Sau khi tìm được khách điếm, Phụng Miên bắt đầu công việc chữa trị cho Mộ Khanh Trần.Lục Thủy đứng ngoài cửa phòng cùng với kẻ mặc giáp bạc.

Y bắt đầu khả năng xã giao của mình.“Ngươi tên gì?”“Ta không nhớ”“Ngươi từ đâu tới”“Ta không biết”“Ngươi thuộc môn phái nào?”“Ta không biết”Lục Thủy bắt đầu lúng túng rồi.“Vậy ngươi biết bọn ta là ai không?”“Ta không biết”“Vậy...! vậy...!“Cuộc nói chuyện giữa hai người đã chấm dứt trong sự lắp bắp của Lục Thủy.Một canh giờ trôi qua cuối cùng Phụng Miên đã hoàn tất việc chữa trị cho Mộ Khanh Trần.

Trán cô đã lấm tấm mồ hôi, Lục Thủy thấy thế bèn khuyên cô đi nghĩ ngơi.Sau đó y đi tìm tiểu nhị dặn đầu bếp nấu một bát cháo và một vài món ngon cho Mộ Khanh Trần tẩm bổ.Kẻ mặc giáp bạc vào phòng đến nơi Mộ Khanh Trần đang nằm.

Hắn ngồi xuống cạnh giường nhìn đám đuối vào khuôn mặt của Mộ Khanh Trần.Khi hắn vừa mới”sống”lại đã gặp người này ở khu rừng của mình.

Khí tức quen thuộc của Mộ Khanh Trần làm hắn thật sự ngỡ ngàng.Tuy hắn không nhớ mình tên gì, từ đâu tới nhưng hắn vẫn nhớ rõ sứ mệnh của mình là phải tiêu diệt hung thú Hỗn Độn.Nhưng hắn chỉ kịp biết tên Mộ Khanh Trần thì Mộ Khanh Trần lại đột ngột biến mất trước mắt.Đến khi trong đầu hắn nhìn thấy cảnh tượng Mộ Khanh Trần bị Cố Triều đuổi giết, y bèn lập tức xuất hiện.Rõ ràng trong trí não và linh hồn hắn đã liên kết với người này.Mặc dù hiện tại không thể nhớ mình và Mộ Khanh Trần có mối liên hệ thế nào.

Nhưng hắn vẫn tin chắc sẽ có ngày hắn nhớ ra.

Có lẽ vì linh hồn hắn đã phân tán khắp nơi nên cần thời gian để nhớ lại tất cả.Cảm giác có một bàn tay đang vuốt nhẹ trên má mình làm Mộ Khanh Trần tỉnh lại.Trông thấy người đang nằm bỗng nhiên mở mắt, không hiểu sao kẻ mặc giáp bạc lập tức giật mình.

Y buông bàn tay đang vuốt má Mộ Khanh Trần ra.Trong lúc vô thức y lại có hành động này với Mộ Khanh Trần.Cảm giác ngượng ngùng làm cả hai người nhất thời không biết nói gì.May mắn Phụng Miên đã kịp thời mang đến một bát cháo hóa giải bầu không khí.Đáng lẽ cô muốn đút cho Mộ Khanh Trần ăn để bồi dưỡng tình cảm, nhưng y lại nhất quyết từ chối.

Không những thế y còn hết sức sợ hãi mà mặc kệ vết thương ở bụng quyết định ngồi dậy tự ăn.Trông thấy kẻ mặc giáp bạc vẫn đứng đó.

Ánh sáng chói lóa từ bộ giáp như muốn chọc thủng mắt Phụng Miên.Cô bèn vừa lôi vừa kéo hắn đến tiệm bán trang phục gần khách điếm mua cho hắn một bộ y phục.Đến khi hắn bước ra từ phòng thay đồ Phụng Miên đã nhìn không thể chớp mắt.Lúc ở trong rừng người này đã cứu bọn họ sau đó Mộ Khanh Trần lại bị vết thương quá nặng, cô không có thời gian mà nhìn tới người này.Trái ngược với dáng vẻ thư sinh ôn nhu, văn nhã của Mộ Khanh Trần.Người này mang dáng dấp của một dũng tướng.

Trên khuôn mặt không hề có một nét ôn nhu.

Nhưng hắn lại đẹp đến nỗi Phụng Miên đã đi nhiều nơi, gặp nhiều người nhưng vẫn chưa thấy ai có được một phần của như vậy.Bây giờ khi đã thay bộ y phục màu trắng đơn giản, khí khái anh dũng lại không hề bớt đi nhưng lại thêm được vài phần dịu dàng.Sau đó Phụng Miên tiếp tục dẫn hắn đến cửa hàng trang sức nhằm tìm một cây trâm thay thế kim quang đang sáng lấp lánh trên đầu hắn.Trong rất nhiều những thứ được đặt trên khay hắn chỉ chọn lấy một chiếc trâm đơn giản bằng bạch ngọc.

Cũng không cho ai tháo kim quan trên đầu mình ra.

Mà cầm cây trâm đó đi thẳng về khách điếm.Từ lúc người nọ bước vào cửa Mộ Khanh Trần giống như bị định thân.Kể cả Lục Thủy cũng phải giật mình khi thấy người áo trắng.Vì Lục Thủy trông thấy người này phản phất có nét rất giống Bạch Ức Quân.Nhìn sang Mộ Khanh Trần thấy y đã hoàn toàn ngây ngẩn.Lục Thủy bèn đẩy Phụng Miên ra ngoài.

Sau đó ân cần đóng cửa lại.Mộ Khanh Trần vẫn chăm chú nhìn bóng dáng màu trắng trước mặt.

Hình dáng sư phụ hòa quyện vào người đang đứng.

Bát thuốc trong tay Mộ Khanh Trần rớt xuống đất tạo thành tiếng vang thật to.Nước thuốc nóng hổi đổ vào tay y nhưng giống như tất cả giác quan của y đã bị tê liệt.

Mộ Khanh Trần chỉ ngồi như bức tượng mắt không chớp nhìn về phía người đó.Kẻ áo trắng đã đến ngồi bên cạnh, nhẹ nhàng dùng tay lau đi nước mắt đang lặng lẽ rơi trên má Mộ Khanh Trần.“Đừng khóc”Lúc này nước mắt như vỡ đê tuôn ra ào ạt, hắn càng lau nước mắt Mộ Khanh Trần càng tuôn như suối.

Không còn cách nào hắn đành ôm lấy Mộ Khanh Trần, để y tựa cằm lên vai mình.“Sư phụ”Tiếng nức nở không ngừng, hắn dùng tay vỗ nhè nhẹ vào lưng Mộ Khanh Trần nhằm xoa dịu y.Nhưng như thế lại càng làm Mộ Khanh Trần nhớ đến Bạch Ức Quân.Khi năm đầu tiên y lên núi, đêm nào y cũng gặp ác mộng.Mỗi lần như thế Bạch Ức Quân đều ôm y vào lòng sau đó cũng nhè nhẹ vỗ vào lưng cho y dễ ngủ như thế này.Mộ Khanh Trần khóc liên tục như thế cho đến vết thương làm cho y mệt lả đi.Người áo trắng cứ ôm Mộ Khanh Trần như thế đến khi tiếng nức nở đã ngừng lại.Hắn bèn đặt Mộ Khanh Trần nằm xuống gối, nhưng bàn tay y cứ nắm chặt góc áo hắn không chịu buông ra.

Hết cách hắn chỉ còn cách nằm xuống bên cạnh Mộ Khanh Trần.Như một thói quen, khi hắn vừa nằm xuống Mộ Khanh Trần đã đã chui vào lòng và áp mặt vào vòm ngực rộng rãi của hắn.Lần đầu tiên nếm trải cảm giác ôm một người trong lòng là gì.

Hắn chỉ lóng ngóng tay chân một lát sau đó đã ôm lấy và tiếp tục vỗ nhè nhẹ vào lưng Mộ Khanh Trần.Sáng hôm sau khi Mộ Khanh Trần thức dậy là lúc nghe được tiếng nói chói tai của Phụng Miên.“Các ngươi...!Các ngươi đang làm gì...!?Sau đó cô vừa tức giận vừa ngại ngùng mà chạy đi mất.Mộ Khanh Trần còn đang ngơ ngác không hiểu chuyện gì xảy ra, đã trông thấy một người đang nằm cùng mình trên giường.Bây giờ đến lượt Mộ Khanh Trần giật mình.“Ngươi…ngươi…”Y không biết phải nói gì tiếp theo khi mà kí ức về đêm hôm qua ùa về trong đại não.Mộ Khanh Trần chỉ biết im lặng lấy tay ôm đầu của mình.Người áo trắng xuống giường, rất tự nhiên mà ngồi vào chiếc ghế bên cạnh bàn trà.

Uống một ly trà lạnh ngắt sau đó nhìn Mộ Khanh Trần bằng ánh mắt biết cười.“Đêm hôm qua...!“Hắn chưa kịp nói hết đã bị Mộ Khanh Trần nhào xuống dùng tay bịt miệng hắn lại.Đến khi Mộ Khanh Trần phát hiện tư thế hai người hết sức mờ ám, khi mà nửa người y đã muốn áp sát vào người đối diện.Mộ Khanh Trần bèn lập tức rụt tay về.Trông thấy Mộ Khanh Trần lúng túng như thế, hắn bèn thôi không trêu đùa y nữa.Tay mở ra đã xuất hiện một chiếc lược bằng ngọc.“Khanh Trần, đến đây”Mộ Khanh Trần dù sao cũng là nam nhi, vả lại hai người vẫn chưa phát sinh chuyện gì, nên sau một phút lúng túng y bèn gạt bỏ suy nghĩ thừa thãi qua một bên.“Chải tóc giùm ta”Ma xui quỷ khiến thế nào Mộ Khanh Trần lại ngoan ngoãn đi đến bên cạnh, cầm lấy chiếc lược chải tóc cho hắn.Hắn có mái tóc rất dày, mượt mà óng ả.“Nhưng ta không có trâm để cài cho ngươi”“Đây”Nói rồi hắn xòe tay ra.

Trong tay hắn là một chiếc trâm bằng bạch ngọc.

Hình dáng khá giống chiếc trâm mà lúc xưa Bạch Ức Quân vẫn thường dùng.Trông thấy Mộ Khanh Trần ngẩn người nhìn cây trâm.

Hắn bèn thúc giục.“Chải cho ta kiểu nào mà ngươi thích ấy”Mộ Khanh Trần bèn chải cho hắn kiểu tóc như lúc trước sư phụ vẫn dùng.Sau khi gắn cây trâm lên, hắn vậy mà từ một tướng quân cứng nhắc đã trở thành một thanh niên văn nhã ôn nhu.“Ngươi tên gì?”Đến bây giờ Mộ Khanh Trần mới nhớ ra mình vẫn chưa biết tên của người này.“Ta chưa nhớ ra”“Làm sao mà ngay cả tên mình ngươi cũng không nhớ? Có phải ngươi đã từng bị thương ở đầu không?”Câu này nói ra nếu là người khác sẽ hiểu lầm rằng Mộ Khanh Trần đang chửi khéo mình.

Nhưng với người này không hiểu sao hắn lại biết là Mộ Khanh Trần thực sự đang quan tâm hắn.“Trên trời dưới đất kẻ có thể đánh ta bị thương hoặc đều đã chết, hoặc còn chưa sinh ra”Mộ Khanh Trần cũng tin tưởng điều hắn vừa nói.“Vậy ta nên gọi ngươi là gì?”Câu hỏi này lại làm hắn lâm vào trầm tư giây lát.“Ừm”Mộ Khanh Trần đã gọi tiểu nhị mang đến hai chén cháo và một đĩa thịt bò cùng với một ít dưa muối.

Y đẩy một chén đến trước mặt hắn.“Ăn cháo xong rồi hẵng suy nghĩ”“Được”Hắn cầm bát cháo húp một muỗng rồi gắp cho mình miếng thịt đầu tiên.

Sau đó là miếng thứ hai, thứ ba...Đến khi ăn xong chén cháo mà đến một cọng cải muối hắn cũng không thèm nhìn tới.“Tại sao hắn ngay cả cách ăn cũng giống y như sư phụ”Mộ Khanh Trần không nhịn được bèn hỏi hắn.“Ngươi không thích ăn rau?”“Uh”“Tại sao?”“Không có lý do.

Bởi vì ta chỉ thích ăn thịt.

Thế thôi”Trông thấy Mộ Khanh Trần đang vui vẻ bỗng chốc nghe câu trả lời của hắn lại bắt đầu trầm tư.“Lại nhớ đến sư phụ Bạch Ức Quân của ngươi?”“Uh, sư phụ của ta người cũng không thích ăn rau.”Mộ Khanh Trần chưa ăn được muỗng cháo nào, y bỏ đũa xuống nằm bò ra bàn.Nhìn Mộ Khanh Trần như con mèo nhỏ đang úp mặt trên bàn rầu rĩ.

Sau một khắc lúng túng, hắn bèn dùng tay vuốt nhẹ tóc y.“Kể ta nghe về sư phụ của ngươi”Nỗi buồn cái chết của sư phụ luôn ngự trị trong trái tim Mộ Khanh Trần.Suốt năm năm qua y luôn giả vờ rằng mình sống rất tốt nhưng nỗi đau ngày đó y lại chôn dấu trong lòng.

Đến hôm nay không hiểu sao dù chỉ mới gặp hắn hai ngày, y đã bắt đầu dựa dẫm vào hắn.Giống như lúc trước y luôn ỷ lại vào Bạch Ức Quân.Mộ Khanh Trần từ tốn kể lại chuyện xảy ra ngày hôm đó.

Đến khi y kể xong câu chuyện, mặt trời đã lên cao.

Nắng ấm theo cửa sổ đang mở mà tràn vào trong phòng.“Bây giờ ngươi nghĩ gì về Bạch Ức Quân?”“Sư phụ của ta làm tất cả chỉ vì bảo vệ chúng sinh thiên hạ.

Người không hề sai, chỉ là người bỏ đi như thế ta thật sự không thể chịu nổi.

Ta chỉ mong người có thể quay về.

Ta...!Ta...!“Câu sau càng nói càng nhiều, càng nói càng nhanh.Đến khi nước mắt rớt từng giọt xuống bàn y chỉ biết khóc nức nở mà không thể tiếp tục nói.“Aiza!”Hắn chỉ biết im lặng vỗ nhẹ lên lưng Mộ Khanh Trần.

Để cho y phát tiết tất cả tâm sự trong lòng.

Nếu không y sẽ mãi chìm đắm trong kí ức không thể nào thoát ra được.Con bướm màu tím trong khu rừng không biết bằng cách gì đã bay vào phòng.Giống như biết y đang buồn khổ, nó vững vàng đậu trên mu bàn tay Mộ Khanh Trần.Đến khi Mộ Khanh Trần trông thấy con bướm tâm trạng y đã cảm thấy thoải mái hơn.Bởi vì khóc quá nhiều nên mũi y đã bị nghẹt.Giọng y trở nên ồm ồm đáng sợ.Y xòe ngón tay giơ lên, con bướm giống như hiểu ý vỗ cánh bay đến đậu vào ngón tay y.“Con bướm trong khu rừng sao lại bay đến tận nơi này?”“Nó tên là Tử La”“Gì! Con bướm này của ngươi”“Đúng vậy”Như để xác nhận mình là chủ nhân của con bướm tím.

Hắn thấm một ít nước trà rồi vẽ một vòng tròn nhỏ trên bàn sau đó gọi khẽ:“Tử La, đến đây!”Nó bèn rời khỏi ngón tay Mộ Khanh Trần mà đậu xuống trên bàn nơi hắn đã đánh dấu.Mộ Khanh Trần đã hoàn toàn bị thu hút.Đến khi Lục Thủy vào phòng đã trông thấy Mộ Khanh Trần đang vui vẻ cười nói trên tay còn đậu một con bướm tím.“Rảnh rỗi quá nhỉ.

Ngươi có biết bên ngoài người người đang lục từng xó xỉn để tìm ngươi không?”Mộ Khanh Trần nhìn vẻ mặt nghiêm trọng của Lục Thủy bèn biết chuyện y lo lắng đã xảy ra.“Ma Thần Cung thông báo ai bắt được ta sẽ thưởng bạc đúng không?”“Sao ngươi biết?”Sau khi thấy bảng thông báo của Ma Thần Cung Lục Thủy hộc tốc chạy về ý đồ báo cho Mộ Khanh Trần chuẩn bị tư tưởng.

Ai ngờ đâu y lại đoán ra rồi.“Không phải thưởng bạc, mà ai bắt được ngươi sẽ thưởng cho người đó một bộ pháp kh픓Ta cũng cao giá quá nhỉ”Lục Thủy thấy Mộ Khanh Trần vẫn bình thản như thế, y cũng bắt đầu yên tâm.

Dù sao đi cùng Mộ Khanh Trần một thời gian dài như thế Lục Thủy đã hiểu rõ y là người thế nào.Đừng nhìn Mộ Khanh Trần thư sinh mảnh mai mà tưởng hắn hiền lành.

Thực ra hắn chính là hồ ly đội lốt cừu non.Lục Thủy nhăn nhó hỏi Mộ Khanh Trần.“Bây giờ chúng ta phải làm sao?”“Không lẽ cứ mãi trốn trong khách điếm không ra ngoài?”Chủ nhân bướm tím lập tức đứng lên.“Để ta ra ngoài xem thế nào?”Nói xong hắn định đi dò thám, nhưng Mộ Khanh Trần lại nắm tay hắn kéo lại.“Đừng đi”Mộ Khanh Trần rõ ràng là thanh niên cao lớn nhưng bàn tay y vậy mà vẫn nhỏ hơn so với bàn tay của hắn.

Y chỉ định nắm hờ giữ hắn ở lại.

Ai ngờ hắn vậy mà trở tay ngược lại nắm gọn bàn tay của Mộ Khanh Trần.Lục Thủy nhìn thấy cử chỉ của họ mắt y không tự chủ mà liếc ngang liếc dọc.Nhưng hai người họ vẫn nhìn nhau như thể y là kẻ tàng hình.“Bầu không khí có chút quái dị”Lục Thủy âm thầm suy nghĩ.Không thể chịu nổi khi bị xem là kẻ vô hình, Lục Thủy giả vờ ho lớn.May mắn đã kéo được thần trí Mộ Khanh Trần quay về.Y lập tức giật tay ra.Sau đó âm thầm dấu tay ra sau lưng.“Tử La! Ngươi ra ngoài một chuyến”Con bướm tím nghe thấy mệnh lệnh của chủ nhân.

Nó lập tức theo cửa sổ bay ra ngoài.“Vị công tử này, chúng ta còn chưa biết tên của ngươi đâu”Lục Thủy vẫn canh cánh trong lòng chuyện này từ hôm qua tới bây giờ.

Y quyết định hôm nay nếu vẫn không hỏi được tên của người này, y nhất quyết bắt Mộ Khanh Trần đem về phòng mình.Không thể để y qua lại với kẻ không rõ lai lịch như thế.“À! Tạm thời các ngươi cứ gọi ta là Chiến Thần”“Cái gì?”Không hẹn mà cả Lục Thủy cùng Mộ Khanh Trần cùng đồng thanh trả lời.“Ta nói tạm thời các ngươi cứ gọi ta là Chiến Thần”Lục Thủy lau mồ hôi không hề có trên trán của mình.“Cái tên này, quả thật là bá đạo”Mộ Khanh Trần lúc đầu còn khá bất ngờ khi nghe cái tên này, nhưng suy nghĩ lại cảm thấy quả thật rất hợp với hắn.“Vậy chúng ta cùng nhau uống trà chờ Tử La quay lại.

Được không?”Lục Thủy không biết rõ lai lịch của người này thế nào nhưng từ khi Chiến Thần xuất hiện Mộ Khanh Trần vậy mà lại có vẻ dựa dẫm vào hắn như thế.Ba người cùng ngồi quanh một chiếc bàn.Không khí bỗng chốc trở nên gượng gạo.Im lặng một cách đáng sợ.Mộ Khanh Trần bèn quyết định phá vỡ bầu không khí quỷ dị này.“Phụng Miên đâu?”“Đang rầu rĩ ở trong phòng”“Ngươi lại chọc cô ta rồi phải không?”Mộ Khanh Trần lườm Lục Thủy.“Oan uổng cho ta quá.

Không phải vì hôm qua cô ấy chứng kiến cảnh hai người ngủ cùng nhau...!“Lục Thủy dừng lại câu nói ngay lập tức khi thấy ánh mắt hình lưỡi dao của Chiến Thần phóng tới.“Chúng ta chỉ nằm cùng nhau…ờm...!“Mộ Khanh Trần vốn định giải thích với Lục Thủy nhưng y càng nói, chuyện vốn dĩ không có gì lại thành ra mờ ám.Vậy là hai người quyết định chấm dứt chuyện này ở đây.“Ngươi có biết Phụng Miên là người của Thanh Vân Cốc?”Lục Thủy chuyển sang đề tài an toàn.“Um.

Ta cũng như ngươi hôm qua mới biết từ miệng lão già Cố Triều.”Mộ Khanh Trần hoàn toàn không thể ngờ, một cô nương như Phụng Miên lại chính là nhị tiểu thư của Thanh Vân Cốc.Cô ấy vậy mà là muội muội của Triều Âm.Giọng nói của Chiến Thần cắt ngang suy nghĩ của Mộ Khanh Trần.“Ma Thần Cung muốn lấy Phệ Hồn Trâm từ trong tay ngươi.

Nên cố ý tung tin đồn ngươi ăn cắp bảo vật của Ma Thần Cung.

Bây giờ hình của ngươi đã được dán khắp các thành trấn ở Ngũ Châu này rồi.”“Sao ngươi biết?”Không chỉ Mộ Khanh Trần thắc mắc mà trên khuôn mặ Lục Thủy cũng đang tồn tại một dấu hỏi to tướng.“Tử La truyền âm về cho ta”“Tử La là ai?”Lục Thủy từ dấm chấm hỏi chuyển sang khuôn mặt ngơ ngác.Mộ Khanh Trần bèn tốt bụng giải thích cho hắn hiểu.“Tử La chính là con bướm tím khi nãy đậu trên tay ta”“Gì? Con bướm đó còn biết nói chuyện?”Lục Thủy từ ngạc nhiên này đến bất ngờ khác.Mộ Khanh Trần thật thà trả lời:“Cái này ta thật sự không biết”Sau đó cả hai đều hướng ánh mắt tha thiết nhìn về vị Chiến Thần đang ngồi kia.“Nó biết nói chuyện”“Oh”Tiếp đó Mộ Khanh Trần và Lục Thủy chụm đầu lại cùng nhau bàn tán.Chiến thần nhìn thấy hai người bọn họ chung một chỗ như thế hắn cảm thấy thật sự khó chịu.

Bèn giả vờ rót một ly trà kéo Mộ Khanh Trần tách ra nhét cái ly vào tay y.“Uống chút nước.

Lần sau sẽ cho ngươi chơi.”Đôi mắt Mộ Khanh Trần mở thật to, bao nhiêu ánh sáng trên thế gian cũng không bằng ánh sáng trong mắt y lúc này.“Được”Lục Thủy hoàn toàn không hài lòng với Mộ Khanh Trần.“Ta cũng muốn chơi”.Mộ Khanh Trần vui vẻ vẫn không quên bạn tốt Lục Thủy.“Cho ngươi cùng chơi”Sau đó hai người đều nhìn nhau đầy mãn nguyện.Tử La sau khi hoàn thành nhiệm vụ thám thính.

Nó không bay về ngay mà còn đang bận rộn đậu trên một đóa hoa thoải mái đắm chìm trong tia nắng mặt trời.Nó không hề biết rằng có hai kẻ đang háo hức chờ đợi nó.Mười vạn năm rồi nó mới được ra ngoài như thế này.Kể từ lúc chủ nhân nó chết đi.

Nó buồn rầu ủ rũ trong khu rừng.

Cứ chờ đợi đến ngày chủ nhân thức giấc.Thật may mắn khi chủ nhân của nó lại là chiến thần bất diệt, là người mạnh mẽ nhất trong thiên địa này.Cuối cùng nó cũng chờ được người tỉnh giấc..

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play