Tác giả: Đan Thanh Thành Sam

Edit: BĐ

Kỳ nghỉ kết thúc, tụi học trò bắt đầu đi học lại, sáng ra Harry da mặt dày trộm được một cái hôn chào buổi sáng, vui sướng chạy đi học, cho dù là lớp Lịch Sử Ma Pháp buồn ngủ nhất cậu cũng tỉnh bơ ngồi viết viết vẽ vẽ. Xong tiết này là tới Độc Dược, cậu có thể gặp lão dơi già rồi, Harry sung sướng cười toe toét trong khi giáo sư Binns giảng tới đoạn tên trùm người khổng lồ Kalakukko gây ra một trận bão sình ở Phần Lan, làm Hermione ngồi kế bên cực kỳ nghi hoặc.

Trong lớp Độc dược, Snape né xa Harry hết mức có thể, đây là một con quỷ khổng lồ nguy hiểm, ai biết khi nào sẽ nổi điên! Lúc Harry đem nộp bài tập, Snape làm bộ cầm hụt tay và làm rớt cái bình đựng thuốc Tăng Lực xuống đất. Cái lọ vỡ tung và một mớ chất lỏng màu xanh ngọc thẫm lóng lánh đổ tung tóe trên đất, dính cả vào giày hai người.

Snape đắc ý dào dạt nhìn Harry, thật hiển nhiên, anh đã tìm ra cách trả thù cho sự quấy rầy mấy ngày qua.

"Chà." Snape nhẹ nhàng nói. "Thêm một con zerô nữa, Potter."

Harry nhướng mi, cười tủm tỉm nhìn anh, sau đó móc trong túi ra một bình Độc dược y hệt. Cậu vẫy tay và mớ chất lỏng dính dính dưới đất biến mất, đôi giày Snape lại sạch sẽ như cũ.

Harry nói nhỏ: "Đừng làm rớt nữa nha, giáo sư."

Mặt Snape đen thùi lùi, giựt cái bình lại chỗ mình, hằn học nhìn cậu.

Harry tiến sát lại một chút, dùng âm thanh chỉ hai người nghe được: "Lát nữa ăn cơm cùng em không?"

"Sảnh - đường." Snape nghiến răng nghiến lợi phun ra hai chữ, Harry rất là tiếc nuối nhún vai, cùng với nhóm bạn thân rời đi.

Buổi chiều cậu có buổi tư vấn chọn nghề, đúng giờ đã hẹn, Harry gõ cửa phòng cô McGonagall.

"Mời vào."

"Chào buổi chiều, thưa cô." Harry lễ phép cúi đầu.

"Ngồi xuống đi, trò Potter." giáo sư McGonagall nói ngắn gọn và lịch sự.

"Cô bắt đầu nhé, trò Potter, buổi gặp ngày hôm này là để thảo luận các ý tưởng về nghề nghiệp mà trò có thể có và để giúp trò quyết định nên theo học môn nào trong những năm học thứ sáu và thứ bẩy. Trò đã suy nghĩ về việc mình muốn làm gì sau khi tốt nghiệp trường Hogwarts chưa?"

Cô McGonagall vừa nói vừa rút mớ giấy tờ trên cái chồng giấy cao ngất trên bàn ra. Chúng phát ra một chuỗi âm thanh sột soạt khi bà lật hồ sơ liên tục.

"Chắc là con sẽ làm gì đó liên quan tới Luyện kim..." Harry lầm bầm, có vẻ chần chờ: "Thật ra con cũng chưa xác định lắm..."

"Cô còn tưởng trò sẽ làm Thần Sáng hoặc là tham gia thi đấu Quidditch đấy." Mặt cô McGonnagal có vẻ kinh ngạc, rồi bà khẽ mỉm cười.

"Thật ra con đều từng suy xét hết rồi." Harry bất đắc dĩ cười cười "Cảm giác cái nào con cũng thích, cho nên khó có thể quyết định"

"Như vậy à..." McGonnagal cúi đầu nhìn đống tờ rơi trên tay: "Thành tích của trò cũng ổn định, phạm vi lựa chọn cũng rộng, dưới điều kiện không quá áp lực, cô đề nghị trò học nhiều thêm mấy môn nữa."

Nói rồi, cô McGonnagal đưa xấp tờ rơi cho cậu, Trở thành Thần Sáng, Đội quân Quidditch Anh Quốc, Hội Đồng Nghiên cứu Luyện Kim đương đại, nhóm Nhà Giả Kim thế kỷ XX...

Bà nói: "Thần Sáng yêu cầu ít nhất là 5 chứng chỉ Thường đẳng, và không có môn nào thấp hơn điểm Giỏi. Ngoài ra, trò cần phải vượt qua một loạt các bài kiểm tra rất nghiêm ngặt về tính cách và năng khiếu tại Văn phòng Thần Sáng. Họ chỉ lấy những người giỏi nhứt, trong thực tế, cô nghĩ là trong ba năm gần đây, không có ai được chọn cả." Vừa nói, bà vừa chỉ vào các mục yêu cầu cho Harry xem.

Rồi bà rút một tờ giấy có chữ đỏ: "Nếu chọn làm cầu thủ Quidditch thì không có yêu cầu cụ thể về điểm số, họ sẽ khảo sát khả năng bay và chơi bóng của trò, cô nghĩ trò cũng biết rõ và cũng có đủ năng lực." Giờ đến lượt tờ màu lam: "Còn nếu chọn Nghiên cứu chuyên sâu, trò có thể tự làm độc lập, cũng có thể gia nhập đoàn đội, cô khuyên trò nên gửi thư cho các Đại Sư trong lãnh vực này, và gửi luận văn lên những tạp san Học thuật, ví dụ như tờ "Luyện Kim ngày nay". Trong giới học thuật tương đối nghiêm cẩn, trò sẽ cần một đạo sư chỉ dẫn giỏi giang, về sau sẽ có trợ giúp lớn."

"Vâng ạ, con đã rõ rồi, cảm ơn giáo sư" Harry lễ phép nói lời cảm ơn, cô McGonnagal gật đầu, tuy rằng Nhà Sư tử thường sản xuất ra một đám nhóc nghịch như quỷ sứ, nhưng may mắn đệ tử ruột của bà lại vô cùng xuất sắc, đỡ đau đầu biết bao nhiêu.

Trước khi Harry rời đi, bà lại đưa ra lời khuyên với giọng điệu nhẹ nhàng: "Không cần áp lực quá nhé, trò Potter; kỳ thi Thường Đẳng không quá khó với trò đâu, nếu có thể vượt qua với thành tích toàn ưu, thì sau này bất kể trò chọn ngành nào cũng là nước cờ đầu tốt nhất."

Sau khi kết thúc buổi hướng nghiệp, Harry nhẹ nhàng trở về đi học. Thời gian còn lại trước kỳ thi hết sức thảnh thơi mà qua: trận Quidditch có kết quả xuất sắc còn không bằng trộm được một cái hôn chỗ lão dơi già. Harry phơi phới trên mây, trông chẳng giống học trò cuối năm năm cần tham gia kỳ thi Thường đẳng chút nào. Dẫu có cắp sách cắp vở như bao đứa khác thì cậu vẫn nhẹ nhàng phong độ hết sức.

Đối với sự thành thơi của Harry, Ron tỏ vẻ nó đã không còn gì để nói nữa, thằng bé đau khổ ôm đống bài tập cao như núi ngồi ở phòng Sinh hoạt chung, để Hermione giám sát nó làm cho xong.

Những buổi huấn luyện chiến đấu của Đoàn quân DA phải tạm ngưng, đổi lại, Harry biến Phòng Yêu Cầu thành một căn phòng rất hợp để học tập, với những bộ bàn ghế gỗ nâu và hàng tá sách vở như một cái thư viện nhỏ. Dưới sự phân công của cậu, nhóm có thành tích cao, hoặc lớp cao sẽ dạy bù cho những đứa kém hoặc năm dưới. Tuy chim công trắng con rất chi là không vui khi bị bắt dạy kèm Độc dược, nhưng nó vẫn đeo cái mặt chì chiết đó tận tâm dạy theo yêu cầu của Harry, kết quả là người ta cũng có quý nó hơn, mối quan hệ ngay đỡ giữa Draco với những đứa còn lại cũng được cải thiện.

Hai tuần của kỳ thi Phép thuật Thường đẳng và Tận sức đã đến trong sự căng thẳng tận cùng của học trò năm năm và năm bẩy. Giờ đây chẳng cần kẹo trốn học của đôi song sinh Weasley tụi nó cũng có thể phát rồ, nóng ruột và mắc ói mọi lúc mọi nơi. Vào cái ngày diễn ra kỳ thi đó, những đứa Gryffindor tiêu biểu đang nỗ lực những phút cuối cùng: như Hermione đang đọc thuộc lòng Những Thành Tựu trong Bùa Chú nhanh tới nỗi hai con mắt có vẻ nhoè đi; và một số đứa tuyệt vọng, như Neville đang làm rớt dao nĩa liên hồi và đập đầu vào lọ mứt cam.

Đến khi bữa sáng qua đi, những học sinh năm thứ năm và năm thứ bảy tập trung xung quanh Đại Sảnh Đường trong khi những học sinh khác thì rời khỏi đó đến các lớp học; sau đó, lúc chín rưỡi, chúng được gọi trở lại từ lớp này đến lớp khác để vào trong Đại Sảnh Đường làm bài thi. Những chiếc bàn của bốn nhà đã được bỏ đi và thay vào đó là rất nhiều bàn, tất cả đều hướng về bàn giáo viên ở cuối sảnh.

Cuộc thi Bùa chú đầu tiên, Harry nhẹ nhàng ghi đáp án cho tất cả các câu hỏi, thậm chí cậu còn nộp bài sớm. Khi Harry đã đi dạo một vòng và quay lại, Hermione vẫn còn đang tra tấn Ron bằng cách dò bài.

Ron cứng rắn nói: "Hermione này, chúng ta làm ơn đừng nói về bài thi nữa được không? Mình chỉ cần làm nó một lần thôi, nó đã đủ tệ rồi..."

Học sinh năm thứ năm ăn trưa cùng với những người còn lại trong trường (bốn chiếc bàn đã xuất hiện trở lại cho bữa trưa), sau đó chúng tập trung lại trong một căn phòng nhỏ bên cạnh Đại Sảnh Đường, nơi chúng chờ đến lượt gọi vào để thi thực hành. Mỗi khi một nhóm nhỏ học sinh được gọi vào theo bảng chữ cái, những người còn lại thì thầm những câu thần chú và thực hành cách giơ đũa thần, thỉnh thoảng lại chọc vào lưng hoặc mắt của nhau do lỗi.

Lúc Harry tiến vào phòng, Draco chỉ mới làm bài thi của nó được một nửa. Nó liếc thấy cậu và có vẻ hơi mất tập trung, tay nó run run. Harry đáp trả bằng một nụ cười hiền lành như thường lệ, thằng nhóc bạch kim quay phắt lại, cái cốc uống rượu của nó bay vững vàng hơn và chầm chậm xoay vòng tròn.

"Potter, phải không?" Giáo sư Tofty nói, kiểm tra lại ghi chú của ông và nhìn Harry qua cái kính kẹp mũi khi ông hỏi. "Trò Potter lừng danh đây hả?"

"Xin chào, giáo sư." Harry cười tủm tỉm gật đầu. Giáo sư Tofty mỉm cười đáp lại cậu một cách khích lệ.

"Tuyệt lắm." Ông giáo sư đáp lại bằng một giọng già cả run run, "Không cần lo lắng quá... Bây giờ, ta nhờ trò lấy cái chén đựng trứng này, rồi khiến nó làm bài trò nhào lộn giúp ta..."

Môn thực hành Harry luôn làm tốt hơn lý thuyết nhiều. Cái cốc quay lẹ tới nỗi nhìn nó không khác gì cánh quạt của dân Muggle, giáo sư Tofty đẩy cái kiếng suýt tuột xuống sống mũi của mình, run rẩy hô: "Tuyệt vời, xuất sắc..."

Thứ ba là môn Biến, trước ánh mắt kỳ vọng của cô McGonagall, Harry thuận lợi biến con chuột thành màu da cam, thậm chí còn có thể cho nó thành bảy màu nếu cô McGonagall không phì cười và kêu cậu dừng lại.

Bọn trẻ có bài thi Thảo Dược vào thứ Tư: loại trừ một vết cắn nhỏ của một cây Phong Lữ Có Răng Nanh, Harry vẫn thuận lợi thông qua.

Thứ năm, môn Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám, trước mặt mụ Umbridge rõ là vừa phát bệnh Parkinson khi thấy Harry, hoàn thành xuất sắc tất cả Phép Giải Nguyền. Rồi dưới yêu cầu của giáo sư Tofty, biến ra Thần Hộ Mệnh hươu bạc của mình, làm chấn động toàn trường và lãnh thêm một điểm cộng.

Thứ sáu, tham gia môn Cổ Ngữ, sau khi dịch xong một bài luận về cách sử dụng bột răng rồng, Harry nhẹ nhàng rời khỏi trường thi.

Sau hai ngày nghỉ ngơi cuối tuần (Ron đã được Harry kèm môn Độc dược suốt từ sáng tới tối), thứ hai, tụi nó bước vào bài thi pha chế thuốc phù thủy. Snape không xuất hiện để hù dọa tụi động vật nhỏ làm Harry có chút tiếc nuối, cậu bình thản nấu xong món linh dược cần thiết, thiếu mất lão dơi già trong những trường hợp liên quan tới Độc dược thật là không quen.

Thứ ba, tụi nó phải thi môn Chăm sóc Sinh vật huyền bí, đề bài không khó lắm nên phần lớn tụi trẻ đều vượt qua.

Thứ tư thi Thiên Văn học vào buổi tối, Harry đã điền được hết cái bản đồ sao chỉ trong có một giờ, và rời khỏi ngọn tháp rất sớm.

Và môn cuối cùng, cũng là môn mệt mỏi buồn ngủ nhất, Lịch Sử Pháp Thuật. Harry đã cảm thấy không ổn suốt quá trình đó, đầu cậu nặng nề một cách kinh khiếp. Nó sắp đến rồi, Harry biết thừa khi cậu đáp thật ngắn gọn tất cả các câu hỏi, cố giữ mình tỉnh táo bằng cách vận dụng thuật Phong Tỏa. Đến khi câu hỏi cuối cùng được viết xong, đầu cậu nhói đâu và cái thẹo nóng rát lên như miếng sắt nung. Tầm mắt Harry mờ đi, rồi cậu thấy mình đang chạy trên hành lang tối và mát mẻ của Sở Bảo Mật, chú Sirius và trận cười man rợ của Voldermort... và cậu ngã xuống khỏi bàn, ngất xỉu trong khi cả gian Đại Sảnh xôn xao quanh cậu.

"Không, giáo sư Tofty à, con không cần đến bệnh xá, con chỉ mới ngủ thiếp đi thôi." Harry đẩy bàn tay đỡ cậu của ông giáo sư già ra, và nói một cách cương quyết.

"Áp lực của thi cử ấy mà!" Ông giáo sư già nói một cách thông cảm, vỗ nhè nhẹ lên vai Harry. "Xảy ra hoài. Chàng trai trẻ à, chuyện đó xảy ra hoài! Bây giờ hãy uống một cốc nước lạnh và có lẽ con sẽ sẵn sàng để quay vào Đại sảnh đường há? Giờ thi sắp hết rồi nhưng con vẫn có thể hoàn chỉnh câu cuối cho thật tốt."

"Dạ." Harry nói vu vơ "Cảm ơn sự tốt bụng của thầy, nhưng con nghĩ mình không cần đâu, con đã làm xong tất cả rồi."

"Rất tốt, rất tốt! Ta sẽ thu bài của con và ta cho là con nên đi nghỉ."

"Con sẽ làm như vậy" Harry gật đầu "Cảm ơn giáo sư rất nhiều."

Cậu rời khỏi trường thi, không hề đi loạn xạ; cậu đã thương lượng xong với cụ Dumbledore, lúc này chắc cụ đã bị kẻ khác ác ý dẫn đi. Harry vuốt cái trán còn hơi đau đớn của mình, đi bộ về hầm.

Không thấy bóng dáng lão dơi già đâu, Harry lục tìm một bình thuốc Tăng lực uống vô, cũng gửi tin cho cụ Dumbledore. Không bao lâu sau, Snape cầm theo cái hộp quay lại, thấy Harry vẫn còn ngồi nguyên trong hầm, anh nhẹ nhàng thở ra.

Snape liếc cái chai không trên bàn: "Tự bảo vệ tốt trò đi, bằng không ta sẽ cho trò uống tiếp Độc dược có mùi nước bí đỏ thúi." Tuy rằng bọn họ đã thương lượng xong rồi, cũng biết năng lực mạnh mẽ của Harry, nhưng anh vẫn thấy cồn cào trong bụng khi nghĩ tới chuyện thằng bé sắp làm.

Harry đứng dậy: "Thầy cũng phải thế." Sau khi cậu đi, lão dơi già phải báo cáo hướng đi của cậu cho Voldermort, cậu cũng lo lắng cho an toàn của thầy.

Cậu thiếu niên bước lên, nhẹ nhàng ôm lấy thân thể gầy gầy của người đàn ông. Snape không đẩy Harry ra, lẳng lặng tận hưởng chút yên lặng này.

"Chúc may mắn cho chúng ta, Severus." Harry khẽ hôn sườn mặt anh, dịu dàng nói: "Hẹn gặp lại."

Môi Snape mấp mái, anh nhìn đôi mắt xanh lấp lánh của thằng bé, bật thốt: "Hẹn gặp lại."

***

Harry đứng ở cửa bệnh xá, chờ nhóm động vật nhỏ đuổi đến. Vì Harry bị ngất xỉu, nên tụi trẻ vừa thi xong đã tức tốc chạy đến ngay, có Ron, Hermione, và cả Draco – thật đáng kinh ngạc.

Trước khi ba đứa nó kịp nói gì, Harry đã bảo: "Chú Sirius đã bị Voldermort bắt, cụ Dumbledore không có ở đây, chúng ta phải đi cứu chú ấy."

"Cái gì?"

"Làm sao mà bồ biết —?"

"Mình nhìn thấy. Vừa xong. Khi mình ngủ gật trong lúc thi."

"Nhưng mà... ở đâu?" Ron láo ngáo hỏi.

Harry thở hổn hển: "Đó là một căn phòng trong Sở Cơ mật đầy những cái giá với những quả cầu thủy tinh nhỏ và họ đang ở cuối dãy chín mươi bảy... hắn đang cố gắng dùng chú Sirius để lấy cái gì đó mà hắn muốn ở đó...hắn tra tấn chú ấy... hắn nói rằng cuối cùng hắn sẽ giết chú ấy."

Hermione nôn nóng nói: "Làm sao mà bồ biết được, nhỡ đâu nó chỉ là một giấc mơ thì sao?"

"Không, lần tập kích lúc trước ở Bộ Pháp Thuật, mình cũng nhìn thấy, mình đã nói với cụ Dumbledore để cụ đi cứu người." _Thật ra đó là một cái bẫy để bắt con Nagini, nhưng nhóm động vật nhỏ không biết.

Lúc này, hai cái đầu lú ra, là cặp song sinh Weasley. Hai đứa trầm trồ: "Có lẽ em có huyết thống Tiên tri đấy Harry."

"Đừng có phá!" Hermione nạt, cô bé quay sang Harry: "Harry, hãy suy nghĩ điều này, bây giờ là năm giờ chiều... Bộ pháp thuật có đầy người đang làm việc... làm sao Voldemort và chú Sirius có thể vào đó mà không bị phát hiện? Cậu nghĩ rằng họ có thể vào một toà nhà đầy những Thần Sáng mà vẫn trót lọt hả?"

"Nhưng mình đã liên lạc về nhà rồi, chú không có ở đó, Mione, bồ biết mà, chú ấy không bao giờ đi đâu cả." Harry đáp nhanh, cô bé Hermione chìm sâu vào tự hỏi.

"Mình cũng không tìm thấy giáo sư Mcgonnagal; cụ Dumbledore cũng đi vắng rồi; Sev, à, thầy Snape cũng thế.... Hermione, nếu mình không đi, có thể Sirius sẽ chết."

Cô bé vẫn sợ hãi: "Liệu rằng, có phải... Có thể Voldermort cố tình lừa cậu không, Harry, như hồi năm nhất đó... Bình tĩnh, bình tĩnh một chút đi."

Ron chen vô: "Nhưng lão Quirell thật sự muốn chôm Hòn đá Phù Thủy mà..."

Hermione tức tối: "Bồ câm miệng!" Ron cẩn thận rụt đầu lại.

Harry kiên quyết nói: "Dù sao mình cũng phải đi, nếu chú Sirius bị bắt thật, chỉ có mình mới cứu được chú ấy."

Đôi song sinh cũng nắm chặt tay: "Tụi này cũng đồng ý với Harry, lỡ chú Sirius có chuyện gì thật, bọn này không thể thấy chết không cứu."

"Thôi được, thôi được, vậy bây giờ tụi mình sẽ cần mấy cái chổi đấy." Cuối cùng Hermione cũng gật đầu, cô bé dòm xung quanh để đếm nhân số. Rồi cô bé phát hiện ra thêm Ginny và Luna, hai đứa đang núp sau cánh cửa phòng y tế, tụi nó nhảy ra: "Tụi em cũng đi!"

Ron cáu kỉnh: "Không, Ginny, em sẽ ở lại."

Ginny nói: "Không, tụi em nghe hết rồi, em với Luna, anh Neville sẽ đi nữa. Bọn anh sẽ cần vài đứa bọc hậu, em có thể làm được."

Luna ngân nga: "Một chuyến phiêu lưu mạo hiểm, em biết bùa Choáng."

Harry cắt ngang cuộc tranh cãi: "Được rồi, đội quân DA sẽ đi." Trong khi đó Ron vẫn còn cãi nhau ồn ào với Ginny.

Thằng bé tóc bạch kim đứng lẻ loi một bên, từ nãy giờ nó vẫn không nói gì. Harry kêu nó: "Draco này."

Lúc này Malfoy mới nghiến răng nói: "Tao, tao cảm thấy có vấn đề, mày đừng nên mạo hiểm như vậy." Nó là một con rắn Slytherin, lẫn trong đàn sư tử xung động này, Draco cảm thấy mình là đứa duy nhất còn tỉnh táo; mọi chuyện xảy ra quá trùng hợp, chắc chắn là có vấn đề trong đó... Slytherin không đời nào mạo hiểm như thế.

Harry nhìn vào mắt nó: "Tao biết chứ, nhưng đó là ba đỡ đầu của tao, cho dù chỉ là một khả năng nhỏ xíu tao cũng phải thử. Mày có hiểu được không?"

Draco thận trọng gật đầu, nếu ba má nó bị bắt, nó cũng không thể khoanh tay ngồi không được. Nó xắn tay áo: "Được, vậy tao đi với mày."

Harry vội vàng ngăn nó: "Đừng, mày không thể đi, mày phải ở đây giúp tao, tìm Viện trưởng nhà mày, kể lại cho thầy, nhờ thầy tìm cụ Dumbledore giúp tao. Được không?"

Con rắn nhỏ nhìn cậu thật sâu và thận trọng gật đầu; vẻ mặt nó nhợt nhạt giống như đang sợ hãi, rồi thằng bé quay đầu chạy biến vào hành lang.

Harry khuyên Draco đi xong thì nhóm anh em Weasley đã quay trở về với một đống chổi bay và Neville, thằng bé đang khênh cây Tia Chớp của Harry; đội DA bu lấy cậu và nhìn Harry như chờ lệnh trong khi cặp song sinh phát chổi cho từng đứa.

Lại nói về thằng bé bạch kim, nó chạy hết tốc lực đến hầm, xô phải vài đứa học trò cũng không để ý. Draco đập cửa hầm ầm ầm: "Thưa thầy, thưa thầy!"

"Có chuyện gì?"

Cửa bật mở ngay lập tức, giống như Snape đã chờ sẵn đằng sau cửa, nhưng Draco đang vội nên nó không để ý.

"Potter, tụi Potter có chuyện rồi." Draco hổn hển nói. Snape hất đầu để nó bước vô trong, cửa hầm đóng sập lại, thằng bé cố gắng thuật lại hết câu chuyện ra cho anh nghe một cách ngắn gọn.

Cuối cùng, nó bảo: "Tụi nó đi hết rồi. Con thì tới báo tin cho thầy."

Vẻ mặt Snape rắn đanh: "Ta đã biết, giờ thì trò ở đây đợi đi." Rồi anh vẫy gậy phép mở ra phòng ngự ở hầm, một người đàn bà tóc rắn hiện ra chiếm cứ hết mặt tường. Khuôn mặt bằng đồng cười duyên với Draco làm nó sởn tóc gáy, bà ta phát ra tiếng xì xì như tiếng rắn.

Sự bình thản của Snape làm thằng nhóc chợt thấy có gì không ổn, nó cẩn thận di chuyển về hướng cửa, mắt nhìn chằm chằm Snape: "Giáo sư, thầy tính đi đâu vậy?"

Snape lạnh lùng đáp: "Tất nhiên là đi báo lại với Chúa Tể Hắc Ám."

"Cái... cái gì..." Mặt Draco hoảng hốt, nó còn tưởng... Cây đũa trượt khỏi ống tay áo của Draco, nó giơ đũa lên, hết sức căng thẳng và hoang mang.

Đôi mắt đen của Snape nhạt nhẽo lướt qua người thằng nhóc: "Ta nghĩ trò phải biết rõ chứ."

Draco nói với một vẻ khó mà tin nổi: "Con ở đây vì con biết thầy, thầy... Harry để cho tôi tới tìm ông, cậu ấy tin tưởng ông... Tôi cho rằng ông biết Harry thích ông, ông đã phản bội lại cậu ấy..."

"Phản bội, ồ, phản bội,..." Snape nhắc đi nhắc lại hai chữ này, một vẻ gì đó hả hê và mỉa mai hiện ra trên gương mặt gầy ốm: "Ta tưởng trò phải khôn hơn thế chứ, trò Malfoy."

Draco siết chặt cây đũa phép trong tay, nó gào lên: "Đồ phản bội! Ông đã phản bội cậu ấy!" Nụ cười tán thưởng hiện lên trên mặt Snape, anh nhẹ nhàng nói: "Trò thật là ngu xuẩn."

Draco đã làm một điều cực kỳ can đảm, nó tấn công Viện trưởng Nhà chính nó bằng bùa Hóa đá, tuy rằng đã bị người đàn ông ngăn lại dễ dàng. Snape nhếch mép: "Expelliarmus!" Và cây đũa của Draco dễ dàng văng mất. Anh nhìn thằng nhóc bằng đôi mắt đen lạnh lùng, tăm tối, trong khi di chuyển chậm rãi trong phòng.

"Nhiệm vụ của Chúa Tể Hắc Ám là do ba trò phụ trách, nếu ta đến chậm... Trò Malfoy, trò muốn ba trò mất mạng à?"

Draco sững người: "Ba tôi..."

Trong nháy mắt nó mất tập trung, Snape đã bước qua lò sưởi trong tường, chỉ trong nháy mắt đã biến mất, ngọn lửa xanh cũng tắt lụi ngay tức khắc. Cho dù sau đó Draco có dùng cái gì đốt lửa, hay đập cửa hầm thế nào nó cũng không thoát ra được. Cây đũa phép của nó cũng biến đâu mất nên thằng bé không thể thực hiện bất kỳ câu thần chú nào.

Nó suy sút ngồi dựa vào cửa, khóc thút thít: "Harry, Harry... mày đừng bị làm sao, tao xin lỗi..."

***

Khi cả tám đứa chen nhau để chui vô cái bốt điện thoại, sau khi Hermione quay số, tụi nó nghe được một giọng nữ lạnh lùng:

"Chào mừng quý khách đến Bộ Pháp Thuật. Xin quý khách vui lòng cho biết quý danh và công tác."

"Harry Potter, Ron Weasley, Hermione Granger," Harry nói nhanh, "George Weasley, Fred Weasley, Ginny Weasley, Neville Longbottom, Luna Lovegood... Chúng tôi ở đây để cứu một người, trong trường hợp Bộ Phép Thuật của bà chưa làm điều đó trước rồi!"

"Cám ơn," giọng người phụ nữ vang lên điềm tĩnh. "Khách viếng thăm, vui lòng nhận lấy huy hiệu và gắn chúng ở phía trước áo choàng của mình."

Một tá huy hiệu trượt ra khỏi đường trượt bằng kim loại. Hermione cầm chúng và truyền qua đầu Ginny để đến với đám con trai đằng sau; Harry liếc nhìn cái trên cùng:

𝙃𝘼𝙍𝙍𝙔 𝙋𝙊𝙏𝙏𝙀𝙍

𝚂𝚄̛́ 𝙼𝙴̣̂𝙽𝙷 𝙶𝙸𝙰̉𝙸 𝙲𝚄̛́𝚄

"Thưa quý khách đến Bộ Phép Thuật, yêu cầu quý khách chấp thuận cho khám xét và giao nộp đũa phép để đăng kí tại bàn an ninh đặt ở cuối hành lang Vành Đai."

Sàn của bốt điện thoại rùng mình và phần vỉa hè vươn lên vượt qua cả tấm kính cửa sổ; bóng đen bao trùm phía trên đầu tụi nó và cùng với tiếng nghiến rít kèn kẹt, cả bọn lún sâu xuống Bộ Pháp Thuật.

Một tia sáng vàng nhạt từ khe nứt chạm tới chân tụi nhỏ và mở rộng ra, vươn tới bao trùm thân thể bọn nó. Hành lang Vành Đai hoàn toàn không có một ai. Ánh sáng mờ mịt hơn so với lúc ban ngày, không có một đốm lửa nào dưới kệ lò sưởi được gắn vào tường, nhưng cùng lúc khi cái thang máy êm ái trượt vào một trạm nghỉ thì tụi trẻ nhìn thấy những biểu tượng bằng vàng vẫn đang uốn lượn ngoằn ngoèo trên trần nhà màu xanh thẫm.

"Bộ Pháp Thuật chúc bạn một buổi tối tốt lành," giọng người phụ nữ nói.

Cánh cửa của buồng điện thoại đột nhiên bật tung làm Neville ngã văng ra, may mà Luna chụp kịp. Âm thanh duy nhất trong hành lang Vành Đai là tiếng nước tuôn chảy đều từ cái vòi phun bằng vàng, nơi mà nước phun thành tia từ những cái đũa thần của cả phù thuỷ thiện và ác, từ đầu nhọn mũi tên của con Nhân mã, từ chóp mũ của đám yêu tinh và những cái tai của lũ gia tinh thì tiếp tục phun nước vào bể nước bao quanh.

"Đi nào." Harry nói nhỏ và cả tám người bọn nó chạy vụt xuống sảnh chính, Harry dẫn đầu, vượt qua vòi phun nước và tiến tới cái bàn vị trí nơi vị phù thuỷ gác cửa từng ngồi, và bây giờ đang bị bỏ trống.

Harry dắt tụi trẻ vào thang máy, đợi cánh cửa đóng lại, cậu ếm một tá bùa cách âm ra xung quanh; dáng vẻ nghiêm nghị của cậu làm lũ trẻ tự giác ưỡn thẳng lưng. Harry nhìn quanh một cái và bắt đầu nói.

"Một lát nữa cái chúng mình đối mặt không đơn giản như chỉ đạo một chọi một đã được học nữa, mà là những kẻ ác thật sự, mọi người cần phải cẩn thận, không được nương tay với kẻ địch. Chúng ta phải kéo dài tới khi Hiệu trưởng tới." Cậu bình tĩnh chỉ ra chiến thuật: "Tụi mình sẽ chia làm hai người một tổ, đề phòng đối phương công kích sau lưng, một người tấn công một người phòng ngự, nhất định không được để lạc nhau."

Hermione nghi hoặc hỏi: "Bồ có liên lạc với cụ Dumbledore hả, Harry?"

Harry cười: "Mình phái thần Hộ Mệnh, cụ đã nhận được rồi."

Cậu thấy rõ là lũ trẻ thở phào nhẹ nhõm khi nhận được tin đó, người duy nhất Chúa Tể Hắc Ám phải sợ, cụ Hiệu trưởng mạnh mẽ, quyền năng sẽ tới trong ít phút nữa, và đảm bảo là không có đứa nào tiêu đời nhà ma trong buổi đột kích hôm nay.

"Chúng ta sẽ chia thế này: Hermione và Ron, Luna cùng tôi, Ginny và Neville, và cặp huynh đệ ăn ý (George và Fred đập tay nhau). Huy hiệu tôi đưa các bạn chỉ chống đỡ được một lần công kích, đánh không lại thì các bạn phải chạy ngay, rõ chưa?"

"Rõ!"

Khi tụi trẻ vừa kết thúc cuộc trò chuyện thì thang máy cũng dừng lại, giọng phụ nữ điềm tĩnh lại vang vọng "Sở Bảo Mật", và tấm lưới sắt trượt mở. Cả bọn bước vào một hành lang. Không có cái gì đang chuyển động ở đó, ngoài những ngọn đuốc gần nhất, sáng lập loè khi luồng gió từ thang máy tạt tới.

"Đi thôi," Harry nói, và dẫn đường tiến xuống hành lang, Luna ở ngay đằng sau, nhìn chăm chú xung quanh, miệng hé mở.

Cánh cửa màu đen mở ra, tụi trẻ bước vào bên trong, rồi chúng nhận ra mình đang đứng trong một căn phòng rộng, và tròn. Mọi thứ ở đây đều màu đen kể cả trần và sàn nhà; những cái cửa màu đen không có tay nắm giống hệt nhau, không rõ ràng được gắn vào từng khoảng cách xung quanh bức tường đen, ở giữa là những cây nến với ngọn lửa màu xanh biển; ánh sáng mờ mờ lung linh của chúng được phản chiếu trên nền lát đá cẩm thạch trông như là có một dòng nước bí mật đang ở ngay dưới chân.

Neville đã lỡ tay đóng cửa lại khi nó vào sau cùng. Một tiếng ầm ầm khủng khiếp vang lên và những cây nến bắt đầu di chuyển về một phía. Bức tường tròn đang quay. Mắt tụi trẻ choáng váng hết vì những dải sọc xanh nê on dài sọc được cái đèn ma quái tạo ra, cũng bất thình lình như lúc bắt đầu, tiếng ầm ầm dừng lại và mọi thứ lại đứng yên như cũ.

"Cái đó để làm gì vậy?" Ron thì thầm đầy hoảng sợ.

"Em nghĩ đó là để chúng ta không thể biết được chúng ta đã đi vào qua cánh cửa nào," Ginny nói bằng một giọng cố nén lại.

Neville thút thít một tiếng nhỏ: "Xin lỗi –"

Harry an ủi: "Không sao, Neville, tôi biết chúng ta cần tới cánh cửa nào." Cậu bước tới vào kéo tay nắm một cách dứt khoát.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play