Giữa tháng ba năm Kiến Bình thứ tám, do Khu mật viện và Binh bộ cùng nhau chủ trì thi Võ cử, cũng giống như tiến sĩ khoa, võ cử cũng do giải thí, tỉnh thi, theo tầng tầng sàng lọc, cuối cùng tiến hành thi điện quyết định người đăng khoa.

Võ cử được cử hành ở binh bộ, do Thái tử làm chủ trì võ cử cùng Khu Mật Viện sứ - Diêu Thận làm giám khảo đồng thời phụ trách kỳ thi tỉnh cử lần này. Nội dung thi chia làm võ nghệ và trình văn, ở đấu trường sẽ thi võ nghệ, bên trong nội trường sẽ thi sách luận binh thư, sách luận nội trường cùng sách luận văn cử đều phải ghi chép ra, sẽ do chủ khảo quan duyệt bài đánh giá.

Võ cử nhân thông qua giải thí lên tề tụ ở đấu trường do binh bộ thiết lập, trên sân cỏ dùng màn che vây quanh, bốn phía sân phái cấm quân vây thủ, cho phép người đứng xem nhưng không được vào bên trong.

"Vị tiểu quan nhân kia là ai? Trăm bước xuyên dương, thật lợi hại!"

"Đến hắn ta người cũng không biết?"

"Như thế nào? Có cái gì to tát sao?"

"Hắn chính là thứ tử của Tiêu tướng công, tổ phụ là đại tướng khai quốc Long Đức Công đại danh đỉnh, Tiêu gia chính là đệ nhất tướng môn của triều ta, hổ phụ không có khuyển tử a!

"Trách không được lại lợi hại như vậy, thì ra là cháu của Long Đức Công, nói vậy vị trí Võ Trạng Nguyên này hẳn là hắn nắm gọn trong tay rồi."

"Chưa chắc, chủ khảo quan lần này của chúng ta chính là đương kim Thái tử, Đông Cung xưa nay bất hòa với Khai Quốc Công phủ, Tiêu nha này có thể thông qua tỉnh thí hay không còn chưa chắc!"

...

Bên trong lều được dựng lên ở phía bắc bức màn, mấy vị chủ khảo quan mặc công phục màu tím ngồi hai bên, ngồi ở giữa là một người mặc phi bào: "Nói vậy vị ở giữa chính là Thái tử điện hạ đi, đáng tiếc cách quá xa, nhìn không thấy rõ Thái tử tôn vinh của chúng ta, thật sự là tiếc nuối a! "

"Vị Thái tử điện hạ của chúng ta mỗi lần xuất hành ra hoàng thành đều là ngồi trong xe ngựa kín mít, không giống Triệu vương kia thích cưỡi ngựa xuất hiện trước mắt mọi người, cho nên dân chúng trong thành Đông Kinh này, đa số là biết Triệu vương đi!"

***

Bên trong xe ngựa đưa mắt nhìn đấu trường bên ngoài, nhìn chằm chằm vào người đang tỷ thí trên đấu trường phòng thi.

"Huynh trưởng của đại nương tử thật sự có chút bóng dáng của Long Đức Công, A Lang muốn đi vào xem một chút không? Cùng khảo quan nói một chút thì hẳn là có thể thuận tiện vào được."

Rèm xe chợt buông xuống: "Không cần, hắn là thê huynh của bổn vương, nếu bổn vương đi vào sẽ khó tránh khỏi để cho hắn bị người ta bắt nói này nói nọ, hay là trở về đi, bổn vương đói bụng. "

"Vâng!"

Vì thế xe ngựa quay đầu, đổi lộ tuyến hướng về vị trí của phường Chiêu Khánh lái xe đi.

...

Xe ngựa vừa đến cửa Vương phủ liền chậm rãi dừng lại, Lục Tử nhìn thấy người trên đường mặc một thân công phục màu xanh biếc, thật là quen mắt: "A Lang, là Khởi Cử Lang xá nhân. "

Sở vương liền từ trên xe ngựa nhảy xuống: "Yo ~ trùng hợp như vậy, lại đụng phải người Hàn xá nhân. Hàn xá nhân hôm nay sao lại về sớm như vậy? Không cần ở lại bên người bệ hạ sao? "

"Vương gia đã quên? Hôm nay sớm đã không có thượng triều, binh bộ lại đang cử hành tỉnh thí, bệ hạ nghỉ ngơi sớm nên đặc biệt cho hạ quan nghỉ nửa ngày. Vì vậy hạ quan thừa dịp chưa khóa liền chạy ra ngoài. "

Sở vương cười cười: "Không biết Hàn xá nhân trồng rau có tốt hay không? Bao giờ mới có thể ăn được? "

"Lục vương sao còn nhớ thương rau của hạ quan đây, rau của hạ quan nhờ phúc của Lục vương mà đã nảy mầm. Chỉ là nó thật sự chỉ đủ cho hạ quan một mình ăn, nhưng Lục vương là nhi tử của quan gia, nếu có ý muốn ăn, hạ quan cũng đành phải nhịn đau mà chờ nó chín rồi tự mình cắt tới hiến cho Lục vương."

Sở vương liền cười to: "Hàn xá nhân tự mình trồng rau vậy vẫn là tự mình giữ lại đi, miễn cho người ta oán giận bổn vương ỷ thế hiếp người. Nếu một ngày ngươi không vui lại chạy đến bên tai bệ hạ mắng vốn ta tham lam, vậy thật sự là được không bù được mất. "

"Hạ quan chính là một tiểu Khởi Cư Lang phụ trách ghi chép lời nói và hành động của quân vương, bên cạnh quan gia làm sao lại có phần cho hạ quan mở miệng a. Ngược lại là Vương gia ngài là Thân vương của Vệ quốc, nếu là một ngày người không vui mà hỏi tội hạ quan, vậy hạ quan cũng chỉ có thể phục pháp mà nghe lệnh a."

"Ngươi là cận thần của bệ hạ, lại là Huyện Mã ngày sau, bổn vương sao dám hỏi tội của ngươi?" Chợt Sở vương lại nhìn thấy trong tay Hàn Đồng xách theo hai túi vật tròn được bọc bằng lá sen, nhìn lớn nhỏ giống như đồ ăn.

Vì thế tò mò hỏi: "Trong tay Hàn xá nhân là mang theo cái gì? "

"À, lúc thần ở Trung Thư ghi chép có chú ý đến một đồng liêu nói Phàn Lâu ở Khai Phong phủ gần đây có nghiên cứu chế tạo một món ăn gọi là Cua Ủ Cam. Bọn họ nói lấy tính nhiệt của cam cùng tính hàn của cua tạo ra hương vị cực tốt. Thần xuất cung nhìn sắc trời còn sớm, vì vậy liền đi mua hai con, thấy giá cũng không thấp, cũng không biết lời bọn họ nói là thật hay giả."

"Bổn vương nghe nói vật này dùng rượu, nước, giấm hấp..."

Hàn Đồng thấy Sở vương ánh mắt bất động nhìn chằm chằm, liền vội vàng lui ra phía sau một bước đem túi cua trong tay giấu ra phía sau: "Lục vương nếu muốn ăn liền sai người đi mua là được, nhìn chằm chằm cua trong tay hạ quan làm gì! "

Sở vương quay đầu cười nhạt một tiếng: "Hàn xá nhân thật đúng là keo kiệt, bổn vương chưa từng nói muốn cướp cua của ngươi ăn a. "

"Lục vương nếu muốn ăn thì vẫn nên đi sớm là tốt hơn, lễ Hàn Thực vừa qua, trên chợ cũng sẽ không có cam tươi."

"Lục tử, ngươi có nghe thấy không?"

"A Lang, nô nghe thấy rồi, vậy bây giờ nô liền đi mua cho A Lang."

Đến lúc này Hàn Đồng mới lấy túi cua phía sau ra, hơi khom người về phía Sở vương: "Nếu nội thị đã đi mua cua cho lục vương, vậy hạ quan cũng không quấy nhiễu Lục vương, xin về trạch trước."

Sở vương hơi gật đầu, xoay người bước vào phủ.

Vừa vào liền hỏi trái phải: "Vương phi đâu? "

"Bẩm vương gia, Vương phi ở phòng bếp."

Vì thế Sở vương một mình lặng lẽ lẻn vào phòng bếp, lại rạp rạp đi tới phía sau Tiêu Ấu Thanh ôm lấy, gọi: "Tỷ tỷ! "

Sau đó đem một cây mai hoa đưa đến trước mắt nàng.

"Sắp tới hoa mai sẽ không nở nữa, chỉ có thể đợi xuân đến a. "

Tiêu Ấu Thanh liền tiếp nhận cành cây đã bị chiết khấu trong tay nàng, xoay người nghiêng đến bên tai nàng: "Trước Bạch Ngọc Đường có một cây mai, vì ai rơi mà vì ai nở. Chỉ có gió xuân là quý nhất, một năm chỉ có một lần trở về. Lục lang đem hoa mai tốt đẹp này hái đi, chẳng phải là đáng thương cho gió xuân vô vọng hay sao? "

"Nếu là bẻ cành nho nhỏ này sẽ khiến gió xuân sẽ vô vọng, chứng tỏ nó chỉ tiếp nhận vẻ ngoài hoàn chỉnh, như vậy hoa mai kia cũng quá đáng thương đi, con người luôn có khuyết điểm huống chi là cây cối."

"Được rồi, không cần dẻo miệng, mau đi thay xiêm y."

Sở vương lúc này mới gật đầu buông bàn tay đang ôm bên hông nàng xuống, chuẩn bị rời đi lại cúi người gặm một ngụm trên cổ nàng.

"Aa~" Tiêu Ấu Thanh chỉ nhẹ nhàng hít một hơi, ôn nhu nói: "Được rồi, mau đi đi, nấu cho ngươi một món ăn ngon. "

"Ân." Nhìn thấy chỗ trắng nõn có thêm một chỗ màu đỏ rất nhỏ, Sở vương lúc này mới hài lòng rời đi.

Thẳng đến khi mặt trời lặn sắp hết, sắc trời cũng theo đó ảm đạm xuống, trong Vương phủ đã bày bữa tối lên bàn, ở giữa còn có thêm mấy quả cam, trên đầu quả cam có một vết cắt, vết mổ hình răng cưa, bên trong giống như có cái gì đó.

"Đây là cái gì?"

"À, vừa đến cửa đụng phải Khởi Cư Lang, hắn nói quan viên tỉnh Trung Thư ở Phàn Lâu mới chế biến món ăn cua cam có mùi vị cực ngon. Chính là cái này, ta liền bảo Tiểu Lục Tử đi mua mấy con."

Tiểu Lục Tử ở một bên liền nói: "A Lang không cho bạc, cũng không có bạc để cho, bạc này đều là do Lục Tử tự mình ra a! "

Tiêu Ấu Thanh liền che miệng cười cười, hướng Hỉ Xuân nói: "Đi sổ sách đưa bạc cho Kỳ nội thị đi."

"Nô chính là thuận miệng nói, đại nương tử chớ coi như thật, nô từ nhỏ đi theo A Lang, làm sao dám đòi bạc của đại nương tử!"

"Tên là cam ủ, nhất định là bên trong có rượu, sao có thể để nội thị vì Lục lang thèm ăn mà hao phí đây, huống hồ cũng là bạc của Vương phủ, Hỉ Xuân đi lấy đi!"

"Vâng."

"Cái này... Nô cảm tạ đại nương tử. "

Đợi mọi người rời đi, Tiêu Ấu Thanh liền nhạt đi sắc mặt, vẫn không quản quả cam trên bàn kia: "Liễu tỷ tỷ của ngươi đã có người chuộc ra ngoài rồi, ngươi biết không? "

Sở vương mở ra một quả cam, mùi rượu bên trong nhất thời tràn ngập bốn phía: "Ta biết a!" Vì vậy, nhặt muỗng múc một muỗng và đưa vào trong miệng.

"Ngươi biết sao? Ngươi không phải một mực chỉ ở trong Đại Lý tự sao? Ngươi..."

"Quả nhiên là dùng giấm cùng rượu hấp cùng nhau, chua quá!" Nàng liền múc một muỗng: "Lục lang nhớ rõ tỷ tỷ thích ăn chua, Lục Lang liền thay tỷ tỷ nếm thử miếng đầu tiên cảm thấy cũng không tệ lắm, tỷ tỷ nếm một chút. "

Tiêu Ấu Thanh nhìn nàng bất động, cho đến khi nàng đưa đầy thìa thịt cua đến trước môi, lại dùng ánh mắt tràn đầy kỳ vọng ngưng tụ, nàng đành bất đắc dĩ há miệng ăn.

Nhìn thấy nàng ăn, Sở vương mới hài lòng buông cái thìa xuống: "Đầu tiên, nàng không phải của ta, tiếp đó ngươi là của ta, còn có chẳng lẽ chỉ cho phép người khác đặt tai mắt thôi sao? Không cho bổn vương cắm tai mắt sao? "

"Vệ Hoàn chưa bao giờ hoàn toàn tin tưởng ai, cũng sẽ không cho phép xuất hiện sự uy hiếp không rõ ràng nào mà thoát khỏi... " Nàng chỉ vào mắt mình: "Tầm mắt bổn vương! "

Tiêu Ấu Thanh ngây người nhìn về phía nàng: "Lúc trước..."

"Tỷ tỷ nhất định chưa từng đi qua ngói, cũng nhất định chưa từng xem qua nam hí của người Liêu hát đi. Tỷ tỷ nếu từng xem qua liền sẽ biết, ánh mắt cũng có thể gạt người!"

"Con người sẽ vì rất nhiều thứ mà bi thương, không chỉ có cảm xúc." Sở vương từ ngồi đứng dậy đi tới phía sau Tiêu Ấu Thanh: "Nhưng từ bây giờ trở đi, Lục Lang chỉ biết vì A Hề mà rơi lệ. "

Tiêu Ấu Thanh kinh ngạc quay đầu lại: "Hề, là tên chữ của thiếp, chỉ có phụ mẫu và gia gia biết, ngay cả ca ca cũng không biết, ngươi..."

"Là Long Đức Công nói cho ta biết, hắn nói cho ta biết, nếu ta không làm được gì cho ngươi thì cũng không nên dễ dàng mà tiến vào trong lòng ngươi. Hôm nay chuyện thành như vậy, Long Đức Công nói đây là điều mà hắn không dự liệu được, cho nên lần cuối cùng này hắn sẽ không để bại!" Nàng lại khẽ cười nói: "Không nằm trong dự liệu, đại khái là ta cũng đã từng lừa gạt Long Đức Công đi, vì vậy mới làm cho các ngươi cảm thấy ta thân không có gì ngoại trừ cái túi da này cả, một chỗ cũng không có! "

"Kỳ thật ta rất hâm mộ tỷ tỷ, có mẫu thân tốt như vậy, có phụ thân cùng gia gia tốt như vậy." Sở vương thở dài, nhìn thật sâu nói: "Chính là bởi vì có nhiều người bảo hộ như vậy, cho nên tỷ tỷ mới có thể có một mặt ôn nhu như vậy đi. "

Tiêu Ấu Thanh cúi đầu, khẽ run hai mắt: "Có lẽ điều Lục Lang nhìn thấy cũng là giả đi. "

"Vậy thì để cho ta không cần thấy được sự thật là được rồi, Lục Lang cam tâm tình nguyện."

Tiêu Ấu Thanh nắm ngược tay nàng ngẩng đầu, trong nháy mắt cảm thấy người trước mắt rất ngốc, nhưng nàng thích, thích đến không thể tự kiềm chế, liền cười yếu ớt nói: "Đứa ngốc, đều đã qua rồi. "

Sở vương thở phào nhẹ nhõm, cũng trở lại bình thường nhắc tới những gì hôm nay đã nhìn thấy và nghe thấy: "Hôm nay ta đến đấu trường được dựng ở binh bộ dùng để tổ chức tỉnh thí xem. "

"Thế nào?"

"Hắn ở ngoài sân bắn ngựa, bộ xạ, bình xạ, mã thương, mang trọng lượng, hay đấu vật đều đạt được vị trí thứ nhất."

"Ngươi đi vào binh bộ xem?"

Sở vương lắc đầu: "Chỉ ở bên ngoài màn nhìn thoáng qua, bất quá cái liếc mắt vội vàng này cũng đủ làm cho ta giật mình rồi. "

"Ca ca ngày thường mặc dù không nghiêm chỉnh, lại thích đi đến loại địa phương phong lưu vui chơi. Nhưng lại là một người cực kỳ mạnh mẽ, ca ca cả đời sùng bái nhất chính là gia gia, lần này lại chuẩn bị lâu như vậy, nếu thi không thể đứng thứ nhất, sợ là sẽ tự mình gấp gáp. Chẳng qua cung mã đã định cao thấp, thi sách luận cuối cùng mới quyết định được hay không."

Sở vương gật đầu, lại lắc đầu: "Sách luận ngược lại không quan trọng, hiện giờ là bệ hạ đương triều, thủ trọng võ nghệ, chỉ là..." Đột nhiên dừng lại nhìn nhau, thâm ý nói: "Hay là không nên quá mức bộc lộ ra ngoài?"

Thấy trong mắt Tiêu Ấu Thanh có nghi hoặc, nàng liền tiếp tục nói: "Thấy mặt trời thì dời, trăng tròn thì thiệt thòi, vật thịnh thì suy! "

"Theo tính tình ngay thẳng của ca ca, hắn tuyệt đối sẽ không nhượng bộ."

"Hắn học được một thân bản lĩnh tốt của Long Đức Công, nhưng lại được che chở quá mức tốt, không biết triều đình này nước sâu đến đâu, cho nên tính tình còn cần phải tôi luyện một chút."

Tiêu Ấu Thanh cúi đầu: "Là bởi vì nỗi đau mất con làm cho phụ thân cùng gia gia sinh lòng sinh sợ hãi...mới cưng chiều ca ca như thế, chỉ là chính ca ca còn không biết. "

"Không cần lo lắng, Vệ Hoàn nhất định sẽ không để A Hề mất đi huynh đệ một lần nào nữa... hơn nữa ta có dự cảm... ở biên quan sắp có chiến loạn."

"Có giặc sao?"

"Chỉ là suy đoán, nhưng trong thời gian ngắn sẽ không có phát sinh gì."

"Ngươi không nói ta cũng biết, bởi vì có gia gia ở đây cho nên bọn họ không dám đến xâm phạm, nếu một khi gia gia..." Tiêu Ấu Thanh dừng lại: "Nếu một khi gia gia ngã xuống, đến lúc đó trong triều..."

"Trong triều không có tướng, chỉ còn lại đô chỉ huy sứ Thẩm Dịch An trước điện là có thể dùng được, về phần Thái Sơn cùng nhị thúc..." Sở vương quay đầu, ý vị thâm trường nhìn thoáng qua.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play