Cuối tháng ba, Ngự Sử Đài ở Thùy Củng điện vào triều muốn gặp Hoàng đế, lấy danh nghĩa Ngự Sử Đài trình lên điện tố cáo Tham Chính Sự nuôi dưỡng kỹ nữ ở trong phủ cùng hắn lăn lộn.
Triều đình cho phép được mở kỹ viện và cho kỹ nữ sống như thường lệ trong thành, trong quan phủ Giáo phường còn có rất nhiều quan kỹ, quan viên sau khi ghi chép những nhà có nữ quyến liền cho làm nô lệ hoặc vào Giáo phường làm quan kỹ. Quan kỹ chỉ khi có yến hội mới rót rượu và ca múa biểu diễn, trong viện trạch của các sĩ đại phu cũng cho phép nuôi kỹ nữ riêng, nhưng quan phủ lại có quy định rõ ràng việc hạn chế quan viên nuôi kỹ nữ, quan viên nuôi kỹ trong trạch cũng chỉ có thể ca múa bồi rượu cùng chứ không thể cùng giường hầu tẩm cho họ.
Trong Huỳnh Nhạc ở góc Đông Bắc gần kinh thành, Thái tử đem việc này tấu báo cho Hoàng đế.
Hoàng đế cầm trát tử của Ngự Sử Đài ném về trong ngực Thái tử: "Trẫm phong Lương Văn Bác làm Tham Tri Chính sự, ngươi có biết là vì cái gì không?"
"Thần biết...a không." Thái tử gật đầu rồi lại chợt vội vàng lắc đầu: "Thần không dám tự tiện phỏng đoán thánh ý."
Hoàng đế nhíu mày buồn bực nói: "Ngươi biết thì cứ nói."
Thái tử cúi đầu chắp hai tay hơi khom người: "Triều ta vì đề phòng Tể tướng lọng quyền nên phân quyền cho phó tướng Tham Tri Chính sự, bệ hạ là vì muốn kiềm chế quyền hành của Đồng Bình Chương sự Lữ Duy."
"Người này khéo léo, nếu là trong thời bình thì tất nhiên hắn sẽ là thần tử trụ cột, còn nếu trong thời loạn, dùng tốt thì có thể phụ tá Thiên tử xây dựng đại nghiệp." Hoàng đế chắp tay từ trong điện đi ra: "Nếu trẫm đã cho ngươi giám quốc, vậy thì những chuyện này ngươi cứ tự mình quyết định đi."
"Vâng."
Mùng một tháng tư từ Tử Thần điện truyền ra tin tức Thái tử giám quốc, thiết lập trên bệ điện, nội thị cao giọng tấu báo, từ các quan thần mặc tử bào, phi bào đến lục bào cùng toàn bộ kinh sư quan triều cầm bảng đi vào điện, hướng về phía Thái tử hành đại lễ dập đầu.
Sau khi đại hội nghị sự kết thúc, Ngự Sử Đài dâng tấu trạng lần nữa buộc tội Lương Văn Bác, Thái tử liền theo mưu tính mà Hoàng đế đã bày ra trước đó, giáng chức Tham Tri Chính sự làm Hình bộ thị lang.
Ngày hôm sau, buổi nghị triều vào sáng sớm ở Thùy Củng điện kết thúc, Thái tử liền thay y phục đi đến hậu điện xử lý chính vụ, thượng điện còn chưa kịp mở ra thì ngoài điện đã truyền đến một trận âm thanh.
"Điện hạ, Hình bộ thị lang cầu kiến."
Thái tử liền buông văn thư xuống: "Để cho hắn tiến vào."
"Điện hạ!" Lương Văn Bác đi vào điện: "Thần Lương Văn Bác bái kiến Thái tử điện hạ, điện hạ thiên thu..."
"Được rồi, Lương thị lang có gì thì nói đi, những câu dư thừa này hiện tại bổn cung không muốn nghe." Lần đầu tiên Vệ Khải lâm triều nghe chính sự, khi vừa mới bắt đầu còn hưng trí bừng bừng, nhưng liên tục trải qua một tháng liền bắt đầu cảm thấy phiền chán. Mỗi ngày đều phải nghe quan văn lải nhải không ngớt nhắc tới tấu sơ, tấu trát, tấu trạng và bàn bạc không ngừng, hắn gần như là bị nhốt trong triều, rút lui không được.
"Tại sao điện hạ lại để thần đến Hình bộ? Chuyện kỹ nữ đã qua hai năm, huống hồ thần cũng đã chuộc nàng ra rồi. Nàng còn là người được bệ hạ tự mình hạ lệnh ban cho Vân Kỵ Úy Tiêu Vân Trạch, thần ở Chính Sự Đường có thể kiềm chế Lữ Duy, Lữ Duy là sư phụ của Sở vương..."
【"Nếu đã vứt bỏ thì không nên giữ lại người biết nhược điểm và sự thật của người được, dù sao cũng chỉ có người không còn thở nữa mới có thể thật sự giữ miệng như bưng."
"Tay điện hạ là tay trị quốc, trên tay đương nhiên không thể dính vào vật đã bị ướp muối." Hàn Đồng dính nước trà lên bàn, viết nửa chữ: "Vì để vẹn toàn, người thay tội này, chỉ có thể xem ý của Thái tử điện hạ khi giám quốc mà thôi."】
Thái tử nghe Lương Văn Bác lẩm bẩm liền nhớ tới lời nói của Hàn Đồng, chợt nhẹ nhàng nhướng mày nói: "Bây giờ hắn còn là sư phục kinh túc của bổn cung,..." Đem tất cả trát tử cùng với tấu trạng trên điện hôm qua của Ngự Sử Đài ném lên mặt Lương Văn Bác: "Ngươi tự mình nhìn cho kỹ đi, bọn họ dâng lên không chỉ một lần, triều thần cùng bản cung ở Thùy Củng điện đều nghe đến phát phiền. Thật sự đã không còn biện pháp nữa bổn cung mới đi xin ý chỉ của bệ hạ, nếu Lương thị lang bất mãn thì đến Huỳnh Nhạc tìm bệ hạ đi."
Lương Văn Bác nhặt tấu trạng lên: "Đầu tháng tư năm Kiến Bình thứ mười một, Ngự Sử Đài dâng tấu trạng tố cáo, Tham Tri Chính sự là chấp tướng triều đình, là biểu mẫu của bách quan. Nhưng lại ngang nhiên nuôi kỹ viện trong viện trạch, trái với lễ chế của quốc triều, nếu không nghiêm trị thì làm sao có thể trị được thiên hạ. Được ghi chép cẩn thận, mong người ra chỉ."
"Lương thị lang và thị kỹ ngủ chung giường, lúc trước giấu diếm không có người quản, hiện giờ tin nàng mang thai hài tử của ngươi cũng không biết là đâu truyền ra. Chứng cớ xác thực, ngươi thân là Tham Tri Chính sự, những quan tư thông kia sao có thể không buộc tội ngươi?"
Lương Văn Bác hiểu, mặc dù Thái tử là người giám quốc, nhưng có thể xử lý được các loại trọng thần được bổ nhiệm và xung phong này thì Thái tử làm sao dám không hỏi Hoàng đế mà tư định được. Nhìn tấu trạng, nói vậy trát tử kia cũng không khác biệt lắm, chuyện vốn không liên quan đến đạo lý nhưng lại tỏ ra lễ pháp không dung thứ ở khắp nơi.
Lương Văn Bác liền nói: "Người mới nhậm chức ở Ngự Sử Đài là thị ngự sử họ Khương, phụ thân của hắn chính là Kế tướng trong tam ti, triều ta có quy định quan Thông Quân viện không thể có bất kỳ quan hệ gì với Tể tướng, huống chi còn là phụ tử ruột thịt. Xem ra, dụng ý của bệ hạ vẫn là muốn kiềm chế điện hạ ngài a."
"Lương thị lang, ngươi có biết tội ly gián quân thần, ly gián thiên gia phụ tử là đại tội mưu nghịch hay không?" Thái tử đứng dậy đi tới trước người Lương Văn Bác, nhẹ nhàng vỗ vỗ bả vai hắn, thở dài một hơi nói: "Dù sao bổn cung cũng phải qua cửa ải của Ngự Sử Đài và Thông Quân viện a, huống hồ Hình bộ hiện giờ không có Thượng thư, Hình bộ thị lang ngươi chính là trưởng của Hình bộ. Chỉ hạ một phẩm đương nhiên vẫn sẽ được mặc tử bào, đợi sự tình bình ổn, qua một thời gian nữa nhất định bổn cung sẽ để thị lang trở lại vị trí Tể phụ."
"Thần không phải mong muốn vị trí Tể phụ kia, mà là điện hạ ngài..." Lương Văn Bác nhìn Vệ Khải, chợt quỳ xuống: "Điện hạ là đang phòng bị thần sao?"
Thái tử chậm rãi ngồi xổm xuống, cúi người bên tai Lương Văn Bác, nhỏ giọng nói: "Mưu hại thân vương là tội chết không thể tha, vạn nhất nếu làm việc không đủ kín đáo để lộ ra tin đồn, bổn cung lấy cái gì để thoát thân đây? Kế sách này nếu Lương thị lang có thể hiến cho bổn cung, vậy thì giao cho người khác bổn cung làm sao có thể yên tâm được đây? Đại Lý tự không chen vào chuyện này được, nhưng Hình bộ có thể, hy vọng Lương thị lang sẽ không phụ một mảnh khổ tâm và tín nhiệm của bổn cung."
Lương Văn Bác đột nhiên ngẩng đầu, tuy rằng Thái tử vẫn chưa thuyết phục được hắn, nhưng luận về nhẫn tâm, quả nhiên trong các vị Thân vương thì Tam vương là người xứng nhất: "Thần hiểu, thần, lĩnh chỉ tạ ơn."
***
Tháng năm năm Kiến Bình thứ mười một, đường Tần Phượng.
Mặt trời mọc vào sáng sớm kèm theo một tiếng kèn, mũi tên như mưa bay đầy trời chằng chịt đánh về phía thành Khánh Châu. Hai thành trì đối mặt với núi, tất cả mã quân của quân Tống vòng qua núi muốn vượt sông vào thành, vó ngựa vừa mới bước xuống nước đã bị phục binh chặn lại, hai quân giao chiến bên cạnh sông Lạc Thủy.
Trên đất vàng in hai vết chém thật sâu, xe pháo từ trong doanh địa được vận chuyển lên chiến trường, đá pháo và phi tiễn cùng nhau bắn vào trong thành, trong thành chợt vang lên tiếng kèn khác biệt, quân phía dưới thủ thành dựng ra cái trống rủ được bọc bằng da trâu sống chống đỡ.
Bên trong cái trống có lỗ sổ tên, trên lầu thành lại truyền đến vài tiếng trống, đội Thần Tí cung của quân Hạ liền thông qua lỗ sổ tên mà bắn tên xuống phía dưới.
Mộc Vũ tiễn không ngừng bắn ra từ trên thành, trận địa bên quân Tống cũng truyền ra tiếng trống, phía sau trận chiến có hơn mười chiếc xe lừa gỗ nhọn, mười binh lính nắp trong xe lừa gỗ mũi nhọn đẩy xe đi tới. Trước xe có tấm ván gỗ dày nghiêng bằng da trâu, để ngăn cản mũi tên và yểm hộ binh lính tiếp cận thành lũy.
Nhưng quân Hạ trước khi lui về Vị Châu cũng đã đem tất cả khí giới thủ thành Vị Châu chuyển đến Khánh Châu, hiện giờ thấy binh lính của quân Tống tới gần tường thành liền không chút lo lắng, dùng những "chiến lợi phẩm" như đá, gỗ và gỗ kim từ trên thành lầu không ngừng ném xuống. Giằng co suốt một ngày, các cây thang căn bản là không thể chống đỡ được.
Thám phục đứng trên xe vọng lâu để quan sát tình hình quân địch trong thành, Thẩm Dịch An đứng trên đài chỉ huy do tam quân dựng lên, thấy trên lầu cứ theo thứ tự mà vẫy cờ, liền cau mày.
Thẩm Dịch An cầm đao trên thắt lưng, nghiêng đầu nói: "Truyền lệnh của bản soái, đem xe gỗ mũi nhọn và bảy ngọn pháo ra di chuyển theo hướng giờ Dần!"
"Nguyên soái, dùng đến ba xe gỗ mũi nhọn và bảy ngọn pháo mà nói thì thành Khánh Châu này sẽ bị hủy, Khánh Châu là cửa ngõ hướng Tây Bắc của quốc ta, như vậy có ổn hay không?"
Thẩm Dịch An nghiêng đầu lạnh lùng liếc mắt một cái: "Bây giờ mọi chuyện còn chưa đạt được, trở về lập trận ở vẹn sông."
Phó tướng theo quân cũng có xuất thân là quan văn tiến sĩ, tất nhiên nghe hiểu được những lời này, chợt đỏ mặt không nhiều lời nữa.
Phó tướng mà Hoàng đế phái tới theo quân chuẩn bị rời đi, Thẩm Dịch An liền quay đầu lại nói: "Phù tướng quân phục mệnh của triều đình cũng nhìn thấy đi. Nếu đoạt lại không được Khánh Châu, đám quan văn kia sẽ từ bỏ ý đồ sao? Chỉ sợ đến lúc đó khi ta và ngươi trở về, cơm mừng công yến còn chưa chín thì trà trong đại ngục kia cũng đã nấu xong trước rồi."
Tiếng trống trở nên chậm chạp, nách ván xe được đẩy lên đồi cách thành phía Tây Nam hai trăm bước. Bảy ngọn pháo từ xe chở đến vị trí Tây Nam cách thành trì năm mươi bước, bộ quân cầm thuẫn vây thành cầm binh khí hạng nặng tạo ra trận địa muốn công thành. Xung quanh ba chiếc gỗ mũi nhọn có hơn bảy mươi nấc binh đứng đó, đều vẫy cờ ra lệnh, bảy mươi người đồng thời dùng lực xoắn xe phóng ra.
Bởi vì bảy ngọn pháo đều rất lớn, nên khi vận chuyển đến trận địa lắp ráp liền dùng đến nửa canh giờ. Giá đỡ bằng gỗ cố định trên đất vàng, trên giá đỡ có chứa một trục ngang có thể chuyển động, binh lính đem bảy ngọn pháo khổng lồ dài hai trượng tám thước cố định trên trục ngang, bảy ngọn pháo cũng bởi vậy mà hướng đến, mặc dù uy lực cực lớn nhưng chỉ có thể cố định đặt đó chứ không thể chuyển động.
Một đầu ngọn pháo được dùng dây thừng nối liền với một cái túi da đựng đạn đá, mà đầu kia thì được mấy chục sợi dây thừng thật dài buộc lại. Hai binh lính cường tráng đem một khối đạn đá nặng chừng một trăm cân khiêng vào trong túi da, theo hành động phó chỉ huy sứ vẫy cờ ra lệnh, hơn hai trăm binh lính đồng thời kéo dây thừng, ngọn pháo trong nháy mắt đảo ngược, đem đạn đá ném ra.
Viên đá hơn một trăm cân nện vào thành lâu, trực tiếp đem tấm chuông rủ xuống nặng nề nện vào đầu binh lính bên Hạ quốc, nhất thời máu bắn tung tóe lan ra ba thước.
Binh lính trên thành lầu nhìn thấy thế trận như vậy liền nâng cước bắt đầu vứt khiên lui về phía sau. Phòng thủ cũng bắt đầu hỗn loạn, số lượng mũi tên trên lầu thành được bắn ra và cây gỗ được ném xuống dần dần giảm bớt, binh lính bên quân Tống liền từ xe gỗ mũi nhọn đi ra, khiêng thang mây xông về phía thành lũy.
Quân Hạ thổi kèn lui binh về phía sau, Thẩm Dịch An tự mình lên ngựa dẫn quân phá vỡ thành trì, chợt phát hiện binh lực phòng thủ trong thành không tới một nửa, hoảng hốt quay ngược rời khỏi thành.
"Có bẫy!"
"Báo, chủ lực quân địch đã vây công hai cánh mã quân của quân ta, đang bị bao vây theo hướng ngược lại!"
Giữa mùa hè tháng năm, trong cây lau sậy ở hai bên bờ sông đột nhiên xuất hiện mai phục của quân Hạ. Loan đao, thiết tỏa đem chân ngựa của trọng kỵ binh chém đứt vấp ngã, thế công thoáng cái biến thành thế thủ, sườn mã quân từ bên bờ sông bị quân địch rượt đuổi vào một khu vực rộng lớn, đầy cây lau sậy.
Ngay sau đó có cái lọ lớn nhỏ từ giữa núi rừng phía Bắc bình nguyên ném ra.
Một tiếng huýt sáo vang lên, đội Thần Tí cung của quân Hạ giương cung bắn ra, khiêng bị cụm mũi tên đánh nát, dầu lửa như mưa rắc về phía quân Tống, một mũi tên mang theo lửa nhanh chóng được bắn ra, trong nháy mắt khi chạm đất liền tạo ra trận lửa lớn trải dài. Ngọn lửa trong cây lau sậy nhanh chóng lan tràn, nhiệt độ lửa còn chưa thiêu hết giáp trụ kia thì độ nóng bốc cũng đủ để khiến người ta vì nóng mà chín.
Ngoại trừ khói đen rực, trong cây lau sậy còn bốc hơi nóng bốc lên đến bằng mắt thường cũng có thể nhìn thấy, tiếng kêu thảm thiết sợ hãi tràn ngập bốn phía.
***
Giữa mùa hè, quân Hạ không thủ thành mà tiến công ngược lại, mục đích không phải là thủ thành mà là tiêu diệt quân Tống. Đêm đó Vệ Mộ Đan Hỉ dẫn binh vòng sau vây công quân chủ lực của Thẩm Dịch An. Trải qua mấy ngày, giao chiến kết thúc thảm bại, không những không thể đoạt lại Khánh Châu, mà thiếu chút nữa ngay cả chính mình cũng mất mạng trong tay quân địch. Ngoại trừ một nhánh Tĩnh Tắc quân lao ra khỏi vòng vây, cánh trái và cánh phải của mã quân toàn bộ đều bị diệt sạch. Người lãnh binh vây diệt cánh trái chính là chủ soái của quân địch, Thẩm Dịch An mặc dù mang binh đánh ra, nhưng cũng đem mấy chục khẩu pháo xe gỗ mũi nhọn vứt bỏ.
Quân Hạ một đường thừa thắng xông lên truy kích, đuổi đến Vị Châu thì đột nhiên đình chiến, dưới lầu thành có một người Hán là dân Lương Châu của Hạ quốc cưỡi ngựa tiến lên.
"Tống quân trên lầu thành nghe cho rõ đây, Nguyên soái có việc vì vậy hôm nay tạm đình chiến tha cho các ngươi một mạng. Lúc trước Tiêu Hoài Đức trảm trưởng tử của bản soái, hôm nay lấy mạng số quân của các ngươi xem như phụng trả. Lúc trước Tiêu Hoài Đức lấy lễ trả lại toàn thây cho trưởng tử, hôm nay bản soái cũng là như vậy." Dứt lời, mấy binh lính Tây Hạ mang theo một bộ quan tài tiến vào tầm nhìn của tướng lĩnh canh thành.
Đột nhiên đình chỉ tiến công là bởi vì trong doanh trướng của quân Hạ đang có phân tranh không ngừng, đốc quân Dã Lợi thị và hắn bất hòa ý kiến, chiếu thư trong Vương đình lại liên tục hạ xuống.
"Sợ bổn soái sẽ thắng trận chiến này mà ép Dã Lợi gia ngươi xuống hay sao! Chuyện quốc gia, nặng nhẹ như thế nào cũng không biết phân biệt cho rõ!" Vệ Mộ Đan Hỉ hung tợn trừng mắt nhìn đốc quân đang bị trói vào cột đình phơi nắng.
"Cô mẫu ta là Vương thái hậu, nữ nhi của huynh trưởng cũng sắp gả cho Vương tử của Đại vương, Vệ Mộ Đan Hỉ ngươi dám giết sao?"
"Đáng thương cho một đời thế gia anh danh, sao lại có thể sinh ra thứ nghiệt chủng như ngươi đây?!" Sát tâm trong mắt Vệ Mộ Đan Hỉ vẫn chưa tiêu tan, giơ đao bên thắt lưng lên liền co giật sắc mặt, do dự nhiều lần vẫn là không thể xuống tay.
"Bổn soái muốn ngươi còn sống để người có thể nhìn thấy, nữ nhi nhà ngươi, chỉ xứng làm thiếp!" Vệ Mộ Đan Hỉ đem đao trong tay ném xuống, phân phó nói: "Đem người này nhốt lại, ngoại trừ lúc đưa thịt và nước, ai cũng không được tới gần thăm hỏi."
"Vâng."
***
"Báo, Hưng Khánh truyền đến tin tức, nhi tử của Dã Lợi gia cưới nữ nhi của Tàng gia, ngoài ra Dã Lợi thị còn mượn chuyện quận chúa trốn hôn mà hướng Khả Hãn thỉnh chỉ muốn gả nữ nhi cho Vương tử."
Tàng gia là hào môn gia tộc của Đảng Hạng Lương Châu, hiện giờ có ý muốn kết thông gia với Dã Lợi chính là muốn đối kháng với Vệ Mộ gia đang nắm quân quyền. Vệ Mộ Đan Hỉ nắm tay đập về phía sa bàn: "Gọi quận chúa đến đây."
Nữ tử vừa mới vén màn đi vào, Vệ Mộ Đan Hỉ liền buồn bực nói: "Bây giờ ngươi đi thu dọn đồ đạc, ta phái người hộ tống ngươi trở về, ta đã viết thư trở về, Hưng Khánh hết thảy đều đã chuẩn bị tốt."
"Tại sao?" Nữ tử vốn còn vẻ mặt cao hứng trong nháy mắt trở nên khổ sở: "A Tất là muốn ta trở về kết hôn sao?"
"Không có tại sao, biểu hôn là quy củ của Đảng Hạng Nhân ta từ trước tới nay." Vệ Mộ Đan Hỉ lại đến gần nữ nhi, nhẹ nhàng vén tóc trước trán nàng, hòa hoãn âm thanh nói: "A Tất cũng là bất đắc dĩ, một ngày nào đó ngươi sẽ hiểu được."
Nữ nhi nâng đôi mắt đẫm lệ: "Ta chán ghét A Tất!" Cởi tay phụ thân ra, chợt khóc lóc chạy ra ngoài trướng.
Phó tướng tâm phúc của hắn ở một bên chậm rãi đến gần, nhìn thoáng qua cửa trướng nói: "Ngài là sợ Khả Hãn nghi ngờ ngài ôm binh tự lọng quyền, nên mới bất đắc dĩ muốn đưa quận chúa về sao?"
Vệ Mộ Đan Hỉ thở dài một hơi: "Hiện giờ ta mang binh ở bên ngoài, lão Khả Hãn lại sinh tính đa nghi, nếu Dã Lợi thị trở thành chính thất của Vương tử cùng liên hợp với Tàng gia, vậy thì Vệ Mộ gia ta thật sự đã đi đến cuối cùng."
"Báo cáo Nguyên soái, quận chúa nàng...cưỡi ngựa một mình và chạy ra ngoài." Một binh lính hoảng hốt chạy vào trong.
Vệ Mộ Đan Hỉ nhướng mày rậm: "Còn không mau đi tìm! Nếu tìm không được, thì đưa đầu tới gặp ta."
"Vâng."
***
Một con khoái mã xông thẳng đến góc Đông Bắc của thành Đông Kinh, trong Khai Bảo tự truyền đến một tiếng chuông thật lớn, cấm quân của Hoàng Thành ti cầm mật báo từ cửa Hoa Dương tiến vào Huỳnh Nhạc.
Hoàng đế ngồi trong lương đình bên cạnh hồ sông Huỳnh Nhạc, sen nở rộ đầy trên mặt hồ, trong đó một hoa sen tịnh đế nở ở giữa hồ sen, còn có hai con ngỗng một đen một trắng cũng đang chơi đùa trong ao.
Giáo phường lựa chọn quan kỹ đưa tới ở trong đình đánh đàn diễn tấu, gió mát từ từ thổi tới, thổi đi hơn phân nửa khí nóng, Hoàng đế nằm nghiêng trên chiếu nhắm mắt nghe khúc.
"Tên của ngươi là gì?"
Quan kỹ đánh đàn dừng tay, đứng dậy cúi người về phía Hoàng đế: "Bệ hạ vạn phúc, nô gia họ Đường."
Hoàng đế đột nhiên mở mắt ra nhìn về phía nữ tử: "Họ Đường này trong triều ta rất ít, ngươi..."
"Ngự Sử Trung Thừa trước đây là trọng phụ của nô gia."
Vụ án mưu nghịch của Yến vương liên tục giết đi mấy ngàn người, Thôi thị, Diêu thị cầm đầu đều bị tru di cửu tộc, Thành vương cũng chỉ giữ lại được nửa cái mạng. Trong đó, người bị liên lụy mà bị tịch thu chức quan cùng thân tịch chính là Ngự Sử trung thừa Đường thị trước đây, nữ quyến gia tộc bị đưa vào tiện tịch, nhiều đời liên tục phải làm kỹ nữ.
Hoàng đế lạnh lùng ngồi dậy, còn chưa đợi hắn mở miệng, cấm quân của Hoàng thành ti liền vội vàng chạy vào.
"Bệ hạ, có quân tình khẩn cấp ở Tây Bắc gửi đến."
Nội thị chuyển cho Hoàng đế tiếp nhận quân báo, liền hướng về phía bên người kia phất tay: "Các ngươi đều lui xuống trước đi."
Nữ tử sau khi phúc thân liền ôm cầm rời đi, Hoàng đế ngẩng đầu hơi híp mắt nói: "Nói cho cái người đưa nàng ta tới, trẫm giết người...cũng không hối hận!"
Hoàng đế đứng dậy mở ấn thư ra, chưa được một lát liền nắm chặt vạt áo trước ngực lần nữa ngã xuống đất.
"Quan gia!" Triệu Từ hoảng sợ hô to: "Ngươi đâu mau tới, vào đại nội truyền Thái y."
Khác với lúc trước khi ở trên đại điện giả bộ bất tỉnh, lúc này bên cạnh không có đại thần ở bên cạnh, Triệu Từ biết Hoàng đế thật sự là bị tức đến ngất xỉu, tay run rẩy nắm chặt quân báo vì hắn ngã xuống đất mà từ trong tay rơi xuống.
Triệu Từ sau khi đỡ Hoàng đế nằm thẳng lại không dám động đậy nữa, sau đó nghiêng người nhặt quân báo trên mặt đất lên, chỉ cẩn thận gấp lại cũng không dám nhìn.
***
Thác Nhĩ: Quá dài ~~~~~
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT