Tác giả: Đan Thanh Thành Sam

Edit: bach_bach_duong

Đêm ấy, sau khi chìm vào giấc ngủ say, chợt một khung cảnh hiện lên trước mắt Harry, đó là một đường hầm không có ánh sáng, cậu đang di chuyển... uyển chuyển và mềm dão, đang lướt giữa những thanh kim loại sáng loại, băng qua những tảng đá lạnh ngắt, tối tăm... cậu đang nằm trên nền, trượt bằng bụng... Ồ, không đúng - tiềm thức Harry chống cự lại, không đúng, không đúng... nhưng rất nhanh tầm mắt của cậu đã bị thu hút bởi một người đàn ông đang ngồi trên nền đất, cằm ông gục xuống ngực, dáng người của ông lập loè trong bóng tối...

Harry thè lưỡi ra... cậu có cảm thấy được hương của người đàn ông này trong không khí...ông ta vẫn còn sống nhưng đang ngủ lơ mơ... ngồi trước cánh cửa ở cuối hành lang...

Harry muốn cắn người đàn ông, ông ta có vẻ thơm ngát, mùi vị của sự yếu đuối... không, cậu không muốn cắn ông ta, cậu không được ăn ông ta.

Trong lúc Harry đang do dự, đột nhiên có tiếng bước chân chạy đến, từ trong bóng tối, vài phù thủy xuất hiện, tay cầm đũa phép chĩa vào cậu... Harry bị dồn vô góc, nhóm phù thủy nhìn cậu với vẻ cẩn thận và cảnh giác, họ bắt đầu công kích cậu. Không còn cách nào khác, Harry bèn tấn công lại.

Nhóm phù thủy kéo tới ngày một đông, bùa phép bay rợp trời, vì quá to lớn mà Harry không tránh né được hết, chúng cắt qua da cậu, máu trào tung tóe, Harry phát ra một tiếng rít khủng khiếp rồi nhào bổ đến, cắn phập vào người trước mặt. Rồi cái gì đó rất đau nện vào đầu cậu, Harry không biết gì nữa...

"Potter!"

Harry mở bừng mắt. Khắp cơ thể cậu đều được đầy mồ hôi lạnh; tấm trải giường của cậu cuộn quanh nó như một cái áo bó; cậu há hốc mồm thở hổn hển. Tầm mắt Harry tụ lại trên người Snape đang ngồi cạnh giường cậu, hàng mày anh nhăn tít lại, một tay vẫn còn đặt trên trán cậu. Cái thẹo của Harry bỏng cháy như có người ấn một cái dùi sắt nung lên đó.

Cậu thở hắt ra: "Nói cho cụ Dumbledore, Nagini cắn bị thương người đã bị bắt ở Bộ Phép Thuật."

Không nói thêm lời vô nghĩa, Snape lập tức quay người đi tìm cụ Dumbledore.

Harry nhắm mắt lại, trong không khí quanh quẩn tiếng thở dốc của cậu, không biết đã qua bao lâu, mi mắt Harry nặng trĩu nhưng cậu không thật sự ngủ được, thì có tiếng ai đó đánh động cậu. Đó là Snape, anh đang gọi tên cậu bằng một âm thanh rất nhẹ, như phớt qua trái tim: "Potter."

Harry mở mắt và gọi tên anh: "Severus."

Bàn tay lạnh lẽo của anh chạm vào vai cậu, Snape nói, vẫn là giọng khẽ khàng đó: "Dậy uống thuốc."

Nương theo lực đỡ của anh, Harry ngồi dậy, Snape đưa đến trước mặt cậu một lọ Độc dược màu vàng, đút thẳng vào miệng cậu.

Tuy chỉ là ảo giác của con Nagini, nhưng Harry vẫn cảm thấy máu tanh đầy miệng mình, lọ Độc dược của Snape đã rửa sạch đi phần nào, nhưng mùi tanh đó vẫn ám ảnh Harry.

Tuy đã chuẩn bị tâm lí, nhưng bị thú tính hoang dã của con rắn kia ảnh hưởng, Harry vẫn không dễ chịu chút nào. Harry nhắm hai mắt, vết thẹo trên trán nhức nhối, đau tối tăm mặt mũi. Cậu vận dụng Bế Quan Bí Thuật để ngăn Voldermort thăm dò, cơn đau dần lắng xuống bớt.

Một hồi lâu sau, Harry mở mắt, gạt mồ hôi trên trán xuống, quay sang nhìn người đàn ông vẫn im lặng nãy giờ, nói: "Cảm ơn thầy."

Lúc này Snape mới nhúc nhích, anh vạch tóc mai ướt đẫm để quan sát cái thẹo tia chớp trên trán thằng bé, mím môi nói: "Cần Miên Dược không?"

Harry cụp mắt nói: "Em phải chờ tin của cụ Dumbledore nữa."

Snape nói: "Ta nghĩ cụ ta cũng không nóng lòng nhất thời điều này, ngủ." Harry có chút kinh ngạc ngẩng đầu nhìn anh, cuối cùng cậu bại lui trước vẻ mặt nghiêm túc của thầy. Harry chui vào chăn, chỉ để lộ đúng mái tóc bù xù, có lẽ vì Snape ở đây, cậu mê man đi rất nhanh.

Sau khi Harry ngủ, Snape cũng không vội rời đi, dấu hiệu trên tay anh bỏng rát tuyên bố giận dữ của Chúa Tể Hắc Ám. Một lát sau, cơn đau dịu bớt đi một chút, Snape chăm chú nhìn thằng nhóc đang ngủ say trên giường, tóc trên trán nó bết lại vì mồ hôi ban nãy, để lộ cái thẹo tia chớp màu đỏ. Hàng mày nó dãn ra, dường như đang ngủ rất yên bình.

Hôm sau, Harry vừa ngáp vừa bò dậy, ngoài cửa có âm thanh nói chuyện với nhau. Cậu khoác đại cái áo và xỏ đôi dép lê, gõ cửa, đợi âm thanh bên ngoài vụt tắt, Harry mới đẩy cửa bước ra.

Lò sưởi trong tường đang phát sáng, cái đầu màu xanh của cụ Dumbledore đang nhô ra, thấy cậu, ông cụ chào ngay: "Chào buổi sáng, mới thức hả, Harry?"

Harry đáp: "Chào buổi sáng, thưa thầy, con dậy có hơi muộn."

Đầu cụ Dumbledore lúc lắc trong ngọn lửa: "Đêm qua có nhiều chuyện xảy ra quá mà, một lúc nữa đến văn phòng của thầy nhé. Dạo này thầy thích kẹo chanh." Nói rồi, cái đầu ông cụ biến mất trong tàn lửa.

Sau đó, hai người trong hầm ăn bữa sáng một cách lặng lẽ, không ai đề cập tới chuyện tối qua. Sau bữa ăn, Harry tạm biệt Snape để đến Phòng Hiệu trưởng.

Hôm nay, trên bàn làm việc của cụ Dumbledore có thêm một cái hộp siêu lớn bằng kim loại màu bạc, dựa theo âm thanh xành xạch mà cái hộp phát ra, Harry có thể đoán được sinh vật bên trong là con rắn Nagini.

Trên mặt cụ Dumbledore là vẻ hoài niệm và buồn thương nhàn nhạt: "Con đến rồi à, Harry, lại đây xem này."

Harry bước lại gần quan sát chiếc hộp, thoạt nhìn không chắc chắn lắm, nhưng cho dù con rắn có vung đuôi thế nào đi nữa nó cũng không hề xê dịch, Nagini không kêu gì cả nên Harry cũng không biết nó nghĩ gì, nhưng nó vẫn không chịu nằm yên.

Cụ Dumbledore nói: "Cô ấy đã như thế suốt từ tối qua." Chiếc hộp lại rung lên một cái thật mạnh, giống như con rắn đã húc đầu vào nắp.

Thấy Harry nhìn mình có vẻ nghi ngờ, ông cụ đáp: "Thầy có biết Nagini, nói thành ra, cô ấy cũng từng là một đứa trẻ đáng thương..."

Vừa nói, ông cụ vừa chạm những ngón tay gầy của mình lên thành hộp, không biết có phải cảm ứng được không, con rắn cũng đâm vào đó một phát, tạo ra một âm thanh trầm đục.

Harry chăm chú nhìn cái hộp bạc với cụ, trong lòng cũng đoán ra được vài phần, cụ Dumbledore không nói về Nagini như một con vật, mà là một con người, tuy rằng là 'đã từng'.

Nhưng Nagini đã từng tổn thương quá nhiều người cũng là sự thật. Cho dù 'cô ấy' có đáng thương đi chăng nữa, tội lỗi của nó cũng không thể xóa đi hoàn toàn, đặc biệt là nó từng lấy mạng Snape. Harry tự nhủ: nếu có thể lấy Trường Sinh Linh Giá ra khỏi người con rắn mà không phải giết nó, Harry có thể tạm tha mạng cho nó, miễn là nó đi khuất mắt cậu.

Cuối cùng, cậu nói: "Đợi một thời gian nữa, để Riddle tưởng 'cô ấy' đã chết, rồi lại giao cho giáo sư Snape xử lý đi." Hy vọng Snape có thể nghĩ ra cách lấy được Trường Sinh Linh Giá ra khỏi sinh vật sống.

Cụ Dumbledore nhìn cậu, gật đầu. Bây giờ bọn họ không nên mạo hiểm cho Harry nhận một Lời Nguyền Chết Chóc của Chúa Tể Hắc Ám để diệt mảnh hồn trên trán cậu được, vì ai biết được quy tắc thời gian có nhân cơ hội này mà xỏ lá bọn họ hay không.

Hai thầy trò rời khỏi cái hòm bạc, đến ngồi lên ghế sô pha mềm mại. Bữa nay cụ Dumbledore không ăn đồ ngọt nữa, mà cầm ly hồng trà lên uống với Harry. Nhìn cụ có vẻ hơi lo lắng, cụ nói: "Thừa dịp Tom đang mải bận tâm tới Azkaban, kỳ nghỉ Giáng Sinh này thầy trò ta đi hòn đảo kia xem thử đi."

Harry chưa nói gì, cụ lại thở dài: "Thầy cũng không biết để Tom thả hết nhóm bạn cũ của hắn ta ra là tốt hay xấu nữa. Chẳng có ai trong số chúng lương thiện hiền lành cả, lỡ mà thầy không khống chế được..."

Harry an ủi cụ: "Giáo sư Dumbledore, chúng sẽ không tổn thương được người vô tội đâu. Để cho Riddle một kích trí mạng, con và thầy phải làm tự tin hắn ta bành trướng, đây là điều tất yếu. Hơn nữa bây giờ Bộ Phép Thuật sẽ không bỏ mặt Tử Thần Thực Tử tàn sát pháp sư phù thủy..."

Rồi cậu ngập ngừng: "Thưa thầy, thầy còn nhớ món thuốc trên đảo..."

Lúc đó, Độc dược ấy đã thêm dầu vào lửa với tình trạng thân thể Dumbledore sau khi cụ hủy nhẫn đá Hồi hồn. Cũng vì nó mà cụ càng thêm suy sụp – chết vào lúc cần ngã xuống, ngay trước mắt Harry.

"Thầy có hỏi Severus, Độc dược đó không phải thầy ấy chế tạo, rất có khả năng là tự tay Riddle làm, quá nửa chỉ là thuốc làm suy yếu ma lực thôi, không ảnh hưởng tới tính mệnh đâu." Cụ Dumbledore nhấp miếng trà, nói bâng quơ; mấy năm nay cụ cũng đã già rồi, thực lực cũng lùi lại từng bước, nhưng cụ có một người thừa kế vĩ đại như vậy, Dumbledore rất yên tâm.

Harry mím môi: "Con cũng có thể..."

Dumbledore lắc đầu: "Harry à, đừng có ngu ngốc như thế."

Một khoảng lặng giữa hai thầy trò, rồi Harry nói: "Con hiểu được, thưa thầy, chỉ là cái ý nghĩ phải trơ mắt ra nhìn thầy đau khổ cứ giày vò con."

Cụ gục gặc: "Thầy già hơn con, ít giá trị hơn con, dẫu sao cũng không thể chết, nếu có một kẻ phải mất đi sức mạnh giữa hai chúng ta, thì người đó phải là thầy."

Harry đáp: "Vâng, con hoàn toàn hiểu được. Con sẽ làm việc mình nên làm."

Ngưng lại một chút, Harry nói tiếp: "Con nghĩ mình nên để Kreacher mang thầy trò mình tới, cho an tâm."

Cụ Dumbledore vuốt chòm râu bạc, nghĩ ngợi rồi gật đầu đồng ý. Cụ nhìn vết thẹo lấp ló trên trán Harry, đôi mắt hơi cong lên và lảng sang chuyện khác bằng một giọng bông đùa: "Sáng nay, vì việc của trò mà Severus nổi giận với ta, thầy ấy rất lo cho tình huống của con. Cho nên... con còn chưa tính nói thật với thầy ấy sao?" Bầu không khí ngột ngạt chợt biến mất.

Harry mở to mắt nhìn cụ: "Con nghĩ thầy mới là người thích hợp để nói chứ!" Cụ Dumbledore không muốn cõng cơn giận của Snape mới đổ sang cậu, còn lâu Harry mới nhận. 

Thế là cụ Dumbledore bắt đầu nắn nắn vai mình, chầm chậm bảo: "Ôi! Khớp xương của ta, già cả, già cả rồi... Con nỡ lòng nào để ông cụ lẩm cẩm như thầy chịu tội hay sao..."

Harry không chịu thua: "Tuổi con cũng đâu có nhỏ... Hoặc là chúng ta cùng nhau chịu, hoặc là thầy tự mình nói, bởi vì... Anh ấy cũng không cho rằng con biết... mấy cái này đâu."

Chòm râu ông cụ run rẩy, nhiều năm xài phương pháp giả bộ tội nghiệp nhưng lần này lại không hiệu quả rồi. Hai thầy trò cứ thế dòm nhau một hồi, cụ Dumbledore rùng mình một cái như nhớ lại dáng vẻ 'đáng sợ' của quý ngài gián điệp, cụ nói nhanh: "Hay chờ thầy ấy nghiên cứu ra phương pháp giải quyết rồi nói sau đi,"

Harry cũng đang tưởng tượng ra vẻ nổi giận của Snape khi hay tin, chắc cậu sẽ bị mắng chết mất, cậu gật đầu liền: "Con thấy vậy ổn đó." Chờ sau khi Snape thành công lấy được Trường Sinh Linh Giá khỏi người Nagini, chắc lúc đó sẽ đỡ hơn được một chút...

Hôm ấy cũng là ngày tụi trẻ được về nhà đón Giáng Sinh, buổi tối đó, Harry và nhóm sư tử con quay về biệt thự ven sông Thames.

Tuy đêm qua Ông Arthur trực ban nhưng lại không tham gia hoạt động bắt rắn của nhóm Thần Sáng (vì ông đâu phải Thần Sáng). Vào dịp lễ Giáng Sinh này, ông bình an trở về nhà. Trong bữa cơm tối, dưới ánh mắt tò mò sợ hãi của lũ trẻ, ông diễn tả sinh động tình huống vây bắt lúc đó, nào là con rắn bự chảng đáng sợ cỡ nào, tấn công hung hăng làm sao, nhóm Thần Sáng chống trả quyết liệt, bị thương hai người, một người trọng thương nhém mất mạng, may mà cuối cùng cũng đánh xỉu được con rắn. Mấy đứa trẻ nghe xong thì run rẩy hết vì hưng phấn, bu lại để hỏi đi hỏi lại mấy chi tiết, chỉ có bà Weasley là sợ tới trắng bệch mặt mày, ông Weasley đã ở đó trong suốt cuộc tấn công, ông có thể đã bị thương!

Harry nhận thấy điều đó trước hết, cậu bước tới và ôm bà vào ngực, vỗ về vai bà an ủi. Ông Weasley cũng gỡ tay lũ trẻ ra để đến cạnh bà Weasley: "Thôi được rồi mà, Molly, anh vẫn khỏe như vâm đây mà, anh có chạm trán với con rắn đâu..."

Fred kêu lên: "Nhưng ba vừa kể cho con nghe như thể ba đã xáp lá cà với nó!"

Ginny nạt: "Im đi, anh Fred, má đang buồn cho nên anh hãy tử tế mà an ủi má thay vì thọc mạch đi!" Cách con bé mắng giống hệt bà Weasley như lột.

Georgeo kẹp cổ Ginny: "Thằng Fred chỉ đùa thôi, cưng, dạo này em nóng tính lắm đó..."

Một màn hài hước này đã làm bà Weasley vui vẻ trở lại, bà hát thầm một giai điệu nhỏ khi bước vào nhà bếp rồi trở ra với một ụ bánh mì to tới nỗi Harry ăn ba ngày vẫn chưa hết. Chưa kể là có hàng đống nước sốt và mứt ăn kèm, cả bọn xúm xít lại ăn bánh và uống bia bơ, khi ông Weasley lại kể chuyện về những phù thủy gàn dở bị dính vào rắc rối với cái bồn cầu biết nổ.

**** 

Từ sau tháng mười hai, Lucius liền không có ngày tốt nào. Bức hình chụp bị lộ kia lấy một góc độ xảo quyệt loại bỏ ông ta ra khỏi nhóm Tử thần Thực tử, Vẻ mặt Chúa Tể Hắc Ám khi nhìn tới ông ta ngày càng khác lạ, làm lần nào ông ta báo cáo cho ngài đều phải sởn tóc gáy.

Thẳng đến tối hôm trước, ngài mất đi vật cưng âu yếm trong tay bọn Thần Sáng, những Tử thần Thực tử chấp hành nhiệm vụ lần này đều lần lượt bị xử tử, chỉ có mình ông ta được lưu lại một hơi tàn, chỉ vì Nhà Malfoy liên lụy quá nhiều quý tộc.

Khi ông ta thoi thóp nằm trong phòng ngủ chính ở Thái Ấp Malfoy tráng lệ huy hoàng, nhìn người vợ đang gạt nước mắt và con trai mặt mũi trắng bệch, rốt cuộc hạ quyết tâm.

Lucius bị thương nặng tới nỗi không nâng tay lên được, ông ta yếu ớt nói: "Cissy thân yêu... hãy giúp anh liên hệ với Severus, đừng, đừng... để cho người khác biết." Người vợ xinh đẹp của ông kề sát tai vào để nghe rõ lời chồng, bà gật đầu: "Hãy đợi em, Luc."

Sau khi nhận được tin, sáng sớm đó Snape liền xuất hiện ở Thái Ấp Malfoy, thấy người bạn duy nhất của mình trọng thương không dậy nổi, trong lòng không khỏi ưu thương.

"Severus, tôi biết anh có cách, tôi muốn gặp... Cứu thế chủ."

Vẻ mặt Lucius nhợt nhạt, mái tóc rối bù, trắng nhách như một hình nộm nằm trên giường, nhác thấy Snape xuất hiện, ông ta vội vã lên tiếng. Không còn là những lần thử nghiệm thăm dò, lần này Lucius vội vàng nói thẳng toẹt ra.

Snape nhìn ông ta, nhíu mi: "Tôi tưởng anh muốn gặp ông cụ điên khùng trong trường kia."

"Không, cho dù là muốn hợp tác, tôi cũng không thể bán mất nhà tôi được, năm đó kết cục của Nhà Potter và Nhà Longbottom đủ để tôi chùn chân rồi, chỉ có thằng em trai của vợ tôi là còn tin tưởng cụ ta... Nhưng tôi cũng không thể tiếp tục phục vụ cho Ngài. Severus à... Ngài đã không còn tin tôi nữa, nếu ngài thả đám đầu bò ở Azkaban ra, Thái Ấp Malfoy cũng phải quyên tặng cho chúng cả thôi!" Lucius nói một hơi dài, ngôn từ thẳng thừng đó dường như đã rút kiệt sức lực ông ta, ông thở hì hộc như sắp tắt thở.

"Ai..." Snape thở dài, Lucius quá coi thường thằng nhóc mắt xanh, anh nói nghiền ngẫm: "Cứu thế chủ chỉ là một quân cờ quan trọng trong tay ông Hiệu trưởng, Lucius ạ."

Vẻ mặt Lucius tối đi, ông ta thều thào: "Tôi biết chứ... nhưng tôi đã không còn lựa chọn nào nữa... Lí tưởng của Ngài thật tuyệt vời, quang vinh thuần huyết của nhà tôi, quý tộc chúng ta... Nhưng Ngài không còn tin tôi, ngài đã khác..." Trong giây phút đó Snape thấy vẻ mặt Lucius đau đáu trong nỗi thất vọng. Rồi ông ta cố gắng bật dậy và tóm chặt tay Snape, nét dữ tợn hằn trên mặt khi ông cố nén cơn đau từ vết thương, mồ hôi lạnh túa ra trên trán ông.

Snape nói: "Anh phải nằm xuống, Lucius."

Nhưng ông Malfoy không bận tâm, ông ta nói khi nhìn thẳng vào mắt Snape: "Severus, bạn của tôi, tôi xin anh một điều, hãy giúp tôi trông chừng Draco, thằng con trai duy nhất của tôi..."

Snape đẩy vai Lucius để ông ta ngã xuống giường, đáp: "Nó là học trò Slytherin, tôi sẽ coi sóc nó."

Lucius vẫn nói: "Anh sẽ bảo vệ nó chứ?"

Snape gật đầu: "Đúng, tôi sẽ làm. Bây giờ thì nằm xuống đi, xem tôi giúp gì được cho anh, có lẽ cần một vài lọ thuốc Bổ Máu..."

Lucius thở ra một hơi: "Cảm ơn anh, Severus, cảm ơn anh."

Sau khi trị thương cho Lucius xong, Snape bèn thông báo cho Dumbledore, sau đó tiếp tục đến biệt thự ven sông tái khám cho Regulus, sẵn tiện ghé thăm thằng nhóc mắt xanh.

Về phần Regulus, tuy rằng y đã tỉnh nhưng phần lớn thời gian vẫn hôn mê nghỉ ngơi, chỉ thi thoảng mới tỉnh táo đôi lần, và Sirius vẫn chưa được tha thứ đang – vô – cùng – khổ - sở.

Dưới sự khuyên nhủ của Harry, cộng thêm ỉu xìu vì Regulus chưa khá hơn, Sirius không còn tâm trạng gì chọc Snape cả. Chú đứng bên giường cúi đầu, cằm mọc đây râu ria, tóc tai rối bù, quần áo thì nhếch nhác, nhìn Snape đang chẩn trị cho Regulus, chú chỉ nói được một câu cụt ngủn: "Em ấy không có sức, đi không được mấy bước."

Harry đỡ cánh tay Sirius như an ủi, mắt ba đỡ đầu chó bự dán dính vào gương mặt gầy xo của Regulus.

Nể mặt Harry, Snape chỉ đáp lại hai câu không đau không ngứa, sau đó anh nhìn thằng nhóc mắt xanh, ra lệnh: "Đi Phòng Độc Dược."

Harry liền bỏ lại Sirius để theo Snape ra ngoài.

Vấn đề của Regulus là do Thời Gian gây ra cho nên thân thể thì không sao, chỉ có linh hồn y cực kỳ yếu ớt, không khác gì một ông lão gần đất xa trời. Tổn thương này không dùng được thuốc mạnh, mà phải chậm chạp điều dưỡng lại, không tới ba bốn năm thì đừng mong khôi phục. Harry nghe Snape nói thì hiểu rõ mấy phần, hai người lại thảo luận về phương thuốc của Regulus, bỏ bớt vài nguyên liệu cấp tiến ra, thế vào loại ôn tính có tác dụng điều dưỡng.

Lúc hai người bàn xong, Snape chợt kêu Harry lại: "Potter."

Cậu ngẩng mặt lên và nhìn vào đôi mắt đen sâu thẳm của anh, Snape nói: "Ngài Malfoy muốn gặp trò."

Harry nghiêng đầu: "Thế ạ?"

Snape gục gặc: "Cụ Dumbledore muốn ta nói với trò, tuy rằng ta thấy nó thật vô vị, cụ ta đang giỡn với cái mạng nhỏ của trò đấy."

Harry nói: "Đừng coi em là con nít, Severus... (chỗ này Snape hừ lạnh nên Harry vội bẻ lái) Còn chưa đến lúc... Nhưng bây giờ đúng là có cách hóa giải khốn cảnh của ông ta..."

Harry trầm ngâm suy nghĩ, bất chợt nghĩ ra gì đó, cậu bắt góc áo Snape: "Có phải ông ta nhờ thầy chăm sóc Malfoy nhỏ không? Thầy đồng ý rồi ư?"

Snape đáp: "Đúng vây." Trong lòng Harry không khỏi hiện lên kí ức đen tối vào năm sáu, tháp cao, đêm mưa giông, thằng bé tóc bạch kim... cậu thấy trong lòng bùng nổ ngọn lửa, táo bạo, bực bội, vô cùng muốn vung đũa phép, thật khó chịu... Rất nhanh Harry đã ý thức được mình khác thường, cậu nhắm mắt vận dụng Bế Quan Bí Thuật che chắn cảm xúc, một hồi sau mới mở mắt.

Snape vẫn đang chăm chú nhìn cậu, lông mày nhíu chặt. Harry chợt bĩu môi: "Thầy thiên vị nó quá à..." Harry vẫn níu chặt áo anh: "Bộ nó là con đỡ đầu của thầy ạ?"

"Malfoy sẽ không để một Máu lai như ta làm ba đỡ đầu cho người thừa kế duy nhất." Bởi vì Snape đối xử tốt với Malfoy con nên trong trường rất nhiều đứa đồn lão dơi già đen sì là ba đỡ đầu của cậu thiếu gia tóc bạch kim.

Nghe được câu trả lời phủ định của Snape, Harry càng thêm buồn bực, vốn cậu còn tưởng Malfoy là con đỡ đầu của Snape nên anh mới thiên vị nó tới vậy. Ánh mắt ai oán của cậu quá mức lộ liễu nên Snape nhăn mày, anh giựt ống tay áo bị Harry bấu: "Trò lại làm rớt não nữa hả, Potter?"

"Thầy tốt với nó quá chừng, em, em... hông vui" Vốn Harry định nói cậu ghen tị, nhưng chợt thay đổi từ giữa chừng thành ra bị nghẹn. Theo sau đó là một cái vỗ lên đầu, cậu vịn trán nhảy dựng lên, cố tình la to: "Ui da! Thầy bất công còn không cho em nói, em buồn lắm!"

Đôi mắt xanh chớp một cái, lập tức mịt mù hơi nước, nhìn nét mặt đáng thương tội nghiệp này không khác gì hươu tuyết khi năn nỉ Snape cho nó thêm một cái bánh nướng mỡ nữa.

Snape ghét bỏ tới nỗi trợn trắng mắt, lập tức đẩy ghế đứng dậy đi, trong lòng thầm mắng: thằng nhãi ngu ngốc! Quỷ khổng lồ ưa giả bộ!

Snape đi rồi, Harry đơn độc dặn dò con gia tinh già vừa xuất hiện dọn dẹp bàn trà. Sáng hôm sau nó mới đáp lời cậu, hoàn toàn không kinh động tới bất kỳ thành viên nào khác trong nhà.

Đêm nay là đêm Giáng Sinh, tuyết rơi rất dày tạo thành những ụ tròn trịa ngoài trời. Khu vườn hoa hồng và hoa thược dược của căn nhà đã bị che lấp bởi sắc trắng dài miên man vô cùng tận, đằng xa xa là sông Thames đóng băng dày cả thước, xám xịt và buồn ngủ với những trận tuyết đổ hoài đổ mãi; nhưng bên trong căn nhà là cả một khung trời khác biệt.

Ngôi nhà đã được trang hoàng lộng lẫy và rực rỡ hết mức. George và Fred đã tìm ra cả tá món trang trí Noel trong phòng kho bao gồm những trái cầu thủy tinh có tuyết giả, những dải đèn đủ màu sắc và hàng chục chiếc vớ to như cái bị đủ để nhét chân con quỷ khổng lồ vào đó. Mỗi đứa trẻ được nhận một chiếc (có đứa còn lấy đôi) với tham vọng rằng quà cáp năm nay có thể nhét đầy vô trong.

Tụi nó chạy dọc hành lang để treo những nhánh tầm gửi và lá cờ dài màu bạc, đỏ, vàng. Bà Weasley, với tài bùa phép tuyệt vời, đã trang trí cho cây thông khổng lồ mà chú Sirius kiếm được bằng những ngọn nến ma thuật và kim tuyến. Tuyết giả rơi xuống trên nóc cây thông và rơi xuống tấm thảm màu cà phê xinh đẹp bên dưới, làm bạc trắng mái tóc của những bức tượng chú lùn. Lò sưởi cháy bập bùng cả ngày lẫn đêm làm phòng khách (cũng là phòng tụ họp sinh hoạt) đầy những chiếc ghế lười và nệm mềm thêm thoải mái, ấm cúng.

Bữa trước Giáng Sinh, Harry đã gói xong món quà cậu muốn tặng cho Snape, tuy rằng cậu rất nhớ anh, thậm chí còn xúc động muốn chạy đi tìm anh – Snape không ăn lễ ở biệt thự; nhưng cuối cùng cậu vẫn kiềm nén ham muốn đó lại. Harry móc món quà vào chân Hedwig, con cú thân mật cọ tóc cậu rồi vỗ cánh bay ra ngoài.

Đêm Noel, Snape cũng không thư thả được hơn bình thường bao nhiêu, thậm chí anh còn chẳng ý thức được hôm nay là ngày gì. Một giờ sáng, cửa phòng Độc Dược bật mở, Snape mệt mỏi bước ra. Anh gieo mình vào cái sô pha cũ làm nó phát ra tiếng cọt kẹt khả nghi. Bình trà trên bàn đã nguội ngắt, Snape ếm một thần chú làm ấm rồi rót một tách uống cạn.

Lúc này anh mới chú ý đến mấy món quà lèo tèo cạnh lò sưởi, trong số đó có một cái rất nổi bật, gói bằng giấy bạc in hoa văn sừng hươu, bên trên có một dấu móng guốc đen nhánh.

Hươu con còn cáu kỉnh mình đây mà, trong mắt Snape nhiễm ý cười.

Mở hộp quà ra, bên trong là một bộ đồ đựng bằng thủy tinh, ánh sáng vàng loe lóe qua khi Snape cầm chúng lên, rõ là Harry đã khắc Pháp Trận lên tất cả bọn chúng. Trong hộp còn có một vài nguyên vật liệu Độc Dược khác được đựng trong những bình chứa tròn, bên trên có dán nhãn ghi: máu và nước mắt của Bạch Kỳ Mã tự nguyện cho, nước mắt Phượng Hoàng và ranh nanh Sư thứu. Mỗi loại đều là dược liệu hiếm có khó gặp, Snape yêu thích tìm một góc tủ trang trọng đặt chúng lên.

Sau khi cất xong, Snape lại quay sang suy xét một vấn đề, nếu nước mắt Phượng Hoàng là do con chim ngốc của lão Ong Mật cho, vậy Bạch Kỳ Mã và Sư thứu là ở đâu có? Thằng nhóc chết tiệt lại dám lẻn vào Rừng Cấm dưới mí mắt mình nữa chứ gì!

Ở cách đó rất xa, Harry đang trong giấc mơ chợt rùng mình một cái, càng chui sâu vào chăn hơn, chỉ để lại một chỏm tóc xù.

Sáng sớm, Harry mơ màng chạy tới bới đống quà nhét đầy tràn trong chiếc vớ Fred cho; cậu khui hết món này tới món khác, cuối cùng cũng tìm được một món quà được gói bằng giấy nháp hết sức đơn giản, một cuốn sổ tổng kết Độc dược, từng nét bút đều là chữ viết quen thuộc của người đàn ông, còn chi tiết tỉ mỉ hơn cuốn sách giáo khoa cũ của Hoàng Tử Lai nhiều, thế mới thấy Snape đã rất dụng tâm. Harry sung sướng tới nỗi cả ngày hôm đó cứ cười toe toét như đồ ngốc, làm Ron cứ bám theo hỏi mãi xem cậu có nhận được món nào hết xẩy hay không.

Tâm trạng tốt đẹp đã diễn ra suốt ngày hôm đó, khi cả nhà có một bữa tiệc với bánh kem và bánh xốp và buổi tối, sau khi tụi trẻ chơi trò ném bóng tuyết trong sân xong. Ngày hôm sau, cụ Dumbledore tới đón cậu, Harry thu lại nụ cười ngây ngô trên mặt, cùng với Kreacher – con này vác theo cả cái bị to bự, và Độn thổ tới cái hang động bờ biển.

Để mở ra đài đá trung tâm hồ nước, cần phải đi vào theo cái cách Voldermort sắp xếp, cho nên cụ Dumbledore vẫn mở cánh cổng bằng máu của cụ và bọn họ ngồi trên chiếc thuyền độc mộc bé xíu, chơ vơ, băng qua cái hồ rộng như mặt biển đầy rẫy Âm Binh.

Không biết qua bao lâu sau, bọn họ cập bến vào một hòn đảo nhỏ nhẵn thín giữa hồ. Hòn đảo này không lớn hơn văn phòng của cụ Dumbledore: một dải đá phẳng đen trụi, trên đó chẳng đặt cái gì, ngoại trừ một nguồn phát ra quầng sáng xanh lá cây nhạt, trông sáng hơn nhiều khi lại gần. Nó là một cái chậu đá hơi giống Chậu Tưởng Ký, với đầy ắp chất gì đó sóng sánh bên trong.

Cụ Dumbledore tiến lại gần cái chậu và Harry theo sau. Vai kề vai, hai thầy trò nhìn vô trong cái chậu. Cái chậu chứa đầy một chất lỏng màu xanh ngọc, từ đó phát ra ánh sáng dạ quang.

Con Kreacher ôm cái túi vải của nó đứng một góc, trông có vẻ hoảng loạn, cặp mắt như hai trái banh của nó đảo loạn, nó cứ lẩm bẩm không ngừng. Harry nhìn thoáng qua nó để chắc chắn là nó không nổi điên giữa chừng, rồi cậu nghe thấy cụ Dumbledore gọi cậu.

Đôi mắt cụ Dumbledore bình lặng như biển cả, cụ bảo: "Con biết con phải làm thế nào, Harry." Nói rồi, cụ biến ra một cái cốc và dúi vào tay Harry.

Đôi tay Harry run run, cậu cầm mãi chiếc cốc trong tay mà không thể giơ nó lên được. Lại một lần nữa cậu phải đút cái thứ thuốc man dại, điên rồ, tra tấn người ta này cho người thầy kính yêu của cậu. Harry nhắm chặt mắt và siết cái cốc tới run bần bật...

Cụ Dumbledore không hề giục giã, cái nhìn của cụ thẳng thắn và bình tĩnh, và cụ vẫn cứ nhìn Harry với một vẻ mến yêu của trưởng bối với con cháu. Một hồi lâu sau, dường như đã vững tâm, Harry vục cái cốc vào chất lỏng xanh kia, và giơ nó lên trước mặt ông cụ. Bàn tay cậu đã không còn run nữa, cụ Dumbledore đón cái cốc: "Chúc sức khỏe, con trai."

Và cụ uống cạn ly.

Harry lại giúp cụ múc đầy cốc nữa, rồi cốc nữa... cho tới nửa chừng ly thứ tư. Cụ lảo đảo và đổ gục ra trước, dựa vào cái chậu. Mắt cụ vẫn nhắm, hơi thở nặng nề. Mặt cụ co giật như đang ngủ say nhưng mơ phải một cơn ác mộng. Bàn tay cụ nắm quanh ly đang buông lỏng ra. Chất dịch sắp trào khỏi ly. Harry nhoài người ra trước và chụp lấy cái ly, giữ cho nó đứng yên.

Cụ nói bằng một giọng sợ hãi mà chưa từng có ai thấy ở cụ: "Ta không muốn... đừng bắt ta..."

"...Không thích... muốn ngừng..." Cụ Dumbledore rên rỉ.

"Thực xin lỗi, thầy Dumbledore." Harry kiên định rót Độc dược vào miệng cụ, trong mắt nổi lên sương mù, nhưng bàn tay cậu vẫn vững như đá.

"Không..." cụ rên la khi Harry lại nhúng cái ly xuống chậu và múc đầy tiếp cho cụ. "Ta không muốn... ta không muốn... để ta đi..."

"Xong rồi, thưa thầy," Harry nói: "Xong rồi, con ở đây..."

"Bắt nó ngừng ngay, ngừng ngay," cụ Dumbledore rên rỉ.

"Xin lỗi, xin lỗi..." Harry lẩm bẩm, và đổ chất dịch đó vào cái miệng đang há to của cụ.

Cụ Dumbledore thét lên; tiếng thét vang khắp cái hang rộng thên thang, băng qua làn nước chết chóc đen ngòm.

"Không, không, không... không... ta không thể... ta không thể, đừng ép ta, ta không muốn..." Đấy là ly thứ sáu, cụ Dumbledore vẫn ngoan ngoãn uống hết khi Harry đưa đến.

"Đó là lỗi tại ta, lỗi tại ta," cụ khóc nức nở, "làm ơn bảo nó ngừng đi. Ta biết ta sai rồi, ôi, làm ơn kêu nó ngừng mau lên, ta sẽ không bao giờ, không bao giờ... lần nữa đâu..."

Con Kreacher đã tiến lại gần đôi thầy trò hơn, mắt nó ngập nước, hiển hiên là nó đã nhớ tới kí ức khốn khổ khi bị Chúa Tể Hắc Ám tọp tới đây, nó nhìn chăm chú vào ông cụ râu bạc trên mặt đất với một vẻ xót thương hiện rõ.

Cụ Dumbledore bắt đầu co rúm lại như thể có những kẻ tra tấn vô hình đang bao vây cụ; bàn tay giãy giụa sém nữa thì gạt đổ cái ly đầy dịch trong đôi tay run lẩy bẩy của Harry, cụ gào la, "Đừng làm họ đau, đừng làm họ đau, làm ơn, làm ơn đi, đó là lỗi tại tôi mà, hãy làm tôi đau thay cho họ..."

Đó là chuyện cũ không thể kể ra của cụ Dumbledore, một ký ức không để lại gì ngoài sự tra tấn như lia dao vào trái tim người còn sống. Cụ đã khóc, rên rỉ, từ chối và hét to, gần như điên dại, thẳng tới ly cuối cùng cạn ráo, cụ hộc một tiếng và té đổ ụp xuống đất. Con Kreacher đã kịp thời đỡ cụ, nước mắt trào dâng trong đôi mắt vàng của nó, rơi lên mặt cụ lộp bộp như những hạt mưa.

Harry rút đũa phép và ếm thần chú trị liệu cho cụ bằng ma lực mạnh nhất mình có. Ánh sáng đỏ bao trùm lấy cụ Dumbledore, và rồi cụ mở mắt ra, đờ đẫn, mê man như vẫn còn chìm trong ác mộng.

"Đây, thầy ơi, uống nước đi." Harry đã lấy vài lọ thuốc bổ chuẩn bị sẵn để rót cho cụ; cậu lấy cái Mề Đay thật dưới đáy chậu đi, thế vào đó là một cái Mề Đay giả khác. Ngay khi tay cậu chạm vô cái Mề Đay, cái hồ chợt cuộn sóng ùng ục, đàn Âm Binh đã tỉnh lại như vừa mới bật trúng công tắc, những cái đầu trắng bợt bắt đầu lũ lượt nhô lên.

Harry quay trở về cạnh cụ Dumbledore và con gia tinh ngay, cậu kêu lên: "Kreacher, mang chúng ta về nhà!" Một âm thanh nổ bùm như mới chọc bể cái bong bóng, và bọn họ xuất hiện ngay sàn phòng khách biệt thự bờ sông, trong phòng không có ai cả.

"Thầy Dumbledore! Đừng ngủ, con đi gọi Severus!" Mí mắt ông cụ run lên, đáp thều thào một tiếng rồi lại ngoẻo đầu sang một bên. Harry không dám rời đi, cậu chỉ có thể gọi ra thần Hộ Mệnh của mình, để nó chạy đi gọi Snape.

Harry đưa cụ Dumbledore lên lầu trên, tìm một căn phòng kín đáo và để cụ nằm nghỉ trên giường; Kreacher đã xuất hiện với một cái ly đầy nước, và một cách cẩn thận, Harry rót nó cho ông cụ.

"Kreacher, chờ ở bên ngoài, khi Severus tới thì mi mang anh ấy lên đây, đừng để người khác biết."

Kreacher chùi nước mắt và gật đầu biến mất.

Harry dùng thần chú kiểm tra tình trạng của ông cụ đang rền rĩ trên giường; tinh thần dao động rất lớn, ma lực xói mòn, linh hồn suy yếu. Trước khi Snape tới cậu không dám dùng Độc dược chữa trị chuyên dụng nào cho ông cụ, chỉ có thể dùng thần chú duy trì.

"Thầy vẫn ổn... Đừng có gấp..." Cụ Dumbledore hơi tỉnh táo lại, nói một cách yếu ớt.

Lúc này, cánh cửa bật mở ra, Snape nhanh nhẹn bước vào. Harry lập tức lùi qua một bên để anh xem cho ông cụ.

Snape làm vài thần chú, nếp nhăn giữa chân mày càng sâu. Tình trạng của ông cụ không tốt chút nào, anh không tưởng tượng ra được cụ đã gặp phải thứ gì để đến nông nỗi này.

Trước đó Dumbledore đã từng mô tả tình trạng này cho anh, Snape có hơi nghi ngại nên đã chuẩn bị nguyên liệu sẵn hết, lúc này, anh lấy ra một đống Độc dược đủ màu, vừa mở nút chai vừa nói: "Cụ nên thấy may là tôi đã chuẩn bị sẵn Độc dược cho cụ."

Nụ cười của cụ Dumbledore yếu ớt khi cụ nốc một vài chai thuốc Snape đưa: "Làm phiền thầy quá, Severus à..." Tuy cụ đã nghe Harry miêu tả, đã dự liệu trước cũng khó mà ngờ Độc dược này lợi hại như vậy, khó trách mình đã thất thủ dưới tay nó.

"Hừ! Vẫn còn thiếu vài thứ, tình trạng cụ tệ hơn tôi nghĩ đấy." Snape trừng cụ một cái, sau đó dời chiến địa sang thằng bé bên cạnh, nạt: "Lại đây hỗ trợ."

"Dạ." Harry gật đầu, ngoan ngoãn đi theo sau anh: "Kreacher, giúp ta nhìn thầy Dumbledore, có việc gì thì gọi ta."

Vừa vào phòng Độc Dược, Snape đã sai Harry ngay: "Cắt nhuyễn rêu sồi, 2 oz cỏ Scrurvy, ba giọt máu Bạch Kỳ Mã, nghiền nát một con bọ Gyrinidae, chuẩn bị rây lọc và pipet, một cái que khuấy bạc."

Trong lúc đó, Snape nhanh nhẹn bắt vạc lên lò, bắt đầu cho nguyên liệu vào.

Món thuốc phải nấu hết một ngày, đến tận nửa đêm thì mới thành công, Harry rót đầy một cốc rồi đỡ cụ Dumbledore dậy để đút vào miệng cụ. Ban nãy tình trạng cụ đã tệ hơn, cứ mê man lim dim mãi, sáng nay Harry cũng phải mất một thời gian để gọi cụ dậy, nếu như Độc dược không có tác dụng...

Đứng ngay sau lưng Harry, bàn tay Snape nắm thật chặt, nếu nói thằng bé là lí do để anh sống sót, thì cụ Dumbledore chính là chỗ dựa cuối cùng của Snape. Anh tôn trọng và tin tưởng ông cụ ấy, khi anh rơi xuống vực sâu cụ đã chỉ cho anh con đường, cho dù con đường không dễ đi lắm, thì cũng là cứu rỗi duy nhất của anh.

Lúc Harry đút Độc dược xong liền lui về đằng sau, không cẩn thận đụng trúng tay Snape, bàn tay lạnh lẽo như đá, và run lên thật nhẹ. Cậu sửng sốt, thử nắm chặt tay đối phương, cậu không quay đầu lại, thầy cũng không tránh ra. Bọn họ nhìn chằm chằm vào gương mặt co rúm của cụ Dumbledore và ánh sáng đỏ của phép kiểm tra trên đầu cụ, đến khi nét mặt cụ an bình trở lại, hơi thở cụ đều đặn và chìm vào giấc ngủ, họ mới thở phào một hơi.

Snape buông tay Harry ra, thấp giọng nói một câu: "Ta phải về, sáng mai sẽ đến."

"Đã muộn thế này mà thầy còn muốn đi đâu nữa, như vậy rất phiền cho thầy. Đêm nay thầy ở tạm phòng sách được không?" Không đợi lão dơi già từ chối, Harry đã mở tủ lấy chăn mền đi thẳng vào phòng sách, biến cái ghế thành một chiếc giường, nhanh nhẹn trải chăn lên.

Cậu thắp lửa trong lò sưởi, ánh cam bập bùng làm căn phòng ấm cúng dần, Harry nhìn Snape, mỉm cười dịu dàng: "Thầy nghỉ ngơi đi, ngủ ngon, giáo sư."

Snape nhìn chăm chú đôi mắt đó, đến khi Harry quay đầu đi và bước ra khỏi phòng, anh vẫn không tài nào quên độ ấm trong tay thằng bé và giọng nói dịu dàng của nó với mình.

**

Sau khi tạm biệt Snape, Harry không ngủ ngay mà bước vào phòng Luyện Kim, những cỗ máy nhỏ của cậu đang phun hơi nước xì xèo và kêu vo vo rất vui tai, âm thanh quen thuộc làm trái tim Harry bình tĩnh lại.

Cậu lấy cái hộp ra, chiếc Mề Đay bên trong vẫn y nguyên vị trí đó, nhìn vào nó, tự nhiên Harry thấy hơi nóng nảy, một chút cảm giác bực mình dâng lên trong ngực. Trường Sinh Linh Giá đang phát huy tác dụng của nó, nhưng bây giờ còn chưa phải lúc tiêu diệt nó...

Tiêu diệt càng nhiều Trường Sinh Linh Giá, cảm ứng của Harry và Voldermort càng lớn hơn. Đặc biệt là khi cậu và Nagini là hai Trường Sinh Linh Giá còn sống, khi bị hủy diệt Voldermort sẽ phát hiện ra ngay.

Cậu không dám tùy tiện xử lí Mề Đay, đành phải vận dụng thuật Luyện Kim thời gian không gian ngăn cách để chống lại tác hại của nó. Đây là một thuật rất khó, phải là nhà giả kim cấp bậc Đại Sư mới luyện được. Trong khoảng không ấy, thời gian, không gian sẽ do nhà giả kim quyết định, gần như ngăn cách với thế giới bên ngoài.

Harry dùng dao bạc khắc một Pháp Trận nhỏ lên mặt bàn để hỗ trợ cho chính cậu (vẫn đang chịu ảnh hưởng bởi Mề Đay), cậu đặt mặt dây chuyền vào giữa đó, vẫy gậy phép và đọc thần chú, một khối vuông trong suốt hiện ra trong không khí, giống hệt một cái bong bóng xà phòng, bao bọc lấy Mề Đay. Cảm giác ngột ngạt đột nhiên biến mất, Harry thở ra một hơi, cậu có thể cảm nhận không gian đột ngột biến động, vì cậu lại lần nữa thay đổi Quỹ Đạo Thời Gian, rất may là lần này thành công.

Harry gạt đi mồ hôi lạnh trên trán, rời khỏi Phòng Luyện Kim. Cậu nhẹ chân bước tới phòng sách, vừa hé mở cửa ra đã đụng tới một đôi mắt đen như mực.

Harry chần chờ một chút, dừng chân ngoài cửa, hỏi: "Em làm phiền thầy hả?"

"Không." Âm thanh Snape hoàn toàn không buồn ngủ, Harry cũng không hỏi vì sao anh lại mất ngủ. Dù sao cụ Dumbledore còn chưa tỉnh, bản thân cậu cũng không ngủ được.

Harry đụng nhẹ mũi chân vào cửa để nó hé ra, cậu nói: "Vậy em ở đây với thầy nhé?"

Nói rồi, Harry biến thành hươu tuyết lon ton vào phòng, nhẹ nhàng nhảy lên giường, ổ chăn đã có người nằm nên hơi lộn xộn, nó chui vào chỗ quen thuộc của mình, nằm phịch xuống. Con hươu nghiêng đôi mắt xanh khó hiểu nhìn Snape như muốn hỏi sao anh không lại ngủ. Trong khoảnh khắc ấy, đột nhiên Snape thấy thả lỏng lại, anh ôm cục trắng đó vào ngực, giống như biết bao lần từng vượt qua đêm dài cùng nhau, không bao lâu sau, giữa nền tuyết rơi trắng xóa và tiếng tí tách của ngọn lửa trong lò sưởi, anh ngủ say.

Hươu tuyết nằm im hồi lâu đến khi hô hấp Snape đều đặn mới cẩn thận chui đầu ra, nhìn chăm chú vào khuôn mặt với biểu cảm mềm mại hơn lúc tỉnh dậy vài lần, nó dụi vào má anh đầy thân mật. Rồi một vẻ do dự rất nhân tính hiện lên trên mặt con hươu, nó rụt rè tiến tới và liếm môi người đàn ông đang ngủ, như một nụ hôn dịu dàng. Con hươu hạnh phúc rúc vào vòng tay hơi lạnh đó để sưởi ấm cho người mà nó yêu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play