Khoảng cách từ lúc tổ chức đại điển lập hậu đã qua một tháng, ngoại trừ trong kinh cũng không có tin tức nào khác truyền ra.
Đến trưa, một chiếc kiệu quan đã dừng ở cửa nha môn huyện Kỳ Sơn.
"Tri phủ Phượng Tường đến!"
"A Lang, tri phủ Phượng Tường cái gì đó lại tới, không phải lại cố ý gây sự chứ?"
Sở vương đặt bút trong tay xuống, chuẩn bị đứng dậy, chủ bạc ở một bên đè tay nàng lắc đầu nói: "Hắn là trưởng của một phủ, Ngụy tri huyện tuyệt đối không thể lỗ mãng đối đầu với hắn a."
"Bản quan biết."
Nghi môn trong đại sảnh nha môn mở ra, nha dịch huyện Kỳ Sơn xếp thành hai hàng nghênh đón.
Sở vương đứng ở cửa không nhúc nhích, cho đến khi Lưu Thư Bách dùng sức kéo tay áo nàng: "Tri huyện, chớ quên hành lễ."
Sở vương lúc này mới chắp tay: "Hạ quan, bái kiến tri phủ."
Tri phủ Phượng Tường ưỡn cái bụng lớn đến gần, vỗ vỗ bả vai Sở vương: "Ừm, lần này bản quan tới thứ nhất là để thị sát, thứ hai là đến khen ngợi ngươi. Nghe nói ngươi quản lý Kỳ Sơn tạo nên thành tích xuất sắc, lại nghe nói ngươi quen thuộc với luật pháp Đại Tống, liên tiếp phá mấy vụ án lớn."
"Hạ quan bất tài, chỉ là được một bụng kiến thức do đọc sách."
Tri phủ cười cười, chợt cười chỉ: "Người trẻ tuổi có năng lực không tệ, nhưng cũng không nên vì vậy mà kiêu căng không có chừng mực!"
"Vâng."
Tri phủ Phượng Tường đi một vòng quanh nha môn của huyện Kỳ Sơn, nhìn công văn trên bàn án trong đường: "Người lớn lên đoan chính, chữ này quả nhiên cũng dễ nhìn hơn người khác."
Tri phủ vừa từ kinh thành trở về không lâu nhìn Sở vương, cảm thấy có chút giống với ai đó, lại giống như đã gặp qua ở nơi nào. Nhưng nghĩ như thế nào cũng không nhớ ra.
"Không cần vui mừng quá sớm, bản quan ta luôn luôn thưởng phạt rõ ràng, nếu một ngày nào đó ngươi phạm phải sai lầm, bản quan cũng sẽ không lưu tình."
"Hạ quan hiểu rồi."
...
Một canh giờ sau không đợi Sở vương đuổi khách, tri phủ Phượng Tường cùng bọn họ hàn huyên vài câu liền cau có vẻ mặt rời đi.
"Huyện Kỳ Sơn là phú huyện, hắn nhiều lần đến đây chẳng qua là vì đòi hối lộ mà thôi, tri huyện ngài..." Lưu Thư Bách nhìn Sở vương.
"Ai nhậm chức tri huyện cũng đều phải làm như vậy sao? Người như hắn, rốt cuộc là bằng cách nào mà lên được vị trí tri phủ này đây?"
"Hắn là môn sinh của Tể tướng."
"Tể tướng, vị tể tướng nào?"
Lưu Thư Bách nhìn ngó xung quanh, chợt đến gần Sở vương thấp giọng nói: "Vị Đồng Bình Chương ở Trung Thư kia, tri huyện từ kinh thành mà đến, hẳn là biết Đồng Bình Chương là ngoại tổ của Thái tử đi. Người như vậy, chúng ta làm sao dám đắc tội a."
"Thì ra là như thế..." Sở vương quay đầu nhìn tri phủ vừa mới rời đi, nheo mắt lại.
...
Tri phủ Phượng Tường vừa đi không bao lâu, nha môn lại đón một nhóm người tới.
"Tri huyện Phù Phong đến!"
Một quan viên áo xanh cùng Lưu Thư Bách tuổi tác xấp xỉ đi vào, khách khí nói: "Ngụy tri huyện, đã lâu không gặp a."
Phía sau còn có một thanh niên mặc cổ tròn tay áo hẹp đi theo, rất hiểu lễ nói: "Bái kiến Ngụy tri huyện, Lưu bá phụ."
Lưu Thư Bách đứng bên cạnh Sở vương nhìn thấy tri huyện Phù Phong cùng nhi tử của hắn, sắc mặt trong nháy mắt trắng bệch: "Hạ quan bái kiến Trương tri huyện."
"Huyện nha của Phù Phong không có công việc sao? Tri huyện Phù Phong sao có thể rảnh đến huyện Kỳ Sơn bọn ta a?"
Người trẻ tuổi đi theo phía sau tri huyện Phù Phong tiến lên, ghé sát lại nhỏ giọng nói: "Phụ thân, phụ thân, chuyện nhi nói với người lúc trước khi ra khỏi cửa, người đừng quên."
Tri huyện Phù Phong vuốt râu: "Bản quan không phải tới tìm Ngụy tri huyện." Chợt xoay người hướng Lưu Thư Bách cười tủm tỉm nói: "Bản quan lần này là tới tìm Lưu chủ bạc."
Người trẻ tuổi phía sau tri huyện Phù Phong cười tủm tỉm xoay người vẫy tay nói: "Mang vào!"
Mấy nha dịch khiêng mấy cái rương, xách một đôi đại nhạn đi vào.
Lưu Thư Bách kinh hãi: "Đây là...?"
Tri huyện Phù Phong sờ râu, khẽ cười nói: "Đây là sính lễ."
Người thanh niên liền thuận theo lời nói: "Chất nhi muốn cầu cưới đại nương tử chính phòng của Lưu bá phụ."
——————————
Ban đêm, lễ Hàn Thực đang đến gần.
Tiểu Lục Tử sờ đầu: "A Lang xưa nay không phải loại người thích xen vào việc của người khác hay sao? Hôm nay làm sao lại thay Lưu chủ bạc làm chủ mà từ chối sính lễ của tri huyện Phù Phong a?"
"Ngươi không nhìn thấy sắc mặt trắng bệch của Lưu chủ bạc hay sao? Ta đoán, nhi tử của tri huyện Phù Phong kia tất nhiên không phải là loại người tốt lành gì. Hơn nữa, trong lòng của tiểu nương tử kia cũng đã có người thương. Tình thế này, làm nữ tử mệnh khổ, ta nếu đã biết chuyện thì làm sao có thể nhìn nàng gả cho người nàng không thích."
Tiểu Lục Tử thở dài một hơi, đi đến cửa thư phòng đóng chặt cửa sổ, chậm rãi nói: "Thành Đông Kinh truyền đến tin tức, nói Triệu vương trước khi tổ chức đại điển lập hậu đã đi Thành vương phủ một chuyến, không bao lâu sau Khu Mật Sứ cũng đi vào. Nói chuyện một thời gian dài mới đi ra, lại như ngài dự đoán, đại điển lập hậu đã qua một tháng nhưng thành Đông Kinh cũng không có động tĩnh gì khác truyền ra."
Sở vương cười nhạt nói: "Triệu vương không bận tâm, nhưng Khu Mật Sứ thì có."
"Vậy có cần truyền tin trở về cho đại nương tử không?"
Sở vương lắc đầu: "Không cần."
Sau đó đứng dậy đi tới trước cửa sổ đẩy cửa sổ ra, một trận gió lạnh ập tới, ngẩng đầu nhìn thấy một vầng trăng tròn mỏng trên ngọn cây: "Sắp đến lễ Hàn Thực rồi."
——————————
Đêm trước lễ Hàn Thực, Sở vương phủ năm nay vắng vẻ hơn năm ngoái không ít, trong phòng bếp cũng không có ai tỉ mỉ chuẩn bị đồ lạnh.
Bên trong chính phòng ở Đông viện, Tiêu Ấu Thanh đang cầm một cái kìm sắt gắp than đỏ, sau khi lấp đầy lò sưởi, cẩn thận bọc lại.
"Được rồi, sau khi dập tắt lửa trong chậu than thì đi thôi, nếu không đi, ca ca lại phải phái người tới thúc giục."
"Vâng."
Hai nữ sứ đỡ Sở vương phi lên xe ngựa, sau đó theo xa phu ngồi ở đầu xe.
"Giá!" Xe ngựa chậm rãi rời đi về phía Nam.
Tiêu Ấu Thanh cúi đầu nhìn túi ấm trong tay, bên ngoài còn dùng vải bông thêu bọc một tầng.
Xe ngựa từ phố Mã Đạo xuyên qua cổng Bảo Khang ra vào Tân thành, dọc theo sông Thái đi về phía Đông Nam xuyên qua mấy con phố, đột nhiên dừng lại ở góc một con hẻm.
"Người nào? Lại dám ngăn cản xe ngựa của Sở vương phủ?" Nhìn người chặn đường trước mắt, một thân áo bông màu đen bao quanh, cho rằng là gặp phải cướp, hai nữ sứ liền cảnh giác đứng lên.
Người kia đứng yên không để ý tới sự chất vấn của nữ sứ, chỉ chậm rãi bước chân đi về phía bên hông xe, xoay chuyển hắc bào bọc trên đầu cởi ra, khiến cho hai nữ sứ vừa nhảy xuống xe chuẩn bị liều mạng đột nhiên đứng lại, giống như sợ ngây người nhìn nàng.
Người trong xe bởi vì nhìn túi ấm trong tay mà lâm vào trầm tư, lại bởi vì bóng đêm mà muốn tự mình thả vào trong mộng.
"Giấc mộng từ đáy biển vượt qua dâu tằm khô, duyệt hết sóng gió ngân hà."
Thanh âm quen thuộc truyền vào trong tai, làm cho người vốn buồn ngủ mở mắt ra, trong lòng lại kinh động lên một trận sóng lớn.
Tiêu Ấu Thanh đứng dậy đẩy cửa xe ra, ôm túi ấm từ trên xe đi xuống.
Dưới ánh trăng mông lung, hai thân ảnh gầy gò san sát trong gió đêm, bóng dáng chậm rãi tới gần, cho đến khi bị nàng giẫm lên dưới chân, cho đến khi giao hòa vào nhau.
Chỉ là trong nháy mắt khi nhìn thấy, sự bình tĩnh trong lòng liền bị đánh tan, nhưng vẫn không mất đi lý trí. Từ trong ngực của người mặc hắc vào lui ra kéo người lên xe ngựa, cũng không có bởi vì nàng trở về mà mừng thầm, mà là đem lo lắng thể hiện lên khuôn mặt lãnh diễm kia, chất vấn: "Ngươi điên rồi sao? Tự mình chạy về, trong thành Đông Kinh nhiều tai mắt như vậy, sao ngươi lại trở về a?"
Sở vương chỉ ngơ ngác nhìn nàng, chợt ôn nhu ngây ngô cười nói: "Bởi vì...ta nhớ tỷ tỷ a."
Chỉ là một câu trả lời đơn giản, khiến Tiêu Ấu Thanh rốt cuộc không khắc chế được nỗi nhớ nhung ẩn giấu trong lòng, nước mắt trong mắt liền tràn ra.
Sở vương nhìn túi ấm đang nắm chặt trong tay nàng, phủ lên bàn tay trái nhẹ nhàng vuốt ve, chợt lại vươn tay phải lau đi nước mắt chảy ra từ khóe mắt nàng.
Cười nói: "Tuổi mới, gió xuân tân ý, chỉ mong tỷ tỷ mãi mãi tươi trẻ, năm này qua năm khác cũng đều như hôm nay."
Hôm nay là sinh thần của nàng, một ngày trước lễ Hàn Thực, ngoại trừ mẫu thân, cũng chỉ có người này sẽ để ý như vậy, sẽ từ ngàn dặm trở về.
Năm ngoái lúc rời kinh còn tốt, hôm nay trở về lại là một mặt phong sương, mũi và tay đều lạnh đến đỏ bừng. Tiêu Ấu Thanh phủ lên bàn tay trắng nõn ấm áp, vuốt ve khuôn mặt lạnh như băng của nàng: "Đau không?"
Sở vương nhẹ nhàng lắc đầu: "Vừa nhìn thấy ngươi liền cảm thấy thế gian này chỉ có ấm áp, không có gì là đau."
Tiêu Ấu Thanh nhẹ nhàng nhướng lông mày mảnh khảnh, lấy tay ra khỏi mặt nàng, phủ lên tay phải của nàng, nóng lòng nghẹn ngào nói: "Sao tay lại lạnh như vậy?... Ngươi, làm sao ngươi lại trở về được?"
Sở vương không trả lời, chỉ là ánh mắt nhu tình nhìn chằm chằm nàng.
Không dám nói cho nàng biết mình là một người từ đường nhỏ cưỡi ngựa chạy về, không dám nói cho nàng biết, tuyết lớn tan ra, dã thú không ngừng lui tới. Ngay khi nàng sắp đến Tây Kinh, con ngựa đang cưỡi bởi vì không chịu nổi sự dằn vặt do suốt đêm chạy như điên mà mệt mỏi, nàng đành phải đi bộ trở về thành Tây Kinh đổi một con ngựa khác, không dám nói cho nàng biết, nàng cưỡi ngựa chạy suốt ba ngày đêm.
Mặc dù Sở vương không nói nàng cũng biết, Tiêu Ấu Thanh run run nắm tay nàng tràn đầy vết siết, nhào vào trong ngực nàng, lệ rơi không ngừng run rẩy nói: "Sao ngươi lại ngốc như vậy!"
Áy náy cùng chua xót dâng lên trong lòng Sở vương, liên tục nói: "Tỷ tỷ đừng khóc, đều là ta không tốt, ta làm cho tỷ tỷ lo lắng."
Tiêu Ấu Thanh túm lấy vạt áo nàng, vùi đầu vào trong cổ áo, khóc oán giận nói: "Ngươi làm gì cần phải dằn vặt mình như vậy, ngươi một chút cũng không đau lòng chính mình hay sao?"
Sở Vương nhìn Tiêu Ấu Thanh, cúi đầu cọ vào cổ nàng, ôm chặt lấy: "Sao lại không đau lòng đây? Bởi vì ta biết tỷ tỷ sẽ vì ta mà thương tâm, nhưng ta vẫn là muốn gặp ngươi a."
...
Xe ngựa tiếp tục chậm rãi chạy, lúc xuyên vào chợ náo nhiệt bởi vì người qua lại cùng xe ngựa quá nhiều, đường xá chật chội không chỗ hở, liền theo dòng người dừng lại trên đường chậm rãi đi tới.
Người cưỡi ngựa suốt ba ngày sau khi tiến vào trong xe ngựa không bao lâu liền nằm trong ngực Tiêu Ấu Thanh ngủ thiếp đi.
Tiêu Ấu Thanh dựa vào trong xe cẩn thận để nàng gối đầu lên mình.
Nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt đã dần dần nóng lên của nàng, vốn trắng nõn lại bị gió lạnh thổi đến đỏ bừng. Hơn nửa năm không gặp lại trở nên gầy yếu thành như vậy, Tiêu Ấu Thanh nhịn xuống nước mắt, không khỏi đau lòng hít hít mũi: "Đồ ngốc!"
Xe ngựa xuyên qua chợ tiến vào ngõ nhỏ, chuẩn bị dừng lại ở thạch sư tử trước cửa Khai Quốc Công phủ, nữ sứ mở miệng nói: "Dắt xe vào hậu viện."
Xa phu bày mưu tính kế, liền giục xe ngựa tiếp tục chạy, thả nhẹ xe quen đường tìm được lối vào hậu viện của Khai Quốc Công phủ.
Hỉ Xuân nhảy xuống ngựa, không đến bên cạnh xe nhắc nhở Tiêu Ấu Thanh mà đi thẳng vào trong phủ. Không bao lâu sau Tiêu Hiển Vinh cùng thứ tử Tiêu Vân Trạch liền chạy tới hậu viện, lại đuổi lui tất cả mọi người trong viện.
Hỉ Xuân lúc này mới trở lại bên cạnh xe ngựa: "Cô nương, có thể xuống rồi."
Tiêu Ấu Thanh đỡ Sở vương từ trên xe đi xuống, nhìn thấy người bên cạnh liền khiến hai người kia kinh ngạc.
"Đây là muội phu?"
Tiêu Hiển Vinh lớn tiếng nói: "Còn không mau đi giúp muội muội ngươi!"
"À."
"Không cần, quan nhân đã ngủ, ta sợ ca ca sẽ đánh thức nàng dậy."
"Ta?" Tiêu Vân Trạch biết muội muội đây là ghét bỏ hắn tính tình thô lỗ đây: "Hắn lớn như vậy, Tam nương một mình ngươi làm sao đem hắn trở vào a?"
"Ôm vào." Tiêu Ấu Thanh ôm ngang nàng lên: "Ấu Thanh, cũng là nữ nhi của tướng môn!"
Tiêu Vân Trạch liền thở ra một hơi: "Ai, ngươi từ hậu viện đi đến khuê các, các ngươi dọc theo đường đi theo ta cùng phụ thân tách ra."
Tiêu Ấu Thanh gật đầu với phụ thân: "Đa tạ phụ thân."
"Mau trở vào đi."
Sau khi Tiêu Ấu Thanh bế Sở Vương về phòng, Tiêu Vân Trạch còn cố ý sai người mang nước nóng tới.
Ánh nến trong phòng u ám, nàng vắt khô khăn trắng trong nước nóng, lau sạch thân thể mệt mỏi của người đang ngủ say, lại thay nàng thay một thân xiêm y sạch sẽ.
Mãi cho đến đêm khuya, Tiêu Ấu Thanh ngồi bên giường đặt tay nàng vào lòng, lẳng lặng canh giữ, lẳng lặng nhìn. Nhìn người giống như từ trong mộng đi ra, bởi vậy không dám ngủ, bởi vì nếu sợ tỉnh mộng liền sẽ không thấy nàng đâu nữa.
——————————
Sáng sớm ngày Hàn Thực, Tiêu Ấu Thanh từ trong ngực nàng tỉnh lại, nhẹ nhàng hỏi: "Nếu Thái tử ngã xuống, hắn sẽ cho ngươi trở về sao?"
"Ân, nếu muốn Thái tử ngã xuống thì tất nhiên Trung Thư phải ngã trước, hắn sẽ không để cho một nhà Thẩm gia độc đại."
"Chuyện xảy ra trong kinh..."
"Ta đều biết, Thái tử và Triệu vương đều là loại người có thù tất báo, sau khi đại điển lập hậu kết thúc Triệu vương sẽ không còn gì để cố kỵ, nhất định sẽ động thủ với Thái tử."
Tiêu Ấu Thanh ngẩng đầu lên: "Triệu vương không còn gì để cố kỵ, đó là bởi vì có một số việc hắn không biết..."
Sở vương nghiêng người, nhẹ nhàng nắm lấy tay nàng cười nhạt nói: "Nhưng chuyện không biết này đối với bọn họ mà nói, còn nhiều lắm..."
"Bọn họ này... cũng bao gồm thiếp sao?" Tiêu Ấu Thanh rút tay ra.
Trong tay ấm áp cùng mềm mại đột nhiên trống rỗng: "Lời này của tỷ tỷ... là có ý gì?"
"Giá trị của Long Tiên hương quý như vậy... ngươi lấy nó ở đâu?"
Sở vương liền xoay người ức hiếp qua, một tay ấn cổ tay nàng, nghiêng đầu thưởng thức người dưới thân. Tròng mắt từ trên xuống dưới đảo một vòng, giơ ra một tay khác nhẹ nhàng lướt trên người nàng như đi dạo: "Lương binh lịch mã, không có tiền làm sao có thể mua, tỷ tỷ chỉ cần an tâm ở trong kinh, ta sẽ không để cho ngươi đợi quá lâu!"
Tiêu Ấu Thanh đưa tay lên cắn mu bàn tay, nín thở hỏi: "Ngươi muốn làm cái gì?"
"Tuy rằng có thể sẽ không ra một kích mất mạng, nhưng ít nhất cũng có thể làm cho hắn thất bại nặng nề, đến lúc đó trong kinh sẽ có một hồi trò vui lớn!"
——————————
Sau lễ Hàn Thực, một chiếc xe ngựa rời khỏi chùa Pháp Vân ở Tân thành đi về phía Tây.
Xe ngựa rời khỏi Kim Diệu Môn, có một tư nhi đi vào kỹ viện phía Nam thành cổ.
Tư Nhi đi nhanh về phía trong phòng của a ma trong kỹ viện, sau đó đứng ở cửa nhẹ nhàng gõ cửa —— cốc cốc! ——
"Ai?"
"Vân ma ma, tiểu nhân là Tam Thất."
"Vào đi."
Tư Nhi liền đẩy cửa vào trong, sau khi đóng chặt cửa, bước đi vội vàng đến gần: "Có người bảo tiểu nhân đem cái này giao cho ngài."
Trong lúc nói cũng đồng thời từ trong ngực lấy ra một viên cờ đen đưa qua.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT