Edit & beta: MeanChan

(Truyện đăng tại wattpad MeanChankhongvui và clairdelaluneblog.wordpress.com)

Hội đón người mới tiến hành một giờ rồi mà thời gian Tất Dục Cẩn nói chuyện không quá ba phút, thanh âm còn lạnh hơn so với nhiệt độ trong nhà mấy độ.

Trong lúc đó Khâu Ninh quả thực là không dám ngẩng đầu. Giờ phút này anh thấy mình vô cùng may mắn vì đã không khai báo tên cho người ta biết.

Ít nhất là đã không đem thể diện ném đến tận nhà bà ngoại.

Khi hội nghị kết thúc, Tất Dục Cẩn đã sớm mang người rời đi. Khâu Ninh còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm thì đã thấy Tống Quốc Tài hoạt động thân hình hơi béo của chú, linh hoạt tránh khỏi đám người mà đi đến trước mặt anh: “Thằng nhóc cậu may mắn thật đấy, không chạy vào cửa ngay dưới mí mắt sếp tổng.”

Khâu Ninh: “……”

Vẻ mặt anh bình tĩnh: “Lão Tống à, gần đây anh có kiểm tra sức khỏe chưa?”

“Sao?” Tống Quốc Tài liếc anh một cái: “Lương tâm của thằng nhóc nhà cậu đột nhiên trỗi dậy hay gì mà biết quan tâm sức khỏe của tôi?”

“Không, chỉ là em muốn biết huyết áp của anh cao thấp thế nào thôi. Em muốn nói với anh một chuyện nhỏ.”

Tống Quốc Tài vừa nghe xong liền trừng to mắt, “Cậu cái tên rách việc này lại gây chuyện gì rồi hả?”

Khâu Ninh nhắc nhở trước một câu: “Nếu huyết áp của anh không cao thì em mới nói.”

“Không cao, có chuyện gì mà tôi còn chưa thấy qua, không dọa được tôi đâu.”

Khâu Ninh: “Em gặp được ông chủ ở bãi đỗ xe.”

Tư duy Tống Quốc Tài chậm một nhịp: “Ông chủ nào?”

Hỏi xong lại bất chợt ngộ ra, âm điệu của chú không tự chủ được mà nâng cao hơn một chút: “Tất tổng???”

Ánh mắt của mọi người xung quanh quay qua nhìn hai người, mặt già của Tống Quốc Tài đỏ lên, túm lấy Khâu Ninh lôi vào vị trí ít người qua lại, “Nhìn thấy lúc nào? Tình huống ra làm sao?”

“Ngay lúc nghe điện thoại của anh,” Khâu Ninh sợ dọa đến chú, cố gắng nói cho sự việc nhỏ đi: “Em không cẩn thận đâm hỏng di động của hắn, hắn còn không cần em bồi thường.”

Hai mắt Tống Quốc Tài đờ ra: “Còn chuyện gì nữa?”

Khâu Ninh: “…… Sợ hắn đến trễ bị bắt được nên nhắc nhở hắn hãy vào từ cửa sau, ngoài cái đó ra thì chưa nói thêm cái gì cả.”

“Ý là, cậu đến trễ không chỉ bị Tất tổng bắt tại trận mà cậu còn dạy hắn cách đối phó với lãnh đạo khi đến muộn.”

Khâu Ninh: “Đúng vậy.”

Tống Quốc Tài ngây dại.

Chú chưa từng gặp cái trường hợp nào mà nó như cái trường hợp này.

Chú hoa mắt chóng mặt, mạch máu phình ra, huyết áp tăng như gió.

“Thằng nhóc vớ vẩn này, ngay cả lãnh đạo mình mà cũng không nhận ra thì còn làm ăn cái gì nữa không biết!!!”

Khâu Ninh né được bàn tay đang vỗ tới của chú: “Anh vuốt lương tâm của mình mà nói thử xem, nếu lúc đó hắn xuất hiện trước mặt anh thì anh có nhận ra hắn không?”

Tống Quốc Tài: “……”

Đúng là chưa chắc đã nhận ra được.

So với Tất Dục Cẩn, chú quen với lão Tất tổng đã về hưu trước đó hơn.

Chỉ đành đổ thừa cho Tất Dục Cẩn kín tiếng quá mức, chẳng thấy lên tạp chí gì, phỏng vấn cũng không tiếp, official website của công ty cũng không dán ảnh chụp, chỉ nghe được kỳ danh chứ không thấy được người thật.

Người phụ trách khu như bọn họ không cần lên gặp hội đồng quản trị để báo công trạng, trừ khi tới gặp cấp trên của bộ phận mà mình phụ trách để tổng kết cuối năm nên cũng chưa tới tổng bộ được mấy lần, càng đừng nói là được nhìn thấy ông chủ trong truyền thuyết.

Vẻ ngoài của ông chủ quá ngoài dự đoán. Lúc hắn lên đài thậm chí còn làm người khác tưởng là nghệ sĩ nào đi nhầm phòng.

Nghĩ đến cảnh tượng vào lúc Tất Dục Cẩn mở miệng nói trên đài lúc nãy, nhóm nhân viên trẻ tuổi phía dưới cứ như đang ở trong hiện trường theo đuổi idol, chỉ thiếu nước há mồm hò hét.

Tống Quốc Tài than một tiếng: “Cầu cho đầu óc của Tất tổng không tốt……”

Khâu Ninh: “?”

Tống Quốc Tài xấu hổ: “Cầu rằng Tất tổng bận trăm công ngàn việc, không nhớ được trò hề này của cậu.”

……

Tất Dục Cẩn mở họp cả ngày lại không thấy chút mệt mỏi nào: “Lịch trình buổi tối có gì?”

Trợ lý đi theo sau vội nói: “Ăn cơm với Kỳ tổng tập đoàn năng lượng Vạn Thạch lúc 8 giờ, sau đó tới Thiên Dạ Thịnh Hợp chơi bóng, trong tay hắn có một tài nguyên điện ảnh muốn bàn với ngài...”

Tất Dục Cẩn nhíu mày: “Bỏ qua.”

Ông chủ của năng lượng Vạn Thạch gần đây coi trọng một nữ nghệ sĩ, vì muốn nâng cho cô ta nổi tiếng nên cố ý mời biên kịch nổi danh đặt làm một kịch bản riêng, còn tìm mấy nghệ sĩ tuyến đầu vào làm phông nền, thêm ba trăm triệu vào dự tính đầu tư các hạng mục, MR là miếng thịt lớn nhất mà hắn coi trọng.

Tất Dục Cẩn cũng không kỳ thị quy tắc ngầm trong giới giải trí, hắn có tham gia đầu tư vào điện ảnh, không phải là dạng chân ướt chân ráo không biết gì về giới giải trí. Cả biên kịch và thành viên tổ chế tác hắn đều quen biết qua, am hiểu nhất là làm bánh vẽ*.

(bánh vẽ, theo mình tra thì trong tiếng việt cũng có từ này, gốc tiếng hán, chỉ những việc ảo tưởng tạo ra để lừa bịp người khác, không có thật – như cái bánh vẽ trên giấy, trông thì đẹp nhưng không ăn được ý =)))

“Về sau nếu hắn còn mời vào những việc này thì không nhận nữa.”

“Đã rõ.”

“Mang danh sách nhân viên các khu tham gia huấn luyện tới đây.”

Trợ lý sửng sốt, Tất tổng chưa bao giờ tốn công sức vào mấy chuyện nhỏ như này.

Hắn phản ứng lại rất nhanh: “Được.”

Tất Dục Cẩn ngồi trước máy tính, nhìn màn hình, nói: “À, cậu xem lí lịch sơ lược của nhân viên thị trường khu Giang Bắc tới huấn luyện trước đi.”

Nói xong liền bắt đầu xử lý những việc khác.

Trợ lý lập tức nghĩ tới sự việc ở bãi đỗ xe sáng nay, trong lòng lộp bộp một tiếng.

Có người sắp gặp xui xẻo rồi.

Động tác hắn mau lẹ mà lấy tư liệu về khu Giang Bắc ở thành phố Kinh Giang, lược qua tất cả các bộ môn khác, tìm thẳng tới bộ phận thị trường.

“Bộ phận thị trường khu Giang Bắc tổng cộng có hai viên chức tham gia huấn luyện, Tống Quốc Tài, 42 tuổi, đảm nhiệm chức tổng giám đốc khu Giang Bắc đã 5 năm...”

Tất Dục Cẩn nhíu mày, ngắt lời hắn: “Đọc người còn lại.”

Trợ lý phát ra âm thanh hút khí nhỏ đến nỗi không nghe được, nhanh chóng lướt đến phần sơ yếu lí lịch khác trên máy, sau đó nhìn thấy một gương mặt quen thuộc.

Khuôn mặt gặp được buổi sáng trông còn trẻ tuổi hơn ảnh chụp một chút, thêm chút sôi nổi năng động, lúc nói chuyện không hề vòng vo thâm ý, làm người ta bất tri bất giác thả lỏng theo.

“Khâu Ninh, 26 tuổi, giữ chức trưởng bộ thị trường khu Giang Bắc...”

Tay đánh chữ của Tất Dục Cẩn hơi ngừng lại: “Cậu ta tên gì?”

Trợ lý lặp lại một lần nữa: “Khâu Ninh.”

“Khâu nào?”

Trợ lý không rõ lí do: “Khâu trong tai, Ninh trong an bình.”

Khâu Ninh.

Hắn cụp mi, ấn vào phím Enter: “Tiếp tục.”

“Vâng.” Trợ lý không rõ ý của ông chủ, tiếp tục báo cáo một cách quy củ: “Tốt nghiệp khoa marketing thị trường chuyên nghiệp ở đại học S...”

Tư liệu trong lý lịch sơ lược không được coi là nhiều, chàng trai đã vào MR ngay từ khi mới tốt nghiệp, nói hết ra cũng không đến hai hàng chữ.

Nhưng ông chủ không bảo dừng, trợ lý cũng chỉ có thể căng da dầu mà đọc hết tư liệu trong đó lên, sau đó liền mong chờ có người liên hệ khẩn cấp cứu nguy cho mình, rốt cuộc cũng nghe thấy ông chủ mở miệng.

Ngữ khí lạnh lẽo cường thế lại vô tình: “Để bộ phận thị trường khu Giang Bắc đổi người khác tới học tập.”

Trợ lý ngẩng đầu muốn nhìn vào mắt ông chủ, đáng tiếc lại bị màn hình máy tính che hết, không nhìn rõ biểu tình.

“Đi làm phải có quan niệm thời gian.”

“……” Trợ lý cúi đầu, bắt đầu liên hệ với bộ phận nhân sự: “Vâng.”

- ---------Hết chương 6----------

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play