Mùa đông tuy lạnh nhưng lại không lạnh bằng lòng người, một hạnh phúc có thể hoá đau thương ẩn giấu sau những nụ cười. Thấp thoáng đâu đây ta bắt gặp bóng dáng của những bông hoa hoạ mi trắng muốt trong trẻo như trái tim người thiếu nữ. Lọ cẩm chướng trước cửa sổ đã tàn, hoa tuy đã rụng gần hết nhưng lạ là lại chẳng có ai vứt nó đi. Trước khi ra khỏi nhà, Cẩm Thắng Vũ đã dặn là phải đem lọ thay hoa mới, Huệ Di cũng đã gật đầu vâng dạ, nhưng mà đến ngang trưa, lọ hoa lại vẫn còn y nguyên như cũ.
Huệ Di thơ thẩn nhìn qua khung cửa sổ... Cuối đông rồi, phải không?
Đã tròn một tuần kể từ ngày Hoàng Mân Huyễn quay trở về Đông Doanh. Họ đã kết thúc kì nghỉ ở đây vào một ngày mùa đông có nắng với một tâm trạng vô cùng vui vẻ. Ngày tiếng tàu réo rắt vang lên, Huệ Di liền bừng tỉnh. Thì ra những ngày qua cũng chỉ là một giấc mơ, một giấc mơ về chàng thiếu niên có nụ cười lay động lòng người. Hoàng Mân Huyễn đi rồi, thực sự đi rồi, cậu đến nhanh, đi vội như một cơn gió mát ngày hè vậy mà vẫn có thể để lại nơi đây biết bao niềm thương, nỗi nhớ.
Cứ ngỡ rằng cuộc đời này chật hẹp lắm, gặp được nhau rồi thì chỉ cần có thêm sợi dây dịu dàng đằm thắm là có thể buộc chặt nhau suốt đời. Thế mà đến tận khi người rời đi, cô mới biết cuộc đời này thật ra lại vô cùng rộng lớn, rộng tới muôn trùng mây xanh. Ngoảnh mặt nhìn lại, chợt nhận ra mình cũng chỉ là kẻ tự vấn vương, dối lòng.
Giữa chúng ta là khoảng cách rất xa, là bức tường ngăn cách không thể phá vỡ, dẫu ở rất gần nhưng hai trái tim lại không thể chạm đến nhau, không thể bên nhau mãi mãi. Không phải không gian, cũng chẳng phải thời gian, mà là trái tim. Khoảng cách giữa hai trái tim luôn là thứ đáng sợ nhất trên thế gian này. Cuộc sống vốn là như vậy, chúng ta không thể tham lam đòi quyền nắm giữ trọn vẹn mọi thứ. Gặp được nhau đã là rất tốt rồi.
Huệ Di mỉm cười, lau đi giọt nước mắt nhạt nhòa bên má. Sao cô lại phải khóc cơ chứ? Cô trẻ trung, xinh đẹp, duyên dáng như vậy; đảm đang, dịu dàng, tinh tế như vậy còn sợ không gặp được tình yêu thật sự hay sao.
Rồi sẽ đến một ngày cô gặp được một người yêu cô hơn tất cả, nguyện nắm tay cô đi đến cuối cuộc đời. Và người ấy sẽ luôn dốc hết sức lực để làm cô hạnh phúc, sẽ không bao giờ khiến cô phải đặt ra hàng loạt những câu hỏi, thắc mắc hay nghi ngờ.
Đến khi đó, Huệ Di chắc chắn sẽ chỉ muốn hét lên với cả thế gian này rằng cô đang yêu và được yêu. Cô cũng sẽ bắt đầu tin vào thứ gọi là duyên số, tin vào những cảm xúc kì diệu mà cô vẫn hằng hoài nghi.
---Trở về Đông Doanh, gia đình họ Kim lại quay về như thời điểm bắt đầu. Mẫn Kì vẫn tiếp tục với vẻ mặt ung dung, tự tại, có phần lạnh nhạt; còn Kim Chung Hiền thì vẫn cứ cách vài hôm là lại không về nhà. Có chạm mặt thì hoặc là coi như không quen biết hoặc nói vài ba câu khiến đối phương tức tối đến buộc phải bỏ đi.
Hôm nay lại tiếp tục là một ngày nhàm chán đối với Mẫn Kì. Không có việc gì làm đã đành, nhưng mà cả La Dung cũng bận rộn tới không thể đến đây trò chuyện với cậu thì chẳng phải là quá vô vị ư?
Sáng sớm chớm xuân, tiết trời Đông Doanh đã không còn quá lạnh lẽo, gió xuân nhẹ nhàng trườn trên những ngọn lá, luồn vào mái tóc mềm mại của của chàng thiếu niên. Hoa trong vườn cũng đã hé nụ, chỉ cần vài ngày nữa thôi là sẽ nở rộ.
Mẫn Kì cùng Tư Duệ đi dạo trong hậu viên sau một buổi trà sáng. Chợt thấy trước mặt là một ngôi nhà thiết kế trang nhã với sắc trắng tinh khôi cuốn hút, Mẫn Kì không tự chủ dừng lại bước chân và nhìn ngắm căn nhà nhỏ lâu hơn đôi chút. Từ ngày về Kim gia, cậu đúng là chưa từng đi qua chỗ này bao giờ, không ngờ ở bên đây lại có một biệt viện đẹp đến thế.
Tiến thêm một đoạn, mùi lan địa y thanh mát phảng phất khắp tầng không thu hút Mẫn Kì bước lên mấy bậc thềm trước cửa nhà. Khẽ đẩy cánh cửa đang hé mở, Mẫn Kì nhẹ bước chân vào, Tư Duệ mở cửa cùng cậu đi vào bên trong.
Bên trong căn nhà thực sự rất đẹp, đến cả mấy cánh hoa vẫn còn tươi nguyên rơi lả tả trên mặt bàn cũng đẹp. Trên nền tường trắng cạnh cửa sổ treo bức gấm thêu một người phụ nữ, một người phụ nữ thời xưa ăn vận theo kiểu phong vấn xã hội cũ, trông bà thật xinh đẹp. Ẩn sâu trong nụ cười dịu dàng của người phụ nữ ấy Mẫn Kì thấy điều gì đó đặc biêt, bức tranh thêu bà bên cánh đồng hoa cải màu vàng, rực rỡ như ánh sáng long lanh. Mùi lan địa y ở bên trong dường như lại gần hơn, nồng hơn nhưng nó đã không còn là trọng điểm chú ý của Mẫn Kì nữa rồi. Bức gấm thêu kia thật sự thu hút cậu, Mẫn Kì tiến lại gần, bên góc cạnh người đó còn có bút tích để lại...
Tư Duệ nhìn thấy bức gấm, khẽ giải thích:
"Đây là bức gấm thêu đại phu nhân, mẹ ruột của thiếu gia."
Mẫn Kì khẽ cười:
"Chung Hiền rất giống mẹ."
Tiếng bước chân từ trên lầu đi xuống ngày một gần. Tới khi tiếng chân ấy dừng lại ngay bên cạnh, Mẫn Kì mới nâng mắt lên khỏi bức tranh và nhìn sang bên cạnh. Thì ra là một cô gái, à không... phải gọi là một vị tiểu thư mới đúng!
Mẫn Kì im lặng nhìn người trước mắt. Vẻ mặt cậu lạnh nhạt, không biểu lộ chút gì ngạc nhiên hay lo sợ đối với vị thiểu thư môi đỏ căng mọng đang mỉm cười xinh đẹp này. Nhưng thật ra trong lòng cậu thì lại không được bình tĩnh như vẻ bề ngoài. Trong Kim gia còn có một vị tiểu thư không cốc u lan?
"Hôm nay nhà tôi thật láo nhiệt, không biết cậu và cô đây vào nhà tôi có chuyện gì không?"
Tư Duệ nghe vậy, bất ngờ tột đỉnh:
"Đây là nhà của chúng tôi mà."
"À, có thể trước đây là vậy... Nhưng bây giờ Kim thiếu gia đã tặng nó cho tôi rồi. Từ nay về sau chủ nhân căn nhà này tên là Diệp Thư Hoa."
Mẫn Kì mặt không biểu cảm. Vị tiểu thư này tuy nhìn cũng có chút quen thuộc nhưng đã từng gặp qua hay chưa thì kì thực Mẫn Kì lại không nhớ rõ. Từ đầu đến cuối Mẫn Kì không nói lời nào, cậu giữ im lặng mặc cho Diệp tiểu thư kia có nói bao nhiêu lời với Tư Duệ. Cậu vẫn chăm chú nhìn bức gấm thêu, đó chính là phụ mẫu của cậu, quả nhiên là mây sắc hương trời khác xa so với tưởng tượng.
Diệp Thư Hoa thấy cậu ngẩn ngơ bèn mở lời:
"Em Mẫn Kì đây đúng là thấu tình đạt lý, trước mặt cố nhân của gia phu mà vẫn bình tĩnh như vậy."
Mẫn Kì không hề nghĩ ngợi gì, ngay lập tức trả lời:
"Nếu như Chung Hiền đã tặng căn nhà này cho Diệp tiểu thư thì nó là của chị. Xin cáo từ."
Khẽ cúi đầu chào, Mẫn Kì quay người rời đi.
Bên trong căn nhà nhỏ vốn đã rất yên lặng nên dù ban nãy có sự hiện diện của nam thiếu phu nhân Kim gia thì cũng không thề giảm bớt đi phần nào tĩnh mịch.
Giờ đây, vị tiểu thư ngạo nghễ, kiêu sa kia lại đang kéo cánh môi được điểm tô son đỏ như cánh hoa hồng rực lửa của mình lên và nói:
"Ánh mắt như làn nước mùa thu, dáng vẻ thanh lịch ngây ngô như vậy, Chung Hiền, không phải thiếu phu nhân của anh còn chưa qua tuổi trăng tròn đấy chứ?"
Kim Chung Hiền bước ra từ trong bóng tối, khí chất đối với người ngoài lúc nào cũng chỉ có thể là cao ngạo, hững hờ.
Cưới Mẫn Kì về làm thiếu phu nhân là một mình hắn quyết, đưa Diệp Thư Hoa về Kim gia ở cũng là một mình hắn định. Dù cho cha hắn - Kim Lãng Nghệ có không đồng ý chuyện cưới xin, em họ hắn - Hoàng Mân Huyễn có nói thẳng việc đưa tình nhân cũ về nhà khi hắn đã lập gia đình là vô cùng hoang đường thì cũng chẳng thể lay chuyển được chút gì ý nghĩ cùng quyết định của hắn.
Diệp Thư Hoa nhẹ ngồi xuống bên bàn trà nhỏ, Kim Chung Hiền cũng thuận thế bước tới, ngồi đối diện cô ta. Hắn có chút lười nhác mà ngả người lên ghế, hé mắt nhìn cô gái xinh đẹp trước mặt, hỏi:
"Diệp tiểu thư thấy anh là người như vậy?"
Diệp Thư Hoa mỉm cười thật nhẹ, cô ta không vội đáp lại câu hỏi mà còn tỏ vẻ suy ngẫm. Nhớ thời gian còn sống ở Vân Nam, cô ta có tất cả mọi thứ trong tay, học vấn tinh thông, lại giỏi ca hát nhạc kịch, mọi thế sự trên đời đều tận tường biết rõ nên đã thành công khiến Kim thiếu gia mê đắm mà hứa hẹn đủ điều, chỉ tiếc là ngày tháng ấy đã không còn.
Thời gian không làm Diệp Thư Hoa quên đi dáng vẻ tuấn lãng, phiêu hồn của Kim Chung Hiền năm ấy, nó chỉ xoá bớt đi những câu chuyện thời niên thiếu bồng bột cùng thứ tình cảm chớp nhoáng đã thoáng qua mà thôi.
"Không hề. Chỉ là Mẫn Kì quá xinh đẹp, chẳng trách làm anh Chung Hiền một sớm một chiều đã vội quên em." - Diệp Thư Hoa dùng cái giọng nói có đôi chút sắc sảo khi đã trải qua sự đời mà đáp lại câu hỏi ban nãy của Kim Chung Hiền.
"Cậu ta chỉ là chút vui đùa..."
Kim Chung Hiền là người như thế nào, có khi ngay đến cả bản thân hắn còn chẳng rõ. Đôi khi, chọn giữ khoảng cách với một ai đó không phải vì hắn không còn quan tâm, mà là vì hắn biết rõ rằng người đó không thuộc về mình.
Nhưng không hiểu sao hắn vẫn chấp nhận mọi thiệt thòi, chấp nhận mất đi một vài thứ quan trọng để đổi lấy một người thiếu niên xinh đẹp.
---Nhà hát kịch Ngân Xuyên hầu như lúc nào cũng chật cứng người. Chỉ cần là minh tinh màn bạc La Dung đứng trên sân khấu, cho dù giá vé vào cửa có cao đến cắt cổ thì vé thừa cũng là điều chưa bao giờ có.
Vẫn là chỗ ngồi quen thuộc, cách biệt hoàn toàn với những con người đang say sưa thưởng nhạc dưới kia, Thôi Mẫn Kì hôm nay tâm hồn lại treo ngược cành cây.
La Dung rời sân khấu, nhường chỗ cho phần biểu diễn của người khác, sau đó cô tiến đến bên cạnh Mẫn Kì và ngồi xuống. So với một thiếu nữ còn chưa đến tuổi hai mươi lăm mà đã vô cùng thấu hiểu sự đời, người ta nói tây, biết tây; người ta nói đông, biết đông như cô thì thiếu niên nào đó lại quá mức ngốc nghếch. Dù đã lấy lập thất rồi mà cậu vẫn cứ hiền lương, ngây ngây ngô ngô cả ngày như vậy khiến cô chẳng bớt lo đi chút nào.
Mẫn Kì đẩy ly rượu đến bên cạnh La Dung, miệng vẫn không ngừng cảm thán tài năng của cô:
"Cậu hát hay lắm."
La Dung dùng tay thanh lịch hất tóc. Cô hoàn toàn không bất ngờ trước lời khen ngợi mà ngược lại còn vô cùng tự tin tiếp nhận. Nhấm nháp ly rượu trong tay, La Dung mỉm cười yêu kiều. Tất nhiên là cô phải tài giỏi rồi. Dù sao thì để có thể chạm đến chức danh minh tinh cũng chẳng dễ dàng gì. Có thể đánh bại cả nghìn thiếu nữ để bước lên tới đỉnh cao như bây giờ chứng tỏ La Dung cũng không hề tầm thường chút nào. Hơn nữa, trong cả chục minh tinh màn bạc, La Dung là người duy nhất có thể khiến Quách Duẫn Minh say sưa, yêu mến... Thật khiến người khác phải trầm trồ!
Thế nhưng thái độ của Hoàng thiếu gia kia lại là gì? Bĩu bĩu môi, Hoàng Mân Huyễn không thật sự cảm thấy La Dung tài giỏi đến mức đấy nên liền buông câu nói khiến người đẹp họ La tức giận:
"Dễ nghe thôi chứ không hay đến mức đấy đâu."
"Anh có quyền giữ im lặng mà Hoàng Mân Huyễn."
Cứ gặp mặt là y như rằng họ sẽ lại chạnh choẹ cãi nhau, điều này đã không còn xa lạ một chút nào. Mẫn Kì xoa xoa tai, kéo La Dung lại gần mình và nhẹ giọng úp mở:
"Thôi nào, tớ có chuyện muốn nói với cậu đây."
"..."
"Cậu ra nước ngoài một thời gian đi. Thật đấy! Bây giờ Trung Hoa loạn lạc thế này, cậu ở đây cũng chẳng an toàn gì đâu. Mấy hôm nữa Nhật Bản đánh đến Đông Doanh thì cậu phải làm thế nào?"
Lại là câu chuyện đi nước ngoài, lại là câu chuyện chiến tranh. Một Quách Duẫn Minh suốt ngày lải nhải vấn đề này thôi đã khiến cho La Dung đau hết cả đầu rồi mà nay lại thêm cả Thôi Mẫn Kì nữa. Đây là muốn bức chết cô đây mà?
"Thôi Mẫn Kì... Có phải cậu đã ăn cái gì của Quách Duẫn Minh rồi đúng không?
Mẫn Kì ngay lập tức phản bác:
"Ăn gì? Tớ có ăn cái gì của ai đâu, tớ chỉ là lo cho cậu thôi mà. Cậu đi vài ba tháng khi nào chiến tranh kết thúc rồi lại quay về, được không?"
"Vậy còn cậu? Chiến tranh tới, nếu Nhật Bản đánh đến Đông Doanh thì cậu sẽ thế nào?"
"Tớ..."
La Dung hỏi vặn lại khiến Mẫn Kì không biết phải trả lời như thế nào cho phải.
Đúng vậy, La Dung được Quách Duẫn Minh đưa đi rồi, còn cậu thì sao? Không có ai bên cạnh tâm sự, vậy là những câu chuyện chất chứa trong lòng về sau cứ thế nhân đôi. Cậu chịu đựng được sao?
Chiến tranh mà xảy ra thì biết đến bao giờ mới kết thúc? Biết đến bao giờ cậu mới có thể gặp lại La Dung? Chờ đến ngày đó có phải là sẽ rất lâu, rất xa?
Hoàng Mân Huyễn nhận thấy ý lóng ngóng trong lời nói của Mẫn Kì nên liền giơ ba ngón tay lên cao, bày ra vẻ mặt tự tin đến kì lạ, nói:
"Thiếu phu nhân thống soái Vân Nam thì có mệnh hệ gì được chứ? Cô yên tâm đi."
La Dung chau mày, suy nghĩ.
"Mà thôi... hai người về đi. Cậu cứ về đi, chuyện này để tớ tính đã."
"Vậy để tớ đưa cậu về." - Mẫn Kì ân cần đề nghị.
"Không cần... Cậu về với Mân Huyễn trước đi."
Trên đường trở về nhà, cả Mẫn Kì và Hoàng Mân Huyễn đều chọn giữ im lặng. Không phải là họ không có chuyện gì để nói với nhau mà là chẳng biết nên bắt đầu như thế nào.
Hoàng Mân Huyễn luôn cảm thấy Quách Duẫn Minh vì yêu thương quá nhiều nên đã dành hết mọi thứ tốt đẹp nhất cho La Dung. Còn Mẫn Kì thì cả trước và sau khi cưới Kim Chung Hiền đều chẳng có được thứ gì. Cậu xứng đáng có được nhiều hơn là một cái danh phận. Điều đó luôn làm Hoàng Mân Huyễn áy náy mãi.
Mẫn Kì mở cửa phòng, đèn bên trong không bật, một khoảng tối om cứ thế đập ào ào vào đôi mắt lạnh nhạt của chàng thiếu niên. Gạt cần điện lên, Mẫn Kì có hơi giật mình khi thấy Kim Chung Hiền đang ngồi trên ghế gỗ, quay lưng về phía cậu, mắt hoàn toàn nhìn ra ngoài cửa sổ. Hắn đã về. Trong lòng cậu có chút gờn gợn gì đó nhưng lại không quá rõ ràng.
Kim Chung Hiền đứng dậy, đi đến bên cạnh Mẫn Kì, khuôn mặt bình tĩnh đến đáng sợ. Hắn không nặng không nhẹ giơ tay lên vuốt lại phẳng phiu cổ áo cho cậu rồi hỏi:
"Sao thế? Không có gì để nói với tôi sao?"
Mẫn Kì đẩy tay hắn rồi tiến về phía trước treo áo khoác. Cậu lên tiếng, giọng điệu chưa khi nào thôi lạnh lùng:
"Anh muốn tôi nói chuyện gì?"
"Đi đâu?"
Anh đây là lần đầu tiên hỏi cậu đi đâu. Chắc hẳn ban nãy anh ta đã nhìn thấy chiếc xe chở cậu về đến cổng rồi lại vội vã rời đi của Hoàng Mân Huyễn nhưng không nhận ra là xe của ai nên mới nảy sinh lòng nghi ngờ.
Mẫn Kì cảm thấy bất mãn với câu hỏi thể hiện rõ thái độ cáu bẳn của Kim Chung Hiền. Cậu hơi mỉm cười, một nụ cười mang theo cả sự chế giễu. Ngoảnh mặt đối diện anh, cậu nói:
"Hôm nay tôi đã nhìn thấy bức thêu gấm của mẹ anh, đôi mắt anh rất giống bà, đều rất đẹp."
"Nói như vậy là em đã gặp Diệp Thư Hoa rồi. Nói đi, vòng vo nãy giờ có phải là muốn nói chuyện này không?"
Mẫn Kì cứng giọng, anh thậm chí còn chẳng biết nói dối để che đậy, thật khiến cậu bất mãn:
"Tôi không quan tâm chị ta."
"Không quan tâm? Trên đời này làm gì có người đàn ông nào tặng biệt viện cho người phụ nữ khác mà phu nhân ở nhà bảo là không quan tâm?"
"Chung Hiền, tôi nói chuyện này không phải là muốn ghen tuông bừa bãi với anh, mẹ anh là người xinh đẹp vậy chắc chắn được rất nhiều người yêu thương."
Kim Chung Hiền đi đến bên bàn, mở lắp chai rượu vừa rót đầy ly vừa nhếch mày:
"Xinh đẹp thì đã sao, nói cho cùng cũng là mệnh khổ."
Mẫn Kì đứng dậy, đi lại gần phía chỗ Kim Chung Hiền đứng, khẽ mỉm cười mắt hướng về phía cửa sổ, nhớ lại hình ảnh người phụ nữ dịu dàng đằm thắm trong bức tranh mà nghĩ thương cho số phận của mình.
"Bà vẫn tốt số hơn tôi, từ nụ cười ánh mắt đều thể hiện trên đó, vừa nhìn đã biết cha anh yêu thương bà ấy biết bao nhiêu."
"Thời điểm thêu bức tranh đó tôi còn đang trong bụng mẹ, cha tôi đã mở mời bậc thầy Trình trạng nguyên ở Lạc Thủy về thêu. Trong bức gấm đó cũng có mặt tôi, sao hả?"
Trong tình yêu không phải lúc nào chúng ta cũng may mắn gặp được "đúng người đúng thời điểm" để từ đó tạo nên một mối nhân duyên tuyệt đẹp. Thế nhưng đại nương lại là người may mắn nhất thế gian chỉ trách hồng nhan bạc mệnh, không thể sớm tối bên người mình yêu.
"Đúng là rất đẹp, kĩ thuật thượng đẳng cộng thêm việc được sủng ái muôn phần như vậy. Cả đời của tôi e là cũng không có được trải nghiệm đó."
"Ai nói là không thể? Chỉ cần em thích điều đó tôi liền sai người thêu bức gấm tặng em. Nếu tôi đem bức gấm thiếu phu nhân treo chung một chỗ, để người Kim gia chiêm ngưỡng là thiếu phu nhân Kim gia có phước hay là Kim thiếu gia tôi có phước đây!?"
Mẫn Kì cảm thấy cơ thể mình dường như đã được kích hoạt chế độ chiến đấu, ngay cả điệu cười khẩy cũng phải trộn lẫn vẻ thâm hiểm:
"Anh tưởng là tôi quan tâm đến bức tranh thêu đó sao? Chưa kể bức gấm thêu mẹ anh đang yên ổn ở biệt viện đó, chính miệng Diệp Thư Hoa đã nói đó là quà anh tặng cho chị ấy."
"Tôi chưa từng nói như vậy, mà có khi ba chữ "Diệp Thư Hoa" này đã bị em nghiền nát trong lòng đến cả trăm lần rồi."
Giọng nói anh mang vẻ tự chế giễu đồng thời không che giấu tâm trạng thê lương và bất lực. Câu nói của anh như bàn tay vô tình bóp nghẹn trái tim Mẫn Kì, nỗi bi thương càng lúc càng dày đặc trong lòng cậu. Mẫn Kì hơi quay mặt đi, né tránh ánh mắt thăm dò của Kim Chung Hiền:
"Tôi không có!"
Một người công kích, một người né tránh bầu không khí giữa hai người họ dường như là thứ yếu ớt nhất thế gian này, chỉ cần kéo nhẹ một cái sẽ bị biến dạng.
"Nếu em đã để bụng đến vậy thì cứ thử đi nghe ngóng, dò hỏi... Nhưng mà Mẫn Kì ơi Mẫn Kì, em giỏi nhất chính là nhẫn nhịn, tôi bực nhất điểm này ở em. Nếu em chịu đi nghe ngóng, dò hỏi thì mọi chuyện không đơn giản như em nghĩ đâu."
Kim Chung Hiền với tay kéo cậu vào lòng, ngón tay anh không an phận ngả ngớn trên chiếc cằm đẹp xinh của phu nhân mà vuốt ve. Anh nhả giọng:
"Có phải em ghen rồi không?... Sao? Em không ghen à? Vậy tôi sẽ đem bức tranh thêu em treo ở biệt viện khác."
"Tôi không quan tâm đến chị ta, chính sự tồn tại của Diệp Thư Hoa mới khiến tôi nhẹ nhõm... Tôi về nhà này làm vợ anh, không làm tròn trách nhiệm một người vợ, anh cũng biết rõ bản thân tôi rồi đấy. Cũng may có chị ta chia sẻ trách nhiệm này với tôi, với tôi mà nói đây là một sự giải thoát..."
Kim Chung Hiền giận ra mặt. Anh ta đẩy cậu ra, trên gương mặt tuấn tú ấy nay đã đỏ đến khó tin, từng đường gân nổi lên đủ để thấy Kim Chung Hiền đang nhẫn nhịn đến mức nào. Có đôi khi anh ta sẽ vô cùng khó chịu với cái cách nói chuyện lạnh lùng, xa lạ của cậu. Nhưng thật sự Kim Chung Hiền không nhận ra là bản thân cũng luôn khiến cậu khó chịu vì những hành động mập mờ không rõ với cả cậu, cả người kia hay sao?
"Đủ rồi! Em không biết bản thân mình là ai sao? Em là thiếu phu nhân của Kim gia, là vợ duy nhất của Kim Chung Hiền tôi, từ lúc kết hôn với tôi em đã bao giờ làm tròn trách nhiệm của một người vợ chưa?"
Giây phút này Mẫn Kì không kiềm chế được cảm xúc của mình. Thế giới trước mắt cậu dao động, cậu nói ra hết lòng mình cho anh nghe, chỉ hi vọng anh sớm hiểu:
"Tôi hiểu, chính vì tôi hiểu rất rõ. Cho nên cõi lòng tôi mới chết rồi..."
Kim Chung Hiền đột nhiên ngắt lời cậu, anh gần như dùng toàn bộ sức lực khống chế bản thân một cách miễn cưỡng.
"Hừ... Lòng em chết rồi sao, lấy Kim Chung Hiền tôi lòng em đã chết rồi sao? Tôi là một tên khốn, tôi nhờ người dùng kiệu tám người khiêng đến nhà mai mối rước em về. Bây giờ em nói với tôi tất cả những gì em cảm nhận được là đau khổ, chỉ là chịu đựng, cáng đáng. Tôi nói em nghe những tiểu thư cành vàng lá ngọc ngoài kia, cho đến thiên kim nhà viên ngoại Hạ, chỉ cần tôi gật đầu tất cả bọn họ đều nguyện ý gả cho Kim Chung Hiền. Em tưởng em là cái thá gì?
Có lẽ ai cũng có niềm kiêu hãnh và cố chấp của riêng mình. Ví dụ như Mẫn Kì vì trong tim vẫn có hình bóng của một người, còn Kim Chung Hiền lại cố chấp với nhân duyên vậy.
"Đúng vậy, tôi có là cái thá gì đâu. Cho nên tôi mới mong một đời yên ổn."
"Kim Chung Hiền... anh muốn làm gì cũng được, chỉ có điều tôi thành thật thú nhận tâm tôi chưa bao giờ nguyện ý gả cho anh. Chưa bao giờ!"
Giây phút đó thời gian như ngừng lại,
Kim Chung Hiền thực sự bất ngờ với câu trả lời lạnh nhạt của Mẫn Kì. Đây hoàn toàn không phải là câu trả lời mà anh mong muốn. Anh đứng đấy, im lặng mất một lúc, bên trong lồng ngực đập từng nhịp như con sóng xô bờ. Đến cùng vẫn chỉ nghe được tiếng thở của đối phương mà không hề kèm theo một lời xin lỗi nào. Thời khắc ấy Kim Chung Hiền thề với trời xanh, chỉ cần Mẫn Kì chịu mở lời xin lỗi anh vì đã nói những câu như vậy, thì ngay lập tức anh sẽ quay lại, ôm cậu vào lòng... Nhưng rồi Kim Chung Hiền vẫn phải rời đi cùng với nỗi buồn và niềm đau mà cả hai cùng gây ra.
Mẫn Kì im lặng mất một lúc. Thật ra những gì cậu cần ở anh rất đơn giản. Nếu hắn hiểu rằng cậu chỉ cần hắn một lần thôi cũng được, hãy ôm cậu lên và quay vòng... Không cần một lời nói nào cả, chỉ cần anh cho cậu nghĩ rằng hắn cưới cậu là vì có một lý do bí mật nào đó thôi cũng được, bây giờ không nói thì ngày mai nói, nhưng...
Mẫn Kì cảm thấy không khí xung quanh cho dù có nhiều đến đâu cũng không đủ để hít căng lồng ngực, cậu chợt khó thở lạ. Thật sự hạnh phúc là điều gì đó quá trừu tượng và mơ hồ, thế nên họ mới không thể hiểu đối phương cần gì, và điều gì mới là quan trọng nhất.
Bởi vì không hiểu nhau nên mới quan tâm quá mức, quan tâm đến độ mất kiểm soát, đến độ khiến đối phương cảm thấy nghẹt thở. Bởi vì không hiểu nhau nên mới nảy sinh lòng tự ti trong tình yêu, luôn sợ hãi tình yêu trao đi mà đối phương chẳng thể mở rộng lòng để nhận lấy toàn bộ.