Edit & beta: MeanChan
Sau khi dùng loa hô mà không thấy hiệu quả, Khâu Ninh cũng không nóng nảy. Anh vừa chậm rãi lướt ở các kênh để kiểm tra quảng cáo, vừa đi tới chỗ NPC chuyên giao dịch, nhìn bảng yêu cầu xem có người mua thích hợp không.
Rất nhanh, anh đã thấy được một cái yêu cầu vô cùng đơn giản: Trang bị tím.
Hai chữ lạnh lùng, như thể đánh thêm một chút thì ngại mệt.
ID người chơi: Hành Cẩn.
Chức nghiệp: Tiêu Dao.
Khâu Ninh không nhịn được mà nhìn cái ID này thêm một chút, đầu óc đột ngột hiện ra một câu trong 《 Dịch · Càn quẻ 》: Dong ngôn chi tin, dong hành chi cẩn.
Trong ngôn ngữ hằng ngày cũng cần phải đáng tin, trong hành động bình thường cũng cần phải cẩn thận.
||||| Truyện đề cử:
Đạo Diễn, Anh Tự Vả Có Đau Không? |||||
Một cái ID vô cùng biết tự hạn chế tự xem xét lại bản thân.
Khâu Ninh xem trước thông tin của đối phương theo thói quen, khung nhân vật hiện ra, một chàng trai tóc dài phiêu dật, bạch y bay bay, tay cầm quạt xếp thủy mặc hiện lên trong màn hình.
《 Thất giới 》 có một giải bình chọn cho tạo hình nhân vật được yêu thích nhất, đã tổ chức được ba năm, mà nam Tiêu Dao vẫn luôn là quán quân của ba năm liên tục.
Nam Tiêu Dao chính là con trai ruột của bộ phận trang trí và kiến tạo mô hình, trang phục của môn phái có thể nói là rất thời trang, bước đi và động tác đánh nhau phiêu dật tiêu sái, quay 360 độ cũng không thể tìm ra nổi một góc chết, không biết đã làm bao nhiêu người chơi nữ kêu ngao ngao ầm ĩ.
Trang bị của Hành Cẩn là bộ trang phục cấp thấp nhất, chỉ có đai lưng và phần che tay là mang phẩm chất tím, hơn nữa thuộc tính cũng chẳng tốt lắm.
Khâu Ninh xem xong tư liệu của hắn, chủ động nhắn tin: “Ông chủ, vừa lúc tôi có ba kiện trang bị mà cậu cần, một kiện 4000, trọn gói 10000, có muốn mua không?”
Anh vừa nói vừa đem trang bị dán vào kênh trò chuyện.
Tất Dục Cẩn vừa mới chuyển tiền cho bên kia xong, ngẩng đầu lên liền thấy trong kênh chat riêng xuất hiện một ID quen thuộc.
Thu Ninh, là người chơi bán trang bị trên kênh thế giới lúc nãy.
Tất Dục Cẩn đặt con chuột lên trên trang bị, hệ thống tự động biểu thị ra tình hình cụ thể và tỉ mỉ.
Nhìn trang bị được nạm đầy đá quý và cường hóa hết nấc, trông thế nào cũng thấy tốt hơn nhiều so với hai kiện trang bị mới mua còn đang bận trên người mình.
[ chat riêng ] Hành Cẩn: Muốn.
Khâu Ninh xin tổ đội, sau khi xác định tọa độ của đồng đội trên bản đồ liền dùng phi hành phù bay qua đó.
Bạch y nam tử lẳng lặng đứng bên cầu tương tư, gió nhẹ thổi qua thỉnh thoảng lại phất một lọn tóc bay lên, càng làm tăng thêm vẻ bạch y thắng tuyết, cao xử bất thắng hàn* của nam tử.
(đứng nơi cao không khỏi lạnh lẽo.)
Tuy rằng biết chỉ là hiệu ứng trò chơi, nhưng Khâu Ninh vẫn bị kinh diễm mà sững sờ trong chớp mắt.
Bất chợt cảm thấy đằng sau cái ID Hành Cẩn phải là một người như thế này.
Anh mở chat voice trong tổ đội: “Ông chủ, còn đó không?”
Tai nghe truyền đến một tiếng nói sạch sẽ thanh triệt, lại mang theo chút gì trong sáng đặc biệt hơn giọng của đàn ông trưởng thành bình thường, làm cho lòng người dễ sinh thiện cảm.
Tất Dục Cẩn nhìn thiếu nữ Quỷ Vu trước mặt, hơi nhăn mày, hiển nhiên không ngờ đối phương là đàn ông.
Hắn giật giật con chuột, Hành Cẩn đi qua chỗ mà thiếu nữ Quỷ Vu đang đứng.
Khâu Ninh cũng tiến lên hai bước, click chọn hắn: “Nào, chúng ta giao dịch một chút.”
Bảng lựa chọn giao dịch hiện ra một lúc mới được tiếp nhận, có vẻ như đối phương khồng thuần thục thao tác trong trò chơi lắm.
Khâu Ninh đem từng trang bị bỏ vào, sau đó kiên nhẫn chờ đợi đối phương gửi tiền.
Nhưng đợi một phút mà đối phương vẫn không có phản ứng gì, anh nghi hoặc hỏi: “Ông chủ?”
[ đội ngũ ] Hành Cẩn: Không gửi được tin nhắn.
“Sao?” Khâu Ninh kỳ quái nói: “Cậu đã gửi cái gì thế?”
Đoán được đối phương có thể là người mới, anh lại nói: “Nếu không đánh chữ được thì có thể phát giọng nói, bên phải hình đại diện của cậu có một cái microphone đấy, thấy không? Click mở là được.”
Người đứng đối diện không phản ứng. Một hồi lâu sau, tai nghe đột nhiên truyền đến tiếng điện xẹt xẹt hơi chói tai, nhưng chỉ vang lên vài giây.
Tiếp theo, một giọng nữ thanh lãnh truyền qua tai nghe: “Tôi hỏi, số thẻ ngân hàng của cậu là bao nhiêu?”
Thanh âm ngự tỷ lạnh lùng xuyên qua màng nhĩ, sau đó theo da dầu từng tấc từng tấc truyền lên trên, mang theo cảm xúc tê dại khác thường.
Khâu Ninh một bên nắm con chuột, một bên vội vàng chớp mắt một cái.
Nam Tiêu Dao vẫn còn đang đứng trước mặt mình, vì quan hệ thị giác mà phải cúi đầu nhìn một thiếu nữ lùn hơn hắn rất nhiều.
Việc nữ chơi nhân vật nam hoặc nam chơi nhân vật nữ không hề hiếm lạ trong trò chơi, bản thân Khâu Ninh cũng là nam chơi nhân vật nữ, chỉ là anh vào hố lâu như thế rồi mà đây là lần đầu tiên nghe được âm thanh khiến người khác khó quên như vậy.
Khâu Ninh sửng sốt trong chốc lát, tỉnh khỏi cơn thất thần mới phản ứng kịp lời nói của đối phương, không nhịn nổi mà mở to hai mắt.
Thẻ ngân hàng?
Không phải chứ, người này cho rằng phải trả 10000 đồng tiền mặt???
Khâu Ninh thấy tai hơi nóng lên, anh liếm liếm môi, ngữ khí cũng vô thức dịu dàng nhẹ nhàng hơn: “Chị gái à, thẻ ngân hàng là từ cấm trong trò chơi, tin nhắn mà có ba chữ này sẽ bị làm mờ đó...”
Chị gái.
Tất Dục Cẩn nhăn chặt mày.
“Cậu kêu tôi là cái gì?”
“Ơ……” Khâu Ninh nghe ra sự kinh ngạc trong giọng nói của hắn, lại hô một tiếng: “Chị gái?”
Ngay lúc đó Khâu Ninh cũng không nghĩ nhiều, dù sao thì âm thanh này cũng quá mức tự nhiên trôi chảy, cứ như được đứng trước mặt người thật mà nói chuyện, thật sự không giống âm thanh giả do máy móc tạo nên.
Tất Dục Cẩn lâm vào tự hỏi.
Hắn được người ta khen là có giọng nói hay cũng không phải chỉ mới một hai lần, nhưng chưa từng có ai nói âm thanh của hắn giống giọng nữ.
Hắn đột nhiên nhớ tới lúc cài game, người luyện cấp nói với hắn muốn thêm phụ kiện gì không, hắn trả lời muốn tất cả, hình như có bao gồm phụ kiện gọi là máy biến âm.
Phụ kiện đi kèm lúc ấy thật sự quá nhiều, hắn tưởng là thiết lập trò chơi nên không để ý nhiều.
Tất Dục Cẩn à một tiếng, trong lòng đại khái cũng đã hiểu sao lại thế này.
Nhưng hắn cũng không định làm sáng tỏ, quan hệ trên Internet dù sao cũng là giả, chỉ có một cái máy tính, một đường dây cắm mạng, chẳng ai quen biết ai, huống chi là một lần giao dịch qua trò chơi. Sau khi thỏa thuận giao dịch xong thì khả năng gặp lại giữa đống số liệu mênh mông cũng chẳng có nhiều.
Tất Dục Cẩn không sửa lại cho đúng, ngữ khí tự nhiên nói: “Không cần thẻ ngân hàng thì giao dịch thế nào được?”
Khâu Ninh có chút dở khóc dở cười mà giải thích: “Tiền này không tính bằng nhân dân tệ, là đồng vàng trong trò chơi thôi. Tổng mấy món trang bị này cùng lắm là hết một ngàn tiền mặt, làm gì mà đến một vạn chứ.”
Người đối diện trầm mặc.
Khâu Ninh cảm thấy không ổn, trong nháy mắt liền ý thức được chuyện gì đó, thật cẩn thận mà hỏi: “Đai lưng và phần che tay của cậu, không phải là dùng nhân dân tệ mua đấy chứ?”
“Ừ.”
Khâu Ninh: “…………”
Tên khốn không có lương tâm nào vậy hả, đến lính mới cũng lừa!!!
“Bán bao nhiêu?”
“Hai kiện 5000.”
Khâu Ninh hít hà một hơi.
“Quý lắm sao?”
Khâu Ninh chớp mắt, hỏi: “Cậu muốn nghe nói thật, hay là muốn nghe lời an ủi?”
“Nói thật.”
Khâu Ninh: “…… Hai kiện trang bị này của cậu không đáng 5000J, tuy rằng đây là trang bị tím nhưng thuộc tính là kém nhất, nhiều lắm 1000J một kiện.”
(J: nguyên – nhân dân tệ)
Tất Dục Cẩn: “……”
Mấy ngàn đồng tiền kia hắn không đau lòng, chỉ là tổng giám đốc tập đoàn MR hóa thành lính mới trong game online, trong một giờ đã bị ăn hai phát đòn hiểm. Truyền ra ngoài đảm bảo có thể khiến đối thủ của hắn nằm mơ cũng cười đến tỉnh lại.
So với sự bình tĩnh của đối phương, Khâu Ninh lại đau lòng không thôi, tựa như tiền kia là tiền từ túi anh bay ra ngoài.
Cái tính thích lo chuyện bao đồng của anh liền trồi lên trong chớp mắt, chủ động gửi lời mời thêm bạn tốt sang cho đối phương: “Trong trò chơi có gì không hiểu thì cậu có thể hỏi tôi, như là mua trang bị, dược, đánh phù...”
Nhìn anh nhiệt tình quá độ như vậy, đuôi lông mày Tất Dục Cẩn nhẹ nhàng nhếch lên, “Không cần, cảm ơn.”
Khâu Ninh cho rằng hắn đang khách sáo, tiếp tục nói: “Anh không cần sợ làm phiền tôi, tôi không chê phiền toái.”
Phiền toái.
Con chuột Tất Dục Cẩn dừng lại một chút ở lựa chọn “Từ chối” (lời mời kết bạn).
Khi Thích Lâm mới được đưa tới nhà họ cũng không hoạt bát như bây giờ, tuổi nhỏ mà đã không cần thầy dạy cũng biết rằng ăn nhờ ở đậu là phải cẩn thận dè dặt, một thời gian dài sau đó cứ luôn nơm nớp lo sợ. Người đầu tiên phát hiện ra điều không đúng là Tất Dục Cẩn, liền lạnh mặt hỏi nó: “Con rất sợ hả?”
Thích Lâm vùi cả người trên ghế, âm thanh rất nhỏ: “Phiền toái mọi người……”
Lúc ấy Tất Dục Cẩn cũng nói như vậy: “Con không cần sợ phiền đến cậu, cậu không chê phiền toái.”
Không thể tưởng tượng nổi là nhiều năm đã trôi qua mà hắn còn có thể nghe được lời tương tự từ miệng người khác.
Trong trò chơi, Khâu Ninh còn đang an ủi hắn: “Lần này cứ coi như tiêu tiền mua bài học, nhân sinh luôn thay đổi rất nhanh rất nhanh á, ăn được khổ trong khổ, mới là người trên người. Cậu xem tôi chơi trong khu này tận hai năm mà may mắn lắm mới lên đến mãn cấp đây thây.”
Tất Dục Cẩn không tỏ ý kiến.
Con trỏ chuột của hắn di đến bên cạnh, tiếp nhận lời mời thêm bạn tốt, hỏi: “Vàng trong ba lô của tôi không đủ, mua thế nào được?”
“Đi thông bảo hành hoặc là đổi với người chơi.” Khâu Ninh nói: “Nhưng lần đầu tiên thì vẫn nên đi thông bảo hành, đó là khu giao dịch tiền của chính phủ, tuy rằng giá mắc hơn tiền trong tay người chơi, nhưng an toàn hơn.”
Tất Dục Cẩn: “Được.”
Nghĩ đến phong cách nhà giàu mới nổi của lính mới này, Khâu Ninh lại bổ sung một câu: “Cậu đừng mua một lần nhiều quá, dùng bao nhiêu thì mua bấy nhiêu thôi, tỉ suất hối đoái sẽ biến động nên mua nhiều quá sẽ bị lỗ đó.”
Tổng thể《 Thất giới 》tương đối chặt chẽ, người chơi bình dân phần lớn sẽ khá cần kiệm, tiết kiệm để từ từ làm giàu, Khâu Ninh sẽ chỉ bán đi chút đồng vàng khi tỉ giá hối đoái tăng cao.
Anh nhắc nhở: “Đồng vàng ở trong game khá quý, cậu có thể chờ lúc giá cả hạ xuống để mua nhiều thêm một chút”.
Trên trang web, Tất Dục Cẩn nhìn số tiền với 4 số không kia, ngừng lại một chút, cuối cùng cũng có chút hiểu hiểu: “Ừm, cảm ơn.”
Giao dịch của hai người hoàn thành, thay trang bị mới xong, sức chiến đấu của Hành Cẩn tăng lên rất nhiều, Khâu Ninh nhìn thấy cũng rất có cảm giác thành tựu.
Anh lại xin giao dịch lại lần nữa, chờ đến khi đối phương đồng ý thì tặng hắn một cái bảo rương đồng thau.
“Quà gặp mặt cho bạn mới, cái này không đáng bao nhiêu tiền, chỉ 10 đồng một cái, tôi xui xẻo ngàn năm nên không mở được cái gì tốt, tặng cho cậu mở chơi.”
Tất Dục Cẩn ừ một tiếng, nói cảm ơn một lần nữa.
Khâu Ninh có chút vui vẻ, bắt chéo chân ngồi dựa lưng vào ghế mềm, định cho tên ma mới đáng yêu này nếm thử mùi vị của kế hoạch hiểm ác ngốc nghếch: “Không cần khách khí như vậy, cậu có thể sẽ mở ra đôi cánh khuyết tật, thiết phiến (quạt gấp bằng sắt) rỉ sắt, đầu gỗ hủ bại ——”
【 hệ thống: Hành Cẩn nhận được quạt thiên huyền ngọc diện x1】
Lời chưa nói xong đột nhiên im bặt.
Ánh mắt Khâu Ninh nhìn chằm chằm kênh trò chuyện, không dám tin mà nhìn lướt qua.
Quạt thiên huyền ngọc diện, trang bị tím cực phẩm của môn phái Tiêu Dao, có thể xếp trên nó chỉ có mỗi Thần Khí, phương pháp lấy được Thần Khí phức tạp khó khăn, lại còn phải dựa vào nhân phẩm. Bao nhiêu người chơi đến thử vận may cũng không nhất định ra được một lần Thần Khí cho nên người chơi Tiêu Dao đành lùi một bước mà mong chờ thứ kém hơn chút, nếu có thể nhận được quạt huyền ngọc diện cũng là cả một sự may mắn rồi.
Một lần mở ra vũ khí tím cực phẩm, đây chẳng lẽ cmn là u hoàng tái thế???
Khâu Ninh hâm mộ chết đi được.
Hành Cẩn: “Thứ này tốt lắm sao?”
Khâu Ninh: “……”
Vấn đề này đã vô tình đâm cho trái tim của kẻ xui xẻo này tan nát, anh hung hăng lau mặt: “Khá tốt.”
“Cho cậu.”
Khâu Ninh ngây người: “Cho tôi?”
“Đúng vậy.” Tất Dục Cẩn không thích chiếm tiện nghi của người khác, từ giọng điệu của đối phương hắn đã có thể cảm giác được đây là đồ tốt: “Là từ rương mà cậu cho tôi”.
“Biết là thế, nhưng cậu cho tôi thì tôi cũng không dùng được.” Khâu Ninh mở giao diện nhân vật ra, con rối nhỏ trong tay thiếu nữ là nhặt được trong phó bản năm người, thuộc tính cũng giống nhau, anh đã dùng hơn một năm, vì không tìm được vũ khí mới nên anh còn tỉ mỉ đắp bao nhiêu là phù và đá quý cho con rối nhỏ.
Hoàn cảnh hoàn toàn trái ngược hoàn toàn với lính mới mở một lần là ra vũ khí tím cực phẩm, anh không nhịn nổi mà rơi một vốc nước mắt chua xót: “Đều là do số phận mà”.
Ngữ khí của anh thật sự hơi buồn cười, Tất Dục Cẩn nhẹ nhàng nhếch khóe miệng.
“Hằng ngày có đánh phó bản không?”
Tất Dục Cẩn thay vũ khí mới, nhân vật nam tiêu sái mà lay động quạt xếp trong tay: “Không đánh.”
Khâu Ninh di chuyển nhân vật đến chỗ NPC phó bản, Tiêu Dao trong đội ngũ cũng tự động chạy theo.
Anh nói: “Tôi cũng đang không có gì làm, mang cậu đi một lần.”
Tất Dục Cẩn ừ một tiếng, “Cảm ơn.”
Khâu Ninh cười nói: “Chúng ta hiện tại đã là bạn bè, cậu đừng khách khí với tôi như vậy, tôi sắp bị hai chữ cảm ơn này tẩy não luôn rồi.”
Sau khi tin chiêu mộ thành viên cho nhiệm vụ tổ đội phát ra, chẳng mấy chốc tổ đã đầy người.
Trừ Quỷ Vu là anh và Tiêu Dao Hành Cẩn còn có ba người khác phân biệt theo môn phái là Tinh Linh, U Trạch và chức nghiệp xe tăng được sinh ra dành riêng cho phó bản —— đao thuẫn.
Khâu Ninh nhìn lên đỉnh đầu của xe tăng, khựng lại.
ID: Xuân phong mãn diện.
Khâu Ninh: ……
Đời người có nơi nào là không gặp lại.
[ chat riêng ] Thu Ninh: cái tên [xuân phong mãn diện] này là người đầu cơ trục lợi, khi mua trang bị thì cậu nhớ cách xa hắn ra chút.
[ chat riêng] Hành Cẩn: Đã muộn rồi.
[ chat riêng ] Thu Ninh:?
[chat riêng] Thu Ninh: Hắn chính là người bán cho cậu 5000J?
[chat riêng] Hành Cẩn: Ừ.
Kẻ này thế mà lại còn dám tái phạm ư!
Khâu Ninh tức đến bật cười.
[chat riêng] Thu Ninh: Chờ đi, tôi xả giận cho cậu.
Tất Dục Cẩn nhìn hàng chữ này, trên mặt hiện lên vẻ nghiềm ngẫm.
Xả giận cho hắn sao?
Tất Dục Cẩn cảm thấy buồn cười.
Hắn sống 32 năm, lần đầu tiên gặp phải cái trường hợp này.
Xuân phong mãn diện nhìn thấy hai cái ID quen thuộc này trong tổ đội cũng ngớ người, nhưng cũng không vội vàng rời tổ đội, chờ trực giác hắn hiện lên điềm báo không ổn thì đã bị đội trưởng mang vào bản đồ phó bản.
Cơ chế của phó bản trong《 thất giới 》là nếu đã đi vào mà thoát mạng hay rời khỏi là sẽ không có phần thưởng, mà phần thưởng của phó bản hằng ngày lại vô cùng phong phú, người chơi game chẳng ai từ chối được.
Khâu Ninh lười biếng tựa vào ghế, nhìn chằm chằm ID của đao thuẫn trong đoàn, ấn vào chuyển phát giọng nói.
Một âm thanh không có ý tốt vang vọng khắp đội ngũ: “Ô, đao thuẫn nhỏ bé à, đi một mình hả?”
Xuân phong mãn diện: ……
Đệch.
- ---------Hết chương 2----------
P/s: Ultr khóc ẻ vì game... Chả hiểu đang nói cái gì cả cứ phải ngồi chắt lọc suy đoán hmu hmu. Đúng là dừa cho cái sự ngu ngok khi nhảy vì giới thiệu á á á. Mặc dù tệ hại thẹc nhưng vẫn mong mọi người ủng hộ và góp ý để mình bớt cái sự ngu ngok này lại hmi hmi.