Quái điểu di chuyển vô cùng nhanh, chỉ trong cái chớp mắt của ta nó đã lao đến ngay phía sau công chúa. Thạch Sanh nhíu mày vượt lên, hắn tóm lấy tà áo diêm dúa của nàng, kéo nàng về phía ta. Tiếp theo hắn dùng búa chặn đứng cánh sắc của con quái vật, đẩy bật nó về phía sau. Cánh tay trần tráng kiện của Thạch Sanh vốn dĩ cứng như sắt thép, vậy mà do va chạm với lông cánh của quái điểu tự dưng cũng xuất hiện mấy vết thương nho nhỏ. Màu đỏ của máu nhanh chóng nhuộm đầy đất, khiến ta hoảng hốt không dám nhìn.
"Công chúa, ta đưa người lên phía trên trước!" Đầu tiên phải di tản những người không liên quan, sau khi dẫn nàng ra ngoài xong ta sẽ quay xuống dưới trợ giúp hắn.
Thạch Sanh, hãy chờ ta!
"Dưới này rất nguy hiểm!"
"Nguy hiểm nên ngươi liền bỏ bạn lại để chạy?" Không ngờ nàng lại quay người hỏi ta một câu như vậy. Đôi mắt tuyệt sắc liếc qua khiến tâm ta xoay mòng mòng sợ hãi "Đồ hèn nhát, đi với ngươi khiến ta cảm thấy nhục nhã!"
"Người..." Ta liếc mắt nhìn về phía bên kia, Thạch Sanh đã kéo giãn khoảnh cách với quái điểu, hắn vung ta giắt búa vào bên hông, sau đó rút cung ra ngắm bắn.
Vút một tiếng thật lớn, mũi tên vàng lao đi vùn vụt, mang theo lực đạo cực lớn và sự chuẩn xác vô cùng cao. Quái điểu như thể phát hiện được nguy hiểm gần trong gang tấc, vội vàng dùng lực quẫy cánh bay lên phía trần cao. Đáng tiếc tốc độ của nó tuy nhanh cũng không thể nhanh bằng mũi tên của Thạch Sanh. Chỉ nghe một tiếng gào lớn, mũi tên vàng đã yên vị trên con mắt bên trái của quái điểu.
Máu tươi từ đó túa ra thật nhiều, con vật đau đớn nằm lăn lộn trên đất. Vừa gừ gừ vừa giương vuốt ra phòng thủ có kẻ đột ngột lao đến. Thạch Sanh không đợi nó hoàn hồn, hắn lấy đà lao vút đi, cực nhanh mà tóm lấy đuôi mũi tên vàng vẫn cắm ở cánh yêu quái từ hôm trước, rút mạnh ra!
Lại thêm một cú thúc chí mạng, mùi máu tanh nồng tiếp tục lan tỏa khắp không gian. Thứ mùi vị khủng khiếp này khiến ta buồn nôn, nhưng ngược lại lại khiến quái điểu hăng tiết. Nó gào một tiếng, cực nhanh mà lui về sau, cách thật xa Thạch Sanh nguy hiểm.
"Mau chạy đi!" Mắt thấy nó có ý định hướng về hai con mồi yếu ớt là ta và công chúa, Thạch Sanh vội vàng hô lên "Còn đứng đó?"
"Công chúa! Mau đi trước!" Ta không nề hà khoảng cách giai cấp, cũng chẳng để tâm cái gì mà thụ thụ bất thân, cương quyết đẩy mạnh nàng "Chỗ này để chúng ta lo!"
"Ngươi lo?" Công chúa thấy quái điểu gần trong gang tấc mặt liền tái mét, nàng sợ hãi lui lại phía sau nhưng vẫn không quên quay sang cười nhạo ta. Thật kì lạ, ta với công chúa mới tiếp xúc lần đầu, vì lí do gì nàng lại có ác cảm với ta như vậy?
Chẳng lẽ công chúa có khả năng siêu nhiên, chỉ cần nhìn qua liền hiểu được ngay ta là kẻ như thế nào?
"Người như ngươi ở lại chỉ vướng chân hắn! Mau dẫn ta lên trên trước! Hừ..."
Tự dưng thấy lời nói của nàng có gì đó sai sai, thế nhưng ta là thần tử không có tư cách nhiều lời đâu. Cắn môi, nhanh chóng theo gót công chúa ra ngoài, ta lưu luyến quay đầu nhìn về phía sau. Chỉ thấy Thạch Sanh lại giương cung, một con mắt nữa của quái điểu lập tức tắt điện. Nó điên cuồng gào lên, lông cánh toàn thân lập tức dựng đứng, bất ngờ bắn tung về bốn phía không khác gì phi tiêu!
Ta vội vã dùng tay áo che chắn cho công chúa, sợ hãi cảm nhận được da thịt mình bị xuyên qua, máu thịt bắn tóe ra bên ngoài. Công chúa cũng nhìn thấy ta giúp nàng chắn đạn, nàng liếc nhìn ta trong vòng vài tích tắc, ánh mắt khinh thường không hề cảm kích. Sau đó rất nhanh lo lắng hướng về Thạch Sanh, hắn lúc này toàn thân đều là lông, giống như một con nhím vậy!
"THẠCH SANH!" Ta không tự chủ được, gào lớn "MAU CHẠY ĐI! KHÔNG CẦN ĐÁNH VỚI NÓ NỮA!"
Đôi mắt của hắn sau đám lông lá dày đặc giống như sáng lên vô cùng có thần. Khóe môi Thạch Sanh nhếch lên thành một đường cung hoàn mỹ. Hắn rũ vai, một đám lại một đám lông lá lập tức rớt xuống, một chút máu me da thịt cũng không hề có!
Không chỉ chúng ta mà cả quái điểu trụi lông cũng cực kì sốc. Da thịt Thạch Sanh còn cứng hơn vách đá phía trên, lông của nó thế mà không xuyên qua người hắn được!
Giống như hung thần đáng sợ nhất, Thạch Sanh lừng lững đi tới, búa trong tay ác độc vung lên thật cao. Chỉ trong khoảnh khắc ngắn ngủi, cái đầu của con vật đã bị chẻ làm đôi!
"Oa, thật giỏi!" Công chúa đẩy ta ra, chạy nhanh về phía hắn. Lưng ta vốn trúng lông của yêu quái, nay bị va vào vách đá càng khiến đám lông đó cắm sâu hơn. Đau tới mức nhăn mặt "Chàng là Thạch Sanh? Chàng cứu ta, ta nhất định sẽ xin cha ban thưởng cho chàng! Chàng muốn làm gì? Quan lớn? Tiền bạc? Đất đai?.."
"..." Thạch Sanh không hề hào hứng với những thứ đó, hắn nhíu mày liếc qua ta một cái, sau đó dùng lực rút về hai mũi tên vàng vẫn cắm trên mắt quái điểu. Mười mũi tên được nhét lại vào ống, phát ra thứ ánh sáng lấp lánh diễm lệ cực kì.
Hắn lạnh lùng trực tiếp đi qua mặt công chúa, tiến đến chỗ ta lo lắng xoay lưng "Anh lại bị thương rồi, ra ngoài trước đi, em tìm thuốc đắp cho anh cầm máu!"
"Em bị thương nặng hơn, làm sơ cứu trước đã!" Ta lắc đầu nhìn mấy vết tích trên người hắn. Có những vết còn sâu tận xương, máu vẫn đang chảy đầm đìa! Tiến đến xé vạt áo dài, ta phủi qua bụi đất sau đó cố định vết thương của hắn. Cả quá trình ta không dám ngẩng đầu, gượng gạo cúi mặt tránh thoát cái nhìn tựa kim châm của công chúa "Hình như trong hang vẫn còn người, để ta đi xem, em đưa công chúa lên trước đi!"
"Không được, chúng ta cùng đi! Công chúa, mời!" Hắn không đồng ý, quay người lại dùng ngữ khí yêu cầu với công chúa. Nàng chẳng hề giận dữ mà vui vẻ theo chân Thạch Sanh. Cả quãng đường đi ra tăm tối được nụ cười của nàng chiếu rọi, âm thanh nói chuyện lanh lảnh của nàng làm nơi này bớt đi mấy phần tử khí.
Rất nhanh đã đến khoảng đất kề miệng hang, Thạch Sanh yêu cầu công chúa tự kiểm tra thân thể một lần, nếu nàng không có vấn đề gì thì tự mình leo lên, còn nếu không hắn sẽ giúp. Nàng bừng bừng khí thế, mạnh mẽ tự mình trèo, nào ngờ mới bước được vài bước hai chân đã quấn lấy nhau, tuột tay ngã xuống. Thạch Sanh phản ứng rất nhanh, trong khi ta còn chưa giật mình xong, hắn đã lao đến ôm trọn nàng vào lòng.
Ánh sáng phía trên nhu hòa vô cùng, chiếu xuống hai người họ như thể muốn làm trợ lực cho bức tranh tuyệt mỹ. Nam thanh nữ tú cùng nhau hợp một chỗ, tự dưng biến thành khung cảnh thiên tiên, ai cũng không nỡ phá vỡ.
"Để ta đưa công chúa lên!" Hắn dứt khoát xoay người nàng cõng lên lưng "Công chúa giữ chắc!"
"Ta.." Công chúa đỏ mặt, cuối cùng cũng vươn tay ngọc ôm lấy cổ hắn. Bàn tay trắng ngần đối lập với làn da trên cổ còn hơi rám nắng của hắn tạo ra kíƈɦ ŧɦíƈɦ cực lớn về mặt thị giác "Vậy nhờ chàng!"
"Anh cứ đứng nguyên đây đợi em!"
Thạch Sanh tóm lấy thang dây, thử độ chắc chắn một chút rồi nhanh chân leo lên. Cũng may quãng đường vài ba mét ấy không quá dài so với hắn, chỉ trong chớp nhoáng Thạch Sanh đã leo lên đến miệng hang rồi. Hắn để công chúa đứng ở phía xa, sau đó leo trở xuống bên dưới.
"Anh, để em cõng anh!"
"Không cần!" Ta lắc đầu từ chối, dù gì cũng là đàn ông, sao yếu ớt nằm trên lưng người ta mãi được? "Anh tự lên, em còn leo xuống làm gì?"
"Anh quên à, phía trong còn có người!" Hắn cười cười xoa mái tóc dính đầy bụi đất của ta "Đợi anh lên xong em sẽ qua đó cứu người!"
"Chúng ta cùng đi!" Tay ta vốn bám lấy thang dây lập tức dừng lại, dù gì cũng cùng nhau tới bước này, giờ ta bỏ lên trên một mình, đúng là chẳng ra làm sao!
"Anh để công chúa trên đó một mình, nhỡ nàng lại bị bắt cóc nữa thì sao?" Thạch Sanh nửa cười nửa không, nheo mắt trêu đùa "Lúc đấy biết đi theo dấu máu nào mà tìm?"
"Thôi được..." Ta thất vọng gật đầu, cụp mắt bám lấy thang. Còn chưa kịp leo lên bậc nào đã cảm thấy đất trời chao đảo. Khi định thần xong xuôi, ta đã thấy mình treo trước ngực Thạch Sanh, ôm lấy cổ hắn mà lên đường!
Ôi trời!
Thạch Sanh hắn ôm ngang người ta, cứ như vậy nhẹ tênh mà dùng một tay leo thang!
"Này... Này... Em..."
"Vết thương của anh nứt ra rồi!" Hắn cười dịu dàng, bàn tay lớn vẫn trụ trên eo ta chắc nịch. Thân thể ta không khống chế được mà bám dính lên người hắn, ôm xiết lấy như đây chính là cọng rơm cứu mạng duy nhất "Để em đưa anh lên trên được không?"
"..." Đi nửa đường rồi ngươi mới hỏi câu này làm gì? Nếu ta bảo không được có phải hay không nhà ngươi sẽ ném ta xuống dưới?
Cửa hang nhanh chóng hiện ra trước mắt, ta thở phào nhẹ nhõm bám lên mấy cọng cỏ và đất đá, ra sức bò lên. Cũng may thứ thang dây tự chế này chắc chắn, nếu không đến nơi lại đứt xuống, ta thật sự không dám tưởng tượng nữa..
Thạch Sanh dùng sức đẩy eo ta, giúp ta lên dễ dàng hơn, công chúa lúc này đang đứng trong một bóng cây tránh nắng thấy chúng ta trở lên cũng lập tức chạy tới. Nào ngờ nàng vừa đi được ba bước đã bị ngã nhào, nằm rạp trên đất không thể đứng nổi.
Không phải nàng bị thương, cũng không phải do nàng hậu đậu... Chính là do mặt đất rung chuyển! Đã vậy còn có dấu hiệu muốn chuyển một cách mãnh liệt!
Hôm trước nơi này đã bị đá lăn đất lở, có lẽ khi nãy Thạch Sanh và quái điểu đánh một trận như vậy càng khiến địa chất nơi này bị ảnh hưởng. Ta vội vã leo lên phía trên, nhưng sự rung chuyển mạnh mẽ này làm ta gặp không ít khó khăn. Thạch Sanh nhíu mày, đột ngột dùng lực đẩy bật ta lên, cùng lúc đó, chỗ ta vừa đứng lập tức bị một hòn đá lớn chen vào!
Ta bị lực đẩy của Thạch Sanh hất vang đi xa vài mét so với cửa hang. Hốt hoảng nhỏm dậy nhìn về phía đó, ta sợ hãi nhận ra, toàn bộ chỉ còn là một khoảng đất đá ngổn ngang, một chút dấu tích của hang động cũng không hề có!
(*) ĐÔI CHẺ VỪA GẶP NẠI ĐÃ PỊ TRIA KÁCH =))