Bị giam ở Thái Ấp Malfoy, Bà Malfoy vừa nhận được tin chồng qua đời, nhất thời bi thương cực độ mà đốt mất thảm gia phả trong nhà, thiếu chút nữa là đi theo bước chân ông Malfoy. Tuy là Bella cứu được bà, nhưng Narcissa cũng nằm liệt giường, chỉ còn giữ được chút hơi tàn.
Tuy Lucius bị bắt nhưng Voldermort cũng không mong gì ông ta chết, Tử Thần Thực Tử còn lại không đủ năng lực giúp hắn mượn sức quý tộc, Lucius đi rồi, xem như là tổn thất lớn cho Chúa Tể Hắc Ám. Voldemort tiếc nuối thở dài, ra lệnh phong tỏa Thái Ấp, không để tin tức truyền tới tay Draco. Narcissa vẫn bị giữ dưới mắt hắn ta, Voldermort bèn gọi Snape đến, toàn lực cứu chữa cho bà.
"Nếu bà ấy vẫn luôn như vậy, chỉ sợ..." Snape cúi đầu, không nói hết thành lời, nhưng ở đây ai cũng hiểu ý anh.
Voldemort không thể không gật đầu, gương mặt trắng bột của hắn làm ra một biểu cảm có thể gọi là miễn cưỡng và không vui. Hắn ngồi ở đầu bàn, u ám, đôi mắt đỏ chóe nhìn chằm chằm Snape: "Severus, gần đây mi có mang đến cho ta tin tức nào không?"
Snape trầm mặc một hồi như đang nghĩ ngợi, mới tiếp tục mở miệng: "Chủ nhân, gần đây... hình như lão Dumbledore có hơi đề phòng với tôi..."
Nghe được câu này, gương mặt rắn nhăn lại hết sức đáng sợ, hai bàn tay dài thuột như làm bằng xương châu lại với nhau, cái miệng nứt ra một khe, phát ra một âm tiết:
"Hử?"
"Dạo gần đây, lão Dumbledore toàn tự mình dẫn dắt thằng bé kia, không còn giao nhiều việc cho tôi nữa, tôi cũng đang tra xét xem vấn đề nằm ở đâu..." Snape trông có vẻ hoang mang, ngập ngừng.
Voldermort nheo mắt, ánh đỏ quái gở lóe lên trong mắt hắn, cái nhìn chòng chọc đến khó chịu chiếu thẳng vào người đàn ông mắt đen.
"Sao, Severus, mi cho là có người ở đây bán đứng mi à?"
Đôi môi Snape hé mở, như đắn đo, cân nhắc: "Thưa chúa tể, chắc là... không ạ."
"Ta hiểu được" Voldemort gầm gừ, hắn biết đây là sự đáp trả của nhà Malfoy, chắc chắn chúng đã làm gì đó để lão Dumbledore phải nghi ngờ... Tuy biết Lucius chết sẽ làm thằng con và ả vợ ông ta bất bình, nhưng Chúa Tể Hắc Ám sẽ không tha thứ cho kẻ không biết nghĩ tới đại cuộc, chỉ tiếc là thằng Malfoy nhỏ vẫn còn ở Hogwarts...
Voldermort nói: "Ta đồng ý để mi tạm dừng nhiệm vụ của bản thân, bây giờ cần mi đi tra xem liệu lão già đó có biết tin tức gì của Nagini không."
Snape khó hiểu nhìn lại, cũng không e sợ vẻ mặt gớm ghiếc của Voldermort mà tránh nhìn vào hắn.
Anh nói: "Thưa chủ nhân, tôi... không hiểu cho lắm."
Nhắc tới đề tài này, giọng Voldermort cao hẳn lên: "Lũ vô dụng này, lâu đến thế mới thó được tin từ đám Thần Sáng, rằng sau khi bị thương Nagini đã bị gã Weasley mang đi!"
Tuy rằng Trường Sinh Linh Giá trên người Nagini chưa bị hủy, Voldermort đắm chìm trong suy nghĩ, có chút đắc ý rằng cho dù rắn cưng có rơi vào tay Dumbledore, lão ta cũng không tìm ra được bí quyết trường sinh của hắn – chỉ có điều là, để mạng sống của mình rơi vào tay kẻ thù cũng không phải chuyện hay ho đáng mừng – Voldermort giận dữ nghĩ.
Snape cung kính đáp lại: "Tôi sẽ làm y như ngài dặn, thưa chúa tể."
Trở lại Hogwarts, Snape kể lại tất nội dung cuộc trò chuyện hôm nay cho cụ Hiệu trưởng, Dumbledore trầm tư một lát, nói: "Tôi e là Bộ Phép Thuật có người trúng chiêu của Chúa Tể Voldermort rồi. Một lời nguyền Toàn Trị là có thể làm người ta mơ hồ làm theo y hệt lời hắn."
Bỏ qua đề tài này, cụ hỏi tiếp: "Severus à, chuyện thuốc thang thế nào rồi?"
"Đã vào giai đoạn thực nghiệm nhiều hôm rồi, hiệu quả thì khó nói." Snape nhíu mày, anh không nắm chắc nghiên cứu này lắm.
"Cố hết sức đi thôi." Cụ Dumbledore thở dài.
Lần này bọn họ dùng Mề Đay Slytherin làm vật thí nghiệm. Snape bưng một cái ly bốc khói nghi ngút, Harry dùng xà ngữ mở hộp Mề Đay ra, đổ một ly Độc dược xuống, khói đen bốc lên nghi ngút, âm thanh sôi sùng sục như ném một thanh sắt nóng vào nước làm Harry và Snape phải lùi tuốt về sau.
Chờ khi tĩnh lặng lại rồi, bọn họ mới lụm Mề Đay lên quan sát, bên ngoài Mề Đay bị ăn mòn một miếng to, đã có tiến bộ lớn hơn so với Chiếc Cúp. Nhưng trái lại, trong lòng Snape lại không hề thả lỏng. Chúa Tể Hắc Ám bắt đầu để ý Nagini là một tín hiệu xấu, nếu hắn ta đột ngột phát hiện tình trạng thê thảm của các Trường Sinh Linh Giá, hậu quả sẽ vô cùng nghiêm trọng.
Tháng mười hai vừa đến không bao lâu, bà Malfoy vì đau buồn không gượng dậy nổi mà "qua đời". Sau khi nhận được tin, Draco khóc tới ngất xỉu, rồi trốn lì trong phòng mấy ngày, tiếp theo đó toàn bộ Slytherin chẳng tìm thấy nó ở đâu nữa, dường như nó đã mất tích khỏi trường. Thẳng đến sau kỳ nghỉ Giáng Sinh, bọn họ mới phát hiện thằng nhóc bạch kim gầy gò và xanh xao kia - đang công khai đứng bên cạnh Kẻ được chọn.
Voldemort tức giận tới nỗi suýt phá hủy cả Thái Ấp Malfoy, Dấu hiệu Đen trên mình Draco Malfoy mất khống chế càng làm Voldermort nghi ngờ không dứt, đỉnh điểm của cơn giận là khi Đuôi Trùn rụt rè báo lại tin cho hắn.
Voldermort bóp bể cái cốc trong tay, rượu vang đỏ chảy đầy đất như máu đỏ vẩy lên, gã chuột khẽ nức nở một tiếng, âm thanh khò khè, đáng thương.
"Mi nói ả ta chứng giám cho Snape lập lời Thề Bất Khả Bội?"
Đuôi Trùn co thân mình khom rom của gã lại khi thoáng nhìn thấy đôi mắt đỏ lập lòe của Voldermort. Gã cà lăm hết sức khốn khổ:
"Vâng... thưa chủ nhân, ngài, ngài phái tôi đi hiệp trợ Snape. Bà Lestrange tới, tôi tưởng ngài phái bà đến... tôi không dám hỏi nhiều, giờ... bây giờ... Malfoy dám công nhiên trái với mệnh lệnh của ngài, tôi... tôi mới thấy không đúng..."
"Con đàn bà đần độn!" Khó trách lão Dumbledore đột nhiên sinh ra nghi ngờ với Snape, hóa ra là nguyên nhân ở đây. Voldermort cao giọng: "Con ả hủy hoại bố cục quan trọng của ta rồi!"
Bella làm như vậy, tương đương với việc hoàn toàn bại lộ Snape, huỷ hoại quân cờ đắc lực nhất của Chúa Tể Hắc Ám.
"Bellatrix Lestrange!" Voldemort híp mắt, giọng nói đầy âm u: "... Severus không cần lại ở tại Hogwarts lãng phí thời gian nữa..."
Không bao lâu sau, Voldemort ra lệnh cho Snape, bảo hắn từ bỏ hết nhiệm vụ, chuyên tâm làm Độc dược Thay máu.
Ở phòng hiệu trưởng, ba người cùng tụm lại bàn bạc. Harry hỏi: "Hắn có nói là dùng máu của ai không?"
"Thuần huyết, có thực lực, cam tâm tình nguyện. Ngoại trừ Bellatrix Lestrange... Tôi không tưởng tượng ra ai khác." Snape nhàn nhạt đáp.
Vì lần thay máu này, có lẽ Voldermort phải bận rộn vài tháng, điều này tranh thủ được thêm ít thời gian cho phe họ, hết thảy cứ theo kế hoạch mà tiên hành.
"Bước tiếp theo, chắc là hắn sẽ bảo thầy nhân cơ hội này giết tôi." Dumbledore nói. Cụ nhìn thoáng qua Harry đứng cạnh, vẻ mặt thằng bé khó chịu, chau mày; cụ nói tiếp: "Tôi có kế hoạch này."
Không ai biết bọn họ định làm điều gì, nhưng hiển nhiên là Harry không đồng ý, vì thế mà cậu với Snape cãi nhau một trận to, Dumbledore sớm biết sẽ như vậy, chỉ có thể bảo Snape kiên nhẫn khuyên nhủ một chút.
Bước vào tháng hai, học trò năm sáu bắt đầu báo danh học Độn thổ. Mà Harry còn đang đơn phương giận dỗi với Snape, chỉ cần Snape nhắc tới cái gì liên quan tới kế hoạch của Dumbledore, cậu liền trầm mặc nhìn chằm chằm Snape, đôi mắt xanh kiên cường đó cứ nhìn hoài nhìn mãi cho đến khi đối phương không còn lời nào để nói mới thôi.
Sáng thứ bảy, học trò tập hợp ở Đại Sảnh đường, bốn viện trưởng và một người hướng dẫn từ Bộ Phép Thuật ở phía trước duy trì trật tự. Trong bốn Nhà, Slytherin có ranh giới rõ ràng nhất, chúng nó thống nhất đứng cách xa Draco một khoảng to, không một ai chịu lại gần thằng bé. Mà Draco thì vẫn ngẩng đầu ưỡn ngực, kiêu ngạo đứng đó, phảng phất như lúc nó mới nhập học trường này, bên cạnh có vô số đứa đi theo nịnh bợ; cho dù bây giờ chỉ còn một mình, nó cũng không cho phép bản thân bị hạ thấp.
Còn bên dãy Gryffindor, đầu lĩnh nhóm sư tử, Kẻ được chọn mắt xanh đang giận dữ nhìn lom lom lên khu vực giáo viên, lúc này hễ đứa nào quan sát kỹ là biết cậu đang tức tối nhìn ông thầy âm trầm, đáng ghét nhất trường (lỡ có thấy thì tụi nó cũng chỉ nghĩ là Snape với Harry chẳng hợp cạ nhau). Không ai biết là đêm qua Harry phát hiện Snape đã bắt đầu nấu Độc dược cần thiết trong kế hoạch của cụ Dumbledore, bất chấp sự can ngăn bấy lâu nay của cậu. Giáo sư Độc dược cũng tự biết mình đuối lý, chột dạ quay đầu sang một bên, không dám nhìn xuống dãy học sinh.
"Hai người gây lộn hả?" Hermione cẩn thận hỏi, cô không phải là đứa ruột để ngoài da như Ron. Trong Hội Phượng Hoàng, Hermione là người thứ ba phát giác mối quan hệ không tầm thường của hai người (với tần suất chạy đi kiếm giáo sư Độc dược của Harry thì không bị lộ cũng nhờ phước đức), đương nhiên một phần cũng do Harry cũng không muốn giấu giếm, thế là cậu đã kể tất tần tật tình yêu của mình cho bạn tốt nghe. Harry cho rằng Hermione sẽ phản đối, không riêng gì chênh lệch giữa bọn họ, mà còn do làm đồng tính trong giới Phù thủy cũng không hay ho gì. Nhưng Hermione lại xuất thân Muggle, vượt qua cú sốc sự thật, cô bé còn bắt đầu an ủi ủng hộ Harry.
"Không sao mà." Harry lắc đầu, cậu nhìn thoáng qua thân ảnh màu đen trên bàn cao, thở dài: "Chỉ là cụ Dumbledore để thầy làm một việc quá nguy hiểm nên mình có hơi lo."
Hermione há miệng thở dốc, cái này cô bé cũng không biết khuyên thế nào; cuối cùng cô đành vỗ vai bạn xem như một chút an ủi.
Viên hướng dẫn nhỏ thó đến từ Bộ bắt đầu cao giọng giảng bài, ông vẫy đũa thần và làm một loạt các cái vòng gỗ cũ kỹ xuất hiện ngay khoảnh trống trước mặt lũ học sinh, và tụi nó bắt đầu học thực hành. Dĩ nhiên là ngay lần đầu tiên Harry đã thành công Độn thổ lại kế cái vòng của mình, dưới sự cho phép của giáo sư, cậu rời khỏi Sảnh đường trước hết, cậu còn có nhiều việc cần bận tâm.
Vì muốn thay máu thuần huyết mà Voldermort cần một lượng lớn máu để ổn định thân thể rách nát của hắn ta. Gần đây có không ít người báo án mất tích, phần lớn là con nít chưa được vài tuổi, còn có một vài thiếu niên thiếu nữ trẻ tuổi thuần huyết. Vì xử lí chuyện này mà cụ Dumbledore phải thường xuyên ra ngoài, chuyện bảo vệ lâu đài rớt vào tay Harry.
Cuộc sống cứ rộn ràng như thế cho tới khi hết tháng Một, tháng Hai bước qua, nhóm động vật nhỏ có vẻ rộn ràng nô nức khi Lễ Tình Nhân tới gần. Làm Harry không ngờ là vào tiết Độc dược bữa thứ hai, Snape bảo là anh sẽ dạy tụi học trò cách nấu Tình dược (râu Merlin!). Đương nhiên là anh có kèm lời cảnh cáo chớ có dùng Tình dược linh tinh, nhưng rõ là một vài đứa trong lớp chẳng thèm để lời đó vào đầu.
Sau giờ tan học, như lệ thường, Harry ở lại lớp dọn dẹp giúp Snape (thật ra là hẹn hò).
"Em đã giựt mình đó, Severus à, không ngờ thầy lại dạy tụi em Tình dược." Harry chống cằm nhìn Snape đang bận bịu dọn những cái bình Độc dược có đủ mọi màu từ hồng phớt tới cam tươi vào hộp. Cậu đã giúp anh thu vén sạch các cái vạc và nguyên liệu thừa, còn việc cuối cùng chỉ là dọn dẹp đống tác phẩm mà học trò vừa chế tạo ra trong tiết.
Snape bặm môi: "Là sẽ dạy." Dù gì thì nó vẫn chưa diễn ra, đối mặt với nhóm quỷ khổng lồ đầu đầy hoocmone này, anh vẫn ôm thái độ quan sát kỹ càng.
Snape để hòm thuốc lên bàn, ôm chồng bài tập ngồi cạnh Harry. Thế là cậu sung sướng bổ nhào vào người anh, thật sâu hít một hơi: "Có mùi của Severus nè."
Snape cũng đặt tay lên vai cậu, hôn một cái thiệt nhanh trên trán Harry rồi ghét bỏ đẩy người ra: "Được rồi, đừng có phá, ta phải chấm bài đã."
Bây giờ nhiệm vụ trên vai Snape có một đống, phe nào cũng có Độc dược cần anh điều chế, vì được ở cạnh thằng bé ngốc nghếch này mà anh phải vắt óc nghĩ cách tiết kiệm thời gian.
Harry ngoan ngoãn nằm lên bàn không quấy rầy anh nữa, ngẫu nhiên liếc nhìn qua, Snape thoáng thấy dây cột tóc màu xanh lục đậm trên mái tóc đen của Harry, tâm trạng không khỏi tốt hơn vài phần. Đó là quà Giáng Sinh anh tặng, tuy rằng Snape không chịu thừa nhận lí do anh đưa món quà này là vì biết sợi dây Harry hay cột là do Hermione cho...
Thấy thằng nhóc ụp mặt xuống bàn chỉ để lộ đúng cái gáy, Snape nhắc: "Đừng ngủ."
Harry rầm rì ngồi dậy, tựa đầu vô vai anh, một tay dụi mắt lia lịa.
"Không thì em sửa bài phụ thầy nha?" Snape biết để Harry ngồi không thì cũng chán, bèn chia vài tờ qua cho cậu. Harry xốc lại tinh thần, chăm chú tập trung vô bài.
Đại khái nửa giờ sau, có người tới gõ cửa, Harry không thể không biến thành hươu tuyết nằm lên đùi Snape.
"Vào đi."
Cửa hé mở, một đứa học trò năm sáu Slytherin chui đầu vào, nó kích động nói:
"Thưa thầy, có chuyện rồi, có mấy đứa tấn công trò Malfoy!"
Snape vội vàng ôm hươu tuyết đứng dậy, vội vàng chạy theo sau Pansy Parkinson chạy về phía phòng sinh hoạt Slytherin.
Snape thật sự không ngờ lũ nhóc này lại trắng trợn táo bạo tới mức đó, chờ lúc anh chạy tới thì Malfoy đang dựa vào tường nhìn mấy đứa đối diện chằm chằm, có thể thấy rõ nó đang bị thương, một chân toé máu, bước đi chập choạng.
"Thưa thầy!"
Mấy đứa cao to phe đối diện thấy Snape, không cam lòng bỏ đũa phép xuống, tụi nó trợn mắt nhìn Pansy, rõ ràng là không vui vầy gì với chuyện con nhỏ tự ý chạy đi tìm giáo viên.
Snape ngồi xổm xuống nhìn vết thương của Malfoy, không nặng, nếu không phải lũ nhóc kia đánh lén, lấy thân thủ của Malfoy vẫn có thể tránh được. Đột nhiên, hươu tuyết trên khuỷu tay anh nhảy xuống, cái mũi nó hít hít về phía vết thương của Draco. Thằng nhóc bạch kim lại có hơi sợ con hươu này, nhớ cái lần nhém nữa nó mất khống chế trong hầm nên Draco nhúc nhích lùi về sau một chút. Chỉ tiếc là nó đang bị thương, hươu tuyết chỉ đạp lên sàn có hai giẫm là đã đến cạnh thằng bé, con hươu hửi hửi cái chân bị thương rồi cúi đầu xuống liếm máu trên đó một cái.
"Này! Hươu!" Snape kêu một tiếng, hết sức khó hiểu.
"Errrrr!" Hươu tuyết kêu một tiếng kéo dài, to và rõ làm đám người giật nảy mình. Thốt nhiên nó cất bước chạy tới phe đối diện, nhào vô người thằng mập Crabbe. Crabble chưa từng gặp phải tình huống như vậy bao giờ, bối rối lùi lại, không ngờ lại giẫm lên giò đứa khác.
"Ui da!" Nó té chỏng gọng, lúc này con hươu cũng nhảy xổ lên mình nó. Không biết tại làm sao mà từ trong túi Crabbe, một cái hộp bằng thiếc văng ra. Hươu tuyết lập tức đạp lên cái hộp, hé miệng kêu với Snape: "Krrrr!"
Snape nhíu mày, nhặt món đồ dưới đất lên, không biết nhận ra cái gì mà vẻ mặt anh giận dữ thấy hẳn.
"Hôm nay ta nói lại lần nữa, nhớ kỹ thân phận bây giờ của các trò, ở Slytherin liền phải tuân thủ quy tắc của Slytherin!" Snape đứng dậy, lạnh lùng quét mắt qua những đứa đang đứng, có cả những đứa cầm đầu và những đứa dửng dưng nhìn: "Mấy thứ này đừng để ta thấy lại lần nữa, không có lần sau, nhớ kỹ chưa?"
Có đứa cứng đầu kêu to: "Nhưng, thưa viện trưởng, tụi con..."
"Trò Goyle, trò Crabbe, trò Nott, trò Malcolm cấm túc một tháng!" Snape lạnh nhạt bảo, rồi quay sang Malfoy: "Trò đứng dậy được chưa?"
Thằng bé tóc bạch kim gật đầu, đỡ tường đứng thẳng dậy, nó khập khiễng đi theo Snape rời khỏi phòng nghỉ trước con mắt căm giận của hàng đống đứa khác.
Snape đi đằng trước, bước chân không nhanh như ngày thường, dưới chân anh, con hươu tuyết chạy len qua len lại giữa hai chân, đang chơi rất là sung sướng. Đột nhiên Snape nói một câu, không quay đầu lại: "Ta đã đồng ý với ba má trò là sẽ chăm sóc trò, hy vọng trò có đầu óc một chút."
Draco không phục kêu lên: "Nếu không phải tụi nó đánh lén tôi... Hừ!" Nó làm mặt quỷ với cái gáy đen thui của Snape, tuy nó biết người đàn ông này sẽ không hại nó, nhưng còn Harry chắn ở giữa, nó cũng không vui vẻ gì khi Snape giải cứu mình.
"Lần này chỉ là bột làm thịt độc, còn về sau thì sao? Trò vụng về khiêu khích chỉ càng làm người khác muốn lấy mạng trò!"
Bột làm thịt độc trong cái hộp của Crabble là một nguyên liệu Độc dược năm sáu trở lên được phép dùng, cũng từng xuất hiện trong tiết học của Snape, trong đó chứa một loại vi khuẩn nhỏ ăn mòn vết thương, xử lí không tốt thì cái chân phải cắt bỏ.
Đằng sau Snape, thằng bé què nhỏ giọng hừ hừ, nó có chút không phục, nhưng nó biết Snape nói không sai, chỉ là nó không cam lòng. Draco nhìn con hươu đang chơi trò "giẫm lên chân trái rồi giẫm lên chân phải của chủ nhân đen sì", chợt nói:
"Viện trưởng... Tôi biết thầy thích mẹ cậu ta, nếu thầy chỉ đang tìm bóng dáng của bà ấy chỗ Potter, thì hãy buông tha cậu ta đi..."
Hươu tuyết đang nhảy hăng say tự nhiên hụt chân, té cái bạch xuống đất. Snape yên lặng xách con vật ngốc nghếch này lên ôm trong ngực, anh sờ cái miệng lông xù còn dính chút máu của con hươu, quay lại đằng sau, híp mắt nhìn Malfoy.
"Ta không biết là trò nghe ai nói... thực hiển nhiên, đây là một đề tài ngu xuẩn."
Nhìn ánh mắt đen như mực của Snape, Draco chợt nuốt nước miếng, nó cảm thấy có hơi rén, cố trừng to mắt nhìn lại Snape như chứng tỏ mình không quá sợ. Con hươu trong ngực Snape đang run lẩy bẩy nhưng Draco không để ý lắm, nó hít sâu một hơi, nói: "Cậu ấy... thích ông, nếu ông cũng thế thì phải chăm sóc cậu ấy. Nếu không, tôi, tôi, mặc kệ bất cứ giá nào, tôi cũng giành Potter về phía mình!"
Snape nhướng mày, bàn tay sờ lên nhúm lông vàng bé nhỏ trên đầu hươu tuyết, con hươu nằm im re, đôi mắt xanh hoảng hốt mở to. Snape êm ái bảo: "Đương nhiên rồi... người của ta... Không nhọc lòng trò nhớ thương, trò tự lo thân mình đi đã."
Trong lúc vừa đi vừa nói; không biết hai thầy trò đã đến phòng y tế từ bao giờ. Snape liếc Draco một cái, nói: "Được rồi, trò tự vào đó đi."
Không đợi Draco đáp lời, Snape giương cằm bỏ đi, tất nhiên vẫn không quên ôm chặt theo con hươu đang run run nào đó. Đến hầm, hươu tuyết đáng thương vô tội bị ném vô góc, không được phép khôi phục lại hình người, hết sức khổ sở đóng tròn vai một con thú cưng ngoan hiền.
Hành vi khiêu khích của chim công trắng con không chỉ làm xui tự bản thân mà còn vạ lây cả Harry. Thẳng đến khi cụ Dumbledore trở về mang theo tin tức mới, mới dời lực chú ý của Snape đi, Harry thở phào nhẹ nhõm.
"Rita Skeeter mất tích rồi." Đây không phải một tin tức tốt, Voldemort không tìm được Olivander, chỉ có thể đổi sang bắt quý cô phóng viên, điều này chứng tỏ có khả năng hắn ta đã biết được tin tức về cây đũa phép Cơm Nguội.
"Harry, thầy mong con hiểu cho thầy." Cụ Dumbledore nhìn cậu bằng cặp mắt u buồn. Harry há miệng nhìn cụ, lùi về phía cửa sổ: "Con..."
Snape toan nói gì đó, nhưng cuối cùng vẫn bặm môi thật chặt, cúi đầu nhìn xuống đất.
Cuối cùng Harry chỉ nói một câu: "Nhưng thầy biết là có vài hậu quả cả thầy cũng không gánh vác được."
"Đúng, nhưng Harry à, cách của thầy là tổn thất nhỏ nhất rồi." Dumbledore thở dài, vì lợi ích lớn lao hơn, phải đưa ra một số quyết định khắc nghiệt hơn.
"Thầy không biết là..." Harry khép mắt, mệt mỏi nói: "Thôi vậy, cứ thế đi."
Từ đầu tới cuối cậu vẫn không nhìn Snape.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT