Edit & beta: MeanChan

(Truyện đăng tại wattpad MeanChankhongvui và clairdelaluneblog.wordpress.com)

QN: Hắn bày trò mở cửa xe cho tôi trước mặt đồng nghiệp!

QN: Còn để tôi giải thích dự án do đồng nghiệp làm!

QN: Tôi đã chẳng còn mặt mũi nào mà đi gặp phụ lão Giang Đông nữa rồi [ mỉm cười ]

(“Vô nhan kiến Giang Đông phụ lão” 无颜见江东父老 không có mặt mũi nào gặp các phụ lão ở Giang Đông 江东, dùng để ví với việc ai đó vì xấu hổ hoặc vì thất bại mà không có mặt mũi nào gặp người khác. Giang Đông, chỉ phía đông của Ô Giang 乌江, có sự khác biệt trong khái niệm địa lí tồn tại trong hiện tại. Điển cố này liên quan đến Tây Sở Bá Vương Hạng Vũ 西楚霸王项羽. Câu nói có xuất xứ từ trong Sử kí – Hạng Vũ bản kỉ 史记 - 项羽本纪 của Tư Mã Thiên 司马迁thời Tây Hán)

Tất Dục Cẩn mới chuyển WeChat sang tài khoản phụ, di động đã vang lên leng ca leng keng không ngừng.

Tần Kiêu không giấu nổ sự tò mò mà liếc qua.

Tất Dục Cẩn rũ mắt, cài đặt điện thoại về chế độ rung.

Cái người này mới sáng nay còn biểu đạt tình cảm sùng bái với mình, quay đầu một phát là mắng mình xối xả.

Đúng là một kẻ lừa đảo.

Cẩn: Có lẽ là hiểu lầm thôi?

QN: Sếp cậu sẽ cố ý đối tốt với cậu trước mặt người khác sao?

Cẩn:…… Sẽ không.

QN: Là thế đó [ khóc thút thít ]

Tất Dục Cẩn nghĩ không ra.

Cẩn: Đối tốt với cậu thì không ổn sao? Không phải chứng tỏ rằng hắn khá là coi trọng cậu hả?

QN: Đương nhiên coi trọng tôi thì tốt, nhưng tôi chưa làm gì cả mà tự nhiên lại đối tốt với tôi, đó là muốn chọc người ta phải suy nghĩ miên man, chênh lệch lớn quá mà!

QN: Cậu nói đi, có phải hắn muốn châm ngòi ly gián không [ hoảng sợ ]

“……”

Châm ngòi ly gián.

Bước chân Tất Dục Cẩn khựng lại, gắt gao mà nhìn chằm chằm bốn chữ này, ánh sáng trong mắt tắt đi vài phần.

Một cỗ tức giận quay cuồng trong lồng ngực.

Xem ra là không thể đối tốt với cậu ta quá.

Thiếu đòn.

Tần Kiêu thấy ông chủ dừng lại, tâm tình cũng sai sai liền cẩn thận hỏi: “Tất tổng, sao vậy?”

“Không sao.” Tất Dục Cẩn nhấn tắt di động, nói: “Cái dự án Khâu Ninh mới phân tích kia, giao cho người khu Giang Bắc làm, không được để cậu ta tham gia vào.”

Trong mắt Tần Kiêu hiện lên chút mơ hồ.

Sau khi hội nghị kết thúc, chính miệng ông chủ còn nói nếu Khâu Ninh là người khu Giang Bắc thì có thể tham gia hỗ trợ khu Giang Bắc trong dự án này, thế mà sao mới xem di động có tí xíu mà đã thay đổi quyết định nhanh thế?

Đây là lần đầu tiên Tất Dục Cẩn tự bác bỏ quyết định của mình, không khác gì trời đổ mưa máu.

Trong lòng Tần Kiêu là sóng to gió lớn, trên mặt vẫn bình tĩnh ung dung: “Vâng, tôi lập tức sắp xếp xuống dưới.”

Khu Giang Bắc không có nhà ăn, cơm trưa phải giải quyết ở phố ẩm thực dưới lầu.

Khâu Ninh vừa mới xuất hiện đã bị các đồng nghiệp vây quay, bao lâu không gặp, làm người ta tò mò muốn chết, muốn anh nói ra cảm nhận khi đi làm ở tổng bộ.

“Cảm nhận sao, cũng chỉ như vậy thôi, bận hơn khu Giang Bắc, giám đốc ở tổng bộ cũng rất hung dữ. Hung dữ bao nhiêu hả? Ba ông Tống cũng không so với với cô ấy. Tất tổng thì mọi người cũng gặp được rồi, tránh xa cho an toàn... Tất tổng có bạn gái không hả? Cái này sao tôi biết được, tôi cũng chẳng ở bộ phận nhân sự.”

Khâu Ninh ầm ĩ nói chuyện với mọi người, nhưng đều là hỏi thì trả lời, phần lớn chỉ đáp qua một câu. Lúc đi qua anh, Hoàng Vân Thâm dùng sức “Hừ” một tiếng: “Cố làm ra vẻ.”

Các đồng nghiệp khác có chút xấu hổ: “Bình thường cậu ấy không vậy đâu, chỉ là đột nhiên trở nên kỳ quặc sau khi cậu được đi tổng bộ với giám đốc Tống...”

“Cậu đừng để trong lòng, Tất tổng chọn cậu tới khu Giang Bắc hỗ trợ nên trong lòng cậu ta hơi khó chịu ấy mà.”

Khâu Ninh cười một cái, cũng không để ý.

Đồng nghiệp kia vẫn nói tiếp: “Ăn xong cơm trưa tôi gửi một bản phương án cho cậu, về sau có phải chừng hai ba hôm cậu lại về đây một chuyến không?”

Khâu Ninh còn chưa kịp đáp đã nhận được một tin nhắn.

Người gửi là Tần Kiêu.

Anh nghi hoặc mà mở ra, xem xong lại nhăn mày.

“Không cần.” Anh nói với đồng nghiệp: “Tất tổng hủy bỏ quyết định đó rồi, tôi không cần theo việc hợp tác với Phỉ Thúy Thành nữa.”

Xung quanh trở nên yên tĩnh trong nháy mắt.

Qua hơn nửa ngày, đồng nghiệp mới mở miệng: “…… Hả?”

Buổi sáng mới hạ lệnh, vừa vào ăn cơm trưa một cái lại không tính nữa.

Lúc Khâu Ninh trở lại văn phòng, ánh mắt mọi người nhìn anh khó tránh khỏi có chút cảm xúc khác thường.

Có tìm tòi nghiên cứu, có đồng tình, cũng có vẻ vui sướng khi người gặp họa.

Hoàng Vân Thâm cố tình lượn đến trước mặt anh, ngoài cười mà trong không cười: “Tất tổng vẫn không tin cậu lắm nhỉ, dự án lại về trong tay tôi rồi đây thây.”

“Cậu chắc chưa?” Khâu Ninh liếc nhìn hắn một cái: “Không có dự án này tôi cũng sẽ không thất nghiệp, còn cậu không có thì thất nghiệp cũng chẳng còn xa đâu.”

Hoàng Vân Thâm hừ nói: “Người hiện tại phụ trách nơi này là tôi, trừ tôi thì còn ai có thể tiếp nhận?”

Vừa mới dứt lời, em gái ở bộ hành chính bên cạnh bước vào phòng, hô lên: “Bộ thị trường chuẩn bị một chút, mười phút sau mở họp, nói chuyện với tổng bộ về dự án thành phố phỉ thúy.”

Hoàng Vân Thâm: “……”

Khâu Ninh cười một cái, vỗ vai Hoàng Vân Thâm: “Biểu hiện cho tốt vào, nhỡ đâu Tất tổng không tin cậu thì sao?”

Nói xong cũng mặc kệ sắc mặt đen sì như mực của đối phương, cầm tư liệu đi vào phòng họp.

Nhìn bộ dáng không thèm để ý của cậu như vậy, người trong văn phòng bội phục không thôi.

Nhìn tố chất tâm lý của người ta đi, khó trách có thể khiến ông Tống vừa lòng như vậy.

Hội nghị còn chưa bắt đầu, Khâu Ninh liền tùy tiện tìm chỗ ngồi.

QN: QAQ ông chủ giao cho tôi một nhiệm vụ, nhưng lại vừa rút về rồi!

QN: Cậu xem, quả nhiên là hắn đang châm ngòi ly gián!

Cẩn: Ồ, khá tốt, như cậu mong muốn:)

Khâu Ninh nhìn những lời này, cau mày.

Sao thế nhỉ, cảm giác Hành Cẩn hơi tức giận thì phải?

QN:?

QN: Tức giận sao?

Cẩn: Không có.

Cẩn: Cũng không phải chuyện của tôi.

Cẩn: Tôi tức giận cái gì.

Quả nhiên là tức thật rồi.

Khâu Ninh vô tội ngơ ngác.

Vì sao thế?

Tất Dục Cẩn không tới hội nghị này, không khí cũng không bi thảm như lúc nãy nữa, thủ tục bàn giao được xử lý rất nhanh.

Tuy rằng buổi sáng Tất Dục Cẩn có nhiều điểm bất mãn với Hoàng Vân Thâm nhưng cũng không để hắn cuốn gói lượn đi cho nước nó trong, chỉ bị người quản lý nhân sự đang chủ trì hội nghị gõ vài câu.

Sắc mặt Hoàng Vân Thâm lúc trắng lúc hồng.

Khâu Ninh thở dài, đột nhiên nhớ tới thời điểm bản thân vừa mới nhậm chức, anh cũng không phải là chưa từng phạm sai lầm, sau đó bị ông Tống xử đẹp, hai tháng lương cũng bị trừ sạch mới đủ để bù lại lỗi sai.

Lúc ấy anh cũng chưa ầm ĩ với người trong nhà, nhưng cũng không dám nói cho họ biết, buổi sáng ăn một cái bánh quẩy, giữa trưa một cái bánh mì, buổi tối một gói mì tôm, áp lực lớn đến độ không thể ngủ nổi, chỉ đành mượn trò chơi mà giải sầu.

Sau đó anh liền quen biết người trước đây.

Hội nghị đã vào giai đoạn kết thúc, Khâu Ninh lấy di động ra, khung chat của anh và Hành Cẩn vẫn dừng lại ở biểu tình ủy khuất của anh gửi lúc cuối.

Bây giờ mới là 3 giờ chiều, nhưng sắc trời ngoài cửa sổ đã xầm xì u ám, chim chóc bay là là dưới tầng trời, hàng cây dưới lầu cũng bị gió thổi đến lắc lư, trời sắp mưa rồi.

Sau khi họp xong, Khâu Ninh không vội vã rời đi mà đứng phía trước cửa sổ phòng họp, chụp không trung một tấm.

QN: [ hình ảnh ]

QN: Sắp mưa rồi.

Tất Dục Cẩn hướng về phía bãi đỗ xe, vừa đi vừa trò chuyện với Tần Kiêu: “Cho người bàn giao nói chuyện xong thì trực tiếp trở về ngay, tôi muốn xem kết quả trong báo cáo vào thứ sáu.”

Tần Kiêu nói được.

Xe đỗ ở vị trí lộ thiên, hai người mới bước ra tới cửa lớn đã bị gió thổi cho mờ mắt.

Tần Kiêu nhìn bầu trời với mây đen cuộn xoáy, nói: “Sợ là sắp mưa to rồi.”

Tất Dục Cẩn đứng nghỉ chân trong chốc lát, không biết là đang suy nghĩ cái gì.

Tần Kiêu nói: “Tất tổng, ngài có đi dự bữa tiệc tối của Bạch tổng không?”

“Đi……”

m thanh nhắc nhở từ di động đánh gãy lời nói của hắn.

Tần Kiêu nhịn không được lại liếc qua một tí.

Hắn luôn cảm thấy rằng mấy ngày gần đây ông chủ xem điện thoại hơi nhiều.

QN: Không mang dù:(

“Không đi được.” Mặt Tất Dục Cẩn lạnh nhạt nói: “Cục dự báo khí tượng đã phát tín hiệu báo bão màu vàng, để nhóm nhân viên thị sát tan làm đã.”

Chờ Tần Kiêu đi rồi, Tất Dục Cẩn mới chui vào trong xe.

Hắn ngồi ở trên ghế lái, cảm thấy mình như bị dở hơi.

Người lớn như vậy rồi còn không biết tự về nhà chắc.

Một kẻ châm ngòi ly gián như hắn ở lại đây làm cái gì?

Mưa rơi xuống rồi. Lúc đầu chỉ lác đác mấy hạt, vài giây sau mưa lại mau và nặng hạt hơn, từng hạt từng hạt rơi lộp độp trên nóc xe.

Tất Dục Cẩn đóng kỹ cửa sổ, khởi động xe, chạy ra khỏi bãi đỗ.

Khâu Ninh đi xuống từ tầng 13, chậm rì rì mà đi vào trong sảnh chính. Anh đứng ở cửa lớn, trông ra ngoài cách tấm kính pha lê.

Sắc trời mịt mù, gió to gào thét, cây cối trên đường bị gió thổi đến ngã trái ngã phải, mưa to bàng bạc, từng giọt mưa lớn nện bộp bộp trên mặt đất, liếc qua lại chỉ như mưa bụi vẩn đục.

Vị trí phòng ở mà anh mua có hơi lệch, không tiện đường với các đồng nghiệp, mà mưa to như này khẳng định sẽ bị kẹt xe nên Khâu Ninh cũng ngại để người ta đặc biệt chạy một vòng đưa mình về nhà.

Trong đại sảnh trống rỗng, kể cả một nơi trú mưa cũng không có nên không thể xuống dưới được.

Sau khi ba bác tài liên tiếp nói không tới được, Khâu Ninh lạnh nhạt mà thoát khỏi Didi (một app đặt xe thông dụng của Trung Quốc).

Nơi này bị cái gì nguyền rủa sao?

Thú vị thật.

Anh tìm chỗ ngồi xuống, lại chụp một tấm rồi chuyển cho bạn tốt.

Giờ phút này thành thị đã lên đèn, phối hợp với sắc trời đen kịt âm trầm lại làm người ta có một loại cảm giác tận thế quen thuộc khó hiểu.

Cẩn: Còn chưa về sao?

Khâu Ninh chỉ muốn giết thời gian, không nghĩ tới Hành Cẩn sẽ trả lời nhanh vậy.

Anh càng không chú ý tới, bây giờ đang là thời gian đi làm, vấn đề của Hành Cẩn đột ngột như thế nào.

QN: Chưa về được, mưa lớn quá không ra được.

Cẩn: Kêu xe.

QN: Nói ra chắc cậu không tin, nhưng tôi bị ba bác tài của Didi từ chối đó.

Cẩn: Lý do.

Giọng điệu ngắn gọn này có chút quen quen.

Giống ông chủ lớn kia.

Khâu Ninh không khỏi ngồi thẳng người.

Đây chính là uy lực của nữ cường nhân sao?

QN: Nói mưa quá lớn, không tới được:)

QN: [ gấu con xui xẻo đầy nghi hoặc.jpg]

Cẩn:……

Sau đó đối phương không trả lời tin nhắn nữa.

Khâu Ninh kiên nhẫn chờ, cầu nguyện trận mưa này không kéo dài quá lâu.

Nửa giờ qua đi, mưa chẳng thấy nhỏ đi chút nào, trái lại còn có xu hướng nặng hạt thêm.

Ngay lúc Khâu Ninh tự hỏi nên đi đặt khách sạn qua đêm không thì di động đột ngột có tin nhắn mới.

Ông chủ lớn: Ra đây.

Khâu Ninh sợ tới mức suýt thì ném văng cả điện thoại đi.

Anh nhìn lại người gửi tin nhắn, thật sự là ông chủ thân yêu của anh không sai mà.

Nhưng mà, ra đây? Ra đâu vậy?

Anh nhìn chằm chằm hai chữ này, dấu hỏi chấm đầy đầu.

Gửi sai hả?

Ông chủ lớn: Tôi ở cửa.

“……” Khâu Ninh đã phải chịu sự kinh hãi không nhỏ đâu.

Anh ngẩng đầu, không dám tin mà nhìn ra bên ngoài.

Trong màn mưa, một chiếc xe đang bật đèn pha sáng lóa ngừng ở ngay cửa chính.

Khâu Ninh choáng váng.

Đầu óc anh chết máy, theo bản năng mà gửi lại:?

Ông chủ lớn: Ra đây!

Dấu chấm câu biến thành dấu chấm than, như là một tấm bùa đòi mạng.

Khâu Ninh không dám trì hoãn nữa, “Ba” một phát mà đứng bật dậy. Anh đi ra cửa, vừa mới kéo cánh cửa ra——

“Ồ ——”

Bị gió gào thét và nước mưa lạnh như băng vả bộp bộp vào mặt.

Trời ạ.

Cái thời tiết quỷ quái gì thế này!

Cũng may xe đỗ ở vị trí không xa lắm, Khâu Ninh cắn răng, ôm đầu chạy vọt qua, ba bước thành hai bước nhảy tót lên ghế phụ.

Cửa xe khóa lại, ngăn cách tiếng gió và mưa lớn ở bên ngoài, bên trong xe giống như một bến cảng an toàn.

Tuy rằng anh chạy nhanh nhưng cũng chẳng thắng nổi mưa to như này, tóc và quần áo vẫn bị ướt một phần.

Đỉnh đầu hơi nặng xuống, tầm mắt cũng bị che khuất, Khâu Ninh kéo đồ vật xuống khỏi đầu, là một cái thảm xám mỏng.

Là cái anh đắp sáng nay.

“Lau đi.” Giọng nam thanh lãnh truyền từ ghế lái đến, Khâu Ninh không nhịn được mà nhìn qua.

Tất Dục Cẩn đã cởi áo khoác tây trang ra, bên trong là áo sơ mi trắng tinh, cúc áo cài đến cái cao nhất không chút cẩu thả, còn đeo một cái cà vạt đen hợp quy tắc.

Ánh mắt lại di lên trên chút nữa, là một gương mặt làm cho nhân thần cộng phẫn*.

(cả người và thần phật đều phải tức giận)

Tất Dục Cẩn không nhìn anh, ánh mắt chuyên chú quan sát kính chiếu hậu, khởi động xe.

Khâu Ninh dời mắt, nói tiếng cảm ơn rồi dùng thảm xoa xoa mái tóc ướt.

Căn bản là xe không thể đi nhanh được trong cái thời tiết này, sau khi vào đường lớn chỉ có thể dịch từng chút từng chút một, nước mưa đã tạo thành dòng suối nhỏ hai bên đường, uốn éo đổ dồn về phía cống thoát nước.

Khâu Ninh ngơ ngác mà nhìn một lúc.

Vẻ mặt nhìn như bình tĩnh nhưng nội tâm đã sớm sóng gió mãnh liệt và mờ mịt vô cùng.

Đệt.

Vì sao Tất Dục Cẩn lại biết anh không về nhà.

Vì sao lại đến đón anh.

Quan tâm anh hả?

Thôi xin, lúc trưa còn rút quyết định phân phối công tác về mà.

Nếu là muốn nhằm vào anh thì sao lại đến đón anh chứ?

Đầy đầu Khâu Ninh là những dấu chấm hỏi, sắp nổ tung rồi.

Không ai nói chuyện, bên trong xe lặng như tờ.

Khâu Ninh mắc mưa, chóp mũi có hơi ngứa, nhịn không được mà hắt xì một cái.

Anh ngượng ngùng nói xin lỗi với người bên cạnh.

Tất Dục Cẩn nhìn anh một cái, yên lặng bật điều hòa, gió ấm thổi ra.

Chỉ một lát sau, trong xe đã ấm dần lên.

“Tất tổng,” bởi vì động tác săn sóc này, lá gan Khâu Ninh lớn ra chút, “Vì sao anh lại quay lại đây thế?”

Trái tim anh đập thịch thịch, tựa như đang bị một cây đao treo lơ lửng trên đỉnh đầu, muốn rơi nhưng lại không rơi.

Tất Dục Cẩn cầm tay lái, theo dòng xe cộ phía trước mà dịch chuyển một đoạn rất ngắn, nghe vậy vẫn lạnh lùng nói: “Tiện đường.”

Khâu Ninh: “……”

Anh tiện đường đến độ có về vòng về chỗ cũ ư?

Vũ nhục chỉ số thông minh của ai thế?

- ---------Hết chương 24----------

P/s: Rối rắm cho lắm vào xong cuối cùng vẫn phải quay lại đón người ta giữa lúc mưa bão, thích chưa =))))

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play