Hoàng Thái hậu nửa nằm nửa ngồi trên ghế quý phi,tay nâng một
chung trà,đưa mắt nhìn Phương Quân Di một thân hoàng bào ngồi bên dưới.
“Hoàng thượng,ai gia nghe nói người đã phế bỏ Đoan Phi,đồng
thời cách chức Liễu thượng thư?”
“Thưa vâng.Đoan Phi phạm trọng tội,lẽ ra sẽ bị xử tội chết,đồng
thời tru di tam tộc,nay phế bỏ địa vị,đày vào lãnh cung,cách chức Liễu thượng
thư xem ra đã là giảm nhẹ rất nhiều rồi.”
Phương Quân Di kính cẩn trả lời,trong lòng âm thầm hừ lạnh.Nếu
không phải tru di tam tộc Liễu gia sẽ khiến cho những kẻ theo họ ra mặt làm phản
thì hắn đã làm rồi.Hình bộ phần lớn đều là người của Liễu gia.Nay hắn cách chức
Liễu thượng thư,điều người tâm phúc của hắn thay thế vị trí của lão,cũng cần một
thời gian để thanh lọc đám phần tử kia.
Sau khi thâu tóm quyền lực Liễu gia,còn một gia tộc khác mà
hắn cần hết sức đề phòng…
Thái hậu gật đầu.Ám sát Quý Phi nương nương đương nhiên là một
trọng tội.Liễu Như Nguyệt kia tuy độc ác,nhưng tâm cơ không sâu sắc,hành động lại
quá vội vàng thiếu cẩn trọng.Sau chuyện này cũng không còn đáng ngại.
“Tình trạng Dương Quý Phi sao rồi?”
“Tạ Thái hậu đã quan tâm.Sức khỏe nàng đã khá hơn một chút…”
Nhắc tới Thiên Thiên,ánh mắt Phương Quân Di chợt lộ ra sự ôn nhu không thể che
dấu.
Thái hậu liếc nhìn Phương Quân Di,thầm thở dài.Hoàng thượng
say mê Dương Thiên Thiên kia,không biết là phúc hay họa? Nếu vì nàng ta mà
hoàng thượng quên được người kia,đó hẳn là điều tốt.Nhưng nếu xảy ra chuyện gì
nguy hại đến giang sơn xã tắc…bà tuyệt đối không cho phép…
“Di Nhi,ta có thể đoán được con muốn làm gì.Chuyện đó hoàn
toàn không đơn giản. Phải cân nhắc thật kỹ.”
Phương Quân Di hơi giật mình nhìn thái hậu,bàn tay vô thức
siết chặt.
“Nhi thần biết phải làm thế nào.”
Thái hậu nâng tay,nhấp một ngụm trà.Năm xưa bà không có được
sự sủng ái của tiên hoàng như vậy…Dương Quý Phi kia bà cũng đã từng gặp mặt hai
lần.Đó là một cô gái rất trong sáng,không chút dã tâm mưu mô…
Thái hậu khẽ lắc đầu.Khi mới tiến cung,bản thân bà cũng như
tiểu cô nương đó.Nhưng cuộc sống trong hoàng cung thật đáng sợ,có thể vẩn đục bất
cứ kẻ nào.Dương Thiên Thiên kia…liệu có giữ được sự ngây thơ khả ái đó không?
Hay sẽ từng bước đạp lên người khác để đạt được địa vị cao nhất?
“Mẫu hậu,người nghỉ ngơi,nhi thần xin cáo lui.” Phương Quân
Di nhẹ nhàng đứng dậy,đối với thái hậu cung kính cúi đầu.
“Đợi đã !”
Thái hậu đặt chén trà trong tay xuống,khẽ nhíu mày.
“Ngọc Cầm đâu? Đã hai ngày nay không thấy tới thỉnh ai gia?”
Phương Quân Di ngẩn người đáp:
“Có lẽ Cầm Nhi đang ở Vạn Điệp cung.”
“Hoàng thượng giá lâm !!!”
Nghe tiếng thái giám tung hô,Âu Dương Ngọc nhanh chóng lao
ra,lôi kéo cánh tay Phương Quân Di.
“Hoàng đế ca ca,huynh tới rồi.Cầm Nhi muốn cùng Thiên Thiên
tới Hồng Nhan Cung.Hoàng huynh,huynh cho phép nhé.”
Vừa nói,nàng vừa lắc lắc tay hắn,không quên mở to đôi mắt
long lanh,chu miệng,mỉm cười thật ngọt ngào.Trước hết là mỉm cười nịnh nọt,nếu
hắn không đồng ý,nàng sẽ khóc lóc ra vẻ đáng thương,còn nếu đến như vậy vẫn
không được thì…hừ hừ,đừng trách nàng ngày mai mất tích.
Phương Quân Di hơi nhíu mày nhìn nàng.
“Cầm Nhi,ra bên ngoài rất nguy hiểm,một lần rồi muội không
nhớ sao?”
Âu Dương Ngọc xị mặt ủy khuất cúi đầu,nước mắt đã ngân ngấn.
“Muội muốn ở cạnh Thiên Thiên mà,một mình Thiên Thiên sẽ rất
buồn.Hoàng huynh,đồng ý đi mà.”
Phương Quân Di thở dài một hơi.Hắn tất nhiên biết một mình
Thiên Nhi sẽ rất buồn chán.Nhưng nếu để Cầm Nhi cùng đi,hắn không yên tâm,hơn nữa,biết
giải thích sao với Thái Hậu?
“Cầm Nhi,mẫu hậu vừa tìm muội,mau qua thỉnh an người.”
Âu Dương Ngọc định mở miệng năn nỉ,lại bị Phương Quân Di trừng
mắt ngăn lại,đành hậm hực ra khỏi Vạn Điệp cung,tới Trường Xuân cung thỉnh an
thái hậu.
Quả nhiên là bậc đế vương nha.Hắn hung lên cũng thật dọa người.
Phương Quân Di đuổi được Âu Dương Ngọc đi, khẽ cười một tiếng.Cầm
Nhi và Thiên Nhi thân thiết cũng là tốt,nhưng hai nàng cứ dính lấy nhau không rời,cũng
khiến hắn thấy khó chịu nha. ( Di ca ăn dấm với cả Ngọc tỷ a >” “Hoàng thượng vạn tuế
!”
Tần Nhi nhìn thấy hắn vội cúi đầu thỉnh an.
“Miễn lễ !” Phương Quân Di gật đầu,tiến thẳng tới bên giường
nơi Thiên Thiên nằm.Tần Nhi đã sớm quen với chuyện này,vội quay người lui ra.
“Thiên Nhi,nàng thế nào rồi?”
Phương Quân Di ôn nhu nhìn nàng mỉm cười,nhưng đáy mắt
thoáng qua một tia đau lòng.Hồng Nhan cung chủ đã nói,cứ chín ngày độc tính sẽ
phát tác lại một lần.Trong thời gian đó cần phải đả huyệt cho nàng.Ít nhất chín
lần mới có thể khu trừ hết chất độc.
Nàng còn phải chịu đau đớn giày vò suốt tám mươi mốt ngày …
Bàn tay hắn âm thầm xiết chặt.Liễu Như Nguyệt…nàng ta sẽ phải sống không bằng
chết…Những gì Thiên Nhi phải chịu,hắn sẽ trả lại nàng ta gấp trăm lần…
Thiên Thiên khẽ mỉm cười:
“Ta không sao,ngươi xem,ta đã có thể ngồi dậy được rồi.”
Phương Quân Di dịu dàng đưa tay đỡ nàng ngồi dậy,Thiên Thiên
hơi nghiêng đầu nhìn hắn:
“Có chuyện gì sao?”
Phương Quân Di trầm mặc không trả lời,lát sau mới cất tiếng:
“Mọi thứ ta đã chuẩn bị xong xuôi.Nam Cung Vân sẽ đi theo bảo
hộ nàng.Mọi chuyện có thể giao phó cho hắn.”
Thiên Thiên gật đầu nhìn hắn.Rời khỏi hoàng cung,lúc trước
đó là mong muốn của nàng.Nhưng giờ…lại có một tia không đành lòng…
Phương Quân Di dường như nhận thấy sự do dự của nàng,hơi mỉm
cười:
“Thiên Nhi,hảo hảo tĩnh dưỡng.Sau một thời gian,ta sẽ đích
thân tới đón nàng.”
Thiên Thiên cúi đầu,bàn tay khẽ vân vê tà áo.Nam nhân này đối
với nàng đã trở nên vô cùng quen thuộc,hiện tại,quả thật nàng rất lưu luyến.Không
có nàng ở đây,có phải hắn sẽ có những mỹ nhân khác? Liệu hắn có nhớ tới nàng?
Thiên gia gia,xác thực,nàng mới chỉ nghĩ đến thôi đã ăn dấm
chua rồi.Bên cạnh hắn có hàng trăm phi tần,cho dù hắn nói yêu nàng,nhưng liệu sẽ
yêu nàng được bao lâu? Có phải rồi hắn cũng sẽ sủng hạnh những phi tần khác? Nghĩ
tới chuyện đó,trong lòng nàng chợt cảm thấy chua xót.Hắn không phải là của mình
nàng…
Lão thiên,nói nàng ích kỷ cũng được,nói nàng hẹp hòi cũng được,nhưng
nàng,chỉ muốn hắn là của một mình nàng…
Còn đang mải suy nghĩ,thân thể nàng đã rơi vào vòng tay ấm
áp của hắn,bên tai nghe tiếng hắn khe khẽ thì thầm:
“Thiên Nhi,ta thật không muốn nàng rời xa ta…”
Thiên Thiên ngẩng đầu nhìn thẳng vào Phương Quân Di chậm rãi
nói:
“Phương Quân Di,nếu ngươi làm chuyện có lỗi với ta,ta nhất định
sẽ rời đi…”
Sẽ rời khỏi đây…dù nàng có yêu hắn,cũng tuyệt đối không quay
lại…Vì nàng,chính là một nữ nhân ích kỷ hẹp hòi như vậy.Hắn chỉ có thể là của
mình nàng…hoặc là,không là gì cả.
Phương Quân Di hơi sững người nhìn nàng,khóe miệng chợt nhếch
lên,vòng tay xiết nàng càng chặt hơn.
“Thiên Nhi,nàng ghen?”
Thiên Thiên mím môi,không do dự gật đầu.Phương Quân Di cười
khẽ.Nàng ghen,vậy chẳng phải đã thừa nhận tình cảm của nàng đối với hắn rồi
sao.
“Sẽ không,Thiên Thiên.” Dịu dàng thì thầm bên tai
nàng,Phương Quân Di ôn nhu mỉm cười.Quá khứ đã qua,giờ đây người hắn cần chỉ có
mình nàng…
Nhìn theo đoàn người phía trước,Phương Quân Di thu lại ánh mắt
lo lắng,quay người,lạnh lùng bước về ngự thư phòng.Nam Cung Vân đã theo hộ vệ
Thiên Thiên,hơn nữa lại có người của Hồng Nhan Cung bảo hộ,hắn có thể yên
tâm.Chuyện tiếp theo cần xử lý,chính là đối phó thế lực kia.
Phương Quân Di lặng lẽ xiết chặt tay.Muốn thu hồi bớt quyền
lực của Triệu gia không phải là dễ.Triệu Phổ Vân là thừa tướng đương triều,quyền
lực rất lớn, vây cánh rất nhiều,lại có quyền điều động một phần ba binh quyền,so
với Liễu gia còn nguy hiểm hơn.
Khẽ phất tay áo,một thân ảnh lặng lẽ xuất hiện trước mặt hắn.
“Thần Nam Cung Dao khấu kiến hoàng thượng.”
Phương Quân Di gật đầu nhìn trung niên nam tử trước mặt-các
chủ Nam Cung các,người đứng đầu trực tiếp của Ảnh Các-Nam Cung Dao.
“Nam Cung Dao,cho người theo dõi nhất cử nhất động của Triệu
gia,nhất là Triệu Phổ Vân và Triệu Chí Tuân.”
“Thần tuân chỉ.”
“Triệu Chí Tuân võ công rất cao,tuyệt đối không được để sơ
xuất gì.”
“Thần đã rõ.”
Phương Quân Di gật đầu.Giao việc này cho Ảnh Các,hắn hoàn
toàn tin tưởng.
“Hoàng thượng,thần có chuyện gấp xin bẩm báo.” Dương Thiên Hạo
vẻ mặt gấp gáp đi vào ngự thư phòng,cúi đầu hành lễ.
Phương Quân Di nhíu mày nhìn hắn,khẽ phất tay miễn lễ.
“Có chuyện gì?”
“Dạ Phong Hàn xông vào cung Trường Bình,bắt cóc công chúa…”
“Cái gì???”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT