Đến cổng nhà họ Tiêu, cha mẹ Tiêu Chiến vẫn luôn đi tới đi lui trong sân, nhìn thấy người liền gấp rút chạy ra đón.
Vương Nhất Bác từ trên ngựa xuống liền túm tay Tiêu Chiến kéo ra sau, hỏi cha anh những chuyện nói đáp ứng cậu vẫn giữ lời phải không.
Hai vợ chồng thấy con trai bình an quay về liền thay đổi thái độ, nhưng dù sao cũng là ân nhân cứu mệnh, chỉ có thể nhẹ giọng khuyên giải nói rằng, trên đời này ở đâu có chuyện như vậy, hai đứa đều là con một, nói bọn họ Tiêu gia làm ăn vẫn tốt, Vương gia nhà cậu sống dựa vào nghề thủ công, truyền lại cho nam không truyền nữ, không thể để nghề nhà cậu đến đời cậu thì đứt đoạn.
Tiêu Chiến ở bên cạnh không nghe rõ đây là đang ca xướng cái gì, có điều nói thì nói cũng không khó đoán ra cha mẹ anh đã biết chuyện của hai bọn họ.
"Cha sao giờ có thể không thừa nhận chuyện đã đáp ứng với người ta, lúc nhỏ cha không dạy con như vậy." Tiêu Chiến ở bên cạnh nói.
Cha anh khua khua tay bảo anh đừng xen vào, nói mẹ anh nhanh dắt anh vào trong thay y phục tắm rửa. Vương Nhất Bác giờ mới cảm thấy chướng mắt với bộ y phục màu đỏ dùng kết hôn với nữ thổ phỉ đang mặc trên người Tiêu Chiến, liền để anh đi.
"Cậu đã cứu con trai tôi, gia đình họ Tiêu nhất định dốc sức đền đáp cậu, rượu nhà cậu chúng tôi có cách, cho cậu bán trong nội thành, tuyệt đối so với công việc kinh doanh hiện giờ của nhà cậu tốt gấp mấy lần." Cha Tiêu Chiến muốn thương lượng điều kiện với cậu trai trẻ còn chưa đầy hai mươi tuổi này.
Nhưng cậu suy cho cùng không phải thương nhân, hoàn toàn không để tai đến, không thương lượng với cha anh.
"Nếu bác nuốt lời, không bằng cháu đem anh ấy lên núi làm thổ phỉ."
"Cậu định đi đâu làm thổ phỉ?"
Vương Nhất Bác vừa mới dứt câu, phía sau giọng của huyện trưởng liền vang lên, cậu quay đầu lại mới nhớ ra bọn cướp kia phần lớn chưa bị tóm, liền chỉ cho huyện trưởng một con đường lên núi.
Trong đêm đó, huyện trưởng dẫn người lên núi bao vây, trấn áp hơn một nửa bọn cướp, em gái của tên thủ lĩnh bị bắt, tên này chiếm đóng ngọn núi hơn mười năm rất thông minh, lại thoát được.
Chưa giải quyết đến cùng chuyện này, hai nhà về sau đều cảm thấy sợ hãi. Bọn cướp không nói đạo lý, có thù tất báo, cha Tiêu Chiến không để anh về làng dạy học nữa, bắt anh trốn đi.
Tiêu Chiến thầm nghĩ trốn đi đâu trốn đến bao giờ, mười năm rồi tên cướp vẫn chưa bị bắt, chẳng lẽ anh trốn trong nhà cả đời.
Nữ tặc kia bị tống vào tù, chính là em gái tên thủ lĩnh yêu thương nhất, hắn không dám manh động.
Anh quay về làng, đến phòng mới biết anh vẫn là dùng suy nghĩ của người có học đi đo với bọn cướp man rợ, phòng anh bị đập tan tành, giường bị bổ thành củi.
Người làm hộ tống anh trông thấy cảnh này liền lập tức bắt anh lên xe, đánh xe quay về đường cũ.
Vương Nhất Bác bị cha cậu nhốt trong nhà, có người canh chừng ở cổng, cửa sổ đều bị đóng ván gỗ lên trên.
Chuyện hai nhà lan truyền quanh thị trấn, ai thấy bọn họ đều phải cười vài câu.
Thời điểm Tiêu gia mở miệng hứa đáp ứng là ở trên phố trước mặt hàng xóm, Vương gia thì không.
Nhà bọn họ mấy đời cha truyền con nối chỉ có một nhi tử, gây ra chuyện thổ phỉ không nói, còn tự định chung thân với nam nhân, không hương khói vẫn khiến người người quở trách.
Thấy Vương Nhất Bác sắp hai mươi, mấy cô dì ngồi thành đống tích cực làm mối cho Vương Nhất Bác một nàng dâu xinh đẹp, cậu lớn hơn tiểu hài tử một chút thì hiểu cái gì, vợ đẹp, đối với cậu tốt, qua hai năm liền ôm một đứa con, tự nhiên sẽ quên đi nam nhân.
Vương gia hai tay lo liệu, vừa nhờ người tìm cô nương xinh đẹp nói chuyện kết hôn, vừa đến nhà tìm Tiêu Chiến nói lý.
Tiêu Chiến không đi dạy học trong làng liền luôn ở nhà ngẩn ngơ, anh đi đến đâu đều dễ làm người khác chú ý, huyện trưởng cũng không để anh chạy loạn, nói là phải lấy em gái của tên cướp kia ra đe doạ hắn đầu hàng, bắt được người liền an toàn.
"Nếu em ấy muốn thành hôn, để em ấy tự nói với cháu sẽ không ở bên cháu nữa, bằng không ngày đại hỉ cháu đứng trước cửa nhà bác, bác xem em ấy có bỏ đi cùng cháu hay không."
Tiêu Chiến bưng cho cha Vương Nhất Bác một tách trà, ngồi xuống bên cạnh, vuốt vạt áo cho phẳng phiu.
"Tiêu lão sư cậu là người có học, làm sao có thể làm ra chuyện ăn cướp như vậy?" Cha Vương Nhất Bác ở trên bàn vỗ một cái, nước từ tách xuôi theo ra ngoài văng lên bàn.
"Chính là người có học mới muốn mọi chuyện rõ ràng," Tiêu Chiến nhấp một ngụm trà, ngâm những bông hoa nhài mà Vương Nhất Bác tặng: "Hai chúng cháu vừa hay anh có tình tôi nguyện ý, không phải chuyện gì mất mặt, cho dù phải kết thúc cũng nên là bọn cháu nói với nhau, bác hiện tại đến uy hiếp cháu còn ép cậu ấy thành hôn, bác đây mới gọi là giở thủ đoạn ăn cướp, bác với tên thổ phỉ trói cháu lên núi bắt kết hôn không khác gì nhau."
Cha Vương Nhất Bác nói không lại thầy giáo dạy học đây một bụng đầy chữ nghĩa, cùng cha Tiêu Chiến bàn bạc có thể hay không cứu lấy hai đứa trẻ. Cha Tiêu Chiến đương nhiên cũng nghĩ đến chuyện này, nhưng chỉ có thể tận lực khuyên nhủ, xem có thể tìm một cô gái khiến Tiêu Chiến để vào mắt.
Tính khí của Tiêu Chiến so với Vương Nhất Bác không mềm mại hơn, cứng đầu đến bọn họ cũng không thuyết phục được.
Thế là trong sân nhà họ Vương liền lan truyền chuyện, nói Tiêu Chiến cũng phải cưới vợ, đến lúc hai nhà sẽ bái lạy kết nghĩa phu thê, thật là chuyện tốt.
"Bái cái rắm."
Vương Nhất Bác đập vỡ một bình sứ ở trong phòng, cúi xuống gầm giường lấy ra một chiếc túi chứa đồng bạc cậu đã dành dụm suốt hai năm qua, nhìn xuyên qua kẽ hở cửa sổ gọi một người làm không mấy trung thành trong nhà.
Cậu nói tiền của cậu chia anh ta nửa túi, người kia liền lập tức thèm thuồng, nửa túi đồng bạc này tương đương tiền lương mấy năm của anh ta.
Cậu từ trong khe hở nhét cho anh ta 10 đồng, phần còn lại sau khi quay về sẽ đưa, vừa đưa cho anh ta một phong thư.
"Anh nới lỏng cái đinh trên cửa sổ giúp tôi, đưa bức thư này cho Tiêu Chiến, nói với anh ấy rằng tối nay tôi sẽ đợi anh ấy ở nhà ga, cho dù anh ấy có đi cùng tôi hay không đều đến một chuyến, nếu thật muốn chia tay cũng đối mặt nói rõ ràng."
Ban đêm, cậu đẩy cửa sổ ra, đưa tiền xong liền từ trên tường nhà trèo ra ngoài, trên người cậu đang mặc bộ quần áo Tiêu Chiến tặng, màu be đặc biệt dễ thấy, trèo tường cọ sát còn để lại một số vệt đen.
Nói cậu tàn nhẫn, nhưng cũng không bằng lòng liền tính toán như thế này, nếu Tiêu Chiến thật sự không đến cậu liền mặc bộ quần áo này đi tìm anh, xem anh có đau lòng không.
Chuyến tàu cuối cùng trong đêm nhanh đã đến giờ, Vương Nhất Bác ngồi xổm trong góc, người gác trạm hỏi cậu đi hay không đi, Vương Nhất Bác lạnh nhạt nhìn anh ta, người kia lẩm bẩm hai câu liền rời đi. .
truyện tiên hiệp hayVương Nhất Bác ném cành cây trong tay, cậu ở trên mặt đất đầy bụi đã viết được vài bài thơ, cũng không nhìn thấy người.
Trong ga lại đang gọi người, cậu đứng dậy mới muốn nói không đi, nghe thấy người gác trạm kia lại đột ngột ở sau lưng la to nhanh lên xe.
Cậu quay đầu lại thấy một người đang mặc trường bào màu xám xanh mang theo va li da chạy qua có chút hao sức, đến trước mặt cong eo thở dốc, mồ hôi trên trán chảy ròng ròng.
"Em còn tưởng anh không đến."
"Hả?" Tiêu Chiến cầm va li chạy vào ga: "Vì sao không đến."
Vương Nhất Bác nhìn đến thư trong tay anh, hỏi anh đã xem chưa?
Anh nghe thấy lời người làm kia nói liền lén lút thu dọn đồ đạc, buổi tối lúc xách theo va li đi mẹ tiễn anh, phát hiện bức thư bị rớt trên mặt đất, cũng không kịp nguỵ trang, liền cầm trong tay làm như đang quạt gió.
"Không kịp đọc, viết gì vậy?" anh giờ mới mở thư ra.
Bên trong là hai bông hoa nhài khô cùng một mảnh giấy, mở ra liền thấy một câu.
"Gửi anh đoá nhài, cầu anh đừng xa." (*)
Tiêu Chiến nhìn Vương Nhất Bác, Vương Nhất Bác nắm chặt mảnh giấy kia trong tay, cảm thấy hơi xấu hổ, vo thành một cục liền nhét vào phong thư ném cho Tiêu Chiến.
"Em chép nó trên báo."
Tiêu Chiến giờ mới nhớ ra câu nói anh vẫn luôn nghĩ đến "Em ở trên báo nhìn thấy một câu nói, ngày nào đó muốn nói cho anh nghe."
"Không xa, đi thôi."
Tiêu Chiến nắm lấy cổ tay Vương Nhất Bác, cùng lên xe rời khỏi đây.
(*) Chơi chữ "song jun moli, qing jun mo li": Tống quân mạt lị, thỉnh quân mạc ly.