Sau khi mài mực hắn còn dạy ta vài vấn đề liên quan đến sách bút của hắn nhưng... tâm trí ta như bay lên mây, hoàn toàn không vào đầu được cái gì hết.
Chẳng lẽ chủ nhân nào dạy dỗ kẻ hầu cũng là thân thiết như vậy? Thạch Sanh với thư đồng cũ của hắn cũng thế sao? Còn những chuyện khác nữa, như hầu ăn, hầu tắm, mặc đồ... Không hiểu sao ta lại miên man nghĩ đến những điều tủn mủn này, và lại càng khó hiểu hơn khi ta thấy trong lòng khó chịu lạ.
"Không tập trung gì cả." Thạch Sanh để đồ đạc lại chỗ cũ, hắn không hề nể nang gì, búng một phát vào giữa trán ta. Ta ăn đau lập tức ôm trán quay sang nhìn hắn trách cứ. Hắn mỉm cười vừa ý, lại xoa xoa giúp ta.
Vị tiên nhân này sao lại kì lạ vậy? Vừa đấm vừa xoa thế có đạo đức không đây?
"Anh đói chưa?"
Ta không đáp, lúc này mới thấy câu hỏi của hắn tới cực kì đúng lúc.
Thật ra tiên nhân cấp cao như Thạch Sanh từ lâu đã không cần đến việc ăn uống duy trì. Nhưng một kẻ năng lực hèn kém như ta thì có. Trước đây ở vườn thượng uyển nếu tiến vào trạng thái tu luyện ta có thể không ăn không uống cả tháng trời. Nhưng lúc bình thường nếu ham ăn ham chơi mải mê hoạt động thì ngày phải kiếm hoa quả, lá cây ăn cho đủ ba bốn bữa mới lấp đầy được bụng.
Từ lúc hóa hình đến giờ đã bao lâu rồi mà ta chưa ăn gì. Ban đầu có lẽ do thăng cấp nên không thấy đói, nhưng hiện tại, sức mạnh vượt cấp tiêu tán hết, lại ngủ một giấc dài trong không gian của Thạch Sanh và nghịch ngợm cả buổi, bụng ta réo lên từng hồi. Ta mím môi nhìn hắn, phân vân không biết có nên xin hắn cho phép ta trở về vườn thượng uyển hay không...
"Ăn cái này." Thạch Sanh vung ta, lập tức trên không trung xuất hiện một viên linh đan tỏa sắc vàng kim. Nhìn qua liền biết thứ này có biết bao nhiêu sang quý, ta không dám chạm vào, chỉ đứng trơ ra đó, nhìn nó chằm chằm.
Mùi thơm quá đi mất!
Sao thứ này lại thơm đến thế nhỉ?
Trời ạ! Đây là cái gì?...
"Sao thế? Thèm đến vậy à?"
"Không có..." Ta lắc đầu, cúi mặt xuống không dám đáp tiếp. Ta sợ mình nói thêm câu nữa nước miếng sẽ bay tứ tung mất. Trời ơi, nó thơm!
"Mau tới đây..." Thạch Sanh vẫy tay với ta, ánh mắt đầy sự khích lệ. Ta không dám cãi lời, hơn nữa mùi vị kia quá mức hấp dẫn, ta muốn ăn! "Há miệng."
Ta vừa hé môi đã chạm phải viên linh đan kia rồi. Nó như có sự sống, tự mình chạy vào khoang miệng ta, không cần động đã tan thành nước, chảy xuống cổ họng. Hương vị ngọt mát và mùi thơm của ngàn loại trái cây lan tỏa khắp không gian. Ta nhắm mắt cảm nhận sự ngọt ngào này và cả một luồng sức mạnh không tên đột nhiên xuất hiện trong thân thể, theo luồng nước vừa nuốt xuống từ cổ họng chảy tràn khắp các ngóc ngách trong thân thể.
"Thứ này giúp pháp lực và tuổi thọ của anh gia tăng." Thạch Sanh giải thích "Không thể ăn quá nhiều vì không tốt cho thân thể, sau này anh phải chăm chỉ tu luyện, chỉ có thế..."
"Chỉ có thế mới như thế nào?"
"Mới có thể ở..."
Bên ngoài có tiếng bước chân rất nhẹ cắt ngang lời nói của Thạch Sanh. Hắn cũng không vội nói tiếp, mặc kệ ta còn đang tự hỏi mà quay ra chờ đợi người tới. Trước khi đi, hắn còn bảo ta: "Có chuyện cần họp bàn gấp, anh lên long sàng nghỉ ngơi trước để thân thể hấp thu cho xong thuốc."
"Vâng..."
Ta lục đục quay vào, trở lại long sàng của hắn, buông màn xuống mà nằm. Nơi này tràn ngập mùi hương của Thạch Sanh, ấm áp và mềm mại hệt như hắn vậy. Dễ chịu quá, mọi thứ đều thoải mái tới mức làm ta buồn ngủ muốn chết. Chẳng phải ta vừa mới ngủ cả ngày trời à? Thạch Sanh thức ròng làm việc còn không sao, vậy mà ta...
Trong lúc ta lơ mơ ta nghe thấy tiếng bước chân, tiếng hô chào của rất nhiều người. Bọn họ nói gì đó về chuyện thay đổi vô thường của nhân giới, giáo chủ ma giới đã biến mất mấy trăm năm vô tung không xuất hiện, tiên nhân trên thiên cung tới kì độ kiếp gồm có... Rất nhiều những cái tên lướt qua đầu óc làm ta nắm bắt không kịp. Mà dù có nắm bắt kịp, ta cũng chẳng đủ sức để hiểu đó là gì hay tiên nhân họ nói đến là ai. Cơn buồn ngủ ập đến nhanh như màn đêm kéo xuống lúc đông tàn, ta chìm người xuống thật sâu trong giường nệm êm ấm. Sau đó...
Ta lạnh người!
Lạnh quá!
Cái lạnh này là thế nào?
Ta hốt hoảng vung tay vung chân, nhưng càng vùng vẫy mạnh dường như ta lại càng chìm sâu vào một biển nước sâu thẳm. Thạch Sanh ở cách long sàng của ta chỉ một đoạn ngắn, hắn có thấy ta đang quẫy đạp không? Nếu thấy, hắn sẽ quay ra đánh thức ta chứ?
"Thạch Sanh, xin hãy về cùng ta!"
"Anh, anh sẽ không bỏ rơi em chứ?"
"Em cô đơn lắm..."
"Là thảo dân gϊếŧ!"
"..."
Giọng nói quen thuộc từ vùng đen tối nào đó vọng đến giúp ta thoát khỏi cảm giác chìm sâu đáng sợ. Ta mở bừng mắt, ngạc nhiên nhận ra xung quanh không còn là long sàng ấm áp, cũng không phải căn phòng lớn xa hoa của Thạch Sanh mà là... một khu rừng?
Phải, là một khu rừng.
Ta nhìn xung quanh một lượt, nơi đây cỏ cây tràn đầy nhưng lại không có mùi vị của linh khí. Thế nên chốn này tuyệt đối không phải vườn thượng uyển trên tiên giới ta đã sinh sống bao năm. Vậy đây là nơi đâu? Vì sao ta lại xuất hiện ở chốn này?
Ta tự nhéo mình một cái để xem đây là thật hay mơ, không đau, chứng tỏ ta đang mơ đúng không? Nhưng ta không muốn mơ thế này, ta muốn tỉnh dậy. Ta nằm xuống dưới định ngủ để xem có tỉnh được không nhưng hiển nhiên... không thể!
Ta bất lực cất tiếng gọi to, cũng không hề có tiếng đáp lại. Ta thở dài ngao ngán, cuối cùng cũng quyết định lê thân đi lại xung quanh xem có gì giúp mình thoát được khỏi nơi quái dị này không.
Trong quá trình di chuyển, ta nhớ ra một câu chuyện lão giun đất đã sống 3000 năm kể lại. Rằng một khi đã hóa hình, pháp lực tăng cao chúng ta liền có thể đào sâu, nhớ lại những kiếp sống trước đây của mình. Có thể ta đang như vậy, chìm sâu trong một giấc mơ nhớ lại kí ức những kiếp sống xưa cũ. Thế nên những câu nói khi nãy ta nghe mới khiến ta cảm thấy thật quen thuộc. Là ta nói, cũng có thể là người nào đó thân thiết với ta nói.
Không để ta phải chờ đợi lâu, ta đã nhìn thấy chủ nhân của hai giọng nói kia rồi. Họ đứng cùng nhau bên suối, hai bóng lưng quay về phía ta làm ta nhìn không rõ mặt ai cả. Ta cố ý bước tới gần chỗ họ, quần áo mấy lần cọ vào cây cỏ xung quanh phát ra tiếng sột soạt ồn ào. Nhưng lạ là chẳng ai trong số họ phát giác ra sự có mặt của ta cả. Dường như trong giấc mơ này ta chỉ đơn giản là một linh hồn ngoại lai không ai nhìn thấy. Vậy thì càng tốt, ta nghĩ mình có thể đến gần những người này hơn, để xem thử kiếp sống trước bản thân là người thế nào.
Tại sao ta lại chắc chắn rằng một trong hai người này là kiếp trước của mình?
Bởi ta đã thấy, bên hông người con trai cao lớn kia có đeo một chiếc rìu và bên vai có khoác cung cùng mũi tên vàng giống hệt đồ trong không gian của Thạch Sanh. Còn người con trai thấp nhỏ hơn... có gương mặt giống hệt ta! Hơn nữa, giữa chúng ta như có mối liên hệ không tên nào đó, ta nhìn người đó, chỉ cảm thấy lưu luyến và quấn quýt không rời. Đó là sức hấp dẫn của linh hồn đúng không? Chúng ta có chung một linh hồn, vậy nên...
Ta theo họ bước đi, chúng ta đến một vùng đất xám xịt chẳng có chút hơi thở sự sống nào, không cỏ cây hoa lá, không các loài động vật hoang dã... giống như những chốn chúng ta vừa bước qua trong rừng. Chỗ này ngoài một cái cửa động đen ngòm, sâu hun hút thì chẳng còn gì khác. Hai người bọn họ nhìn nhau sau đó cùng bước xuống dưới. Ta tò mò đi theo, thì ra nơi đây là chỗ ở của con quái điểu. Con điểu này tu luyện đã lâu nên pháp lực không tệ, thêm nữa nó có ăn thịt người và tiên nhân hàng tháng nên tà tính lại cao. Tuy ta biết hiện tại Thạch Sanh là Ngọc Hoàng đại đế, nhưng lúc này nhìn đi nhìn lại hắn cũng chỉ có hơi thở người thường, liệu hắn có đủ sức chống lại con yêu quái ấy không? Mà nữa... Hai kẻ này bị làm sao vậy? Chỉ là người thường lại muốn gϊếŧ quái điểu, chạy trốn đi tìm cao nhân không hơn hay sao?
Sau đó ta bất ngờ thấy một màn khó hiểu, "ta" bị Thạch Sanh thô bạo đẩy lên phía trước, ngã rạp xuống sàn phát ra âm thanh cực lớn. Con quái điểu nghe thấy liền lao từ trong hang ổ ra, muốn gϊếŧ "ta" vì dám xâm nhập tổ của nó trái phép. Thạch Sanh nhân lúc con quái điểu tập trung mổ vào người ta mà nhào tới dùng rìu, mũi tên bắn lén nó. Chỉ một thời gian sau đã hạ gục được con quái. Sau khi làm xong, hắn nhìn "ta" đau đớn vật vã bên cạnh một cái rồi dứt khoát đứng dậy đi về phía cuối hang. Nơi đó hắn cứu ra được không ít người, có cả công chúa đương triều và thái tử long cung. Vị thái tử kia tha thiết mời hắn cùng về long cung, thế nên hắn sai "ta" đưa công chúa về trước rồi hắn sẽ về sau. "Ta" không dám cãi nửa lời, liền lê tấm thân tàn cõng công chúa đi.
Về đến kinh thành người tới đưa công chúa vào cung, còn "ta" tự mình lê thân về nhà. Trong căn nhà rách nát ấy có một người phụ nữ mù đang ngồi nhìn "ta" một cách đau khổ. Đó hẳn là mẹ của "ta" trong kiếp trước nhỉ! Nhìn những nét tương đồng của "ta" với bà là đủ hiểu rồi. Nhưng... Sao bà lại khổ sở thế này? Còn nữa, khăn trắng treo đầy nhà đây là từ đâu mà có? Không khí tang tóc này từ đâu mà ra? Tiếng khóc thương ảo não của mẹ vì sao mà có?
"Cớ gì con một hai phải kết bạn với loại người như thế?"
"Hắn hại chết cha con, còn bại hoại gia phong, chia rẽ vợ chồng con, bóp chết con con, cường bạo con, biến con thành kẻ người không ra người ma chẳng ra ma..."
"Lí Thông, đến cả đôi mắt của mẹ hắn cũng móc lấy..."
"Con nói xem, cớ gì con phải theo hắn?..."
"Hãy tự mình giải thoát đi được không?"
"Mẹ không cần sống nhục nhã thế này..."
Rồi không đợi "ta" trong nhà kịp bước ra, người phụ nữ mù già nua ấy đã vội vàng đâm đầu vào cột nhà, máu đỏ chảy xuống, thấm đẫm cả nền đất đen cháy...
(*) TvT hôm qua mị up rồi mà không hiểu sao hôm nay vào vẫn thấy chương này "bản thảo". Ai cho tui lương thiện đây trờiiiiii
3 chương nữa là hết rồi mọi người ơiii ~~