Tác giả: Đan Thanh Thành Sam

Edit: BĐ

Ông Weasley và Harry vừa rơi xuống khoảnh đất trước cửa biệt thự ven sông, sát theo đó Snape cũng Độn thổ xuất hiện.

"Không sao chớ?" Harry nhìn anh từ đầu tới chân "Bác Arthur, bác bận thì đi trước đi ạ, làm phiền bác quá."

Ông Weasley gật đầu chào Snape:

"Không sao, con à, vậy bác đi trước nghen. Rồi ông Độn thổ biến mất.

Chỉ còn lại hai người đứng ở con đường vắng hoe, một cơn gió chợt ùa qua mang theo hơi nước ẩm ướt, lành lạnh, trời âm u như sắp mưa. Snape lên tiếng trước: "Trò vào đi thôi, ta phải về đây."

Ngập ngừng nhìn Harry, anh bổ sung thêm một câu: "Ngày mai ta sẽ đến đón trò."

"Dạ... nhưng Severus này, có chuyện gì rồi đúng không?" Harry vội vàng nhìn thoáng qua cánh tay anh.

"Tạm thời không có." Snape lắc đầu, cánh tay trái hơi rụt về sau. Anh cau mày: "Hôm nay lại có kẻ bị bắt... sợ là hắn ta lại tức giận..."

Harry vội vàng nói: "Em lo cho thầy lắm!"

Khoé môi Snape hiện lên nụ cười nhợt nhạt.

"Ừ... Đừng quá lo." Snape thử thấp giọng trả lời, anh cũng không biết phải an ủi người ta như thế nào, chỉ có thể đáp lại một câu cụt ngủn.

"Em có thể ở cùng thầy không?" Harry tiến lên một bước, gần sát Snape, nhìn sau vào mắt anh. Một hạt mưa phùn lất phất rơi vào ngay mũi cậu, giọng Harry rất nhẹ: "Để em ở bên cạnh thầy, được không?"

Cho dù mây đen đã che kín ánh nắng nhưng Snape vẫn cảm thấy mặt mình nóng lên, nhìn chăm chú vào gương mặt nghiêm túc của Harry.

"......" Anh há miệng, không biết phải đáp thế nào, chìm vào sự chân thành trong đôi mắt xanh biếc ấy.

Nhưng Snape chỉ ngây người một chút đã bừng tỉnh, nhìn quanh quất, hai người họ đứng ngay ngoài đường cái, dưới ánh đèn đường vàng ruộm vừa mới bật, chỉ cần trong nhà có người đứng cạnh cửa sổ là thấy họ ngay. Tuy là sẽ không ai nghĩ nhiều nhưng Snape lại thấy hơi chột dạ.

"Ừ." Anh đáp một tiếng rồi lùi lại, kéo dãn khoảng cách giữa hai người: "Trò nói với người trong nhà một tiếng đi, ta chờ trò."

"Được! Đợi em một phút thôi!" Harry không ngờ nay Snape lại đồng ý nhanh đến thế, cũng không thèm để ý chuyện anh lùi ra đằng sau né mình, lập tức vui sướng tung tăng chạy vào trong.

Bắt gặp bà Weasley ngay cửa nhà ăn, Harry tuôn một tràng: "Bác Molly ơi con theo thầy Severus tối nay nhé không cần lo lắng cho con đâu cũng không cần chừa đồ ăn bác báo cho Sirius giúp con cảm ơn tạm biệt bác!"

Rồi cậu chạy vọt đi như bị quỷ khổng lồ đuổi sau lưng, để lại bà Weasley trợn mắt bưng cái nồi bốc khói đứng đơ tại chỗ.

Harry xông ra cửa như một cơn gió. Dưới ánh đèn vàng, người đàn ông áo đen vẫn đứng đó, đội mũ trùm che đi mưa phùn lất phất. Cậu nhảy bổ vào anh, câu chặt tay anh: "Đi thôi!"

Trời đất đảo lộn trong dải màu hỗn độn, quằn ngoèo; rồi họ hạ cánh xuống con đường lỗ chỗ ổ gà, ướt nhẹp như vừa trải qua một trận mưa to - Đường Bàn Xoay.

Bàn tay Harry trượt xuống, đổi sang nắm chặt tay anh, Snape lấy chìa khoá tra vào ổ trong khi tay kia vẫn bị thằng quỷ con nắm chặt, nhưng anh không có ý thả ra.

Vào nhà rồi, Snape đi thẳng lên lầu trên xem nồi Độc dược đang nấu rồi mới rảnh tay để ý tới thằng quỷ con mắt xanh. Thấy cậu vẫn ngoan ngoãn ngồi yên trên chiếc ghế đơn, anh vừa lòng gật đầu, ngồi xuống cái ghế dài đối diện. Không ngờ thằng bé này lại bật nhảy khỏi ghế mình, nhanh nhẹn chui qua chỗ anh, nằm ngay trên đùi Snape.

Snape ghét bỏ gõ trán thằng nhóc một cái rồi vớ cuốn sách trên bàn đọc tiếp, Harry thì nhắm chặt mắt, đưa mình vào giấc ngủ thiu thiu, giống như mọi lần đến đây.

Lại qua một lúc sau, Snape cảm thấy có hơi đói bụng, thế là anh lót dạ bằng cái bánh pudding Harry mua cho hồi trưa. Không quá ngọt rất vừa miệng, Snape hài lòng đặt cái cốc không xuống bàn.

Bữa tối do hai người cùng nhau làm, chỉ là vài ba món ăn gia đình đơn giản: sườn cừu áp chảo với khoai tây đút lò, salad và súp cà chua, thêm một ít rượu vang.

Bữa tối trong căn phòng ọp ẹp này hiếm khi ấm cúng và thoải mái đến thế. Bầu không khí tĩnh lặng chỉ có mỗi tiếng dao nĩa chạm vào dĩa rất khẽ và tiếng cốc rượu của họ chạm nhau. Rồi Harry phá vỡ sự im lặng đó, một cách không lễ nghi chút nào, nhưng Snape không hề cảm thấy khó chịu.

"Severus à, lần sau đến em sẽ mang cho thầy ít bánh thịt băm của bác Molly nhé, không phải nói ngoa chứ món đó đúng là số một..."

"Ừm."

"Thầy có muốn ăn thêm chút sườn muối nữa không? Thầy gầy quá đó, em cá là em đã nặng kí hơn thầy rồi, trong khi em vẫn còn đang cao lên nữa ấy!"

"..."

Nói chuyện bâng quơ một hồi, đột nhiên cậu nhóc mắt xanh hỏi hết sức tự nhiên: "Severus à, tối nay em ở lại đây được không?"

Ánh mắt Harry đầy ắp chờ mong, trên môi đeo nụ cười tươi tắn. Đối diện với đôi mắt lấp lánh đó, im lặng một lát, cuối cùng Snape cũng gật đầu một cách khó nhọc. Hai tai giấu dưới mái tóc đen loà xoà chợt đỏ ửng, chỉ tiếc là Harry không thấy, anh dời tầm mắt xuống dĩa xúp và bắt mình phải tập trung vào cái món chỉ vừa múc có một thìa hơn là thằng oắt con mặt dày đó.

Kết thúc bữa tối, Snape lại vùi đầu vào nhật ký quá trình nấu Độc dược và viết luận văn, Harry thì ngồi đối diện anh, cầm quyển bút kí da bò của mình viết vẽ.

Khoảng hơn tám giờ, cánh tay trái của Snape bỗng nóng lên đau đớn, cơn đau quá bất ngờ làm nét mặt anh thay đổi, làm Harry lập tức chú ý.

Cậu bỏ cây bút trên tay xuống, hỏi ngay: "Thầy đau hả?"

Snape lắc đầu như muốn nói mình không sao, nhưng Harry vẫn đến ngồi cạnh anh. Cậu kéo tay Snape lại; trong một giây lát trong lòng anh chợt thấy kháng cự, cánh tay hơi rụt lại, nhưng sức thằng bé không cho phép anh từ chối. Cuối cùng Snape cũng buông thõng tay, để mặc Harry xăn tay áo anh lên, dấu hiệu Đen xấu xí với con rắn mấp máy ghê tởn đập vào trong mắt. Cánh tay Snape gồng lên cứng đờ, anh mở trừng mắt nhìn cái dấu hiệu gớm guốc kia, tội lỗi của anh. Tuy biết rằng Harry đã sớm biết nhưng cổ họng Snape vẫn nghẹn đắng hoảng loạn và chua chát.

Không hề có vẻ gì ngạc nhiên, Harry đặt tay phải của mình lên đó. Ngón tay mang theo hơi nóng đè lên da thịt làm Snape như bừng tỉnh khỏi cơn ác mộng, nhìn chằm chặp vào đó, anh không biết mình đang chờ đợi cái gì - tim anh đập thật nhanh, mà cũng thật chậm - có lẽ chỉ là một phép màu... sự chấp nhận.

Phép thuật tràn xuống làn da, thân thể Snape run lên với những cảm xúc vừa quen vừa lạ chạy lần rần chỗ họ tiếp xúc. Cảm giác này cực kỳ giống ma lực dung hợp hồi sáng nay, nhưng không đến mức làm đầu óc anh choáng váng. Thân thể nhẹ nhàng bay bổng như vừa trút đi cả chục cọng xích giam cầm tâm hồn mình. Cảm giác này làm anh nhớ tới nụ hôn buổi sáng kia, đầu óc mê muội và tâm thần lơ lửng giữa tầng mây bông xốp mềm. Chút hơi nước dâng lên trong đôi mắt đen hiếm khi mờ mịt, Snape cúi gằm đầu xuống, theo thói quen che giấu cảm xúc của mình.

Thấy anh cúi đầu còn im lặng, Harry dò hỏi: "Hết đau chưa?"

Snape nhìn Harry thật nhanh, lắc đầu rồi lại cụp mắt xuống, nhìn xuống mặt bàn, cánh tay trái nắm chặt.

Harry sửng sốt một chút, tay kia của cậu thử sờ lên mặt Snape một cái. Đôi mắt đen hơi ướt lại liếc ngang cậu một cái, rất nhanh, như thể chỉ là ảo giác của Harry, rồi lại rũ xuống. Hàng mi đen bóng cũng dài và đẹp như mái tóc, khẽ rung rinh theo nhịp thở, che khuất đi đôi con ngươi sâu thẳm đong đầy cảm xúc khó gọi tên. Lúc này Harry mới cẩn thận cúi người, hôn lên đôi môi mỏng mím chặt của người kia.

Snape không phản kháng, hay có bất kì hành động nào trước nụ hôn ấy. Harry liếm nhẹ lên cánh môi bặm chặt của người đàn ông, một hồi sau nó mới nhếch lên... cậu cũng không sốt ruột dụ dỗ đối phương mà lại giống một người hướng dẫn dịu dàng chỉ cách hôn sao cho đúng, chờ khi Snape hoàn toàn thả lỏng, cậu mới gia tăng nụ hôn này.

Snape không biết khi nào nút áo ở cổ mình bị cởi ra, đôi môi ấm nóng kia quấn quýt nơi gáy anh, nguy hiểm và nóng bỏng. Ngay khi nhận ra sự mơn trớn lạ lùng mà say đắm đó, Snape không khỏi cứng đờ cả người. Nhưng rồi lí trí cũng trôi tuột khỏi đầu anh như thể có ai vừa tháo nút thoát nước, lẹ làng và xoay cuồng, đầu của anh gối lên lòng bàn tay Harry, cằm anh ngửa lên thừa nhận nụ hôn lại đến. Mình lại đang hôn thằng bé, mình lại hôn nó, anh nghĩ... nhưng nếu là Harry, có thể...

Harry... Dòng suy nghĩ dài dẳng và bối rối của Snape dừng lại ở cái tên ấy. Và đôi mắt xanh ngọc đầy mê đắm nhìn chăm chú vào anh. Snape thả lỏng rồi thả lỏng, để mặc mình bị cuốn vào cơn lốc mà cậu trai trẻ là người cầm bánh lái.

Nhưng Harry đã dừng lại, không như nhận thức chết tiệt của Snape. Cuối cùng cậu chỉ chôn mặt mình vào cái cổ trắng ngà, mảnh khảnh kia. Môi cậu dừng lại ở nơi từng có vết thương ghê người, dữ tợn, máu me tuôn chảy... Những ngón tay Harry chạm khẽ vào đó, tựa hồ có hổ thẹn, sợ hãi, thương tiếc, khổ sở... Hơi thở Snape vẫn dồn dập và hổn hển, khi anh toan nhìn xuống, Harry đã vịn kín mắt anh, cậu không thể để Snape biết tâm trạng lộn xộn trong lòng mình.

"Giờ em chỉ muốn tốt nghiệp liền thôi..." Harry rầu rĩ nói, cậu vùi đầu thật sâu vào hõm vai Snape, hơi thở nóng ấm phả lên làn da làm nó chợt phớt hồng.

"Sao?" Một tiếng hỏi nghi hoặc, nhẹ tênh như mây, có vẻ như Snape vẫn chưa tỉnh lại từ những động chạm quá đỗi thân mật đó.

Không lẽ thằng nhóc nghĩ... cái đầu mờ mịt của anh chỉ nghĩ ra mỗi điều này.

"Bây giờ thầy vẫn là giáo sư của em mà!" Harry nói đương nhiên, chứng minh phỏng đoán của Snape. Đôi má anh đỏ phừng phừng. Chết tiệt... Snape thầm mắng chính mình một câu, hồi nãy anh... Bởi vì thằng nhóc luôn tỏ ra thành thục, thành ra đôi khi cũng quên mất tuổi tác của nó. Nó là học trò của mình, còn chưa trưởng thành, mình đã nghĩ gì vậy...

Đột nhiên Snape cứng ngắc mình mẩy, Harry ngồi dậy nhìn thẳng anh, đột nhiên cậu thấy mình lại nói tầm bậy rồi, bởi vì Snape đang e dè và áy náy nhìn lại cậu.

"Em... em không phải nói thầy, em nói em mà, em sợ em ảnh hưởng không tốt tới thầy." Mắt thấy mặt Snape bắt đầu căng lại, hình như cậu lại nói sai bét! Harry lập tức áp dụng thủ đoạn bất chính mà trăm lần trăm trúng, cúi đầu nhẹ nhàng cắn vành tai lão dơi già, nói một cậu không lớn hơn lời thì thầm là bao: "Em sợ... Nếu em nhịn không được... Sẽ làm thầy bị thương đó..."

Quả nhiên lần này Snape không nghĩ ngợi được gì nữa, bởi vì anh chín rồi.

Bỗng nhiên Harry bị đẩy ra, Snape hoảng loạn ngồi ngay ngắn, màu hồng phơn phớt trên má biến thành đỏ bừng, lan dài xuống cổ rồi khuất sau hàng cúc đang cởi dở. Đôi mắt đen giận dữ trừng thằng nhóc quỷ khổng lồ đang cười đắc chí.

"Trò... trò còn chưa thành niên mà tối ngày tưởng tượng cái gì thế hả..." Snape nói xong còn thấy mình xấu hổ hơn, anh mím môi muốn tìm lại khí thế quản lí đám học trò ồn ào: "Khụ... Ý ta là... Học hành cho đàng hoàng đi, sau này trò mới gặp được người thích hợp!"

Harry chớp mắt, nghiêm túc nhìn chằm chằm người đàn ông, phác hoạ từng chút một khuôn mặt không còn trẻ trung nhưng vô cùng quyến rũ trong mắt cậu, đôi môi đỏ bừng và đôi mắt đen thăm thẳm đang rụt rè nhìn lại mình. Cậu thì thầm: "Em đã gặp rồi."

Khí thế Snape vất vả mới tạo ra lập tức đổ ầm ầm; chưa bao giờ anh thấy mình quẫn bách và lúng túng đến thế, trừ chuyện mắng chửi Sirius trong đầu thì không biết làm gì hơn, đồ chó đần dạy hư thằng nhỏ... Nhưng sâu trong tâm trí, ngoại trừ bối rối... còn có cảm giác ấm áp căng tràn trong ngực, suýt làm anh nghẹn ngào, như vứt Snape vào giữa một bể mật đường đặc quánh, vừa hạnh phúc vừa khổ sở.

Lập tức dựng lên lớp áo giáp mới làm trái tim chậm lại bớt, Snape hung dữ rầy: "Làm chuyện của trò đi, đừng động ta!" Anh chụp cuốn sách trên bàn, trừng mắt nhìn hàng chữ chi chít trên đó, giống như chỉ có làm thế mới che giấu được cảm xúc trong ngực.

Harry nhún vai, biết mình nên lui về phía sau, liền không hề quấy rầy người đàn ông cả quyển sách cũng cầm ngược kia nữa.

Harry ở nhà Snape nhàn nhã mà qua hai ngày, mỗi ngày cùng chung chăn gối, sớm chiều làm bạn với người thương, cuộc sống quá hoàn mỹ nên hoàn toàn quên ráo nhóm động vật ở biệt thự bờ sông, cùng một con chó bự bắt đầu nổi tính tò mò.

"Chào buổi sáng, thân mến... lại hôn chút nữa nhé..."

Vẫn tỉnh lại từ nụ hôn chào buổi sáng quen thuộc, Snape đã không nghĩ tốn nhiều miệng lưỡi mắng thằng bé nữa (vì mắng cũng như đàn khẩy tai trâu). Sáng sớm đều trôi qua gà bay chó sủa... còn lí do vì sao... Chỉ xem một người cuống quít vào phòng vệ sinh, một người nằm ở trên giường thở hổn hển sẽ biết.

Sáng nào Harry cũng hào hứng vào bếp chuẩn bị bữa sáng cho hai người, chờ Snape rửa mặt thay quần áo xuống lầu, anh sẽ ngồi ở trước bàn đọc báo, chờ dĩa thịt hong khói và trứng ốp của mình được mang lên. Không khí ngập tràn mùi cà phê thơm nức, đôi khi là mùi bánh mì không men xốp mềm, rồi Harry ngồi xuống đối diện anh, mang theo vô vàn thứ thơm ngon đẫm vị gia đình.

Họ bắt đầu dùng bữa sáng, không biết từ khi nào Snape bị lây cái thói nói chuyện trong lúc ăn mà anh chẳng hay, trong lúc cầm một cái bánh mì nướng quế, Snape hỏi: "Chiều nay đi Phòng đấu giá không?"

"Cũng được."

Harry gấp gọn tờ báo của Snape, nó tự động bay lên góc khác, cậu đẩy dĩa xà lách lên trước mặt anh.

"Trưa ngày mai, Độc dược tiêu diệt Trường Sinh Linh giá sẽ nấu xong." Snape báo tiến trình nấu thuốc với cậu một tiếng, nhưng anh không quá tự tin với Độc dược này, cau mày bổ sung: "Hiệu quả không thành vấn đề, chỉ là an toàn..."

Hiểu biết của Snape với Độc dược không phải người bình thường có thể so sánh, Harry biết anh không phải đang khiêm tốn, liền kéo lại bàn tay lành lạnh kia lại, an ủi: "Lúc này mới vừa bắt đầu, người bình thường mà nấu ra công hiệu cũng khó rồi. Như để em nấu, sợ là em cũng làm rụng tai mình luôn."

Câu nói có phần trêu chọc của Harry cũng không làm Snape thấy an tâm hơn. Anh đáp nhẹ nhàng: "Ừ." Mắt vẫn chăm chú nhìn cái thẹo dưới mái tóc loà xoà của Harry, không che được lo lắng trong mắt.

Harry nâng bàn tay trong ngực lên, hôn nhẹ một cái: "Thầy là Bậc Thầy Độc Dược vĩ đại nhất thế kỷ này, em tin thầy làm được, nhưng đừng có áp lực, em sẽ đau lòng đó."

"Hừ! Mồm mép ba hoa!"

Tuy rằng khịt mũi coi thường với lời khen có cánh của Harry, nhưng Snape cũng che giấu không được kiêu ngạo của mình, khoé miệng cong cong mỉm cười, đương nhiên cũng không khách khí trừng thằng nhóc một cái, rút tay mình về.

"Đúng mà, trong lòng em thầy là người tuyệt nhất." Khen mãi thành quen, phải tạo tự tin cho lão dơi già, Harry - càng lúc mặt càng dày cứ tuôn ra mấy lời khen sến rện như nước chảy.

Chiều hôm đó, sau khi cải trang xong, hai người dùng Khoá Cảng gửi kèm đi đến Phòng đấu giá. Theo cảm nhận của Harry thì con hẻm này còn bẩn thỉu và cũ nát hơn lần trước đến, cánh cửa cũng bị sứt một miếng.

Hành trình hôm nay của họ chỉ vì tìm người thí nghiệm, coi sơ sơ dang sách vậy phẩm, xác định đồ mình cần rồi báo lại với quản lí. Sau khi gã quản lí rời đi, trong phòng chỉ còn lại hai người và kẻ tham gia thí nghiệm.

Gã đối diện cũng hoá trang như Snape, kín mít từ đầu tới đuôi, không biết đã bao nhiêu tuổi, giọng nói cũng khàn khàn cực kì khó nghe. Sau khi hai bên ngồi xuống, đối phương kể rõ vấn đề của mình, bởi vì phép thuật hỗn loạn dẫn tới bạo động thường xuyên, tuy rằng không biến thành Pháo xịt nhưng thực lực lại dần dần suy yếu, cho nên gã tình nguyện làm kẻ thí nghiệm cho thuốc của Snape.

Snape dò hỏi gã một ít tình huống cụ thể, cũng kiểm tra thân thể cho gã ta. Sau khi cảnh cáo tác dụng của Độc dược này và điều kiện của mình, đối phương đồng ý rụp rụp hết, Snape mới nói:

"Được, vậy tôi sẽ chữa trị cho anh."

"Kảm ơn." Gã ta đáp lại.

Snape quyết định bước đầu trị liệu sẽ diễn ra trong ba tháng, đầu tiên phải chữa hết vết thương cũ do phép thuật bạo động, sau đó nhìn tình huống khôi phục mà dùng Độc Dược Tăng Trưởng Hạch Tâm để giải quyết gốc rễ.

Snape cho đối phương một vật phẩm Luyện kim của Harry, chuyên dùng theo dõi phản ứng của thuốc với đối phương, để mỗi lần gã ta uống thuốc phải liên lạc với món đồ này để theo dõi tiến trình.

Sau khi cuộc thương lượng xong xuôi, gã phù thuỷ biến mất rất nhanh, Harry đủng đỉnh bò trong túi Snape ra, biến thành hình người rồi nói: "Là người nước Pháp."

Snape gật đầu, cho dù đối phương có đổi giọng đi nữa thì âm hưởng giọng Pháp cũng rất khó giấu.

"Tuyệt lắm, khởi đầu tốt đẹp đó." Harry duỗi người, cười hì hì treo trên mình Snape.

"Bộ trò tưởng mình còn là hươu à, nặng chết, cút qua bên kia!" Snape đẩy mặt Harry, cậu chỉ có thể tức tối ngồi kế bên.

"Thầy là đồ đầu gỗ! Không thương em! Em bị vứt bỏ..." mấy ngày nay làm nũng liền nhận được nhượng bộ của Snape, Harry ăn quen bén mùi bắt đầu to miệng gào lên, hoàn toàn bỏ qua ánh mắt nguy hiểm của người đàn ông bên kia.

"Hay nhỉ... não trò bị con sên ăn rồi đúng không? Trò nghĩ mình đang lăn lộn trong cái ổ sư tử của mình à? Đúng là không thể trông đợi gì việc một con quỷ khổng lồ sẽ biết suy nghĩ, hay nhận thức mình đang ở chỗ nào..."

Sau buổi đấu giá, Harry bị Snape thẩy về biệt thự bờ sông, lí do là cậu đã ở Đường Bàn Xoay quá lâu, quá phiền phức... Harry khóc không ra nước mắt lăn lộn trên giường. Xong đời! Quá đắc ý đâm ra bể kèo!

Một lúc sau, tự nhiên cửa phòng Harry bị gõ vang, cậu bật người dậy ra mở cửa thì thấy một ba đỡ đầu chó bự đang rối rắm đứng đó.

"Ba đỡ đầu, sao thế ạ?" Harry nghi hoặc nhìn chú, mở rộng cửa phòng: "Vào đi."

Ngồi xuống bộ bàn ghế gỗ sồi kê trong phòng, dường như Sirius đang ấp ủ cảm xúc của mình, Harry gọi Kreacher đem trà đến. Sau khi uống cạn một ly hồng trà bự, Sirius mới ấp úng.

"Con... con với Mũi... Snape..." có vẻ Sirius cảm thấy lời này khó mà mở miệng cho được, chú nghiến răng nhả ra từng chữ.

Harry mím môi: "Dạ... Con đang theo đuổi thầy, thầy ấy còn chưa đồng ý."

Vốn Harry không muốn che giấu người thân bạn bè của mình mối quan hệ giữa cậu và Snape, tuy rằng cậu rất căng thẳng với thái độ của chú Sirius, nhưng vẫn lựa chọn nói thẳng ra.

Sirius trợn mắt gào lên: "Cái gì! Anh ta không đồng ý hả! Mẹ kiếp! À chú nói sai... Harry à, nếu con thích con trai, ba đỡ đầu cũng không ngại, nhưng mà Snape anh ta... anh ta bằng tuổi ba con đó, vừa già vừa xấu không xứng với con!"

Nếu phải hình dung Sirius lúc này, thì đại khái là nghẹn nguyên một lô bom trong bụng, nhưng chú vẫn khống chế được chính mình, không dùng từ ngữ càng khó nghe để mắng Snape.

Harry nghiêm túc nói: "Con biết thầy ấy không đẹp, lớn tuổi, tính tình kém, nhưng con đâu để bụng cái này. Nhưng thầy rất giỏi, tụi con ở cạnh nhau rất vui vẻ, thầy ấy đáng giá."

Trong lòng Sirius kêu rên xong rồi... Nhìn con nuôi mình bây giờ có khác ba nó hồi xưa tẹo nào đâu! Truyền thống của Nhà Potter nức tiếng xưa nay, cả đời chỉ nhận một người, không thuốc nào chữa được.

Sirius do dự mãi không biết phải nói với con đỡ đầu của mình việc năm xưa Snape yêu thầm Lily, ngoại trừ Lily không biết, nhóm Đạo tặc đều rõ ràng cả. Hồi tuổi trẻ vô tri làm nhiều việc khó mà tha thứ được, Sirius lo là Snape ghi thù bốn người họ lên đầu Harry, cũng sợ Snape coi Harry như Lily. Vậy thì thằng bé...

Có lẽ do tâm tư của Sirius được viết hết lên mặt, Harry thở dài: "Hầy... Con biết ba đỡ đầu đang lo cái gì. Con biết chuyện năm xưa của thầy, đó là vết thương ghim mãi trong lòng thầy, con cũng hy vọng thầy có thể buông tay." Sau cái lần tỏ tình ở bờ Hồ Đen đó, mối quan hệ của bọn họ thay đổi, nhưng không ai nhắc lại nửa câu chuyện năm xưa, bởi vì làm tổn thương tình cảm của đối phương. Harry biết lão dơi già không hoàn toàn buông tay chuyện cũ, nhưng cậu nghĩ rất thoáng, chỉ cần đủ nỗ lực, cậu sẽ làm Snape không có hơi sức đâu mà chìm đắm vào nỗi đau và gánh nặng đó nữa.

Sirius ngập ngừng hỏi: "Con biết... Biết... anh ta... chuyện của má con hả?" Harry gật đầu làm Sirius hít hà một hơi.

"Được rồi chú Sirius à, đừng lo lắng, thầy ấy sẽ không làm mấy chuyện ba ke đó đâu." Harry khuyên nhủ.

Sirius nhíu chặt mi, càng nghĩ càng giận, không được! Con nuôi giỏi giang nhà mình bị Mũi thò lò bắt cóc, chưa kể anh ta còn không chịu Harry! Thằng bé tốt như vậy còn dám từ chối nó hả! Không được, mình phải cho anh ta một bài học! Mình phải cảnh cáo anh ta! Chưa kể! Chưa kể là chú phải nhìn chằm chằm Mũi thò lò, để anh ta không được xuống tay với Harry!

Sirius chìm sâu vào suy tư những vấn đề này, thơ thẩn rời khỏi phòng con đỡ đầu nhà mình, lang thang một hồi không biết sao lại đến ngay phòng Regulus.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play