Anh không thích Yến Tinh Nghi biến mình thành món hàng, có suy nghĩ báo đáp ân tình ban đầu bằng cách hiến thân, luôn nghĩ rằng mình không là gì cả, Chu Nham không nỡ để cô tự sỉ nhục mình như vậy.
“Tinh Nghi, đừng làm loạn.” Giọng nói của anh vẫn hơi khàn, nhưng lại vô cùng tỉnh táo.
Yến Tinh Nghi thất bại, đã làm đến nước này rồi nhưng anh vẫn không động đậy gì, hoặc anh là quân tử, hoặc anh thật sự không hứng thú gì với cô.
Vậy rốt cuộc tại sao anh lại ra điều kiện như vậy với cô? Là vì anh xem cô như món đồ của riêng mình, người khác không được phép động vào sao?
Hình như… Lý do này cũng hợp lý.
Nụ cười trên mặt Yến Tinh Nghi từ từ biến mất, cô rời khỏi vòng tay của anh. Chu Nham cũng bình thản tháo cà vạt, hai người đều bình tĩnh trở lại cứ như màn mập mờ vừa rồi không tồn tại, chưa từng xảy ra.
“Xin lỗi.”
Chu Nham chợt xin lỗi khiến Yến Tinh Nghi hơi hoang mang, cô nghiêng đầu nhìn sang, người đàn ông đã trở về trạng thái trầm ổn im lặng như mọi khi, hơi tựa về sau một chút, ngón tay thon dài đặt trên đầu gối, đôi mắt hơi cụp xuống, khí chất nổi bật, ưu nhã hệt như quý tộc thời Trung cổ.
“Vừa rồi anh hơi nặng lời, có dọa em không?”
Lúc nãy anh đã ép hỏi cô về chuyện của Khương Lễ.
Khi đó Chu Nham thật sự hơi khác thường.
Hầu như mọi khi anh đều rất lạnh lùng, hờ hững, cứ như nắm tất cả mọi chuyện trong lòng bàn tay. Đã lâu cô chưa nhìn thấy dáng vẻ mất kiểm soát của anh.
“Không có.”
Chu Nham quay đầu, lặng lẽ nhìn cô.
Yến Tinh Nghi cũng không né tránh ánh mắt của anh.
Anh khẽ thở dài, giơ tay lên, lòng bàn tay đặt lên đầu cô, chậm rãi xoa nhè nhẹ: “Tinh Nghi, em không phải món đồ hay gì cả, em là… em gái của anh.”
Yến Tinh Nghi nhướng mày.
Chu Nham rút tay về, ôn tồn vuốt nhẹ: “Lần trước anh có đề cập chuyện em làm bạn nữ của anh, gần đây rảnh không?”
Cô mỉm cười: “Chỉ cần là anh, đương nhiên em sẽ có thời gian rảnh.” Cô cười vô cùng ngọt ngào, suýt chút nữa khiến Chu Nham nảy sinh ảo giác cô là người yêu của mình. Hơn nữa, những lời này của cô khiến người khác dễ hiểu làm, nhưng Chu Nham sẽ không. Anh biết rõ Yến Tinh Nghi không thích mình, cô chỉ coi anh như ân nhân, tùy thời chuẩn bị dâng hiến bản thân.
Quan hệ bây giờ của bọn họ, thật nực cười làm sao.
“Thứ Bảy anh đến nhà họ Yến đón em.”
“Được.”
“Bây giờ em muốn ăn gì?”
“Anh quyết định.”
“Món Hàn?”
“Không thích.”
“Đồ Nhật?”
“Không thích.”
“Món Pháp?”
“Cũng không thích.”
Chu Nham im lặng.
Yến Tinh Nghi liếc nhìn anh một cái, mi tâm của anh đang khẽ nhíu lại.
Cô thừa nhận, cô không dễ chiều, những tính xấu này đều do Chu Nham nuông chiều mà ra.
Dương Lâm nghe câu phản bác lười nhác kia của cô Yến, tưởng rằng ông chủ sẽ tức giận, giọng nói lạnh nhạt của Chu Nham lại vang lên.
“Món Trung, anh xuống bếp.”
Không đợi cô trả lời, Chu Nham đã nói: “Lái xe.”
Không cần nói địa điểm cũng biết, là nhà của anh.
Chu Nham không ở nhà chung mà sống một mình, bởi vì thích sự yên tĩnh, người trong nhà cũng không nhiều lắm, chỉ có hai người, một là quản gia Trình, hai là bà Hồ, phụ trách nấu ăn chăm lo cuộc sống hằng ngày của anh.
Hai người đều đã đi theo Chu Nham nhiều năm, biết tấm lòng mà anh dành cho Yến Tinh Nghi. Mỗi khi Yến Tinh Nghi đến nhà, bọn họ đều vô cùng nhiệt tình. Hôm nay biết chuyện Chu Nham sẽ xuống bếp vì cô, bà Hồ mau chóng dọn dẹp phòng bếp cho anh.
Chu Nham bận rộn trong phòng bếp, quản gia Trình và bà Hồ một trái một phải đứng bên cạnh chỗ cô ngồi.
Quản gia Trình hỏi: “Cô có muốn ăn chút hoa quả gì không?”
“Không cần.”
Bà Hồ đề nghị: “Có muốn ăn đồ ngọt không? Tôi vừa nướng bánh xong, cô có muốn nếm thử không?”
“Sắp tới tôi có buổi biểu diễn, phải kiểm soát cân nặng nghiêm ngặt, không được ăn đồ ngọt, cảm ơn.”
Bà Hồ nghe cô nói vậy, cảm thấy rất đau lòng: “Cô đã gầy như vậy rồi, còn phải kiểm soát cân nặng nữa, vậy sẽ gầy thành gì đây? Cậu ấy sẽ đau lòng.” Đương nhiên “Cậu ấy” này là Chu Nham.
Yến Tinh Nghi liếc nhìn phòng bếp một cái, anh đang thái thức ăn, chỉ mặc chiếc áo sơ mi trắng. Vì để thuận tiện nấu ăn, anh đã xắn ống tay áo lên đến khuỷu tay, cơ bắp cánh tay thật sự rất đẹp, gân xanh kéo dài đến mu bàn tay, rất nam tính.
Kỹ thuật thái rau của anh rất tốt, thịt được cắt cực kỳ mỏng, rõ ràng anh đang cúi đầu làm việc nhưng lại như có đôi mắt thứ ba, có thể nhận ra Yến Tinh Nghi đang lén nhìn mình, đột nhiên hỏi cô: “Đói bụng sao?”
“Không có.”
“Qua đây.”
Yến Tinh Nghi đi đến.
Chu Nham đưa ớt xanh cho cô: “Biết rửa không?”
“Cái này có gì khó.”
“Vậy rửa cho anh.”
Yến Tinh Nghi rửa ớt xanh dưới vòi nước, mái tóc dài trượt khỏi lỗ tai. Chu Nham nhìn sang, sau khi rửa tay sạch sẽ, anh quay trở lại trong chốc lát, đứng sau lưng cô để vuốt hết tóc ra đằng sau.
Trong tay anh có vài sợi dây buộc tóc, động tác nhẹ nhàng giúp cô cột lại. Yến Tinh Nghi để mặc cho anh cột tóc mình, cảm nhận được sự dịu dàng của người đàn ông phía sau, bỗng nhiên cô hơi ngẩn người ra.
Khoảng mấy năm trước, học kỳ hai lớp mười một, không rõ thời gian cụ thể là khi nào, cô tham gia đại hội thể dục thể thao, hạng mục cô thi là chạy tiếp sức.
Mười phút trước khi ra sân thi đấu, cô nhìn thấy Chu Nham xuất hiện trên khán đài. Cô đã chạy đến hỏi anh tới đây làm gì, người đàn ông ngồi ở vị trí dành cho khách quý, lười biếng tùy ý, nở nụ cười rồi nói với cô: “Xem Tinh Nghi nhà chúng ta thi đấu, em nói xem anh đến làm gì?”
Mấy chữ “Tinh Nghi nhà chúng ta” này khiến mặt cô ửng đỏ, cô vờ như không có chuyện gì rồi chạy đi, nhưng trái tim lại đập nhanh hơn mọi khi.
Sau khi chạy tiếp sức xong, trông cô hơi khó coi, dây buộc tóc cũng đã đứt, không còn chút mặt mũi nào để gặp Chu Nham, cô nhụt chí ngồi ở một góc không có người.
Không biết Chu Nham làm cách nào mà tìm được cô, anh an ủi nói: “Lần sau hãy giành chiến thắng trở về.”
Cũng không biết người đàn ông lấy dây buộc tóc ở đâu ra, anh ngồi xuống đằng sau để cột mái tóc rối bời của cô lại.
Kỳ lạ là, mùa hạ năm ấy, không phải vì Khương Lễ rời đi không nói lời nào, mà chính ánh mắt Chu Nham nhìn mình đã khiến cô đỏ mặt, có chút dịu dàng và lãng mạn, một mùa hạ ấm áp.
Vào đại hội thể dục thể thao năm kế tiếp, cô quả nhiên đã giành được chiến thắng trở về. Nhưng Chu Nham có việc nên không đến xem cô thi đấu, dường như cô quên mất Khương Lễ, chỉ cảm thấy buồn chán uể oải vì Chu Nham không đến xem mình thi đấu.
Yến Tinh Nghi cho rằng mình đã quên mất chuyện cũ này, không ngờ nó vẫn được chôn sâu trong ký ức của cô rồi xuất hiện lại khi nào không hay…
Sao lại vậy chứ?
Chu Nham buộc chặt tóc cho cô xong rồi lấy ớt xanh của cô, sau đó đưa cho cô bó rau, lời nói vẫn y hệt khi nãy: “Biết rửa không?”
Yến Tinh Nghi không nhịn cười nổi: “Anh cho rằng em bị ngốc sao?”
Chu Nham khẽ nhướng mày, không nói gì.
Yến Tinh Nghi giả vờ không vui: “Anh thực sự coi em là đồ ngốc sao?”
“Anh không nói vậy.”
“Nhưng ý anh chính là như vậy.”
Chu Nham thái nhỏ ớt xanh, nghiêng người nhìn cô, khóe môi cong lên, thấp giọng cứ như đang giận dỗi: “Đừng quậy.”
Nhưng thật kỳ lạ, anh càng như vậy cô càng muốn quậy, kiểu như phá hỏng bó rau cải trong tay, dùng tay mình để phá lộn xộn cả lên, hệt như đứa trẻ nhỏ đang tức giận.
Chu Nham nhíu mày, nắm lấy tay cô: “Không đau à?”
“Có một chút.”
Chu Nham mở vòi sen, rửa tay cho cô: “Còn nói không ngốc đi.”
“Ai nói em ngốc cũng được, chỉ có anh là không thể.”
“Lý do.”
“Bởi vì anh là Chu Nham.”
Yến Tinh Nghi cảm thấy mình có hơi trẻ con, nhưng cô vẫn mặc kệ: “Chu Nham chỉ có thể thương em thôi.”
Chu Nham cúi đầu cười, thực sự không giảng đạo lý với cô nổi.
Nhưng mà anh thích.
“Im lặng là có ý gì đây?”
Cô còn chưa tha thứ cho anh đâu.
Chu Nham nhìn cô gái nhỏ đang giận dỗi, thong thả tiến đến gần, hai tay đặt trên eo Yến Tinh Nghi rồi quay người cô lại, ôm vào trong lòng. Cằm anh nhẹ nhàng nghiêng sang một bên, giọng nói khàn khàn lọt vào tai cô: “Tinh Nghi, anh trai chỉ thương một mình em.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT