Chiến Thần không nhớ mình tên gì.
Nhưng vẫn biết mình là chiến thần của thiên tộc.Sau một trận chiến hắn đã ngủ rất lâu.
Hắn chỉ giật mình tỉnh giấc khi nghe có tiếng gọi mơ hồ bên tai mình.Nhưng khi mở mắt ra tiếng nói đó đã hoàn toàn biến mất.Xương cốt vì đã nằm lâu mà phát ra tiếng lốp cốp khi hắn di chuyển.Hắn vẫn nhớ rõ khu rừng này.
Từng nhành cây ngọn cỏ đều do tự tay hắn trồng.Mà hắn càng ngạc nhiên hơn khi Tử La vẫn còn chờ hắn ở đây.Còn nhớ năm hắn ba vạn tuổi, trên đường đi xuống Cửu U hắn đã cứu được Tử La.Khi ấy Tử La chỉ là một con bướm tím chưa có linh tính.
Nó bị một con chim tha về tổ làm thức ăn.
Trên đường đi thế nào lại đánh rớt nó xuống đất.Chiến Thần vừa vặn nhặt được.Nó đã bị mỏ chim làm lủng mất một lỗ trên cánh.Không hiểu thế nào Chiến Thần lại cảm thấy nó đáng thương bèn đem về thả nó vào cánh rừng này.
Vậy mà nó đã theo hắn đến tận bây giờ.Trông thấy hắn sống lại Tử La rất vui.
Bay tới bay lui xung quanh, còn líu ríu kể chuyện cho hắn nghe.Cỏ cây từ khi hắn nằm xuống đều héo rũ chẳng buồn nở hoa, thế mà hắn vừa sống lại cả khu vườn lại ngập tràn sinh khí.
Hoa cỏ cây lá giống như vui mừng mà chào đón hắn.Trong khu rừng tràn đầy linh khí này vậy mà lại xuất hiện một người bình thường.
Vừa nhìn y Chiến Thần đã phát hiện y chỉ là thần hồn trong giấc mơ đã vô tình du đãng đến đây.Nhưng cảm giác nhận ra y quen thuộc đến nỗi Chiến Thần phải ngăn lại mong muốn được đến gần mà ôm chầm lấy y.Xưa nay cả tam giới đều biết hắn là một chiến thần máu lạnh.
Không thân thiện với ai, cũng chẳng bao giờ muốn kề cận người nào.Vậy mà hắn lại nảy sinh cảm giác khác lạ khi ở bên Mộ Khanh Trần.Tử La lại quấn quýt Mộ Khanh Trần như thế.Đêm đó khi Mộ Khanh Trần nằm trong lòng hắn khóc nức nở gọi hắn là”sư phụ”, trái tim lạnh giá bao năm bỗng chốc trở nên mềm mại.
Hắn chưa từng dịu dàng đối xử với ai giống như với Mộ Khanh Trần.Hắn còn quyết định đi theo bảo vệ Mộ Khanh Trần không để y bị ức hiếp nữa.
Nhưng khi nãy chính hắn lại là người ức hiếp y.Bởi vì đôi mắt Mộ Khanh Trần quá đẹp, hay vì đôi môi y quá ngọt ngào.
Chính Chiến Thần cũng không biết nữa.
Hắn chỉ muốn được chạm vào đôi môi no đủ đó hôn đến khi y mềm nhũn trong lòng mình mới thôi.“Chát”Hắn lại tiếp tục tát vào má mình.Tát đến cái thứ ba hắn mới nhớ ra một chuyện quan trọng.Năm hắn năm vạn tuổi đã được phong làm Chiến Thần.
Do đó cơ thể hắn là bất diệt không có máu thịt nên khi bị thương đều có thể tự mình lành lại.
Thế mà hôm nay hắn lại bị chảy máu.Tay hắn lần mò đến vết thương trên cổ mình mà Mộ Khanh Trần đã kịp bôi thuốc.
Mùi thuốc dính vào tay tiếp tục làm cho hắn ắt xì thật lớn.Đám người bị hắn đánh đã trở lại, còn kéo theo một kẻ khác.Một đám tàn binh bại tướng hắn đã cố tình tha cho lại tưởng tìm được cứu tinh.
Thật là.Hắn xưa nay rất kiệm lời.
Chẳng nói chẳng rằng đá cho một tên đứng gần nhất bay xa cả trượng.
Đám tàn binh đã có kinh nghiệm bị đánh một lần đều thụt lùi về phía sau.Hiện tại chỉ còn tên mới đến vẫn án binh bất động mà đứng im đó.Hắn im lặng quan sát Chiến Thần giống như dã thú đang quan sát con mồi.“Ngươi là ai?”“Ngươi không xứng biết tên của ta”Sau hai câu chào hỏi.
Cả hai đã bắt đầu thật sự đánh nhau.Nói là đánh nhau thực tế bọn chúng chỉ kịp nhìn thấy cây roi trên tay Chiến Thần nở ra một đóa hoa tím nhỏ xíu.
Ngay lập tức từ nhụy hoa tím đó phóng ra một tia sét đánh về phía thủ lĩnh của chúng.
Một cái chớp mắt thủ lĩnh đã hoàn toàn trợn trắng mắt bất tỉnh tại chỗ.Bởi vì hiện tại Chiến Thần đã mất đi thần lực nên cây roi y dùng không còn lấp lánh ánh bạc như trước mà nó đã chuyển sang màu nâu sậm, dọc theo thân roi còn nở ra những đóa hoa nhỏ màu tím.Nó chính là cây roi được tạo thành từ nhánh dây leo trong rừng của hắn.
Dây leo đó tên gọi là Vô Cực, là một loại cây đến từ thời viễn cổ vô cùng bền chắc.
Những nụ hoa tím trông hết sức bình thường kia một khi được lệnh nó sẽ tỏa ra từng đạo sấm sét đánh cho đối phương tan xương nát thịt.Đến khi Mộ Khanh Trần nguôi giận quay trở lại thì đã thấy một kẻ đen thui nằm dưới đất và vài kẻ khác đang đứng xung quanh.May mắn Chiến Thần không phải kẻ sát nhân nên chỉ đánh cho bất tỉnh chứ không lấy mạng của hắn.Mộ Khanh Trần tốt bụng nhắc nhở bọn chúng.“Nè! Các ngươi còn không nhanh đem hắn về chữa trị”Đến lúc này cả bọn mới từ trong khiếp sợ tỉnh lại mà hấp tấp cõng thủ lĩnh chạy biến đi.Tiếng ồn ào huyên náo đến nhanh mà đi càng nhanh.Trong rừng giờ chỉ còn lại hai người.Chiến Thần thừa biết Mộ Khanh Trần sẽ quay lại.Tuy Mộ Khanh Trần giận giữ như thế nhưng y đã biết hắn chẳng còn thần lực.
Với tính tình của Mộ Khanh Trần y sẽ không bao giờ bỏ lại hắn một mình như thế.Thật ra hắn hoàn toàn đoán đúng.Sau khi giận giữ bỏ đi Mộ Khanh Trần chỉ đứng ở ngoài bìa rừng đợi cơn giận của mình tiêu tan.
Y lo lắng nếu mình không quay lại hắn đã bị mất thần lực, nếu gặp phải Cố Triều tính mạng sẽ thật sự nguy hiểm.Trông thấy Mộ Khanh Trần đã thật sự quay lại.Chiến Thần lập tức đầu hàng vô điều kiện.“Ta sai rồi.
Sau này ta tuyệt đối không làm như thế nữa.”“Thật sự”“Thật”Dù sao cũng không phải chuyện gì to tát, Mộ Khanh Trần nào phải tiểu thư khuê cát mà cứ mãi chấp nhặt chuyện này.
Sau khi nghe lời cam đoan chắc chắn từ Chiến Thần.Hai người lại bắt đầu vui vẻ tiếp tục đi bộ đến thành Nhạn Hồi.Ngày thứ năm hai người ra khỏi cánh rừng bèn trông thấy một ngôi làng nhỏ.Trời đã tối, mà Chiến Thần bởi vì mất hết thần lực nên sau năm ngày không ngủ cũng đã thấm mệt.
Họ bèn đi vào làng tìm một chỗ qua đêm.Họ tìm thấy một ngôi nhà nhỏ nằm khá xa ngôi làng.Trong nhà vẫn còn ánh đèn leo lét.Mộ Khanh Trần quyết định xin vào đây tá túc.Trong nhà chỉ có hai vợ chồng già.
Ngôi nhà rất đơn sơ chỉ có hai phòng ngủ, một phòng của hai vợ chồng phòng còn lại họ thu dọn cho hai người.Vì đã đến đây rồi còn làm phiền hai người già bọn họ thu dọn, bây giờ nếu từ chối đi ra thì có phần không phải phép.Mộ Khanh Trần đành phải cắn răng cùng Chiến Thần vào chung một phòng.Ngôi nhà đã lâu năm không tu sửa nên nó khá nhỏ.
Trong phòng ngủ chỉ có một chiếc giường và một chiếc bàn con.
Thật sự rất đơn sơ.Nhưng như thế càng làm hai người thêm khó xử.“Ngươi ngủ trên giường ta ngủ dưới đất”Chiến Thần quả quyết lấy một ít rơm bên góc nhà trải ra sàn đất lạnh lẽo rồi nằm xuống.Thấy hắn hành động dứt khoát như thế Mộ Khanh Trần cũng không từ chối.Y bèn thật sự nằm lên giường.Rất lạnh.Đó là cảm giác đầu tiên khi Mộ Khanh Trần đặt lưng xuống chiếc giường này.Nhìn xuống dưới đất lại thấy hắn nằm trên đống cỏ khô tuy còn có một cái mền.
Nhưng mà trời đã vào đông mà y lại mất hết thần lực.Mộ Khanh Trần thật sự là tiến thoái lưỡng nan.Một lúc sau.Mộ Khanh Trần dịch sát vào góc tường kéo chăn trùm kín mình từ trên xuống dưới, chỉ chừa một đôi mắt.
Sau đó y khẽ gọi Chiến Thần.“Ngươi ngủ chưa?”“Vẫn chưa.
Có chuyện gì?”Nghe tiếng Mộ Khanh Trần gọi mình Chiến Thần còn tưởng y có việc gì quan trọng.
Không ngờ khi nghe câu nói của y Chiến Thần bỗng giật mình.“Ngươi lên đây nằm chung với ta.”“Nhưng mà”Ngay khi Chiến Thần còn đang ngập ngừng đã nghe tiếng Mộ Khanh Trần giục giã.“Nhanh”Cầu còn chẳng được.Chiến Thần lập tức xách chăn leo lên giường, làm chiếc giường cũ kỹ kêu cót két.Tiếng Mộ Khanh Trần thì thào.“Ngươi nhẹ một chút”“Ta vẫn chưa làm gì a”Sau khi nói ra hai câu này bất giác hai người lập tức im lặng.Vì chuyện mới xảy ra hôm qua nên câu nói này lại làm cả hai cùng liên tưởng đến chuyện mờ ám.Mộ Khanh Trần vung tay thổi tắt ngọn nến.Không gian lập tức tối đen.Mộ Khanh Trần thay đổi tư thế quay mặt vào tường, đưa lưng về phía Chiến Thần.Tiếng cót két của chiếc giường lại vang lên.Hai người…Chiến Thần bèn tìm đề tài nói chuyện nhằm thay đổi bầu không khí.“Ta nhớ ra tên của mình rồi.”Giọng nói Mộ Khanh Trần nghe có vẻ rất vui.“Tên gì?”“Mặc Triều Bạch”“Uhm.
Nghe hay hơn tên Chiến Thần”.“Đó chỉ là một chức danh mà thôi.
Lúc trước vẫn chưa nhớ ra nên ta lấy tạm cho ngươi dễ gọi.”“Uhm”Câu chuyện chấm dứt.
Chốc lát sau Mặc Triều Bạch đã nghe tiếng hít thở đều đặn của Mộ Khanh Trần.Hắn cũng đã thấy buồn ngủ.
Cơ thể này của Mặc Triều Bạch đã không khác người thường.
Hắn phải tìm cách lấy lại thần lực, chỉ như thế mới có thể bảo vệ Mộ Khanh Trần.Suy nghĩ miên mang đến khi ngủ quên lúc nào Mặc Triều Bạch cũng chẳng nhớ rõ.Trời còn tờ mờ tối vợ chồng ông lão đã lại ra đồng.Mặc Triều Bạch biết được khi hắn im lặng lắng nghe tiếng họ nói chuyện.Tiếng bước chân càng ngày càng xa.Lúc này Mặc Triều Bạch mới phát hiện không biết là hắn hay Mộ Khanh Trần đã di chuyển.Mặt Mộ Khanh Trần lúc này đang dán vào ngực của hắn.Một tay Mặc Triều Bạch đã làm gối đầu cho Mộ Khanh Trần, tay còn lại vẫn còn đang đặt trên eo của y.Mặc Triều Bạch không dám tưởng tượng khi Mộ Khanh Trần thức dậy, trông thấy cảnh tượng này sẽ có trạng thái như thế nào.Hắn nhẹ nhàng bỏ tay khỏi eo Mộ Khanh Trần.
Tay còn lại cố gắng rút ra khỏi đầu y.Nhưng Mặc Triều Bạch vừa động Mộ Khanh Trần đã dùng tay nắm lấy áo hắn, không những thế y còn dụi sát mặt mình vào lồng ngực của hắn.Sau khi thử vài lần vẫn không làm sao thoát ra được.Mặc Triều Bạch đành chấp nhận số phận.Hắn mở mắt bình tĩnh chờ đợi Mộ Khanh Trần tỉnh lại.Mà đến khi Mộ Khanh Trần tỉnh lại trời đã quá trưa.
Nhưng vì đã vào đông nên sắc trời vẫn chưa sáng hẳn.Thứ đầu tiên đập vào mắt Mộ Khanh Trần là một bộ ngực rộng lớn.Y giật mình lùi về sau thì phát hiện tay mình vẫn đang nắm lấy áo Mặc Triều Bạch.
Mà cánh tay hắn đang bị Mộ Khanh Trần dùng thay thế gối đầu đang bị bỏ rơi trong một góc giường.Giật mình hoảng hốt Mộ Khanh Trần tiếp tục lùi về phía sau.Đến khi lưng chạm vách phòng y mới dừng lại.Y còn nhớ rõ ràng hôm qua mình đã nằm sát vách phòng lưng đưa về phía Mặc Triều Bạch.Vậy là chính y trong khi ngủ say đã bò qua quấn lấy người ta, thật không còn mặt mũi nào mà nhìn ai cả.Nhưng mà vẫn còn rất may mắn.Mộ Khanh Trần len lén nhìn sang thì phát hiện Mặc Triều Bạch vẫn còn đang ngủ.
Y bèn hết sức nhẹ nhàng ngồi dậy, sau đó rón rén mở cửa phòng chạy biến ra ngoài.Đến khi nghe tiếng cửa phòng nhẹ nhàng khép lại Mặc Triều Bạch mới dám mở mắt ra.Trong mắt rõ ràng là tinh tường minh mẫn nào có dáng vẻ gì là người mới ngủ dậy.Hắn phải giả vờ ngủ như thế để tránh cho Mộ Khanh Trần thẹn thùng quá lại giận lây sang hắn.Mặc Triều Bạch lần đầu tiên phải nhìn sắc mặt người khác như thế này.Hắn thật trong khổ sở lại pha chút ngọt ngào.Dù sao cũng được ôm Mộ Khanh Trần nguyên đêm như thế, làm chút chuyện nhỏ này cho Mộ Khanh Trần cũng không đáng là gì.Mộ Khanh Trần lại ngây thơ không biết suy nghĩ của Mặc Triều Bạch.Y an tâm rằng đêm qua hắn chẳng biết gì cả nên rất thoải mái khi trông thấy hắn.Vợ chồng ông lão trước khi ra đồng lại nấu cho bọn họ hai chén cháo và một đĩa rau xanh xào.Nhìn ngôi nhà là biết vợ chồng ông lão chẳng dư giả gì.
Bữa ăn đạm bạc chỉ là cháo loãng vậy mà còn để phần cho bọn họ.Thịnh tình như thế chén cháo này nhất định phải ăn cho bằng hết.Nghĩ như vậy Mộ Khanh Trần bèn múc một muỗng cháo cho vào miệng.
Tuy cháo chỉ toàn nước lã nhưng sao y lại thấy ngon vô cùng.
Nhìn người ngồi đối diện sau khi bị y cưỡng ép cũng cố gắng bưng chén cháo lên uống một hơi cạn sạch.Mộ Khanh Trần dùng đôi đũa sạch gắp vào chén Mặc Triều Bạch vài cọng rau xào.“Ăn thêm ít rau”“Ta không ăn rau”“Ăn cháo suông như thế chốc nữa ngươi sẽ đói”“Ta không đói”Mộ Khanh Trần vẫn chưa chịu từ bỏ.“Ăn rau xanh tốt cho sức khỏe”“Sức khỏe ta vốn dĩ đã rất tốt cho nên không cần ăn”Nói dứt câu Mặc Triều Bạch bèn gắp rau trong chén mình trả về chén Mộ Khanh Trần.Nhưng sau khi hắn thả đôi đũa về bàn đã cảm thấy bầu không khí bỗng nhiên chùn xuống, mà trên khuôn mặt thanh tú của Mộ Khanh Trần môi dưới của y đã rất tư nhiên mà đưa ra ngoài một đoạn.Điều này là dấu hiệu Mộ Khanh Trần đang không vui.Mặc Triều Bạch lập tức đem rau gắp về bỏ vào miệng nhai một cách ngon lành.“Ngon lắm”Mộ Khanh Trần biết Mặc Triều Bạch rất giống sư phụ của mình.
Cực kì ghét ăn rau.Nhưng Mặc Triều Bạch vẫn cố gắng ăn để làm cho y vui.Mộ Khanh Trần bỗng dưng cảm thấy trong lòng lại trở nên vui vẻ một cách khó hiểu.Sau khi để lại vài nén bạc trên bàn cho vợ chồng ông lão.
Hai người lập tức lên đường.Đoạn đường đi bộ sau này hoàn toàn êm ả.Đến khi họ chỉ cách thành Nhạn Hồi một ngày đường thì Cố Triều đã đích thân dẫn theo thuộc hạ chặn hai người họ lại.Trận đấu lần trước Mộ Khanh Trần đã được Mặc Triều Bạch cứu.Cố Triều chỉ mới gặp mặt Mặc Triều Bạch lần đầu, nhưng khí thế của hắn đã làm Cố Triều rất dè chừng.Nên lần này gã quyết định mang theo bốn vị trưởng lão cùng vây bắt Mộ Khanh Trần.Tuy Mặc Triều Bạch đã bị mất đi thần lực nhưng dù sao y đã là chiến thần mười mấy vạn năm.
Kinh nghiệm trên chiến trường thử hỏi ai có thể hơn y, cộng thêm chiếc roi sấm sét trong tay Mặc Triều Bạch cũng đủ làm cho bốn vị trưởng lão phải dằn co một lúc.Mà Mộ Khanh Trần năm năm qua võ công của y đã tăng tiến vượt bậc.Hai người đối chiến với Cố Triều và Ma Thần Cung từ sáng sớm đến khi mặt trời lặn.Lúc này thắng thua đã định Mặc Triều Bạch toàn thân không có chỗ nào lành lặn.
Khóe mắt hắn còn bị rách một đường, máu từ đó chảy vào hốc mắt Mặc Triều Bạch làm cho một bên mắt hắn đỏ rực như mãnh thú.Mộ Khanh Trần cũng đã chịu vài vết thương trên người.Biết chẳng còn đường xoay chuyển, Mặc Triều Bạch bèn kéo tay Mộ Khanh Trần lại thì thầm vào tai y:“Ta cản bọn chúng, ngươi nhân thời cơ chạy trốn.”Mộ Khanh Trần tức giận giật tay ra khỏi bàn tay to lớn của Mặc Triều Bạch.“Muốn chạy cùng nhau chạy.
Ta không bỏ ngươi lại một mình.”Mặc Triều Bạch kéo lấy bàn tay đã giật ra của Mộ Khanh Trần, hắn lại tiếp tục nắm tay y mười ngón đan vào nhau.“Bọn chúng chỉ muốn bắt ngươi, chỉ cần ngươi chạy rồi chúng sẽ thả ta đi.
Ngoan nghe lời.”Cố Triều nghe thấy cuộc nói chuyện giữa hai người gã bật cười thật to.“Ngươi đúng rồi.
Ta chỉ muốn bắt Mộ Khanh Trần.
Nhưng vẫn sẽ không tha cho ngươi.”Sau đó lão còn tiếp tục chỉ vào Mặc Triều Bạch.“Ta sẽ để hắn chứng kiến ngươi chết trước mặt hắn ha…ha…”Dứt lời lão bay tới túm lấy Mộ Khanh Trần.“Ngươi là của ta”Sau đó ra hiệu cho bốn tên tưởng lão, chúng lập tức vây xung quanh Mặc Triều Bạch.Mặc Triều Bạch trông thấy Cố Triều đã bắt được Mộ Khanh Trần“Muốn chết”Lửa giận trong đầu y lập tức bốc cao.
Mặc Triều Bạch tung chiếc roi lên cao rồi hô lớn:“Viên Tâm Lôi”Roi bay lên trên đầu Mặc Triều Bạch và bốn gã hộ pháp rồi nó tự động kết thành một vòng tròn.
Vô số đóa hoa màu tím mọc ra trong tích tắc.Mây đen lập tức kéo tới, mưa như trút nước, sau đó những đóa hoa tím nở ra, từng tia sấm trong nhụy hoa ùn ùn đánh xuống.“Xoẹt xoẹt”“Á”“Cứu ta”“Cung chủ cứu mạng”Bọn chúng cố gắng thoát ra ngoài nhưng những tia sấm đan thành cái lồng liên tục giam bọn chúng lại.Đến khi sấm ngừng thì mưa cũng tạnh.Bốn tên hộ pháp đã bị đánh thành một nhúm bụi đen.Nói thì chậm nhưng sự việc lại xảy ra quá nhanh.
Cố Triều không kịp trở tay đã thấy tứ đại hộ pháp mình mang theo nay chỉ còn là bốn đống tro đen dưới chân Mặc Triều Bạch.“Bịch”Chiếc roi sau khi hoàn thành sứ mạng cũng rơi xuống đất.Im lặng nằm đó.“Phụt”Mặc Triều Bạch phun ra một ngụm máu tươi.
Thân thể y hiện tại đã mất đi thần lực nhưng lại cưỡng ép thực hiện pháp thuật nên bây giờ đã bị phản phệ.“Mặc Triều Bạch”Mộ Khanh Trần giãy dụa nhằm thoát ra khỏi tay Cố Triều.
Nhưng lão đâu dễ dàng buông tha cho y.“Cho dù ngươi có lợi hại thế nào thì bây giờ đã sức cùng lực kiệt.”“Chết đi”Dứt lời lão tung chiếc trượng đang cầm trên tay về phía Mặc Triều Bạch.Cây trượng mang theo linh lực của gã đập mạnh vào ngực Mặc Triều Bạch.“Bộp”Mặc Triều Bạch không kịp tránh né lập tức té ngã trên mặt đất.“Phụt”Máu tiếp tục trào ra từ miệng Mặc Triều Bạch.“Không”Mộ Khanh Trần gào thét.Hình ảnh Bạch Ức Quân đầm đìa máu tươi lồng vào thân ảnh Mặc Triều Bạch.
Y đã không phân biệt được đâu là Bạch Ức Quân đâu là Mặc Triều Bạch.Mộ Khanh Trần vận chút sức lực còn lại nhằm triệu hồi Hỏa Liên với mong muốn giết chết Cố Triều như y đã từng làm với gã hữu hộ pháp.Nhưng Cố Triều chính là lão cáo già thành tinh.
Sao lão có thể Mộ Khanh Trần hoàn thành ý định.
Lửa chưa kịp xuất hiện Mộ Khanh Trần đã bị lão một chưởng đánh cho y té vào bên cạnh Mặc Triều Bạch.“Ta không phải tên hộ pháp ngu ngốc.
Ngươi tưởng ta không dám giết ngươi sao?”Lão trợn mắt tung tiếp một chưởng về phía Mộ Khanh Trần.
Nhưng Mặc Triều Bạch đã đẩy Mộ Khanh Trần ra một bên nhận một chưởng thay y.“Ầm”Cơ thể Mặc Triều Bạch như con diều đứt dây đập vào tảng đá.“Phụt..
phụt”Máu tuôn xối xả từ miệng Mặc Triều Bạch.
Nội tạng của y theo chưởng đó mà gần như đã hoàn toàn vỡ nát.“Mặc Triều Bạch”Mộ Khanh Trần lồm cồm bò qua chỗ Mặc Triều Bạch.Nhưng Cố Triều đã bắt y lại, lão nắm lấy chiếc cổ thon gọn trắng ngần của Mộ Khanh Trần.“Cháu ngoan của ta.
Ngươi đợi ta một lát để ta kết thúc tên này xong sẽ đem cháu về nhà..
ha..
ha”Lão dùng bàn tay già gân guốc vỗ nhẹ lên má Mộ Khanh Trần, giống như một ông lão hiền từ đang cưng chiều đứa cháu trai của mình.“Hắn mà chết ngươi đừng hòng có Phệ Hồn Trâm”“À! Còn dám ra điều kiện với ta cơ đấy!”Lão bóp miệng Mộ Khanh Trần.Sau đó cười một cách méo mó.“Sau khi ta giết hắn.
Sẽ đem ngươi về Ma Thần Cung ngày đêm tra khảo.
Ta không tin ngươi không chịu nói ra tung tích Phệ Hồn Trâm.”Cố Triều biết Mộ Khanh Trần đang giữ Phệ Hồn Trâm trong người.
Lão có thể giết Mộ Khanh Trần và mang nó đi.Nhưng đáng tiếc một điều là lão lại không hề biết cách sử dụng.Trong sách cũng không hề nói về chuyện đó.Cho nên Cố Triều chỉ còn cách bắt sống Mộ Khanh Trần đem về Ma Thần Cung rồi từ từ điều tra.“Ha..
ha…ha”Tiếng cười của Mặc Triều Bạch thành công phá vỡ cuộc nói chuyện của hai người.Trông thấy Mặc Triều Bạch như thế mà còn chưa có chết.
Cố Triều râu muốn dựng cả lên.“Ngươi sống dai thật đấy”Mặc Triều Bạch sau một lúc đã hoàn toàn đứng dậy.“Đã từ rất lâu rồi ta mới có cảm giác đau đớn như thế này.
Lão già !ngươi cũng khá đấy.”Tuy Mặc Triều Bạch đã bị máu của mình chảy ra đầy áo làm cho y nhìn trông nhếch nhác thảm hại như thế.
Nhưng đôi mắt Mặc Triều Bạch lúc này lại sáng như sao trời.Đôi mắt mang theo ngọn lửa hừng hực chiến đấu của Mặc Triều Bạch đã làm cho Mộ Khanh Trần bị lóa mắt.
Y quên mất mình đang ở đâu, nơi nào.
Chỉ biết ngây ngốc không chớp mắt nhìn Mặc Triều Bạch.“Ta cũng rất tán thưởng ngươi đấy.
Nếu không phải gặp ngươi trong hoàn cảnh này ta sẽ thu nạp ngươi làm hộ pháp của ta.”Cố Triều dương dương tự đắc quăng Mộ Khanh Trần ra đất chân hắn bước từng bước về phía Mặc Triều Bạch.Mà Mặc Triều Bạch đã âm thầm đưa hay tay ra sau lưng.
Y dùng đầu nhọn của cây trâm đã lén rút ra từ trên tóc mình đâm mạnh vào ngón tay.Đến khi xác định Cố Triều đã hoàn toàn đứng vào giữa trận pháp mà y vẽ trong lúc lúc lão đang mãi mê nói chuyện với Mộ Khanh Trần.“Khốn Tiên Trận”Chỉ một lượng máu nhỏ ra từ ngón tay Mặc Triều Bạch mà Khốn Tiên Trận đã bừng lên ánh sáng.Thân thể của chiến thần dù mất hết thần lực vẫn cứ mạnh mẽ như vậy đó.Mộ Khanh Trần vừa nãy còn khóc lóc thảm hại lúc này đã đứng bên cạnh Mặc Triều Bạch.
Y đang dùng linh lực của mình truyền vào Khốn Tiên Trận hòng giam giữ Cố Triều.Cố Triều bây giờ mới nhận ra mình đã bị lừa.Hai người bọn họ đã cùng nhau dùng mưu kế lừa lão đi vào Khốn Tiên Trận.Khốn Tiên Trận không phải trận pháp tấn công nó chỉ là trận pháp giam giữ.Với người bình thường có thể giam họ trong đó vài tháng nhưng với công lực của Cố Triều hai người họ thừa biết không thể giữ chân hắn được lâu.Nên nhân cơ hội lão còn chưa thoát ra được Mộ Khanh Trần đã ôm lấy Mặc Triều Bạch bay mất..