Nhiều năm sau đó...
Trên thiên giới một mảnh rối loạn.
Từ ngày Thạch Sanh trở về sau khi độ kiếp, hắn chưa từng bộc lộ ra vẻ mặt đáng sợ này. Có lẽ là bởi sự trở về đột ngột của thái tử con vua thủy tề - Lưu Thủy. Cả thiên giới đều biết y vốn là thị vệ thiếp thân bên người Thạch Sanh từ khi hắn còn là thái tử của Ngọc Hoàng. Sau khi hạ giới độ kiếp, vì sự trung thành tận tụy ấy mà Lưu Thủy càng được Thạch Sanh tin tưởng hơn. Khi y tìm thấy hắn, người trên thiên giới đã chắc mẩm tìm thấy cánh tay phải đời sau của Ngọc Hoàng đại đế tương lai. Nào ngờ chỉ một hồi gió thoảng mây bay, bởi sự đầu thai chuyển kiếp của một giống loài sâu bọ mà Lưu Thủy bị đẩy ngã xuống nhân gian đầu thai làm người thường mười hai kiếp. Y phải trải qua vô vàn kiếp nạn gian nan, bị ép phải tìm ra chân thân của kẻ đó bằng được.
Tìm được sao?
Kẻ đó đã bị địa ngục hỗn mang trói buộc, xé nát, hiện tại nếu còn tồn tại, cũng chỉ là một nắm hồn tàn. Ai cũng biết điều này, chính Ngọc Hoàng đại đế cũng biết, thế nhưng hắn cố chấp không chịu buông bỏ. Trước đây khi mới trở về thiên giới còn có người cản trở được hắn, ngăn hắn không lún sâu, nhưng hiện tại... hắn là lớn nhất, ai dám buộc hắn ngồi yên nhìn ái nhân tiêu thất?
Nhắc đến "ái nhân" của Ngọc Hoàng đại đế hiện tại - Thạch Sanh - thì hẳn nhiên phải kể lại nhiều năm về trước, khi hắn còn độ kiếp dưới nhân gian. Quen biết, kết tình huynh đệ, cùng nhau vào sinh ra tử, sống chết không dời... Hắn và Lí Thông nảy sinh tình cảm đúng như kiếp nạn định trước. Thạch Sanh tuy biết rõ, nhưng vẫn cam tâm vướng vào, nhất quyết không chịu buông tay. Lưu Thủy không thể trơ mắt nhìn hắn phạm sai lầm nên phải tìm cách tách hai người ra. Y đưa Lí Thông đi, để Thạch Sanh ở lại gánh vác trọng trách với quốc gia, dân tộc.
Trải qua cuộc chiến với liên quân mười tám nước, Thạch Sanh nhanh chóng thu phục nhân tâm. Song sau khi được ban hôn, hắn lại thẳng thừng từ chối ý tốt của hoàng thượng, còn đe dọa ngược nếu không cho hắn đi hắn sẽ gϊếŧ sạch hoàng tộc rồi tự mình chạy mất. Tướng Quân đương triều thấy hắn hống hách liền tìm cách hạ bệ hắn nhưng lập tức bị hắn một đao chém chết. Chứng kiến sức mạnh của Thạch Sanh, ai cũng biết không địch nổi hắn nên chỉ còn cách thả Thạch Sanh tự do. Sau sự việc ấy công chúa mắc tâm bệnh, chạy chữa thế nào cũng không thể tốt lên. Hoàng thượng chỉ còn cách tìm kiếm Thạch Sanh khắp nơi, thậm chí còn vì cô con gái duy nhất của mình mà chịu bỏ đi sự tự tôn của đế vương, quỳ gối cầu xin Thạch Sanh ở cạnh nàng. Hắn lúc này đã không còn là Thạch Sanh của lúc trước, điên cuồng tìm kiếm thứ gì đó không ai biết, hắn chấp nhận ở cạnh công chúa chỉ vì hoàng thượng chấp nhận cho hắn mượn nhân lực, tài lực làm việc hắn cần.
Thạch Sanh ở cạnh công chúa nhiều năm nhưng chỉ làm bạn tâm giao, điều duy nhất hắn để tâm ngoài chuyện triều chính là cỏ cây hoa lá, côn trùng độc dược. Cả đời hắn say mê những thứ này, đến nỗi có người dân nào bắt được con trùng lạ cũng sẽ cố sống cố chết giữ lại mà dâng hắn. Khi ấy, nhất định sẽ được trọng thưởng.
Chuyện Thạch Sanh say mê côn trùng hơn công chúa là chuyện dân thường ai cũng biết. Hắn không những không đè ép tin đồn mà để người dân tha hồ đồn thoại, vậy mà đến thật lâu thật lâu sau, hắn vẫn không thể tìm được... người ấy.
Ở cạnh làm bạn nhiều năm, hoàng thượng già yếu rồi mất. Người nhường ngôi cho công chúa, song nàng vốn thân nữ tử, lại mang tâm bệnh ốm yếu quanh năm nên ban chiếu chuyển giao quyền lực cho hắn. Ban đầu việc này bị hoàng thất phản đối không ít, chính bản thân Thạch Sanh cũng không đồng ý vì không muốn bị trói buộc bởi các quy tắc cứng nhắc. Nhưng đúng thời khắc quan trọng nhất ấy, liên quân mười tám nước rục rịch ngóc đầu dậy mưu đồ lật đổ đất nước đang trong thời kì nhạy cảm. Không một hoàng thân quốc thích nào dám đứng ra lãnh đạo, cầm quân đánh giặc, hắn đành phải lên ngôi, cầm quyền dẹp yên bờ cõi.
Không chỉ vậy, để tránh những trận giao tranh không cần thiết có thể xảy ra sau này gây hại dân hại nước, Thạch Sanh dùng năng lực của mình mở rộng lãnh thổ trong hòa bình. Nghe tiếng đàn kia, những kẻ cứng đầu nhất cũng chịu quỳ xuống quy hàng, kí hiệp ước không phát động chiến tranh.
Vậy là chỉ trong một thời gian ngắn ngủi, Thạch Sanh đã biến quốc gia ấy trở thành một trong những quốc gia hùng cường nhất trong lịch sử. Những giá trị vật chất và tinh thần Thạch Sanh để lại cho hậu thế khiến ai ai cũng ca tụng hắn, nguyện thờ phụng hắn ngàn đời. Hắn ra đi khiến ai cũng tiếc nuối và hẳn nhiên, điều khiến mọi người đau đớn nhất chính là Thạch Sanh không lưu lại cho đời sau bất kì hậu nhân nào. Hắn được gọi là "đế vương cô độc", cả đời không gần gũi bất kì người nào. Làm việc chỉ hướng về dân về nước, không mưu cầm quyền lợi cũng không ham hưởng thụ xa hoa. Mấy loài côn trùng, cổ độc, hoa hoa cỏ cỏ kia là thú vui duy nhất cả đời hắn.
Không một ai nắm bắt được tâm tư Thạch Sanh, cũng chẳng có nổi một người hiểu hắn, an ủi hắn những đêm dài cô độc. Ấy vậy mà Thạch Sanh vẫn lưu luyến trần gian kia thật lâu, tới tận khi tuổi thọ nhân giới đã cạn kiệt, hắn mới dứt bỏ hồng trần, trở về thiên giới.
Một thoáng chớp mắt nhân gian.
Dưới này, một đời người đã qua, nhưng thiên giới mới chỉ là ngày một ngày hai có xá gì.
Ngọc Hoàng đại đế nhìn thấy hết những việc hắn làm dưới hạ giới, cũng biết sợi dây tình ái Thạch Sanh còn chưa cắt xong. Nhưng người đã mất, linh hồn tựa như tiêu thất khỏi ba cõi, vậy thì có gì mà phải nghĩ suy? Hơn nữa Thạch Sanh sau khi trở về thiên giới cũng không còn nhắc gì đến người đó nữa, chú trọng tu tập, học hành ngàn ngày để rồi cuối cùng cũng được nhường lại ngôi báu. Hắn ngồi trên ngai Ngọc Hoàng đại đế, ánh mắt cao cao tại thượng, thanh lãnh mà vô cảm nhìn xuống tất cả mọi người. Có xá gì? Nếu như tình yêu dành cho người đó chết yểu, ta sẽ tự nuôi mình bằng tình cảm với thế gian.
"Ngươi lại dám vác mặt tới đây?" Thạch Sanh cho người đóng cửa đại điện, khép lại cơn giận của mình trước mặt người ngoài. Hắn hất tay, tà áo bào vung sang một bên, chói mắt.
Lưu Thủy quỳ sụp dưới mặt đất, tuy sắc mặt tái mét nhưng ánh mắt vẫn luôn kiên định. Y vì chuyện của kẻ kia mà bị Thạch Sanh cắt chức, đày xuống nhân gian chịu khổ bao năm. Nhưng y không hối hận, nếu như ngày đó y không làm thế, Thạch Sanh hắn...
"Lưu Thủy, đừng nghĩ ta không biết trong lòng ngươi nghĩ điều gì!"
"Hồi bẩm Ngọc Hoàng, hạ thần không oán không hối, nếu người còn chưa nguôi giận, vậy xin trách phạt hạ thần tiếp đi!"
"Nếu như ngươi không ép Lí Thông vào thạch trận đó, ta còn trăm ngàn cách bảo toàn mối tơ duyên này..." Thạch Sanh cười lạnh "...Tự cho là mình thông minh, Lưu Thủy ngươi tưởng ta không biết ngươi ôm tâm tư gì sao?"
"Hạ thần không dám."
"Ngươi không dám? Sao ngươi có thể không dám?" Thạch Sanh nghiến răng, vung tay một cái, lỗ hổng lớn xuất hiện dưới chân làm Lưu Thủy không kịp phản ứng, ngã xuống biển lớn phía dưới "Đày ngươi tới biển Bắc trấn giữ, ngàn năm sau không được phép xuất hiện trước mặt ta!"
"Thạch Sanh... Ngươi..."
Tiếng hét của Lưu Thủy vọng lại bên tai, Thạch Sanh mệt mỏi che hai mắt lại, ngã ngồi xuống ghế.
Hắn quá mệt.
Thân xác mệt, tâm lại càng mệt.
Lưu Thủy vốn dĩ là tâm phúc của Thạch Sanh, sau khi cứu được người từ trong hang quái điểu, y liền đưa hắn về long cung trả ơn. Tới đây, gặp Long Vương, tất cả phong ấn kí ức của Thạch Sanh đều được tháo bỏ. Hắn biết chuyện mình phải độ kiếp, cũng tính toán được những kiếp nạn sẽ xảy đến với mình. Nhưng dù biết trước được phần nào, kết quả lại là điều hắn không đoán được. Thiên đạo che mờ những tính toán ấy, quyết không cho phép hắn được tường tận từng phần.
Thạch Sanh có thể dễ dàng giải quyết chuyện của hoàng thất, chuyện liên quân mười tám nước xâm lược, chuyện hạn hán, lũ lụt, chuyện mất mùa, ôn dịch... Chỉ có chuyện tình cảm, hắn không làm cách nào xử lý được vẹn toàn.
Ngày đó, bởi kiếp nạn liên quân mười tám nước mà Thạch Sanh không thể tự mình cứu Lí Thông ra ngoài. Hắn phải nhờ đến sự giúp sức của Lưu Thủy đưa hai mẹ con Lí Thông đi. Thạch Sanh không yêu cầu phải chăm sóc gì hai người họ, hắn nói với y, chỉ cần giữ họ ở vùng sông nước vắng vẻ này một ngày một đêm, sau khi giải quyết xong chuyện của bách tính hắn sẽ quay lại sắp xếp mọi chuyện cho hai người. Thạch Sanh đã định làm nhanh làm gọn, đuổi đám quân ô hợp kia đi, trở về sẽ dẫn mẹ con Lí Thông du sơn ngoạn thủy, không cần nghĩ tới bất kì việc tranh đấu hoàng quyền nào. Hắn không sợ việc độ kiếp bất thành, hắn chỉ sợ đánh mất người này, một khi mất đi rồi, sẽ không thể tìm lại được nữa.
Đúng vậy, trực giác nói cho hắn biết, nếu hắn bỏ lỡ Lí Thông, vĩnh viễn sẽ không thể tìm được người nữa.
Vậy nên Thạch Sanh dùng tiếng đàn cảm hóa người, lại dùng pháp bảo niêu cơm đãi người ăn một bữa no nê. Sau khi ăn mãi không hết niêu cơm Thạch Sanh ấy, liên quân mười tám nước phải chịu thua, chấp nhận kí hiệp ước quay về. Thạch Sanh lui binh tính toán đi ngay nhưng bị hoàng thượng dùng đủ mọi cách giữ lại. Hắn không có hứng với công chúa, người hắn yêu còn đang đợi hắn quay lại, hắn sao có thể ở chỗ này?
Thạch Sanh đe dọa xong liền chạy nhưng đến chỗ hẹn với Lưu Thủy hắn lại nhìn thấy hai cánh cổng đá lớn!
Đây là trận pháp mở cửa địa ngục!
Lưu Thủy mở cửa địa ngục nên hao tổn tinh thần, nằm bệt bên cạnh thở dốc, mặt xanh như tàu lá. Còn Lí Thông và mẹ... không thấy họ đâu nữa rồi...
Không cần phải hỏi thêm bất kì điều gì, Thạch Sanh liền hiểu, kết cục mình không mong muốn nhất cuối cùng vẫn diễn ra. Lí Thông của hắn, Lí Thông của hắn đã...