơi ấy đều có thể chịu đựng nổi, tất cả vui buồn nơi ấy chỉ cần nhìn thấy, dù trong đó không có dấu chân của mình :
"Đây là bán nước anh có biết không?"

Kim Chung Hiền giận dữ không nói câu nào nổi giận đùng đùng phủi tay áo bỏ đi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play