Hoàng hôn buông xuống, tiếng trống vang lên. Trải qua một ngày, trong kinh thành có một đoàn người đang chỉnh đốn binh mã ở gần hồ Kim Minh, tập kết chỉnh trang chờ lệnh xuất phát, người trong Sở vương phủ theo đội quân xuất chinh cũng đã chuẩn bị thỏa đáng.
Trong phòng, yếm, áo giáp, áo choàng, giáp chân tạo thành một bộ giáp nặng nề được mặc chỉnh tề trên người nàng. Sở vương vuốt đầu thú lạnh lẽo trước bụng, cảm thấy áo giáp trên người hơi nặng: "Cái này là lần đầu tiên ta được mặc toàn bộ vào... không nặng như trong tưởng tượng, nhưng cũng không nhẹ a."
"Đồ đạc đều đã sắp xếp xong, Vương gia còn có cái gì muốn mang theo không?"
Sở vương lắc đầu: "Lần này là xuất chinh..." Chợt nhìn một tấm gương đồng nhỏ được bày trước gương đài, cất bước đi về phía trước cầm lấy nó lên: "Ta mang nó theo đi."
"Gương đồng... Vương gia ở trong quân doanh chẳng lẽ còn phải dùng nó sao?"
Sở vương chợt lắc đầu: "Bởi vì tỷ tỷ ngày ngày trang điểm trước chiếc gương đồng này, nó chứa tất cả vui buồn giận hờn của tỷ tỷ a."
Tiêu Ấu Thanh đột nhiên chậm rãi đỏ lên hai mắt, tiến lên phía trước đưa tay ôm lấy nàng, cách một lớp Khải giáp lạnh như băng, run rẩy nói: "Bình an mà trở về."
—— Cốc Cốc!
Còn chưa đợi Sở vương trả lời, ngoài cửa lại vang lên tiếng gõ cửa.
"Có chuyện gì?"
"Bẩm A lang, Tham Tri Chính sự cầu kiến."
Sở vương nhẹ nhàng nâng Tiêu Ấu Thanh lên từ trong ngực nàng: "Tham Tri Chính sự?"
...
Trên trung đường Sở vương phủ dâng lên một chén trà, người mặc tử bào không ngồi, tay vịn vác ghế Thái Sư sau lưng, cúi đầu suy nghĩ sâu xa.
Tiếng động bước vào trung đường, người mặc tử bào nghe thấy tiếng Khải giáp va chạm liền xoay người chắp tay đi lên trước: "Hạ quan bái kiến Lục vương."
Sở vương lạnh lùng nhìn thoáng qua người trước mặt, chợt cầm bội kiếm xoay người quay lưng lại: "Lương tham chính vào lúc này còn tới tìm bổn vương là có chuyện gì sao?"
Lương Văn Bác không nóng lòng trả lời, mà đứng thẳng dậy đánh giá Sở vương đang mặc Khải giáp trên người, bưng tay áo thong dong nói: "Từ trước cho tới nay khi hạ quan nhìn thấy Lục vương đều là trong một bộ dáng thư sinh, thật không ngờ áo giáp này được mặc trên người Lục vương cũng cực kỳ nổi bật. Có thể nói là, tư thế oai hùng hiên ngang,... còn có anh dũng."
Sở vương quay đầu lại nhìn kỹ Lương Văn Bác từ trên xuống dưới, chợt nhếch miệng cười: "Thân công phục tử bào này... không biết Tham Tri Chính sự mặc có vừa người hay không? Trọng lượng của đai vàng kim văn này, không biết Lương tham chính có chịu nổi hay không a?"
Lương Văn Bác chợt rút tay sờ sờ thắt lưng, phía trên có khắc đường vân hình tròn, cười khẽ nói: "Ân sủng của bệ hạ, ý chỉ của Thiên tử, chịu không nổi cũng phải chịu, không phải sao?"
Lương Văn Bác nhìn thấy xung quanh không có người liền ngừng cười, cất bước đến gần, cúi đầu nhỏ giọng nói: "Lần này hạ quan đến là muốn nhắc nhở Lục vương, lần này xuất chinh Thẩm Dịch An làm chủ soái, Lục vương cần phải cẩn thận hơn. Hiện nay bệ hạ chỉ còn lại hai người nhi tử, Đông Cung là muốn diệt mầm họa." Sau đó Lương Văn Bác lại lui ra: "Hạ quan biết, lấy sự thông minh của Lục vương tất nhiên cũng có thể đoán được, nhưng hạ quan vẫn phải nhắc nhở Lục vương một câu, bọn họ có ý muốn lấy mạng đền mạng, phế Thái tử có toàn bộ ngoại tổ vì hắn mà không tiếc thân bị diệt tộc, đương kim Thái tử cũng có mẫu cữu mang tộc Thẩm thị chóng cho hắn phía sau. Nhưng không biết, Lục đại vương ngài có cái gì đây?"
Nghe Lương Văn Bác lạnh lùng nói, Sở vương chợt hơi nheo hai mắt lại: "Tham Chính là vì cái gì?"
Lương Văn Bác cúi đầu, khép tay áo lại khom người: "Hạ quan tất nhiên là vì,... " Mỉm cười nói: "Cái chết sau này có thể được thoải mái mà thôi."
Sở vương nhẹ nhàng vuốt ve bàn tay đặt trên bội kiếm, nhếch miệng cười, sau đó xoay người đưa lưng về phía Lương Văn Bác, đi về phía sân: "Vậy, đa tạ lòng tốt của Lương Tham Chính đã nhắc nhở bổn vương."
"Đa tạ Lục đại vương, hạ quan không dám ở lâu." Dứt lời, Lương Văn Bác đứng thẳng dậy theo Sở vương đi ra, đến bên cạnh thạch sư tử trước cửa Vương phủ, Sở Vương nhìn đến con ngựa đen trong tay sĩ tốt.
Lương Văn Bác nhẹ nhàng cười nói: "A, quên nói với Vương gia, ngoại trừ khối Khải giáp kia, bệ hạ còn ban cho Vương gia một con ngự mã, đừng nhìn con ngựa này bình thường ngoan ngoãn, ra đánh trận cũng không thua chiến mã của quân địch a."
Sở vương quay đầu lại nhìn Lương Văn Bác ở phía sau, nhẹ nhàng nhướng mày: "Bệ hạ phái ngươi tới đưa sao?"
Lương Văn Bác nhẹ nhàng gật đầu: "Đại quân đã chờ ở trước cửa Vạn Thắng, chỉ chờ Vương gia đến liền sẽ xuất phát khởi hành. Chiến sự sắp tới, hạ quan không tiếp tục níu người nữa, liền ở đây cung tiễn Lục đại vương, nhất định có thể đánh tan tặc nhân, khải hoàn trở về."
Sở vương siết chặt dây cương, một cước đạp lên lưng ngựa, kéo ngang dây cương, nghiêng đầu lạnh lùng nhìn Lương Văn Bác: "Vậy, như lời tốt của Lương tham chính đi."
Mười mấy hộ vệ đi theo nàng cũng mặc khôi giáp cùng nhau bước lên ngựa.
Ngay khi Sở vương chuẩn bị giơ roi ngựa lên khởi hành, tay nàng lại giằng co trong chốc lát rồi nhẹ nhàng buông xuống, kéo dây cương kéo cổ ngựa điều chỉnh phương hướng trực tiếp đi về phía Lương Văn Bác.
Lương Văn Bác lẳng lặng đứng thẳng đột nhiên thấy Sở vương hướng hắn đi tới, vì thế liền quay đầu lại nhìn một cái, hơi trừng mắt sau đó theo bản năng lui sang một bên.
Người đứng phía sau Lương Văn Bác chính là Sở vương phi vừa mới từ trên bậc thang đi xuống, Sở vương đánh ngựa đến gần bên cạnh nàng, khom lưng vươn tay: "Tỷ tỷ tiễn ta một đoạn đường cuối cùng đi, đến cửa Vạn Thắng."
Tiêu Ấu Thanh nhẹ nhàng nhíu nhẹ lông mày vừa vẽ xong, chợt nhẹ nhàng nâng tay lên, đầu ngón tay chạm nhẹ lòng bàn tay trong nháy mắt liền bị bàn tay mạnh mẽ nắm chặt kéo lên ngựa.
"Giá!"
Đón ánh nắng mặt trời, ngự mã giơ cao chân trước, một tiếng kêu dài sau đó biến mất ở Chiêu Khánh phường.
Tiêu Ấu Thanh ngồi nghiêng trước người nàng, hoàng hôn ánh vào mặt Sở vương, Chiêu Khánh phường nằm ở phía Đông Bắc kinh thành, cửa Vạn Thắng là nằm ở cửa Tây của Tân Thành, cách nhau hơn mười dặm, cũng đủ cho ngựa chạy trong một thời gian dài rồi.
Ánh kim Khải giáp cùng hoàng hôn tương ấn với nhau, vó ngựa đạp phi vang, cửa sổ bên đường bị một trận thanh âm này hấp dẫn lần lượt mở ra, người hai bên đường chỉ nhìn thấy hình ảnh quân tướng nhoáng lên một cái, trước ngực tựa hồ còn ôm thêm một nữ tử?
"Ngươi không sợ bọn họ nhìn thấy sao?"
"Vậy để cho bọn họ nhìn đủ là được rồi, ngươi là thê tử của ta, bọn họ dám nói cái gì a? Dù sao ta tùy hứng đã quen rồi, thế nhân đều biết, để cho ta trước khi xuất chinh lại tùy hứng một lần cuối cùng nữa đi." Nói xong, Sở vương giơ roi ngựa lên.
"Giá!"
Quán trà, tửu lâu, di xá cùng với đường phố hai bên đều có người bắt đầu nghị luận, người mặc Khải giáp trên người làm cho bọn họ không phân biệt được là ai, liền dựa vào ngự mã và yên ngựa vàng mà suy đoán thân phận.
Đột nhiên trong vòng một ngày liền tập tập mấy vạn cấm quân ở hồ Kim Minh, có thể tưởng tượng được lại sắp đánh giặc. Một trận gió nhẹ thổi qua lầu hai của một quán trà, khách uống trà nhìn xuống đường: "Nghe nói ngoại trừ Điện soái phụng mệnh xuất chinh, lần này đi cùng còn có một vị Thân vương."
"Thân vương? Triệu vương bây giờ đã là Thái tử, vậy Thân vương không phải chỉ còn lại một vị kia sao, vậy còn nữ tử trên ngựa kia là ai?"
Vị khách bưng chén trà: "Còn cần phải nói nữa sao, tất nhiên là Sở vương phi của Sở vương a." Vị khách buông chén trà xuống, vuốt râu trắng cảm khái nói: "Lão đồng còn nhớ rõ mấy chục năm trước khi lần đầu tiên Tề vương dẫn binh xuất chinh, trong ngực cũng có một vị giai nhân, chỉ là vị giai nhân kia không thể trở thành Tề vương phi, đáng tiếc, đáng tiếc a... "
"Cũng không phải bức bách, nào có cái gì đáng tiếc."
"Hồng nhan bạc mệnh, cũng không biết vị Sở vương phi này của chúng ta, số mệnh như thế nào đây."
"Thế cục bắt đầu chuyển động rồi, nghĩ đến nhất định là một phen gập ghềnh."
——————————
Đến trước cửa Vạn Thắng, gió từ hướng Bắc hồ Kim Minh lướt qua sông Biện Hà, mặt sông yên tĩnh nổi lên từng trận gợn sóng, hoa đào hai bên bờ nở rộ, liễu rủ theo gió mà phản chiếu trên mặt nước, trên màu xanh biếc còn có màu hồng phấn.
Tam quân bày trận chỉnh tề, bên kia sông Biện Hà có một nữ tử trẻ tuổi đứng cách bờ nhìn xung quanh, trong thế trận nghiêm trang xuất chinh của bọn họ, có phụ thân, có nhi tử,... Sở vương lấy mũ giáp xuống, ôm lấy eo của Tiêu Ấu Thanh, nhẹ nhàng hôn lên trán nàng: "Tỷ tỷ phải nhớ lời của ta."
"Đao kiếm trên chiến trường không có mắt, ngươi nhất định...phải cẩn thận."
Sở vương nhẹ nhàng vuốt ve mặt Tiêu Ấu Thanh đáp: "Được."
"Thái tử điện hạ đến!" Giọng nói âm nhu của thị quan trong Đông Cung từ cửa Vạn Thắng truyền ra.
Thị vệ đi theo phía sau đội ngũ nghi trượng chợt tiến lên ngăn cách người sang hai bên cửa thành, Sở vương theo bản năng lôi kéo Tiêu Ấu Thanh về phía sau, tiến lên một bước che nàng ở phía sau.
Thái tử nhìn thấy hành động của Sở vương liền cúi đầu cười nói: "Sở vương không cần kinh hoảng, thân thể bệ hạ không khỏe nên để bổn cung thay hắn đưa tiễn chư vị tướng sĩ xuất chinh a."
Sở vương nhẹ nhàng nhíu mày ôm quyền: "Thái tử điện hạ thiên thu, thứ cho thần mặc giáp không tiện hành lễ."
"Ai, Sở vương sắp phải theo quân xuất chinh, lại còn là thay thế bệ hạ, bổn cung sao dám nhận lễ của ngươi. Bản cung nghe nói Đảng Hạng Nhân so với người Khiết Đan còn hung mãnh hơn, Sở vương lần này xuất chinh phải cẩn thận. Bất quá, giang sơn triều ta là từ trên lưng ngựa mà đánh xuống, Sở vương cũng chớ đánh mất mặt mũi của nhi lang Vệ gia ta a."
"Được điện hạ nhắc nhở, thần nhất định sẽ không làm mất mặt Vệ gia."
Vệ Khải nhìn Sở vương và Sở vương phi nắp ở phía sau, quay đầu cười nhạt, lạnh lùng chớp hạ hai mắt, chợt đi về phía trước.
Thái tử đi tới trước mặt chủ soái của tam quân: "Cữu cữu."
"Điện hạ."
"Lần này cữu cữu đi, chỉ được phép thắng, không được bại."
"Thần, tuân chỉ."
Vệ Khải lại đi tới trước tam quân, lớn tiếng nói: "Há viết vô y, cùng sống cùng chết. Vương với khởi binh, tu ta mâu mâu, cùng sống cùng chết! Lần này các vị tướng sĩ đi nhất định sẽ đánh bại quân giặc, bản cung ở đây mở thiết yến chờ các vị, mang chiến thắng trở về."
"Điện hạ thiên thu." Âm thanh của mấy vạn người làm chấn động sông Sơn Hà: "Há viết vô y, cùng sống cùng chết. Vương với khởi binh, tu ta mâu mâu, cùng sống cùng chết!"
"Xuất chinh!"
Trên lầu Tây đại ngoại, Hoàng đế mặc áo vải trắng đứng trước ánh hoàng hôn, phía Tây Bắc hoàng thành cuồn cuộn nổi lên một trận bụi bặm, đến cả núi cũng lay động.
...
[ Tháng ba dương xuân, Biện Hà xuyên qua cửa phía nam Vạn Thắng, hoa đào hai bên bờ sông nở rất tốt, cỏ xanh bao phủ lớp vó ngựa, chuông đồng đung phát ra tiếng thanh thúy, sau một tiếng tê minh qua đi, ngự mã dừng ở bờ sông.
Lập tức có một đôi thanh niên phong hoa chính mậu đi xuống, tướng quân mặc chiến giáp hồng y.
"Thiếp chờ Tam lang trở về, nhất định."
Tướng quân trẻ tuổi vươn tay ôm lấy nữ tử mặc hồng y vào trong ngực: "Chờ ta trở về, ta liền cầu phụ thân tứ hôn, Đại nương tử của Tề vương phủ ta chỉ có ngươi."
"Được." Một tiếng ôn nhu vang vọng trong đầu, khiến cho nửa đời người không thể quên. ]
...
Một trận gió dịu thổi rơi những bông hoa đào nở rộ trong vườn đào, ba hai cánh hoa màu hồng phấn theo gió bay trên bầu trời thành trì nhẹ nhàng nhảy múa, kèm theo ánh sáng lúc hoàng hôn, làm ướt ánh mắt của người mặc áo bào trắng trên lầu thành.
Hoàng đế vươn tay nhăn nheo tiếp nhận một cánh hoa đào, chớp chớp con ngươi hồng nhuận chua xót nói: "Người đã không còn, hoa đào lại vẫn xuân phong như trước."
Theo một tiếng thở dài, Hoàng đế buồn bực nói: "Ca ca." Tay trái vươn ra chậm rãi rơi xuống hàng rào thành lâu.
Đi theo phía sau hắn chỉ có một lão thái giám, Triệu Từ khom lưng tiến lên một bước: "Ai."
"Ta làm như vậy, có đúng hay không?"
Triệu Từ nhìn bụi bặm ở góc Tây Bắc ngoài thành: "Quan gia làm như vậy nhất định có ý quan gia, việc nhà quan gia tức là việc của quốc gia, tiểu nhân không dám nói."
"Hưng, dân chúng khổ, vong, dân chúng khổ, cũng không biết trên thiên hạ này có ai không khổ, là ta sao?" Hoàng đế nhìn bàn tay già nua nhăn nheo của mình: "Nhưng ngoại trừ quyền lực, ta còn lại cái gì a?" Hoàng đế xoay người nhìn tháp chuông cao vút trong đại nội, nhìn miếu thờ cung điện rực rỡ sắc màu, cười khổ nói: "Cái lồng giam này, tiến vào rồi thật sự sẽ không ra được nữa hay sao?"
"Bệ hạ, Tham Tri Chính sự đã trở lại." Một nội thị Hoàng Môn đến gần nhẹ giọng nói.
Hoàng đế chậm rãi nghiêng đầu nhìn người mặc tử bào trẻ tuổi đi tới xa xa, Triệu Từ lui về phía xa, Lương Văn Bắc tiến lên trước: "Cung chúc bệ hạ thánh cung vạn phúc."
"Hắn thế nào?" Hoàng đế chắp hai tay đi trên cổng thành.
Lương Văn Bác cẩn thận đi theo sau, trả lời: "Được quan gia ban thưởng, vô cùng cảm kích."
Thành lâu thật dài liếc mắt nhìn cũng không thể thấy được điểm cuối, Hoàng đế đột nhiên dừng bước: "Trẫm lại giao cho ngươi một việc, đến Đông Cung một chuyến đi."
"Vâng."
Nửa khắc sau Lương Văn Bác từ trên thành lầu đi xuống, trực tiếp đi về phía Chính Sự Đường, Hoàng đế gọi lại Triệu Từ: "Chuẩn bị loan giá, trẫm mệt mỏi."
"Bệ hạ là muốn đi ra ngoài hít thở không khí sao?"
"Nghe nói hiện giờ trong hồ Nhạn, hoa nở chim hót, nhiều năm như vậy cũng chưa từng đi qua, không biết là thật hay là giả đây?"
Nghe được đến hồ Nhạn, Triệu Từ liền hiểu được lời Hoàng đế nói: "Bệ hạ là muốn đi hồ Nhạn ngắm cảnh hay sao? Trong hồ Nhạn có vạn cây đào, hiện giờ vào giữa Xuân, chính là thời điểm hoa đào nở tốt nhất, chỉ là sắp..." Triệu Từ nhẹ nhàng ngẩng đầu.
"Trẫm biết, Vệ quốc còn đang trong chiến loạn, mắng thì để cho bọn họ mắng đi, trẫm già rồi, cũng nên tốt đẹp mà thưởng thức,..."Hoàng đế quay đầu lại cười nhạt một tiếng: "Thái tử điện hạ mới..."
Sau khi Sở vương cưỡi ngựa theo đội quân rời đi, Tiêu Ấu Thanh leo lên thành lâu cửa Vạn Thắng, từ xa nhìn đám người căn bản không phân biệt được ai là ai, ánh sáng như lửa đánh vào mặt Tiêu Ấu Thanh, kèm theo gió xuân dịu dàng nhẹ nhàng thổi lên ngọn tóc.
Từ bậc thang chậm rãi leo lên, người mặc phi bào, mang đai ngọc đứng ở góc cửa thang, in trong mắt là một nữ tử diễm lệ mà cô độc.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT