Ta há hốc miệng nghe mẹ ta kể lại chuyện xưa, dù thế nào cũng cảm thấy không thể tin nổi. Không ngờ Tướng Quân lại là kẻ cuồng giam nhốt, đã thế còn nảy sinh tình cảm khó nói với kẻ bị mình giam lại. Tuy cha ta không hề yêu lão, nhưng lão lại nặng tình tới nỗi hận cha ta mãi tới tận lúc này.
"Con rất giống chàng..." Tâm hồn mẹ như trẻ lại, nhắc đến cha liền mỉm cười "...Nhưng thật ra, giống quá như vậy cũng không hề tốt..."
Ta trân trối nhìn mẹ, bà không để ta nói gì, tiếp tục: "Ngày đó khi biết Tướng Quân về phụ trách Cao Bình ta đã sợ hãi muốn chạy trốn. Tuy rằng cha con đã ra đi từ lâu nhưng... Cuối cùng vẫn là ta hèn nhát, ta không dám rời bỏ đất này để con phải lưu lạc màn trời chiếu đất. Ta cũng nghĩ lão sống ở tầng lớp khác, vĩnh viễn sẽ không đụng mặt chúng ta. Vậy mà không ngờ một khắc ấy, ánh mắt lão làm ta sợ hãi..."
"Lão nhận ra con, lão hận cha con, càng hận hai chúng ta vì đã cướp Lí Thái khỏi tay lão. Lúc đó nếu như chúng ta không lọt được vào mắt xanh của hoàng thượng, chỉ sợ lão đã biến chúng ta ra tro."
"Lão đạo sĩ trăm tính, vạn tính, cuối cùng lại không tính ra nổi số mệnh con thế này. Lí Thông..."
"Mẹ..." Ta mím chặt môi, cuối cùng cũng không biết phải nói gì mới đúng.
Lão đạo sĩ là nhân vật thần bí nhất trong câu chuyện này, cũng là người khiến bánh xe vận mệnh xoay vần. Bởi nếu như lão không có mặt thì rượu của cha ta vẫn chỉ nổi danh trong vùng, có thể cha ta sẽ yên ổn một đời mà sống cùng cô thôn nữ nào đó chứ không phải vì Tửu tiên mà đầu nhập quân doanh, bị người tra tấn, giam hãm cả về thể xác và tinh thần; mẹ ta vẫn là cô gái miền biên ải, không cần xa rời quê hương, làm dâu đất khách, chạy trốn và lo lắng quanh năm... Tiếc là mọi chuyện chỉ là nếu như. Sự thật là điều vĩnh viễn không thể thay đổi.
"Lão đạo sĩ đó cuối cùng đi đâu?"
"Sao con lại hỏi chuyện này?" Mẹ ngạc nhiên nhìn ta, ánh mắt khó hiểu. Chắc mẹ nghĩ giờ này ta nên hỏi thêm gì đó về bố mẹ mới đúng, chứ không phải tự dưng nhắc tới một lão đạo kì cục nào đó. "Sau khi chúng ta về đến Cao Bình, lão có ở một thời gian rồi lại đi. Nghe nói sau đó cũng có lúc quay lại nhưng với lão bốn biển là nhà, có ở cũng không ở lâu..."
"Nếu như người có thuật pháp đánh được Tửu tiên, vì sao không giúp dân trừ chằn tinh gây hại?" Ta buột miệng hỏi, nhưng hỏi xong mới thấy mình vô lí.
Vì sao lão phải giúp dân trừ hại?
Đối mặt với chằn tinh mạnh mẽ khủng khiếp ấy không phải ai cũng dám. Hoặc dù có dám cũng đâu thể cứ thế nhào lên nếu không đủ sức. Hi sinh tính mạng vô ích đúng là chuyện ngu ngốc chỉ có ta mới nghĩ.
"Hỏi hay quá!" Mấy tiếng vỗ tay giòn vang vọng lại bên tai. Ta quay người lại, liền thấy Lưu Thủy đã đi đâu quay trở lại rồi. Y nhìn ta cười nửa miệng, rõ ràng là châm chọc, mỉa mai. Đúng quá, một kẻ xấu xa hèn nhát như ta sao đủ tư cách để hỏi câu này? Dù cả thế giới thắc mắc, ta cũng không đến lượt!
"Vốn dĩ là thiên mệnh, làm sao cãi nổi? Lão nói việc cải số cho Lí Thái là giúp chàng, nào biết đâu đó mới là thiên ý chân chính."
"..."
"Người trần mắt thịt vĩnh viễn chỉ là người trần mắt thịt!" Lưu Thủy nhàn nhàn cười, liếc qua mẹ ta một cái rồi quay ngoắt đi "Đòi đoán thiên ý? Đúng là nực cười!"
"Cậu là người đã cứu tôi!" Mẹ không quá để tâm đến mấy lời đó của Lưu Thủy, lay tay ta mà cười báo "Con ơi, đây là ân nhân của mẹ, sau này con phải giúp mẹ báo ơn!"
"Báo ơn thì không cần." Lưu Thủy lắc ngón tay, hai người có làn da xanh lét bước tới "Trước hết bà theo hai người này đi, ta và con trai bà còn có việc, đi sau!"
"Được, được." Mẹ ta gật đầu đồng ý ngay, rất tin tưởng Lưu Thủy nên vui vẻ bước lên trước "Con xong việc cũng đi tìm mẹ nhé."
"Mẹ đi đi." Ta không dám hứa trước bất kì điều gì, chỉ có thể gật đầu thúc giục.
Lưu Thủy đứng bên cạnh nhìn ta và mẹ chia ly, sau đó ra hiệu với ta rồi bước trước mấy bước ý nói ta cùng y đi. Chúng ta ra đến mép suối, dòng nước trong vắt chảy tràn qua những khe đá, tiếng nước róc rách âm vang, vui lòng đẹp ý. Lưu Thủy niệm chú gì đó trong miệng, sau đó vung tay rẽ nước, lập tức trên mặt nước trong suốt nổi lên một phiến băng dày. Phiến băng ấy không mang màu trắng đục, bằng phẳng như bình thường mà cuồn cuộn như phủ một làn sương khói đủ màu. Dần dần, những màu sắc ấy tụ lại, biến thành một gương mặt mà dù có chết ta cũng không quên được - hắn!
Thạch Sanh mặc trên người chiến bào uy vũ, gương mặt hắn anh khí bức người, thêm nụ cười thị huyết lại càng khiến hắn tỏa ra hương vị quyến rũ. Ta lặng người ngắm nhìn kẻ được in hình trên đá phiến, thầm ước hắn ở tại đây, ngay lúc này. Nhưng có lẽ không được, vì hình ảnh trên đá đã chuyển góc, giờ ta không chỉ thấy Thạch Sanh mà còn thấy trước mặt hắn là cường địch đông đảo: liên quân mười tám nước.
Thạch Sanh đang đánh giặc?
Đối mặt với sinh tử hắn lại có thể ung dung đến thế?
Nhìn nụ cười của hắn mà tim ta thắt lại, ta muốn lao xuống nước, tới gần phiến đá kia hơn nhưng Lưu Thủy đã kịp ngăn ta lại, ánh mắt sắc như dao cảnh cáo ta đừng làm bừa. Ta mím môi, cuối cùng vẫn không dám trái lệnh y, đứng đó trơ mắt nhìn Thạch Sanh.
Hắn đứng trên đài cao, phía dưới là vạn địch hô hào chém gϊếŧ. Thạch Sanh không hề nao núng, hắn vung tay, một cây đàn không biết từ đâu hiện ra, nằm gọn trong tay hắn. Một điệu nhạc vang lên, vang xa, réo rắt làm lòng người lung lạc, nhớ đến quê hương ngàn dặm.
Dưới sự ngạc nhiên của tất cả, binh sĩ phía dưới không kể địch ta đều rưng rưng lệ nhòa, nhớ về quê hương, nhớ về gia đình. Tiếng đàn càng cất cao, nỗi nhớ càng cồn cào, cuối cùng, tất cả bọn người vốn sĩ khí dâng cao ấy ném sạch binh khí xuống đất, ôm nhau khóc rống đòi về quê. Lửa chiến tranh bị dẹp yên chỉ trong tích tắc, nhanh đến mức chính ta cũng không ngờ...
"Sao? Lạ lùng lắm phải không?" Lưu Thủy khoanh tay trước ngực, nhìn ta cười mỉa mai "Hắn là kẻ không phải ai cũng có thể với tới được, ngươi nghĩ, bản thân xứng với hắn sao?"
"Ta..." Thạch Sanh là phi thường, sao ta lại không hiểu điều ấy? Chỉ là ta cố tình ngu ngốc, cố chấp thêm một chút, thêm một chút...
"Đừng có giả ngu." Lưu Thủy hất tay, phiến đá tiêu thất dưới làn nước lạnh băng, thay vào đó là những chuyển động rầm rầm, tựa như có thứ gì đó muốn đục đất đội nước mọc lên "Ngươi có biết vì sao cha ngươi gặp lão đạo sĩ, rồi lại gặp Tửu tiên hay không?"
"..."
"Tất cả đều là sắp xếp của tạo hóa cách đây cả trăm ngàn năm." Lưu Thủy rất tốt bụng mà giải thích cho ta, đây là lần đầu tiên y nghiêm túc nói nhiều như vậy với ta, vậy nên ta rất chăm chú mà nghe ngóng "Thạch Sanh vốn dĩ không phải ngươi trần, hắn là thái tử con Ngọc Hoàng, xuống đây để độ kiếp, chỉ cần trải hết mọi kiếp nạn dưới thế gian, trở về thiên giới liền có thể nối ngôi Ngọc Đế"
Ta ngạc nhiên, há miệng mà không thốt ra được lời nào. Bảo sao Thạch Sanh có thể dễ dàng gϊếŧ được chằn tinh, lại tùy ý bắn tên cũng trúng quái điểu. Ra là bởi hắn có thực lực thực sự! Hắn là tiên nhân, lại tự thân cố gắng, không giỏi giang như vậy cũng đâu thể là Ngọc Hoàng tương lai?
"Cha mẹ mất sớm, ở trong rừng núi cô độc, gặp đủ mọi loài yêu ma, quái thú, và ngươi..."
Thì ra ta được sinh ra vốn dĩ là ý trời. Có lẽ trong cuộc đời của Thạch Sanh, ta là một trong những kiếp nạn ghê tởm nhất. Lừa gạt hắn, cho hắn hiểu rõ thế nào là nhân tính dơ bẩn, dạy cho hắn rằng vĩnh viễn đừng tin tưởng vào con người...
"...Tình kiếp của hắn..."
Tình... Tình kiếp?
Ta quay phắt lên nhìn Lưu Thủy trân trối, y cũng nhìn lại ta, ánh mắt miễn cưỡng nhưng không hề phủ nhận điều mình vừa nói. Vậy ra tình cảm trái luân thường nảy sinh giữa ta và hắn chỉ là một "kiếp nạn" mà Thạch Sanh phải trải qua, kiếp nạn ấy đã bắt đầu được sắp xếp từ lâu thật lâu, lâu thật lâu...
Ta và hắn...
Thạch Sanh nói thích ta, hoàn toàn chỉ là bởi sự sắp đặt của số mệnh. Thế mà ta còn ảo tưởng lắm điều, một kẻ như ta lại có thể?...
"Thoát được hết rồi, mới có thể tu thành chính quả!" Lưu Thủy nhìn ta thâm thúy, sau đó đưa tay về phía sau. Ta nhìn theo hướng tay y, chỉ thấy chỗ phiến băng lúc trước mọc lên sừng sững hai cánh cổng đá đen dày nặng nề, tối sâu hun hút không thấy đáy. Từ phía trong hai cánh cổng, gió lạnh rít gào, thổi mạnh như muốn cuộn xoáy, xé nát hồn người.
Y tiếp: "Ngươi nói xem, ngươi muốn hắn trở thành Ngọc Hoàng nơi thiên cung, ngồi trên vạn người hay..."
"..."
"...Để hắn suốt đời chôn vùi, trở thành người trần mắt thịt tầm thường như ngươi?"