Trong lâu các yên tĩnh chỉ còn lại tiếng bước chân đang đi vào trong, tiếng người đến người đi, nhẹ nhàng mà trầm ổn, người xung quanh nhận biết rõ bên trong lâu là một nữ tử thế gia.

Trên ghế dài dưới bức bình phong có một nữ tử trẻ tuổi xinh đẹp đang ngồi, mặt mày như họa, ôn nhu mà hiền hòa, mà trên đùi nữ tử còn có một "nam tử" trẻ tuổi ăn mặc hoa quý đang gối đầu nằm trên đùi nàng ngủ, trên mặt hiện ra chính là vẻ bình an mà nàng chưa từng thấy qua lúc ở Vương phủ.

Nữ tử lấy tay nhẹ nhàng vuốt ve sườn áo nhung của người đang ngủ say, nghe thấy tiếng bước chân đến gần, nàng liền khoa tay múa chân nhẹ giọng nói: "Nàng vừa ngủ."

Tiêu Ấu Thanh đứng yên, nhìn thấy cảnh tượng này có chút ngơ ngác, cũng rất kinh ngạc, kinh ngạc không phải là vì hành động thân cận của hai người này, nàng biết Sở vương không phải là người dễ ngủ, bởi vì không tin tưởng được xung quanh nên nàng ngủ rất nong. Sở vương tuy thích rượu ngon, nhưng cũng hiểu được chỉ có thể uống vừa phải, cho nên sẽ không dễ dàng để mình uống say, vì vậy nàng mang theo thái độ nghi hoặc đứng từ trên cao nhìn xuống hỏi: "Vì sao nàng lại có thể ở chỗ ngươi thoải mái uống rượu, lại còn ngủ quên? "

Liễu thị ngẩng đầu: "Sở vương phi chờ một chút. "

Liễu thị trả lời cũng làm cho nàng có chút kinh ngạc, dù sao mình cũng là mặc thường phục ra ngoài, vừa rồi người dưới lầu kia cũng không có ai đoán ra thân phận của nàng.

Liễu thị thật cẩn thận kéo đầu Sở vương lên, đứng dậy nhẹ nhàng ôm ngang hắn lên, xoay người đi vào gian phòng trong lầu các.

Sau đó đóng cửa lại đi ra, một bên lẩm bẩm: "Đừng nhìn nàng cao lớn như vậy, thực chất từ nhỏ đã không thích ăn cơm, rất gầy..."

Nàng ngẩng đầu, thấy Tiêu Ấu Thanh nhìn chằm chằm tư thế chần chờ của nàng: "Vương phi có phải là tò mò hay không? Vì sao ta có thể nhận ra thân phận của ngươi? Sở vương vì sao lại có thể ở chỗ này thoải mái để mình say rượu mà ngủ, còn ở Sở vương phủ lại không thể ngủ thoải mái được?"

Tiêu Ấu Thanh không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn chằm chằm nàng ấy.

Liễu thị liền cười khẽ nói: "Nữ tử đêm khuya như thế có thể đến nơi này tìm nàng, ngoại trừ Sở vương phi, còn có ai đây?" Liễu thị tìm ghế dựa ở một bên chậm rãi ngồi xuống, ngôn ngữ cử chỉ cực kỳ thong dong: "Với cá tính của nàng, nói ra như vậy đêm đại hôn cũng đã cùng ngươi nói rõ ràng thân phận đi."

Liễu thị nói cực kỳ có tính khẳng định, Tiêu Ấu Thanh phỏng đoán vào lúc này xem như cũng hiểu rõ vài phần: "Ngươi hiểu rõ nàng như vậy?"

Liễu thị chỉ là nhẹ nhàng cười, nụ cười quyến rũ, không thể không nói nữ tử trong thanh lâu này, mỗi cử chỉ giơ tay nhấc chân đều là thủ đoạn để câu hồn người khác.

"Hài tử này khi còn nhỏ sống không tốt, liền đối với tất cả mọi thứ xung quanh mình cực kì căm hận, thứ nàng cầu chỉ là một nơi để nàng an tâm, và có người khiến nàng an tâm." Con người nếu thiếu bất cứ điều gì, thì sẽ thường khao khát những thứ đó.

"Người khiến nàng an tâm... ngươi sao?"

Liễu thị giật mình, hơi chần chờ một chút mới lắc đầu nói: "Ta chỉ là ở thời điểm vừa rồi gặp phải nàng mà thôi, nhưng ta cũng không phải là người đầu tiên, người ở thời điểm yếu ớt nhất thường thường đều không có phòng bị." Liễu thị đứng dậy đến gần Tiêu Ấu Thanh, hai nữ tử nhìn nhau, trong đôi mắt nhu hòa nhìn ra vài phần lạnh lùng: "Ta nhìn ra, trong mắt ngươi xem nàng là có mang theo vẻ thương tiếc, đối với hành động vừa rồi ta đối với nàng ngươi lại có một tia không vui." Liễu thị ôn hòa cười nói: "Hài tử này kỳ thật là một người rất ôn nhu, nói vậy Vương phi cũng đã lâm vào trong sự ôn nhu đó rồi đi..."

Tiêu Ấu Thanh ngắt lời nàng: "Nhưng nàng ấy thích ngươi." Hoặc là thích Thái tử phi... lời sau liên quan đến Thái tử Đông cung, nàng đương nhiên không dám nói lung tung.

"Chính thê của Sở vương hiện tại là ngươi, Vương phi hôm nay đặt chân vào địa bàn của ta, chắc cũng đã sớm đã biết thân phận của ta là gì, một trong tám cái khổ này, 'cầu không được sẽ khổ' chính là nói duyên của ta cùng Sở vương, chỉ có thể dừng lại ở đây."

"Nếu ngươi muốn nàng có một ngàn phương pháp giúp ngươi thoát đi nô tịch mà ra khỏi chỗ này, không thích chính là không thích, cần gì phải tìm nhiều cớ như vậy?" Tiêu Ấu Thanh dường như đang thay Sở Vương mà bất bình, nàng biết Liễu thị có một người trong lòng là thanh mai trúc mã của nàng.

Liễu thị đi tới cửa phòng: "Ta đã nói rồi, nhưng nghĩ thế nào, đều là ở Vương phi, Vương phi chưa từng thật lòng yêu một người thì nhất định sẽ không hiểu. Bất quá hôm nay Vương phi có thể tới tìm nàng, chứng tỏ có quan tâm, quan tâm chính là thích, chỉ là cách yêu lại kém vài phần, có thể làm cho nàng an tâm hay không, có thể ở chỗ ngươi mà an tâm hay không, phải xem Vương phi sau này sẽ làm như thế nào. "

Liễu thị mở cửa phòng ra: "Vương phi đi vào đi, nàng ở bên trong. "

Biết người trong phòng đang ngủ, cho nên Tiêu Ấu Thanh đi cực kỳ nhẹ, người trên giường ngủ có chút sâu, lần này nàng đến ngồi bên cạnh cũng không thấy có phản ứng.

Qua một thời gian ngắn, Sở vương đột nhiên trong giấc ngủ không ngừng hô to: "Tỷ tỷ mau rời đi, hắn không phải người tốt... tỷ tỷ! "

"Tỷ tỷ?" Tiêu Ấu Thanh rất nghi hoặc, là mơ thấy cái gì? mơ thấy ai?: "Gọi Liễu cô nương là tỷ tỷ sao...?" Không biết vì sao, nàng lại sinh ra một tia hâm mộ, là tình hay là lưu luyến, tóm lại đều là thứ mà nàng không cách nào có được.

Tiêu Ấu Thanh đưa tay đắp chăn cho nàng.

"Tỷ tỷ!" Vệ Hoàn từ trong cơn ác mộng bừng tỉnh, tỉnh lại nhìn thấy Sở vương phi vẫn không cảm thấy kinh ngạc, đỡ đầu có chút đau đớn, ấn trán rồi gối xuống gối nhẹ nhàng thở ra một hơi.

"Là thiếp quấy rầy Vương gia sao?"

Vệ Hoàn lắc đầu: "Gặp ác mộng. "

"Xem ra, là thiếp đến quấy rầy giấc mộng vốn có của Vương gia."

"Không phải..." Vệ Hoàn đứng lên, nhìn nơi này quả thật là Lãm Nguyệt Lâu không thể nghi ngờ, mặc dù không kinh ngạc vì sao Tiêu Ấu Thanh lại xuất hiện, nhưng vẫn không giấu được lòng hiếu kì, vì thế mở miệng hỏi: "Ngươi... Sao ngươi lại ở đây? "

"Thiếp nếu không đến, Vương gia dự định qua đêm ở đây sao?"

"Bổn vương có tính toán này."

"Liễu thị kia?"

Nói đến Liễu thị, Vệ Hoàn biến sắc: "Liễu thị thế nào? "

Tiêu Ấu Thanh quay đầu: "Không có gì. "

Vệ Hoàn đứng lên, tự mình mang giày vào.

Tiêu Ấu Thanh lấy y phục treo ở một bên xuống: "Vương gia không ngủ sao? Đêm đã lạnh. "

Vệ Hoàn cầm lấy cổ tay Tiêu Ấu Thanh: "Hiện tại ta đi đâu ngươi cũng đều phải quản? "

Theo thời gian dài nàng cho rằng nàng có thể hiểu thấu tâm người này, hiện tại xem ra quả thực chỉ là chuyện cười, khi thì lạnh khi thì nóng nảy, nửa điểm tâm tư cũng đoán không ra, hiện giờ tâm đã lạnh, phải làm thế nào để có thể nhiệt tình trở lại đây.

Vốn tưởng rằng đại triều hội ngày đó là một khởi đầu tốt, hôm nay nghĩ lại có lẽ tại đại triều hội là nàng giận chó đánh mèo, là bởi vì Đông cung không hòa thuận, lại bởi vì Thái tử phi, tóm lại, đều không phải là vì nàng: "Cũng bởi vì thiếp, so với Liễu cô nương đến chậm hơn một bước sao? "

"Hay là so ra với Thái tử phi điện hạ ngày đêm thiếu chiếu cố Vương gia?"

"Ta không hiểu ngươi đang nói gì." Vệ Hoàn đoạt lấy y phục trong tay Tiêu Ấu Thanh đi ra ngoài.

"Vương gia đang sợ cái gì vậy?" Tiêu Ấu Thanh nhìn bóng lưng nàng.

Trong phòng đóng chặt cửa sổ, khiến cho nửa tia gió cũng không xuyên qua được, bên cạnh còn đốt một chậu than nho nhỏ, cho dù như vậy Tiêu Ấu Thanh vẫn cảm thấy trên người lạnh lẽo như đứng ngoài trời tuyết: "Vương gia lại đang trốn tránh cái gì? "

Vệ Hoàn xoay người: "Vương phi cảm thấy thế nào? "

"Là Triệu vương và Thái tử!" Tiêu Ấu Thanh chậm rãi tới gần: "Thiếp đều biết. "

"Bệ hạ hạ chỉ ban Lý cô nương cho Triệu vương, lại để Thái tử ra khỏi cũng lập phủ, không thể nghi ngờ gì chính là đã tăng lên địa vị của hai người kia, Vương gia chính là sợ mình... ai cũng không thể bảo vệ được?"

"Trong lòng Vương gia nghĩ gì, thiếp đều biết."

"Nói đủ chưa?"

Nghe được Sở Vương thập phần nặng nề nói một câu, Tiêu Ấu Thanh liền không nói gì nữa.

Vệ Hoàn xoay người, nhìn nàng, từng bước một đến gần: "Ngươi, rốt cuộc muốn cái gì? "

"Thiếp, cái gì cũng không muốn."

"Ngươi gạt người!"

Con ngươi Tiêu Ấu Thanh có chút chớp động: "Thiếp chỉ cần trên dưới Sở vương phủ bình an, Vương gia hảo hảo, thiếp sẽ không bức bách..." Đột nhiên dừng tiếng, ngay cả khi nàng không bức bách, nhưng ngay từ khi nàng bước vào Sở vương phủ, liền đem cả tranh đấu quyền lực theo đó cùng vào.

Tiêu Ấu Thanh chợt buông tay xuống, lạnh lẽo lướt qua bên cạnh Vệ Hoàn: "Vương gia nếu sợ hãi, thì viết một tờ hưu thư, để thiếp rời khỏi Vương phủ đi."

Vệ Hoàn lần nữa xoay người, nhìn bóng lưng Tiêu Ấu Thanh, thế nhưng lại nảy sinh một tia muốn giữ lại, lại ngại mặt mũi vì thế giận dữ quát: "Bổn vương không cho ngươi đi! "

"Ngươi cho rằng Sở vương phủ là nơi nào, ngươi muốn đến thì đến, muốn đi thì đi?"

"Thiếp không làm cho Vương gia an tâm được, cũng không phải là người có thể làm cho Vương gia an tâm được." Tiêu Ấu Thanh xoay người, nhìn nàng: "Thiếp, nhìn không thấu Vương gia."

Vệ Hoàn nhíu mày: "Tỷ tỷ, tỷ ấy nói gì với ngươi? "

"Quả nhiên, Vương gia gọi tỷ tỷ, chính là gọi Liễu cô nương."

Vệ Hoàn buông tay ra: "Tóm lại, ngươi là người mà bệ hạ chỉ hôn cho bổn vương, không có ý chỉ hưu thư từ phía bệ hạ ngươi đừng hòng rời khỏi Sở vương phủ. "

"Vì cái gì? Chỉ cần ta đi rồi, Thái tử sẽ không nhắm vào Sở vương phủ, chỗ Triệu vương ta cũng sẽ nghĩ biện pháp thuyết phục, như thế Vương gia cũng không chịu sao?"

"Triệu vương?" Vệ Hoàn nghiêng đầu đi tới gần một bước: "Ngươi cứ nghĩ như vậy, vẫn ý niệm về Triệu vương? "

"Vương gia có phải nghĩ nhiều hay không?"

"Ta nghĩ nhiều? Ta thấy ngươi là hối hận vì đã chọn ta, hối hận không được cùng một chỗ với Triệu vương đi! "

"Vương gia biết cái gì?" Tiêu Ấu Thanh ngẩng đầu cũng đến gần một bước: "Vương gia cái gì cũng không biết, thiên vị, cố chấp, giống y như bệ hạ! "

"Đừng so sánh hắn với ta!" Vệ Hoàn phất tay áo xoay người, trong mắt tràn đầy lửa giận.

Tức giận cũng làm cho Tiêu Ấu Thanh quên mất người trước mắt này có bao nhiêu chán ghét phụ thân của mình: "Cho nên, Vương gia cũng muốn giống như bệ hạ, đối đãi với thê tử của mình như vậy? "

"Tóm lại, bổn vương sẽ không để ngươi rời khỏi Sở vương phủ!"

"Gia gia của thiếp sắp trở lại, trước đó Vương gia sẽ còn có cơ hội, Sở vương phủ là phủ hay nhà lao đều nằm trong quyền quyết định của Vương gia."

Khai quốc công Tiêu Hoài Đức là người đứng đầu Tiêu gia, gả Tiêu Ấu Thanh vào Sở vương phủ hơn phân nửa là ý muốn của hắn, Tiêu Hoài Đức quyền lực tam triều, kết nghĩa đệ với Thái Tông, ngay cả đương kim Hoàng đế cũng phải kính hắn ba phần.

Đến cuối năm, bởi vì năm nay đại triều hội đã được thiết lập vào Đông chí, đại triều liền được miễn triệu kiến ngoại quốc, nhưng đại triều vẫn như cũ, đại yến cũng tổ chức như thường lệ.

Quan viên quân phủ và chính phủ vào thời điểm từ đến ngày Đông chí đến tết nguyên đán đều không được nghỉ ngơi, chính là phải gấp rút đem quân vụ cùng chồng chất chính vụ xử lý xong trước trước năm mới.

Một nam tử trẻ tuổi mặc y phục dài dừng lại ở trước cửa Sở vương phủ hồi lâu.

Phủ vệ trông coi phát hiện, vì thế xuống bậc thang xua đuổi: "Người nào? Vương phủ là nơi nào? Ngươi là ai? Không được ở lại. "

"Tại hạ ta là sỉ tử từ Giang Lăng đến, kính xin quan nhân bớt giận, giúp ta đem sách luận này trình lên Sở vương." Người nam tử đưa giấy tờ được bọc trong thư lên rồi lén nhét thêm một túi bạc.

"Thì ra là sĩ tử từ Giang Lăng tới, tiểu quan nhân xin chờ một chút, ta đi bẩm báo Vương gia." Phủ vệ chỉ nhận thư, đem túi bạc đẩy trở về: "Phủ có quy định nghiêm ngặt, đại nương tử có lệnh không được nhận bất cứ thứ gì, tiểu quan nhân ở đây chờ là được. "

"Vậy, đa tạ." Thật là một phủ có quy định nghiêm ngặt, đại nương tử tốt, nam tử nhếch miệng cười khẽ.

*****

Thác Nhĩ: Tiểu Hoàn ghen lòng lộn như vậy:))))

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play