Khâu Ninh đặt tay lên ngực tự hỏi, vì sao anh luôn đá cơ hội tốt thăng chức tăng đi thật xa sau đó điên cuồng nhảy Disco bên cạnh việc bị sa thải.

Bản ghi âm đã phát xong một lần, đang bắt đầu đợt phát thứ hai, Khâu Ninh thậm chí còn cảm giác có người phục vụ đang đi lại bên ngoài nhưng không dám gõ cửa tiến vào.

Anh mở miệng: "Tất tổng......"

Tất Dục Cẩn bình tĩnh mà đóng loa lại, đặt ở trên bàn, nói: "Chất lượng không tồi, âm thanh to lớn vang dội rõ ràng. Tí nữa đi mua một lô về công ty, sau này ai đễn trễ thì cho bộ phận nhân sự giơ ở cửa điểm danh."

Câu sau là đang nói với trợ lý của mình.

Biểu tình đứng đắn trên mặt Tần Kiêu sắp không giữ nổi nữa, cố gắng chịu đựng nói được.

Khâu Ninh cảm thấy bản thân như đang bị nhắc khéo.

Anh thật sự không rõ Tất Dục Cẩn đang khen chân thành hay là đang thay đổi phương pháp để trào phúng anh.

"Hợp tác thế nào rồi?"

Tống Quốc Tài rốt cuộc cũng túm linh hồn đang chuẩn bị xuất khiếu về lại, chen ngang: "Ý tứ đã nói rõ, kế tiếp chỉ cần thương thảo xong chi tiết thì sẽ tính đến chuyện làm hợp đồng, phương án đại khái sau chúng tôi sẽ nộp lên cho ngài sau khi trở về..."

"Các anh quyết định là được, không cần phải báo với tôi từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ." Tất Dục Cẩn đứng lên, cầm lấy tây trang treo ở giá áo, thong thả ung dung mặc vào, vừa ra cửa vừa liếc Khâu Ninh một cái: "Viết một phần kiểm điểm, đặt lên bàn làm việc của tôi, sáng mai tôi muốn nhìn thấy nó."

Sau khi thoát khỏi tháp ngà voi (chắc ý chỉ trường học), đã mấy năm Khâu Ninh không được nghe ba chữ "Bản kiểm điểm", có chút hoảng hốt trong tích tắc: "...Được."

Cho đến khi người trong phòng đã ra ngoài hết, chỉ còn anh và Tống Quốc Tài, anh cũng không nghe thấy hình phạt mang tính thực chất nào.

Sự tình cứ qua như vậy, không có trừ lương, cũng không bị bắt từ chức.

Chỉ có một phần kiểm điểm.

Tống Quốc Tài không khỏi hỏi: "Cậu là cá chép gấm chuyển thế à?"

Khâu Ninh híp mắt: "Cá chép gấm chuyển thế này nhường cho anh làm, anh có muốn không?"

Trải qua một buổi sáng cứ như ngồi tàu lượn siêu tốc làm cả thể xác và tinh thần Khâu Ninh đều mỏi mệt, cố gắng đến lúc tan tầm anh mới thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Lúc về đến nhà cũng không còn sớm, Khâu Ninh mua phòng ở vùng ngoại thành, khu đã khai phá và khu nội thành đều có giá nhà cao đến thái quá, căn hộ này của anh cũng không đủ một góc.

Di động trong túi rung lên hai tiếng.

Khâu Ninh móc ra nhìn, là gàn sát các tag.

Ánh nến: @ toàn thể buổi tối thứ sáu có hoạt động mới cập nhật ở Quỷ Phủ, muốn tham gia thì báo danh với tôi và Thanh Khê, quy củ đối với trang bị và vật liệu như cũ, chọn hình thức đánh theo đoàn, đánh xong chia đều hoa hồng, sau khi báo danh hãy dành ra thời gian trống để tham gia hoạt động.

Quỷ Phủ là phó bản 25 người, nửa tháng cập nhật một lần, đồ rớt phong phú, là con đường duy nhất để thu hoạch vật liệu chế tạo Thần Khí, dù không cần đồ gì cũng có thể vào đó làm công kiếm vàng.

Tin tức vừa ra, diễn đàn đã trở nên náo nhiệt trong tích tắc.

Đông chí: Như vậy là muốn mở hai đoàn sao? Nhưng chúng ta chỉ có mỗi Thanh Khê là chỉ huy phó bản thôi.

Bạch chỉ: Ánh nến cậu muốn lên hả?

Người yêu màu trắng: Xong, tôi đi báo danh cho Thanh Khê đây, Ánh nến chỉ huy PVP còn được, chứ phó bản thì thôi đi ( không có ý xem thường bang chủ)

Nhất nhu tuyết: @ Thanh Khê mấy độ phó bang có đây không?

Ánh nến:??? Lúc đánh nhau thì mở mồm ngậm miệng toàn gọi ba ba, đánh xong thì không quen biết? Các cậu đúng là một đàn bạch nhãn lang (sói mắt trắng – aka đồ vô ơn, ăn cháo đá bát).

Ánh nến: Tôi không chỉ huy, tìm một đoàn trưởng khác đi, hiện nay bang hội nhiều người quá, một đoàn không đủ chỗ.

Khâu Ninh tắt diễn đàn, gõ Hành Cẩn.

QN: Thấy tin tức trong diễn đàn rồi chứ? Trang bị của cậu còn thiếu cái đai lưng và phần che tay, muốn đánh cùng nhau không?

Hình như đối phương đang bận, lúc Khâu Ninh nhận được hồi âm thì anh cũng tắm rửa xong rồi.

Hành Cẩn: Đi.

Khâu Ninh lau khô tóc, ngồi ở bàn làm việc, cũng không vội vàng mở trò chơi ra.

QN: Đang bận sao?

Hành Cẩn: Tăng ca.

Khâu Ninh nhìn thời gian, đã sắp tới 10 giờ tối.

QN: Vất vả quá.

Hành Cẩn: Có một khách hàng mới trở về từ nước ngoài, cần phải chiêu đãi.

Khâu Ninh nhớ tới chuyện anh gặp phải vào ban ngày, không khỏi khẽ nhíu mày.

Hoàn cảnh làm việc loạn như vậy, một người đàn ông như anh còn không tránh được móng heo, một cô gái như Hành Cẩn không phải là càng nguy hiểm hơn sao.

Anh nhịn không được lắm miệng hỏi một câu.

QN: Nam?

Tất Dục Cẩn cầm di động, ngồi trong phòng KTV ánh đèn mập mờ, bên tai là tiếng hát như quỷ khóc sói gào của khách hàng, trong tay cầm các loại rượu quý.

Phía cuối sô pha, vài tiếp viên nam nữ trẻ tuổi vây quanh người khách hàng, ra sức thổi phồng và lấy lòng, dỗ cho khách hàng mặt mày hớn hở.

Vị khách hàng này của hắn có tiếng mê chơi, MR có một mối làm ăn ở nước ngoài cần bàn bạc với hắn, vì thể hiện thành ý phía MR, Tất Dục Cẩn tự mình đi tiếp đãi, đặt phòng ở câu lạc bộ nổi tiếng nhất Kinh Giang.

Hắn cúi đầu nhìn tin nhắn mới nhận được, đáp lại một chữ "Ừ".

Sau đó hắn lại thấy phía trên khung thoại đổi thành "Đang nhập...", không bao lâu sau lại biến mất.

Một lát sau lại "Đang nhập...".

Tất Dục Cẩn: "......"

Hành Cẩn:?

QN: Một mình cậu thôi hả?

Hành Cẩn: Không phải, còn đồng nghiệp khác nữa.

QN: Ồ ồ, vậy là tốt rồi.

Thấy thái độ muốn nói lại thôi của đối phương, Tất Dục Cẩn không khỏi cười nhạt.

Hành Cẩn: Cậu sao vậy? Có chuyện muốn nói sao?

QN:...... Cũng không có gì, chỉ là cậu ở bên ngoài nhớ chú ý an toàn.

Như là sợ hắn không rõ ý nên lại cường điệu thêm một câu: Xã hội hiện tại tạp nham quá, các cô gái dễ gặp nguy hiểm.

Tất Dục Cẩn thật sự vui vẻ, uống xong rượu đầu hơi nóng lên nên nổi lên chút ý muốn đùa giỡn.

Trên bàn có chút rượu đổ ra, còn có trái cây mà khách hàng ăn một nửa. Hắn tìm một góc chụp không thấy mình, sau đó gửi qua với một câu.

Hành Cẩn: Phải xã giao, không có cách nào khác.

Trong khoảnh khắc nhận được ảnh chụp kia, đầu Khâu Ninh đã suy nghĩ rất nhiều điều, thậm chí lúc báo nguy cần phải nói gì cũng đã nghĩ kỹ rồi.

Nhưng sau khi xem lại phát hiện bản thân sốt ruột quá mức rồi. Đó chỉ là một tấm ảnh rất bình thường, thậm chí không thể thấy rõ hoàn cảnh xung quanh vì ánh sáng quá mờ, chỉ nhìn thấy đống lộn xộn trên bàn.

Nhìn thấy tin nhắn phản hồi của đối phương, chân mày Khâu Ninh nhíu chặt muốn chết, ngón tay cách cách gõ phím.

QN: Nếu không cậu tìm cớ trốn vào WC đi, đừng uống.

QN: Hoặc là tôi gọi điện cho cậu, rồi cậu nói là trong nhà có việc gấp phải về ngay.

QN: Nếu cậu tin tôi thì tôi gọi một bác tài tới chờ cậu ở ngoài, lúc kết thúc đừng đi nhờ xe người khác.

Cách màn hình vẫn có thể cảm nhận được sự sốt ruột của đối phương.

"Tất tổng, đừng ngồi chơi không, tốn nhiều tiền như vậy thì phải đến chơi cho đủ chứ." Khách hàng ngồi cách đó mấy bàn nhìn hắn: "Người trẻ tuổi các cậu cứ mê chơi di động, bỏ lỡ hết những vui sướng trước mắt."

Nghe được thanh âm khách hàng, Tất Dục Cẩn khóa di động, cười nói: "Ngài là vai chính, ngài cứ chơi vui vẻ là được."

Khách hàng cười ha ha hai tiếng, sau đó chỉ mấy cô cậu xung quanh mình: "Hai người đi bồi Tất tổng đi, dỗ cho người ta vui vẻ một chút."

Hai người nín nhịn cảm giác tim nhảy bang bang, trộm giương mắt nhìn qua.

Lúc họ tiến vào đã nhìn thấy vị khách này đầu tiên, dù là khí độ, nhan sắc hay khí chất đều tốt đến nỗi họ chưa gặp qua bao giờ, vừa nhìn là biết được sinh ra trong gia đình gia giáo.

Đáng tiếc vị khách nọ không cần người theo hầu hạ, kể cả chạm vào một góc áo cũng không được, bọn họ không nghĩ tới chuyện khác, chỉ nói chuyện với hắn cũng tốt rồi.

Lúc này cơ hội đã tới.

Nhưng không chờ họ đứng dậy đã thấy Tất Dục Cẩn cười cự tuyệt: "Tha cho tôi đi, tôi không có thói quen có người hầu hạ, Tiền tổng nếu không hài lòng với họ thì tôi để giám đốc đổi hai người khác cho ngài."

"Vừa lòng, sao lại không vừa lòng," cái ly trước mặt Tiền tổng bị rót đầy rượu, hắn bưng lên hướng về phía Tất Dục Cẩn ý bảo, "Không cần người hầu hạ, uống rượu đến vui vẻ là được rồi."

Tất Dục Cẩn không cự tuyệt, cách khoảng không chạm cốc với hắn.

Sau đó Tất Dục Cẩn cũng không xem di động nữa, khách hàng lôi kéo hắn nói chuyện tào lao trời nam đất bắc, nói vui thì lại uống rượu, chờ đến khi đối phương tận hứng thì đã qua rạng sáng.

Tài xế đã được sắp xếp đem người tới khách sạn hẹn trước, lúc này Tất Dục Cẩn mới được nhàn rỗi.

Trở lại xe của mình, hắn mới nhớ hình như còn chưa trả lời tin nhắn, móc di động ra đã thấy có thêm mười mấy tin chưa đọc.

QN: Người đâu?

QN: Có ổn không?

QN: Bận xong thì nhắn lại nha.

QN:...... Vậy, cần tôi hỗ trợ báo nguy không?

Gần như mỗi vài phút lại có một tin nhắn đến, phần lớn trước đó là biểu cảm, sau đó ngữ khí dần dần nóng vội lên.

Bên trong xe có chút buồn, Tất Dục Cẩn mở cửa sổ xe ra, một tay cởi cà vạt, ánh mắt ngừng trên màn hình di động, cảm giác một mỏi khi phải xã giao tan đi một chút.

Hành Cẩn: Bận xong rồi, chuẩn bị về nhà.

Đối phương phản hồi trong một giây.

QN: Vậy là tốt rồi, cậu mà không trả lời tin nhắn nữa là tôi chuẩn bị báo nguy thật đó [ cười khóc ]

Tất Dục Cẩn sửng sốt: Vẫn chưa ngủ sao?

QN: Không, vì cậu không trả lời tin nhắn, sợ cậu cần tôi giúp.

Tâm tình Tất Dục Cẩn có chút phức tạp.

Thời gian hắn dùng để lãng phí trên mạng rất ít, càng đừng nói sẽ tốn tâm tư vì người bạn ảo nào đó, huống chi hắn và Thu Ninh mới quen chưa tới nửa tháng.

Đàn ông đối tốt với phụ nữ, nguyên nhân cũng chỉ đơn giản xoay quanh mấy thứ, ham tài, ham sắc, ham mặt mũi.

Nhưng Thu Ninh chẳng chiếm tiện nghi gì của hắn, cũng không hề khoe khoang khắp nơi rằng quen được một "Nhà giàu" trong trò chơi là hắn.

Tất Dục Cẩn nhíu mày, cuối cùng áp chế sự nghi hoặc trong lòng xuống.

Hành Cẩn: Bên chúng tôi có nhiều người, có cả nam cả nữ, sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.

Khâu Ninh đang nằm trên giường, hôm nay cũng không hề lên trò chơi, chỉ chờ đợi tin tức từ Hành Cẩn.

QN: Vậy là tốt rồi.

Phát xong chữ này, anh bình tĩnh mà chuyển mấy đường liên kết mới lâu không lâu qua.

QN: Sao chép tin nhắn này và dán vào taobao trên điện thoại để xem [ công cụ báo nguy phòng thân của thiếu nữ...]

QN: [ bút chiến thuật đa năng chống dê xồm dành cho con gái...]

QN: [ máy định vị GPR phòng thân thông minh...]

Tất Dục Cẩn: "......"

Qua bao lâu sao, hắn không nhịn được nữa mà cười một tiếng.

Tần Kiêu vững vàng lái xe ra khỏi bãi đỗ lại nghe thấy tiếng cười khẽ truyền ra, bèn không nhịn được mà liếc thoáng qua kính chiếu hậu.

Hành Cẩn: Những đường liên kết này?

QN:...... Tôi có một người bạn hôm nay đi gặp khách hàng, bị đối phương quấy rối nên gửi cho tôi.

Tôi có một người bạn.

Hiểu.

Tất Dục Cẩn bất ngờ mà chớp mi.

Cho nên, Thu Ninh lo cho hắn như vậy là vì đồng cảm như bản thân mình cũng bị?

Hành Cẩn: Ra ngoài nhớ bảo vệ tốt bản thân.

Hành Cẩn: Tôi đang nói về bạn của cậu.

Da mặt Khâu Ninh nóng lên.

QN: Tôi sẽ chuyển thiện ý của cậu cho bạn ấy.

Cảm nhận được sự xấu hổ của đối phương, Tất Dục Cẩn an ủi nói: Lần sau nếu hắn còn dám quấy rầy bạn cậu thì cho ông ta biết mặt chút đi.

QN: Tôi phản kháng.

【QN thu hồi một tin nhắn】

QN: Cậu ấy phản kháng.

Tất Dục Cẩn làm bộ không nhìn thấy, sau đó tưởng tượng một chút.

Kết quả là hình ảnh Thu Ninh tay cầm con rối nhỏ đập bộp bộp vào người kẻ kia dần chiếm trọn đầu óc hắn.

Hắn lại không nhịn nổi mà cười một cái, hoàn toàn không chú ý tới vẻ mặt dần dần trở nên hoảng sợ của trợ lý.

Tần Kiêu đã theo Tất Dục Cẩn rất nhiều năm, chưa bao giờ thấy ông chủ có tâm tình tốt như vậy sau khi đi xã giao về, địa vị càng cao, càng thấy được nhiều kẻ ngu ngốc.

Đây thật sự là lần đầu tiên đi xã giao về mà vẫn vui vẻ đến độ có thể cười ra tiếng, hắn tỏ vẻ mình tò mò muốn chết.

Hành Cẩn: Đỉnh quá.

Hành Cẩn: Phản kháng thế nào?

QN: Cậu ấy dùng loa rống vào mặt tên dê già kia, ha ha ha ha.

Người nào đó mới vừa cười vui, trong nháy mắt đã không cười nổi nữa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play