Edit & Beta: Hann

Có lẽ ánh sáng này quá rực rỡ, giọt lệ ướt át nơi hốc mắt ứa ra, còn chưa kịp rơi xuống đầu gối của người đàn ông thì anh đã nhẹ nhàng dùng ngón tay của mình lau đi nước mắt cho cô.

Yến Tinh Nghi nhìn thấy Chu Nham đang nhíu chặt lông mày lại, trong đôi mắt trầm tĩnh u ám của anh thoáng qua tia… không nỡ.

Thật sao.

Cũng có người yêu thương cô sao?

Cô im lặng, ngước mắt nhìn người đàn ông trước mặt, đây là người đã đồng hành cùng cô từ năm mười mấy tuổi đến tận bây giờ. Dường như anh ít khi để lộ vẻ mặt như vậy, trong ấn tượng của cô, Chu Nham rất bình tĩnh lạnh nhạt, trầm ổn và uy nghiêm.

Nhưng nghĩ kỹ một chút, hình như cũng không hẳn là vậy.

Con gái luôn có nỗi phiền phức riêng của mình, khi Yến Tinh Nghi gặp phải chuyện phiền hà, Chu Nham thường sẽ thay cô giải quyết gọn gàng. Như chuyện sau khi tan học, đột nhiên cô đến tháng nên váy bị dơ. Lúc cô đang xấu hổ đỏ bừng cả mặt, Chu Nham cứ như từ trên trời rơi xuống, cởi áo khoác buộc ngang hông cô lại, rồi nắm tay cô rời khỏi trường học.

Bọn họ đi qua từng tán cây tươi xanh, mấy đốm sáng xinh đẹp len lỏi rọi xuống dưới, chiếu vào chiếc áo sơ mi trắng của Chu Nham. Anh không giống với mấy cậu học sinh còn ngây ngô trong sân trường, Chu Nham chính là hậu duệ của nhà quý tộc quyền thế, không một người thường nào có thể sánh nổi khí chất tao nhã của anh. 

Không ngoài dự đoán, có rất nhiều cô gái trong trường công khai ngắm nhìn anh, dường như Chu Nham không thích bị nhìn như vậy. Anh chợt kéo Yến Tinh Nghi đi sát bên mình, thả lỏng người, lịch sự choàng vai cô. Bởi vậy mà mấy cô gái đang ngắm nhìn anh cũng tém tém lại đôi chút.

Lúc đó Yến Tinh Nghi vẫn còn thấy xấu hổ vì đến tháng, bỗng nhiên cô nghe thấy giọng nói của Chu Nham: “Đau bụng sao? Cần anh trai bế không?”

Bởi vì cô quá tùy ý, lại đang bực dọc nên giận dỗi bảo không muốn.

Chu Nham nhíu mày, buồn cười nhìn cô, cơn đau đến khiến mặt cô ngày càng đỏ hơn, đầu ngày một thấp xuống.

Tiếng ve mùa hạ ầm ĩ kêu vang khiến lòng người nôn nao, tim cô đập nhanh hơn, bàn tay đang nắm tay anh cũng rất nóng, rốt cuộc là tại sao chứ?

Chu Nham bỗng nhiên nở nụ cười, giọng nói trầm thấp vang lên bên tai cô: “Vậy thì đừng thấy xấu hổ.” Anh cúi người xuống, bế bổng cô lên.

Yến Tinh Nghi giật mình giữ lấy cánh tay của anh, mơ hồ nghe thấy tiếng cảm thán của mấy cô gái xung quanh.

Anh là người đàn ông luôn làm việc theo nguyên tắc, bế cô trước mặt nhiều người như vậy mà anh lại không hề hoang mang, trầm ổn ung dung, nhưng khi đó, trái tim của Yến Tinh Nghi không bình tĩnh nổi nữa rồi.

Nhiều năm sau, ngày hôm nay cô lại nằm trong vòng tay của anh, cảm nhận được những tâm tình lâu nay cô không hề có. Anh lo lắng, phẫn nộ, đau lòng nhưng cũng cực kỳ dịu dàng, dùng giọng nói khàn khàn cho cô biết: “Chỉ là ác mộng thôi, không cần sợ.”

Là mơ, cũng là quá khứ của cô, nhưng may thay khi trời trong trở lại, cô đã gặp được Chu Nham.

Đôi mắt của cô gái vẫn còn ngấn lệ, làn da trắng nõn, cái cổ mảnh mai tựa vào cánh tay anh, mái tóc đen hơi rũ xuống, cô yếu mềm như vậy, mang đến cảm giác đẹp nao lòng.

Chu Nham kéo tay, ý bảo cô lại gần anh hơn, không ngờ Yến Tinh Nghi lại chủ động ôm lấy anh.

Vừa rồi cô đã nghĩ đến một khả năng, một khả năng mà cô đã bỏ qua.

Liệu có phải… cô thích Chu Nham rồi không?

Sự chủ động của cô thật sự khiến Chu Nham hơi hoảng hốt một chút, người đàn ông liếc nhìn mái tóc đen dài của cô, dùng tay vuốt nhẹ rồi thấp giọng hỏi: “Sợ sao?”

Cô không trả lời câu hỏi này, mà hỏi ngược lại anh: “Sau này anh có bỏ rơi em không?”

Chu Nham vẫn bá đạo trả lời như trước: “Dù em có muốn thì cũng không được.”

Cô khẽ thở ra, rồi hỏi tiếp: “Nếu anh có bạn gái thì sao?”

Chu Nham nhíu lông mày, giọng nói hơi lãnh đạm: “Anh có hay không, em không biết sao?”

“Sao lại không có?”

Vấn đề này rất nhạy cảm, người đàn ông im lặng một chút rồi mới trả lời: “Không muốn nói.”

“Do không gặp được người mình thích, hay vì anh đã có người trong lòng?”

Lại là một khoảng trầm lắng, anh cất giọng trầm thấp đáp: “Có người trong lòng, sau này có dịp anh sẽ giới thiệu hai người với nhau.”

Yến Tinh Nghi sửng sốt.

Thế là…

Anh đã có người trong lòng…

Mà người đó, không phải cô.

“Nếu đã thích người khác, sao anh lại đối xử tốt với em như vậy?” Hầu như cứ cách một khoảng thời gian, Yến Tinh Nghi sẽ lại hỏi anh vấn đề này. Chu Nham cũng không nghĩ gì nhiều, tưởng cô đang đùa giỡn.

“Tinh Nghi.” Giọng nói của anh có chút bất lực: “Em là em gái của anh.”

Chu Nham vốn dĩ không phát hiện, vẻ mặt của Yến Tinh Nghi đã lạnh như băng, đôi mắt ngập tràn sự tự giễu.

Em gái? Tình anh em này thật nực cười.

Cô đẩy Chu Nham ra rồi ngồi xuống, sửa sang ngoại hình của mình, khôi phục lại dáng vẻ bình thản và ung dung thường ngày, biến thành cô tiểu thư hoàn hảo. Chu Nham lại nhíu mày, luôn cảm thấy mình đã bỏ quên thứ gì đó.

Anh muốn tự mình buộc tóc cho cô nhưng lại bị Yến Tinh Nghi nghiêng đầu né tránh. Cô dựa vào giường, trong mắt tràn ngập ý cười, bình thản chế giễu anh: “Nếu anh trai đã có người mình thích thì người làm em gái này sẽ giữ khoảng cách với anh, tránh việc chị dâu thấy không vui.”

Tay của Chu Nham cứ dừng lại giữa khoảng không như vậy, trong nháy mắt tâm trạng trùng xuống, sắc mặt cũng u ám theo. Nếu người ngoài nhìn thấy dáng vẻ này của Chu Nham, chắc hẳn họ sẽ sợ chết khiếp. Nhưng Yến Tinh Nghi chẳng bao giờ sợ anh, cô nhẹ nhàng nở nụ cười, khiến Chu Nham cảm thấy dường như cô đang khiêu khích mình.

Người đàn ông thản nhiên rút tay về, đứng dậy kéo rèm giúp cô, ánh sáng chiếu vào, anh hờ hững nói: “Cô ấy sẽ không để tâm.”

Câu nói này nghe rất giống kiểu của mấy tên đàn ông cặn bã. Cho đến bây giờ, Yến Tinh Nghi chưa từng nghĩ Chu Nham là người đàn ông tồi cả. Trong tiềm thức, cô vẫn luôn nghĩ anh sẽ đặt chuyện yêu đương đứng ngang hàng với công việc. Ngay cả khi đi xem ca kịch với bạn gái cũng sẽ cố đàm phán kinh doanh với đối tác, không ngờ anh lại không quan tâm đến chuyện người mình thích ghen tuông, nhưng cô không có tâm trạng gây chuyện với anh.

“Cảm ơn anh đã sang đây thăm em, em muốn ngủ tiếp một chút.” Đây chính là ý tứ muốn đuổi người ta đi mà.

Chu Nham nghe vậy bèn liếc mắt nhìn cô, ngồi xuống lần nữa, ung dung giơ tay lên để cời nút cài, tháo đồng hồ ra. Anh khẽ nghiêng đầu, lông mày hơi nhíu lại, vẻ mặt lạnh lùng nghiêm nghị, có vẻ tâm trạng không được tốt lắm.

Yến Tinh Nghi không biết mình chọc anh chỗ nào, không phải chỉ là đuổi anh đi thôi sao, có người mình thích rồi mà vẫn ở lại phòng của con gái sao hợp lẽ được?

“Anh làm gì vậy?”

Chu Nham tháo đồng hồ trên tay ra rồi đặt lên bàn, ngước mắt, hờ hững nhìn cô. Sau đó, anh vén chăn lên rồi ngồi xuống giường, nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay cô rồi kéo vào trong lòng mình.

“Ở cùng em.”

“Không muốn.”

“Gặp ác mộng thì cứ sà vào lòng anh.”

Yến Tinh Nghi ngẩn người, sợ cô gặp ác mộng sao? Nhưng nghĩ đến chuyện anh có người trong lòng, nét mặt cô lập tức trở nên lạnh nhạt: “Ngủ rồi thì sao có ý thức được, sao em tìm được anh chứ?”

“Anh ở đây, sao em không tìm được.”

“Không cần.”

“Ngủ đi, đừng nói chuyện.”

“Chu Nham, em nói em không muốn.”

Cô giãy giụa, không biết đụng phải chỗ nào của người đàn ông, cơ thể anh lập tức nóng ran. Chu Nham chợt xoay người chặn cô lại, ánh mắt hơi nghiêm nghị, cất giọng khàn khàn: “Đừng quậy.”

Cô cũng không biết cơn giận từ đâu đến, bỗng nhiên tát anh một cái, âm thanh chói tai vang lên, sau khi đánh xong chính bản thân cô cũng sửng sốt.

Chu Nham bị đánh nên hơi nghiêng mặt sang, giật mình khoảng chừng ba bốn giây rồi nhìn sang cô gái. Có vẻ cô vẫn đang bất ngờ, lồng ngực cứ phập phồng lên xuống.

Chu Nham thầm nghĩ thật buồn cười, buồn cười vì bản thân mình. Trước mặt Yến Tinh Nghi, anh thật sự là tên đê tiện, bị đánh nhưng chẳng mảy may tức giận, mà còn nghĩ xem tại sao cô không vui. Mấy giây vừa rồi, anh đang nghĩ rốt cuộc chuyện này bắt đầu không đúng từ chỗ nào.

“Anh đi ra.” Đây là nhà họ Yến, mặc dù vẫn hơi run sợ vì mới đánh Chu Nham tiếng tăm lẫy lừng, nhưng vẻ mặt của cô không dịu đi chút nào, vẫn lạnh lùng như thế.

“Yến Tinh Nghi, em đang ghen phải không?” Anh thấp giọng, tỉnh táo hỏi.

“Sao em phải ghen?”

Đúng vậy, không có lý do gì để ghen, nhưng anh thực sự không thích dáng vẻ bực dọc này của cô. Cô là cô gái được anh cưng chiều mười năm nay, mặc dù chỉ xem là anh trai, nhưng ít nhiều gì cũng nảy sinh chút lòng chiếm hữu chứ, không cần thiết phải nói dối.

“Không có.”

“Không có cái gì.”

“Anh không có người trong lòng.”

“Anh vừa nói có.”

“Lừa em đấy.”

“Sao lại lừa em.”

“Anh trai cũng có sĩ diện, lớn tuổi rồi, không thích ai thì rất mất mặt.”

“Đúng là rất mất mặt.”

“…”

“Hết giận chưa?”

“Em giận lúc nào?”

Chu Nham không cãi cọ với cô gái nhỏ nữa, mà nhắm mắt ngồi bên cạnh cô. Yến Tinh Nghi quay đầu nhìn khuôn mặt ửng đỏ của anh, có chút áy náy. Cô đưa tay sờ vào, bỗng nhiên Chu Nham thấp giọng hỏi: “Muốn đánh nữa sao?”

“… Không phải.”

“Xin lỗi.”

Chu Nham mở mắt nhìn cô một hồi, nắm lấy bàn tay vừa đánh anh kia của cô. Lòng bàn tay Yến Tinh Nghi hơi ửng đỏ, anh dùng tay nhè nhẹ vuốt ve: “Sức lực rất tốt, không có anh ở bên thì em cũng sẽ không bị bắt nạt.”

Yến Tinh Nghi cong môi: “Anh muốn thành bao cát của em à?”

Chu Nham nhìn gò má và nụ cười của cô, là nụ cười phát ra từ nội tâm, không phải góp vui lấy lệ, cũng không dối trá.

Tinh Nghi của anh, vốn nên thản nhiên cười đùa và can đảm như vậy. Những lo lắng mà cô từng trải qua, anh sẽ dùng hết tất cả thủ đoạn để biến chúng hóa tro tàn, không để chúng tổn thương bảo bối của anh.

“Qua đây.” Anh đưa tay muốn ôm lấy cô, nhưng Yến Tinh Nghi không đáp lại ngay.

Những lần tiếp xúc gần đây thực sự hơi thân mật, không giống với Chu Nham hay giữ khoảng cách với cô chút nào.

“Sao vậy?” Thấy Yến Tinh Nghi không có động tĩnh gì, Chu Nham nhíu mày hỏi.

“Anh thật sự chỉ coi em như em gái sao?”

Không giống như những người khác nói, là tình nhân nhỏ mà anh cưng chiều sao? Ngoài sáng là anh em, thật ra chỉ là chim hoàng yến? Chỉ cần thời cơ đến, anh sẽ đòi báo đáp sao?

Mặc dù từ trước đến nay Yến Tinh Nghi nghĩ như vậy, nhưng lòng người luôn tham lam, được chở che bảo vệ, sau này càng muốn anh thiên vị mình nhiều hơn.

Lại là vấn đề đó, nhưng lúc này đây, Chu Nham nhìn ra sự tự giễu và bi thương trong ánh mắt của cô. Cũng vì vậy, anh không định nói cho cô nghe đáp án giả mà mọi khi anh vẫn luôn nói. Ngoài mặt cô gái này luôn thờ ơ, nhưng thực chất lại rất nhạy cảm, mong manh dễ vỡ. Anh hiểu, anh hiểu tất cả mọi thứ về Yến Tinh Nghi.

Yến Tinh Nghi chờ một thời gian dài, Chu Nham chỉ nhìn cô mà không trả lời. Như vô số lần mà cô thỏa hiệp với nhà họ Yến, cô cụp mắt, dịu dàng ngoan ngoãn sà vào lòng anh, gối đầu trên cánh tay anh, chủ động ôm lấy anh, cọ cọ vào lồng ngực anh.

Nhưng những động tác không thành tiếng này đang nghiền nát trái tim của Chu Nham.

Cô cứ như chú mèo nhỏ cố gắng làm chủ nhân hài lòng, thận trọng từng chút một.

Chu Nham chợt ôm chặt lấy cô, cổ họng hơi đau đớn.

Không phải vậy, không thể.

Anh nuông chiều cô đến cực điểm, muốn cô làm một đại tiểu thư không ai dám ức hiếp, chứ không phải một chú chó vẫy đuôi mừng chủ nhân một cách đáng thương.

Chu Nham nâng cằm Yến Tinh Nghi lên, đối mặt với cô rồi thấp giọng nói: “Tinh Nghi, em không thuộc về bất cứ lời đồn đãi bịa đặt nào cả, em không nên tin lời người khác nói, chỉ cần tin anh là đủ rồi.”

“Tinh Nghi, em là bảo vật vô giá của anh.”

———————————————–

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play