◎ Đừng lắm lời nữa, hôn tui một cái đi đã ◎

Vẻ mặt mèo con như vừa bị sét đánh, đôi mắt bình thường đã to của y lúc này còn trừng to hơn nữa khiến người ta liên tưởng tới hai cái chuông đồng treo lơ lửng. Y sửng sốt hồi lâu rồi mới duỗi cánh tay dài ra hất chăn trùm kín đỉnh đầu.

Hám Trạch dở khóc dở cười, đi tới gần hơn mới nghe rõ đứa nhỏ này đang lẩm bẩm cái gì.

"Nhất định là mình chưa tỉnh ngủ, chưa tỉnh ngủ..."

Nếu không thì sao y lại nhìn thấy hai Hám Trạch cơ chứ?

Hoang đường quá rồi.

Hám Trạch khoanh tay, không nhắc nhở y mà để y tùy ý chui đầu vào trong chăn tự thôi miên bản thân một hồi lâu. Đợi tới lúc tự thôi miên xong xuôi, Tư Cảnh mới chậm rãi vén chăn ra, mí mắt cũng hơi nhấc lên nhìn thẳng về phía bên giường ––––

Mép giường vẫn có hai người đàn ông giống nhau y như đúc đứng đó, mùi hương trên người cả hai đều dễ chịu như nhau. Cả hai gộp lại cũng khiến lực sát thương tăng cao, chẳng phải là phép cộng mà bây giờ biến thành phép bình phương luôn rồi, y thở một cái, cảm giác nóng rực như thiêu đốt lập tức xộc thẳng vào xoang mũi. Cây đuốc ấy thắp lửa toàn bộ lục phủ ngũ tạng trong người y, Tư Cảnh chỉ có thể kéo chăn xuống thêm một chút, tự nhiên thấy giấc mơ của mình chân thật quá độ.

Y thường xuyên nằm mơ, giấc mơ cũng rất hoa hòe lòe loẹt. Y mơ thấy ngôi nhà chứa đầy cá khô, cũng mơ thấy chiến trường đẫm máu năm đó, nhưng mà mơ thấy hai Lục Thần hình người như này...

Là lần đầu tiên luôn á.

Mà điểm kinh hoàng hơn là cây bạc hà mèo quý giá của y lại biến ra Lục Thần hình người thứ hai kia. Người ta nói ban ngày nghĩ gì thì đêm sẽ mơ thấy cái đó, đúng là y có hơi mặc sức tưởng tượng, muốn có hai Lục Thần hình người cho mình hít thật, chẳng lẽ vì thế mà mơ thấy giấc mơ này ư?

Hay là nói trong tiềm thức y đã rất ngóng trông chuyện này?

Tư đại lão cảm thấy hơi xấu hổ.

Y bấm cánh tay, muốn làm mình tỉnh giấc. Thế nhưng kết quả là y chưa tỉnh mà còn bị móng tay sắc bén của bản thân bấm đau nhói.

"Bị đau hả?"

Hám Trạch nhíu mày, hắn kéo cánh tay bị bấm kia ra thì nhìn thấy dấu trăng lưỡi liềm nho nhỏ trên đó, hơi đau lòng: "Sao lại nặng tay với chính mình thế cơ chứ?"

Tư Cảnh chóng mặt nhìn hắn, miệng hé ra, vẻ mặt ngơ ngác.

Gặp quỷ rồi, sao giấc mơ này chưa hết nữa?

Phân chậu cũng chạy tới, đau lòng nhìn mảnh da thịt kia, "Để lại dấu rõ ràng thế kia cơ mà."

"..."

Gặp quỷ gặp quỷ gặp quỷ rồi! Nó còn mở miệng nói chuyện được kia kìa, sao y mãi không tỉnh chớ?!!!

Mèo con lại thử thăm dò đưa tay lên kéo kéo mấy sợi lông trong lỗ tai.

Y bấm móng vào một bên tai màu hồng nhạt, vẫn thấy cảm giác đau.

Rồi lại liếc nhìn hai người đang đứng trước mặt, không ai biến mất cả.

...

Tư Cảnh từ từ nhận ra được mọi việc, miệng lại lần nữa há rộng ra.

...A.

Con mẹ nó đây là mơ mà nhỉ?

Nhất định đây là mơ mà!

Có vẻ như đã nhìn ra suy nghĩ của y, Hám Trạch đứng giữa nhíu mày, ý cười trong mắt sâu hơn.

"Không phải mơ."

Tư đại lão vừa sợ vừa nghi ngờ trừng mắt nhìn hắn.

"Bé Hoa đã trồng ra tôi đó." Người đàn ông cúi người ôm y vào lòng, cằm hắn cọ cọ vào lỗ tai mèo con, giọng điệu thân thiết, "Bé Hoa nuôi tôi, tôi thành cỏ của bé Hoa rồi nè."

Tư Cảnh vẫn cứ ngơ ngác, trông như đang hoài nghi miêu sinh, hơi thở uể oải phả ra nhìn hai con người trước mắt, con ngươi cũng không chuyển động.

Đợi tới khi kịp phản ứng thì mèo con lập tức cắn vào tay của người đàn ông, phì phò thở.

Không khoa học chút nào! Trả hàng, trả hàng!

Hám Trạch cười càng xinh đẹp, mắt hắn cong lên, đôi mắt phượng như đang chứa cả dòng sông.

"Trồng ra rồi thì không trả hàng được đâu."

"..."

Tui thực sự sắp thành husky luôn rồi.

[Nguyên raw là 二哈, mình search thì nó chỉ con chó husky á, cũng có nghĩa là ngu ngốc.]

*

Bạc hà mèo ép mua ép bản thản nhiên ngồi một cục trên ghế salon. Tư Cảnh để chân trần đi trên thảm trải sàn, đi qua lại vài bước, nghi ngờ quan sát.

Quả nhiên là giống nhau như đúc. Từ lông mày tới mắt, từ từng đường nét trên cằm, không tìm ra nổi điểm bất đồng nào.

Hai cây bạc hà mèo cũng để y tùy ý quan sát, ngoan ngoãn ngồi trên ghế.

Một hồi lâu sau, đuôi lông mày của Tư Cảnh giương lên.

Y hỏi: "Anh có anh em sinh đôi à?"

Hai Hám Trạch đồng loạt lắc đầu.

Tư Cảnh dùng lưỡi liếm đôi môi khô khốc, lại hỏi: "Thế anh tạo ra người máy mô phỏng theo mình ư?"

Hai Hám Trạch lại đồng loạt lắc đầu.

Vậy rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra chớ!

Tư Cảnh trợn mắt giận dữ nhìn.

Đây là cái quái gì vậy, nói hoài không thông!

Y nôn nóng tới độ lông đuôi cũng co lại, xoay qua xoay lại tại chỗ, ánh mắt chằm chằm nhìn hai người như thể sắp phát hiện ra đoá hoa nào đó. Bị ánh mắt nóng bỏng như vậy nhìn vào, hai bạc hà mèo cũng thấy ngượng ngùng, chồi non trong tay áo bị xoa nắn tới độ lá cây sắp bị chà nát luôn rồi, thật đó.

"Tôi là bạc hà mèo thành tinh."

Con ngươi Tư Cảnh thiếu chút nữa trợn ngược.

Anh là cái gì cơ?

Hám Trạch trấn tĩnh bổ sung: "Bạc hà mèo tinh."

Đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy vẻ mặt như sắp nứt toác ra của Tư Cảnh. Tựa như khay màu nước bị đánh đổ, bấy giờ đủ loại màu sắc hỗn hợp hiện ra trên khuôn mặt, Tư Cảnh cố gắng dùng nửa ngày để lý giải những lời này, cực kỳ khó tin.

"Đừng lừa tôi, tôi đã điều tra rõ ràng rồi, ngàn năm nay chưa từng có bạc hà mèo nào thành tinh cả!... ** má, cái gì cứ chạm vào tôi hoài vậy!"

Y thất thần quay đầu lại nhìn thấy cành lá be bé nằm trên mặt đất đang cuốn lấy bắp chân trần của mình rồi bò lên trên. Có lẽ là do cái nhìn chăm chú của y mà hai mầm lá hơi run rẩy, nó đột nhiên cụp hai phiến lá màu xanh của mình vào cứ như xấu hổ.

Chậu chính mặt không biến sắc, xắn tay áo lên, "Là tôi."

"..." Da đầu mèo con bắt đầu trở nên tê dại, bị cỏ bạc hà mèo cọ cọ vào người khiến tâm tình y phức tạp dị thường.

Chậu chính giải thích: "Tôi chỉ muốn đi dép cho cậu thôi."

Nói xong, hắn nhanh chóng quyết định sử dụng xíu tu vi, dùng rễ cây mạnh mẽ cuốn Tư Cảnh lại để y cách xa mặt đất một chút –––– ngay sau đó hai rễ cây khác cũng thò ra từ tay áo của người đàn ông, lao thẳng vào phòng ngủ xách một đôi dép lê ra rồi đi vào chân cho Tư Cảnh.

Mèo con lần nữa được đặt xuống đất, chân giẫm vào dép lông ấm áp, miệng nửa ngày không đóng nổi.

... Trời xanh ơi.

Đây là cái quỷ gì thế này?

Nhưng đồng thời mặt y cũng dần đỏ ửng, Hám Trạch thu hồi cành lá, Tư Cảnh vẫn đứng tại chỗ, trên người y bây giờ toàn mùi cỏ như mới vừa mọc ra, cực kỳ bất an.

... Mùi hương này.

Trong lòng có cảm giác như bị mèo cào nhẹ, chỉ muốn tới hôn chụt một phát.

Nếu chỉ có một thì Tư Cảnh chắc chắn sẽ trực tiếp lao lên, nhưng số lượng hiện tại hơi sai sai, y thực sự không nói lên lời.

Bấy giờ vẫn đang trong mùa xuân của loài mèo, trong đêm xuân y đứng đây đã là tương đối khó khăn rồi, lúc này ngoài cửa còn vọng lại tiếng mèo hoang gọi bạn tình tương đối rõ ràng, hết tiếng này tới tiếng khác giống như là đang muốn kích thích y. Tư Cảnh vốn đã đứng không vững, nghe xong tiếng động này, ngửi mùi thơm này thì chân lại càng thêm run, lắc lư suýt chút nữa ngã xuống thảm.

Hai cái rễ cây vội vã chui ra đỡ lấy y. Một Hám Trạch kéo y dậy, lo lắng hỏi: "Có sao không?"

Người còn lại cũng hỏi: "Sao lại ngã rồi?"

"Tránh xa tôi ra!"

Mặt Tư Cảnh càng thêm đỏ, mắt cũng ngấn nước, y gấp gáp đẩy cánh tay của người đàn ông ra, quát lên, sau khi đứng vững trở lại thì lùi về sau vài bước, nuốt nước bọt, "Hai người –––– hai người cách xa tôi ra chút!"

Hít là chắc chắn rồi nhưng hít một phát hai cái là tuyệt đối không thể.

Đừng ép tui, tui không muốn làm mấy chuyện kích thích chút nào đâu!

Y nhảy cẫng lên chui vào phòng, lập tức khóa trái cửa để bản thân đứng bên trong thở dốc.

Hai!

Có hai cái lận á!

Điểm mấu chốt là đó không chỉ là bạc hà mèo mà còn là 'người' bạc hà mèo!

Đúng là muốn lấy mạng của mèo mà. Thế này chẳng khác nào để hai điếu thuốc trước mặt quý ông nghiện thuốc, bắt y chịu đựng không lao vào hít một hơi thì đúng là khó khăn vô cùng, y phải cố gắng hết sức kiềm chế mới cưỡng lại được đó. Tư Cảnh bây giờ ngửi thấy mùi của Hám Trạch nồng nặc hơn bao giờ hết, giống như update từ phiên bản miễn phí vận chuyển 9.9 lên phiên bản cửa hàng lớn, khác biệt kiểu này không chỉ là gấp đôi nữa mà ít nhất cũng phải mũ hai, không, mũ ba mới đúng!

Nói thật, y có thể chịu đựng sự cám dỗ từ cái thế giới kia mà chui vào đây, hoàn toàn nhờ hết vào khả năng kiềm chế tuyệt vời này đó.

Nhưng nấm nhỏ vẫn liều lĩnh chui ra.

Tư Cảnh yếu ớt nhìn nó chằm chằm một hồi, thấy nó ngu ngốc vọt ra ngoài, không nhịn được nữa nên đành lấy tay đặt lên một phát, y thở dốc, mới hơi hơi dùng sức mà đã suýt chút nữa nhổ cả rễ cây nấm ra ngoài, đau tới độ cả người run rẩy.

Người đàn ông ở bên ngoài gõ cửa, giọng điệu không hề vội vã.

"Bé Hoa, bé Hoa?"

Tư Cảnh trợn tròn mắt, hung dữ.

"Cái gì?"

Hám Trạch vẫn lịch sự đáp lời: "Tôi muốn đi vào."

Tư Cảnh còn chưa công tác xong sao có thể cho hắn đi vào, y cảnh giác nói: "Anh vào để làm gì?"

"Ngủ."

"..."

"Đây là phòng ngủ," người đàn ông bên ngoài lại nói, "Mà giường của tôi ở bên trong."

"..."

Tư Cảnh luống cuống tay chân nhét nấm vào trong, cố gắng suy nghĩ một lúc rồi vẫn trả căn phòng lại cho chủ nhân của nó. Y túm chặt vạt áo, cẩn thận đi ngang qua hai Hám Trạch, lập tức muốn chạy ra ngoài, "Tôi về nhà tôi ngủ."

Thế giới bên ngoài quá là đặc sắc, tui thật sự sợ rằng mình không khống chế được mà lao trật khỏi đường ray.

Hám Trạch rất muốn được thấy cảnh lệch ray nên cảm thấy hơi tiếc nuối, "Sao vậy?"

Hôm nay là một đêm xuân đẹp mà.

Tư Cảnh thiếu chút nữa há miệng cắn cả hai.

Không về thì sao nữa?

Ở lại đợi bị hai người tuốt đi một lớp lông à!

Hay là muốn tui vặt hết lá của hai người?

Tư duy của đại lão mèo lúc này rất rõ ràng, y không tra được tên của Hám Trạch trong sách thì có khả năng rằng Hám Trạch là lão yêu quái ngàn năm, một yêu quái ngàn năm mà chỉ dựa vào chút tu vi bấy giờ của y thì nhất định đánh không lại.

Còn chưa nói đối phương có tận hai người, còn là loại cỏ nọ, lá cây vèo vèo như đang trêu đùa, lấy một địch hai đương nhiên không có phần thắng. Nếu như y thật sự dùng miệng cắn thì người ăn xui vẫn là chính y thôi.

Bản năng tránh nguy hiểm của động vật nhỏ nói cho y biết nếu bây giờ y cứ tiếp tục chờ đợi ở đây thì sẽ xảy ra chút chuyện.

Y còn chưa muốn lĩnh hội cảm giác sinh mệnh nở rộ đâu.

Hám Trạch cũng không cản y lại, hắn chỉ lén lút tỏa thêm mùi hương trên cơ thể.

...

Má ơi.

Bước đi của Tư Cảnh bắt đầu trở nên gian nan hơn, bước một bước thì lại quay đầu hai lần với vẻ tha thiết mong chờ. Cây nấm mới vừa chà xát chưa xong bây giờ lại chuẩn bị thò ra, chẳng khác nào nấm mọc vù vù sau cơn mưa.

Sao mùi ngày càng nồng thế?

Y không nhịn được đánh mắt ra sau liếc người đàn ông, người nọ đứng dựa vào tường, mắt cũng không thèm chớp nhìn chằm chằm vào y, Hám Trạch còn lại chẳng biết đã biến mất từ bao giờ, lúc này chỉ còn lại Hám Trạch thật sự đang đứng nhìn y, khóe miệng nhếch lên.

"Bé Hoa."

Hắn nói.

"Tôi chính là chậu bạc hà mèo đó, em còn muốn nuôi tôi không?"

*

Trong lòng Hám Trạch thật sự cũng không có cơ sở.

Hắn đã sống ngàn năm nay, đối với tâm tư của bản thân đương nhiên hắn rất rõ ràng. Hắn thích Tư Cảnh, hắn muốn ở bên nhãi con kia, muốn lúc nào cũng được nhìn thấy đôi mắt sáng lấp lánh, muốn sờ nắn cái đuôi xù lông của con mèo nọ.

Cảm giác này bắt đầu từ khi nào?

Hám Trạch bắt đầu nhớ lại nhưng hắn thậm chí còn không thể tìm ra mốc thời gian xác định, hắn chỉ rõ rằng mình mới nhìn một chút mà người kia đã đi thẳng vào trong mắt hắn, tươi cười, ồn ào, giận dữ... tất cả đều rất quý báu đối với hắn, khiến trong mơ hắn cũng khó mà quên được.

Nhưng vẫn còn một vấn đề.

Hắn là một chậu cỏ già, còn Tư Cảnh chỉ là một con mèo nhỏ mới sống qua mười mấy thập niên. Mặc dù ngoài miệng Hám Trạch không nói nhưng hắn cũng thực sự lo lắng về tuổi tác của mình, nếu như Tư Cảnh chê hắn già thì sao?

Nếu như Tư Cảnh cảm thấy tuổi tác của hắn quá lớn, không thèm đến gặm cây cỏ già như hắn nữa thì phải làm thế nào?

Nếu như Tư Cảnh cảm giác hắn đang gạt y thì biết làm gì bây giờ?

Nếu như Tư Cảnh chỉ yêu thích mỗi cỏ bạc hà thôi thì tính sao?

Đặt hai chữ nếu như ở đằng trước là điều mà Hám Trạch không bao giờ nghĩ tới, hắn nhận ra rằng vấn đề mà hắn cần lo lắng lại nhiều đến vậy. Hắn lo được lo mất tới nỗi vô luận ra sao cũng không dám mở miệng khai báo thân phận thật, lôi kéo nhì nhằng tới tận bây giờ. Hắn vẫn đang chờ đợi một câu trả lời, trái tim trong lồng ngực đang đập thình thịch liên hồi, lá cây trong tay áo bị chà xát sắp tả tơi, nín thở chờ đợi.

Tư Cảnh cũng nín thở, không nói một lời.

Trái tim của Hám Trạch đập càng nhanh, lại tiến lên một bước.

"Bé Hoa?"

Bấy giờ hắn mới nhìn rõ trong mắt thanh niên bị bao phủ bởi một tầng hơi nước mỏng manh, Hám Trạch bối rối còn tưởng y khóc, theo bản năng bước lên một bước dài dùng tay lau đi vệt nước mắt cho người nọ.

Thế nhưng tới gần hắn mới phát giác cơ thể Tư Cảnh trở nên cứng đơ, giống như đang cố gắng kiềm chế cái gì.

Hắn lại gọi thêm một tiếng 'bé Hoa' nhưng còn chưa kịp nhiều lời đã bị lôi tới. Hơi thở của mèo con bỗng nhiên phả vào người, lo lắng còn chưa xong đã cảm nhận được lỗ tai xù lông của người nọ đang cọ loạn lên cằm.

"Nói ít thôi," Tư Cảnh nóng vội nói, "Đưa miệng đây, trước tiên ––––"

Trước tiên hôn nhẹ tui một cái.

Đuôi của y cũng thò ra từ trong lớp áo ngủ, lắc trái lắc phải trong không khí, y bị kích thích đã không nhịn được từ lâu, muốn tự mình giải quyết mà cứ bị đánh gãy giữa chừng, thêm mùi hương cứ quanh quẩn càng khiến y cảm thấy gấp không chịu được.

Vừa nãy có hai thì không thể nào ngoạm ăn được nhưng lúc này thì có một thôi thì ngu gì không húp chứ?

Đúng là nhịn chết mèo mà!

Hám Trạch ngớ người sau đó mới ấn con mèo nọ vào trong lồng ngực, đè chặt hơn, giống như muốn nhét Tư Cảnh vào trong xương tủy.

Nụ hôn này không hề giống trước đó chỉ chạm nhẹ rồi tách ra, tai của Tư Cảnh run cầm cập, một lát sau mới thốt ra được một câu, "Ai thèm quan tâm anh đúng hay sai cơ chứ?"

Tức là thật cũng được mà giả cũng chẳng sao. Dù sao thì đại lão đây cũng đã xác định anh chính là Lục Thần hình người của mèo đây rồi.

Những con mèo khác đừng có mong chờ, nhìn cũng bị cấm.

Là của tui!

Y liếm cằm người đàn ông, Hám Trạch ôm lấy mèo, sự mừng rỡ như thủy triều tràn ra trong đại não, hắn thấp giọng gọi:"Bé Hoa..."

Hắn thật sự nở hoa rồi.

Bông hoa nhỏ màu hồng phấn nhô ra từ tóc của người đàn ông, phấn hoa vương vãi khắp người Tư Cảnh, rơi đầy mặt đất toàn là cánh hoa. Tư Cảnh ôm cổ hắn, trong lúc thở hổn hển đột nhiên nhớ ra một chuyện trong quá khứ, y cắn răng bắt đầu lôi chuyện cũ.

"Anh giỏi phết đấy, Hám Trạch."

Hám Trạch: "Hả?"

Tư đại lão nhìn hắn mỉm cười thân thiện.

"Còn học cả trò bắt cóc chính mình? Nhỉ?"

Hám Trạch cười càng thêm nhẹ nhàng, hắn chầm chậm chạm vào tai của mèo con, vuốt ve ở bên ngoài một cái khiến Tư Cảnh run lên.

"Cái này nói sau đi," hắn cúi đầu, hôn lên khóe miệng của mèo con, "Ngoan nào –––– tôi cho em súp để uống nhé."

[22/08/2023]

Tác giả có lời muốn nói:

Tư Cảnh: Súp gì cơ?

Hám Trạch: Là cái loại nấu rất là lâu, màu trắng, dinh dính...

Ngon lắm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play