...
Trong căn phòng thoang thoảng mùi thuốc khử trùng, thiếu niên ngồi thẫn thờ trên giường cũ kĩ, ở bên cạnh cậu, Mikasa đang nhúng khăn trắng vào trong nước, chuyên tâm không để ý đến bất kì gì khác.
" Mikasa." Eren thanh âm bật thốt lên hãi hùng.
" Sao thế? "
" Hình như... tớ đã nhìn thấy thứ không nên thấy... "
" Thứ không nên thấy? "
Mikasa khó hiểu nhìn cậu, ánh mắt của Eren ẩn chứa một tia hoảng hốt không rõ đầu đuôi, cậu thoáng giật mình, sau đó trầm mặc nằm ngả người vào cạnh giường:" Cậu... đừng để ý. "
Về sự việc lần này, Eren chỉ muốn đi đến trước mặt người kia hỏi cho ra lẽ, cậu tuyệt đối không thể để nó qua đi một cách dễ dàng như vậy được, huống chi là nó còn liên quan đến cái chết của những người đồng đội khác.
Ánh sáng yếu ớt trong tròng mắt sâu lắng của Mikasa dần dần tối lại, cô duỗi tay cầm lấy chậu nước, trước khi ra ngoài còn nhắn lại một câu:" Tớ đi thay nước đã, cậu không được xuống giường đâu đấy. "
Eren gật đầu cho qua:" Ừm. "
...
Cậu thật không ngờ là, sau khi Mikasa rời đi, một vị khách không mong đợi liền bước vào.
Katherine vận trên người một bộ áo thun trắng mỏng cùng với quần dài, tiết trời đã gần chuyển sang thu, mùa thu năm nay lại biến dạng lạnh đến mức run người, quần áo trên người cô lương bạt đến kì lạ, không hề mang đến cho cậu một cảm giác ấm áp nào.
Eren tuy khá ngạc nhiên, nhưng khi nhìn thấy cô, tâm tình của cậu nhanh chóng bị lấn át bởi sự phẫn nộ, ngẩng đầu dùng ánh mắt thù hận lên tiếng chất vấn:" Tại sao chị lại không cứu bọn họ!? Rõ ràng chị có thể ra tay giúp đỡ, vì cớ gì lại đứng trơ mắt nhìn từng người một ngã xuống!!? "
Katherine giống như không để ý đến cơn thịnh nộ của thiếu niên, cô bình tĩnh ngồi xuống ghế gỗ, lưng dựa ra đằng sau, thanh âm khàn khàn:" Nếu như tôi cứu bọn họ, thứ chờ đợi tôi chính là cái chết. "
Dù Tam U có nói là nếu như giá trị sát nghiệp được tiêu trừ chưa đầy thì cô không thể nào chết được, nhưng Katherine biết, với tình trạng lúc đó mà cô chơi một chọi một với Titan nữ, thì chắc chắn trăm phần trăm là ăn thẳng vào người một cú tát bay xuyên lục địa của cô ta cho xem.
Mà ăn cú đó xong thì chắc người cô cũng sẽ lại be bét ra hết cho coi.
Tam U là thú linh, nó có linh lực có thể giúp cô bảo toàn mạng sống, nhưng mà cho dù duy trì được nhịp đập của trái tim mà thân thể lai chẳng còn chút thịt nào thì chết cũng là chuyện sớm muộn.
Còn Thiên Đạo? Há, nhìn cái vẻ của hắn ta là biết chắc chắn không phải người thương hương tiếc ngọc gì cho cam rồi, dù cho có hành chết cô thì sao? Nhiều lắm cũng chỉ bị trừng phạt thật nặng sau đó lại quay trở về cai quản cái thứ thế giới hỗn tạp này.
Tại sao lại nói như vậy? Bởi vì cô biết, mình không phải là người duy nhất xuyên vào được các thế giới, có Katherine thứ nhất thì sẽ có Katherine thứ hai, bọn họ còn sợ sẽ không có người thu thập giá trị sát nghiệp được tiêu trừ hay sao?
Nghe thấy câu trả lời ngoài sức tưởng tượng, Eren đờ đẫn cả người, nhất thời không nghĩ ra được câu đối đáp hoàn chỉnh nào, cậu cau mi tâm, khó khăn hỏi:" Chị nói vậy là sao? "
Katherine không trả lời ngay, cô cười nhạt, rời khỏi ghế gỗ đi tới bên cạnh giường của Eren, không nhanh không chậm lên tiếng:" Nếu như muốn tôi giải thích thì cậu phải thề độc rằng tuyệt sẽ không nói cho bất kì ai."
Bắt gặp đôi con ngươi màu hổ phách tràn đầy nghiêm túc của cô, sắc mặt Eren không khỏi hốt hoảng, nhưng rồi rất nhanh tia hốt hoảng đó được che đậy lại hết cỡ, thanh âm thiếu niên chắc chắn:" Tôi hứa với chị, chuyện này tuyệt đối sẽ không nói với ai. "
" Nếu không... tôi sẽ chôn thây vào miệng khổng lồ. "
Cũng chẳng phải là chưa từng bị ăn, chuyện này cậu không sợ.
Katherine chân mày khẽ nhấc, cô nhướn người chỉnh lại chăn cho Eren, bất đắc dĩ thở dài:" Thật sự muốn biết như thế sao? "
Cậu kiên quyết gật đầu:" Vâng. "
Trong khoảng không tĩnh mịch, thanh âm của cô gái rõ ràng vang lên:" Được rồi, nên bắt đầu từ chỗ nào đây nhỉ, quá khứ của tôi cũng chẳng có gì đặc biệt, nên thôi chúng ta bỏ nó qua một bên đi. "
" Ờm thì, thế giới trước kia tôi sống, không hề có một con khổng lồ ăn thịt người nào cả, tuy cũng không khác nhau bao nhiêu."
Katherine thành thật nói một tràng dài, sau đó ngừng lại, cô nhìn Eren, thấy cậu vẫn đang trong tình trạng thất thần, liền thở một hơi rồi tiếp tục:" Con người ở thế giới của tôi chém giết lẫn nhau, không vì bất cứ lí do nào hết, chỉ vì muốn mở rộng lãnh thổ và xưng bá một phương. "
" Giết người đối với chúng tôi là chuyện như cơm bữa, nếu muốn an toàn tuyệt đối, cậu phải có trong tay đủ quyền lực nhất định để không ai dám đụng đến, nhưng nếu như quyền lực của cậu được khuếch trương đến mức phát hoảng và khiến bọn họ mong muốn loại trừ, thì cậu chết chắc rồi đấy. "
Eren mặt mày ủ dột nghe cô nói hết, sau đó cậu mới nhíu mày lên tiếng:" Thế giới của chị....? Chị không phải người của nơi này? "
" Khoan đã, sao vậy? Tôi không hiểu, vậy là thế nào?? Tại sao lại phân thành thế giới của chị và của tôi? "
Có quá nhiều vướng mắt, tất cả những thứ này đều làm cho cậu suy nghĩ bất lực một cách khó hiểu.
Katherine đã đoán trước được việc chắc chắn Eren sẽ hỏi mình việc này, cô nở nụ cười, thành thật giải thích:" Tôi của thế giới kia, là một người chết. "
" Nhưng vì tích quá nhiều sát nghiệp, tôi không thể nào vào luân hồi, cho nên phải đến một thế giới khác để thanh trừ đoạn sát nghiệp đó, thế thì mới có thể vào luân hồi với tư cách một con người được. "
" Và thế giới khác ở đây, chính là chỗ này đây, một nơi vô cùng loạn lạc."
Ánh mắt thiếu niên hiếm khi hiện lên vẻ dè dặt, không rõ nhìn vào đôi con ngươi màu hổ phách sâu thẳm nguy hiểm của cô gái, cậu cảm nhận được tất cả những chuyện Katherine nói từ nãy đến giờ, từng chữ một đều không hề giả dối.
Cửa sổ bên cạnh giường không được đóng lại, cơn gió chuyển mùa ập đến làm người ta rùng mình.
Sau khi thấy Eren đã bình tĩnh tiếp thu chuyện khó tin kia, Katherine mới bình tĩnh tiếp tục kể:" Cậu biết không, Isabel, Farlan và cả Carla - mẹ của cậu nữa, vận mệnh của bọn họ đáng lẽ đã nên kết thúc từ lâu. "
Không đợi người trước mặt phản ứng, cô cười khổ nói:" Đáng ra tôi không cần phải cứu lấy bọn họ, nhưng chắc cũng vì tôi của lúc đó đã trở nên yếu mềm hơn, tôi cũng không biết mình đã cứu bọn họ bằng cách nào, nhưng thật sự thì... tôi chán ghét sự yếu mềm đó của chính mình. "
" Vì người khác mà dấn thân vào nguy hiểm, đối với tôi, đó là điều thật sự ngu ngốc, vận mệnh của bọn họ, tôi cản không được, nhưng cuối cùng vẫn chen chân vào, không biết tôi của lúc đó sau khi làm việc này có hối hận hay không, nhưng tôi ở đây hối hận rồi. "
Eren trừng mắt nhìn người đứng trước mặt mình, đó không phải vị binh trưởng uy phong lẫy lừng mà cậu từng biết, Katherine sau khi mất trí nhớ trở nên lạnh nhạt và có nhiều thứ để kiêng kị hơn, so với việc biến thành một con người khác thì còn đáng sợ hơn nhiều.
Ngồi trên chiếc giường cũ kĩ, căn phòng chỉ còn lại bóng dáng hai người, Katherine cúi đầu, vài lọn tóc con mềm mại của cô rơi xuống chiếc chăn mỏng của thiếu niên, ánh mắt như không rõ thực hư, cô cười nhẹ một tiếng, nói:" Hiện tại cậu hiểu vì sao tôi không đi cứu bọn Petra chưa? "
Eren trầm mặc, tay cậu cuốn lấy chiếc mền nắm thật mạnh, khô khan thốt lên:" Thật sự là vậy sao? Số mệnh của bọn họ... chỉ đến đây thôi ư? "
Katherine bước khỏi giường, từ trên cao nhìn xuống vừa uy lại vừa nghiêm:" Ừ, tôi sẽ không dối gạt ai cả. "
Bởi... điều đó là không cần thiết.
Tôi đủ mạnh để đảo trắng thay đen.
Cô quay người đi đến cửa ra vào, bước chân bất giác khựng lại, Katherine khó hiểu nghiêng đầu nhìn cửa gỗ trơ trọi, uy áp đằng sau làm cho cô có chút bất an.
Các đốt ngón tay bắt đầu co lại, hoàn toàn dẹp bỏ ý định mở cửa rời khỏi của Katherine, cô thu tay về, trong lòng âm thầm kêu tên Tam U.
Cá nhỏ vừa ngủ dậy không biết chuyện gì xảy ra, ngoi ngoi đầu lên đáp lại tiếng gọi của cô:" Gia đâu có bị điếc, cô kêu nhiều như thế làm gì? "
Nói đoạn, Tam U còn vẫy vây đuôi ngáp dài một tiếng, chứng tỏ việc hiện tại nó đang cần được ngủ.
Linh lực mấy tháng nay bị tiêu hao không ít cho việc làm mất cảm giác đau và cung cấp máu cho Katherine, để bổ sung linh lực thì nó phải giảm thiểu hoạt động một cách tối đa hóa nhất có thể, nếu không thì việc muốn phục hồi lại toàn bộ linh lực đã khó lại càng khó hơn.
Katherine ho khan vài tiếng nhằm đánh lạc hướng sự chú ý của Eren, nói:" Ta nghi ngờ đằng sau cánh cửa này có người. "
Tam U:" À..."
" Rồi sao? "
Cô nhướn mày, làm mặt lạnh với nó:" Đương nhiên là muốn ngươi kiểm chứng xem phán đoán của ta là đúng hay sai rồi, còn chờ gì nữa, nhanh lên. "
Tam U bĩu môi, miễn cưỡng lắc đầu:" Linh lực của gia hiện tại hao tổn quá nhiều, gia cần nghỉ ngơi dưỡng sức, những chuyện tầm thường này có gặp thì đừng nhờ vả gia."
Một bộ dạng chính là: Ông đây éo có rảnh mà giúp cưng đâu.
Katherine giật giật khóe mắt nhìn nó, rốt cuộc thì tốt rồi, số cô đúng là may mắn, gặp được một con thú linh trung tâm tận tụy đến mức này thì...
Ôi thôi còn cầu mong gì hơn.
Tam U nhắn lại một câu xong liền chuồn đi mất, thức ăn cá thượng hạng được bảo quản bằng một phần linh lực dư thừa của nó, nên trong thời gian ngủ đông này, nó tuyệt không sợ hãi thức ăn cá sẽ bị ôi thiu!!
Nguồn sống của cá!
Katherine trơ mắt nhìn con thú linh dấu yêu của mình chui về trong cái động nhỏ của nó, không một chút lưu luyến quay đầu, dứt khoát như vậy.
Thở dài một hơi, cô vươn tay đối diện tay nắm cửa, sau đó vặn một cái.
"Cạch"
Thanh âm cửa mở kẽo kẹt vang lên trong không gian có hơi vương vấn u ám khó tả, dù đã chuẩn bị sẵn tâm lí đón người đứng sau cánh cửa, nhưng khi nhìn thấy sự thật liền khiến cô có chút không tin được.
Trước mặt... chẳng có ai cả.
Đờ mờ, đừng nói là gặp ma đấy nhé, Katherine sợ hãi chính mình nhìn không rõ, giác quan thứ sáu của cô tuyệt đối không sai vào đâu được, sau cửa chắc chắn sẽ có người đứng, nhưng mà...
Người đâu?!
Một phen hú hồn hú vía trở về phòng, Katherine nằm phịch xuống giường lớn, cô ngẩng đầu nhìn trần nhà, tự hỏi việc mình nói cho Eren chân tướng là đúng hay sai?
Nói ra thì cậu ta sẽ biết rất nhiều thứ về cô, và thân phận hiện tại của Katherine trong thế giới này cũng sẽ bị đe dọa rất lớn, chỉ cần Eren hó hé vài chữ thôi thì với cái tính nghi thần nghi quỷ của Erwin chắc chắn sẽ móc luôn cái họng của cậu ta ra.
...
Càng nghĩ càng gượng cười.
Không phải chứ, Eren chắc chắn không phải người dễ làm lộ bí mật đâu ha? Cô đã tin tưởng cậu ta vậy mà? Cậu ta là khí vận tử của thế giới này cơ mà??
Đúng rồi, là khí vận tử, là con cưng của trời, sao Thiên Đạo lại nỡ lòng nào khiến con mình chịu thiệt được?
" Aizz, thôi vậy, đã đâm lao thì theo lao thôi, bị lộ chưa chắc đã không tốt, chủ yếu là phải quan sát xem gió thổi chiều nào." Katherine vắt tay lên trán lẩm bẩm an ủi bản thân.
Thở dài một hơi, cô liền nghiêng người quấn lấy chiếc chăn mỏng đắp, sau đó đương nhiên là nhắm mắt chuẩn bị chìm vào giấc ngủ.
Trong giấc mơ, Katherine vẫn còn tồn tại ở thế giới cũ, cô đang đấu kiếm với Haryu Lifferi - cựu đội trưởng đội vệ binh Hoàng gia.
Anh ta là một thiếu niên tuấn mĩ, nhưng mang nét đẹp cuồng dã hơn so với đại bộ phận quý tộc sống trong nhung lụa, đồng tử màu xám hẹp dài lại hơi xếch lên, nhìn vào liền khiến cho người ta có cảm giác cực kì khó gần.
" Leng keng! Leng keng! "
Tiếng lưỡi kiếm va đập vang lên giữa khu tập luyện không bóng người, hai thân ảnh duy nhất trên võ đài một lần lại một lần chạm nhau.
Katherine thời đó chỉ mới có 15 tuổi, dáng người còn chưa phát triển đủ, trán cô đổ đầy mồ hôi, tay vung loạn xạ, thế cầm cây kiếm cũng chả có, chỉ là miễn cưỡng dựa vào sự nhanh nhẹn và linh hoạt của mình mới cầm cự được đến bây giờ.
Đối diện là một bậc thầy trong cận chiến, Katherine thua chỉ là chuyện sớm muộn, Haryu nhíu mày nhìn cơ thể sớm đã vì thấm mệt mà đổ mồ hôi ròng rã của cô gái, trên người thì không chỗ nào lành lặn, thật sự là thảm đến không nỡ nhìn.
" Được rồi, dừng đi."
Katherine gắng gượng kêu lên vài chữ rồi ngồi bệt xuống đất, kiếm rơi xuống lách cách hai tiếng khó nghe, Haryu cúi đầu nhìn xác nhận cô thật sự đã mệt mỏi thì mới quyết định bỏ qua, anh ta bỏ kiếm vào bao, sau đó vươn tay mặc lấy áo choàng:" Ngài Alance luôn mồm miệng khen cô tài hoa có thừa, tay không giết địch trước mặt vương hoàng, nhưng xem ra... "
" Người mà cậu ta trọng dụng, rốt cuộc cũng chỉ thế này thôi. "
" Bốp! "
Nắm đấm mạnh mẽ một đường vung thẳng vào, Katherine giống như hồng thủy mãnh thú lao vào đè lên người anh ta đánh không ngừng, cho đến khi mặt Haryu chảy một vệt máu dài, cô mới ngừng tay ngồi dậy:" Tay không đánh địch là thế đấy, anh vừa lòng rồi chứ? "
" À, còn về việc tiểu hoàng tử có trọng dụng tôi hay không, chuyện này không phải là việc anh mở miệng nói là được..."
" Đồng thời, anh cũng không có quyền xen vào quyết định của ngài ấy. "
Katherine quay đầu trừng mắt cảnh cáo Haryu một cái, rồi nhặt lấy cái áo choàng khắc hình hoa diên vĩ xinh đẹp bên cạnh, sau đó thong dong hướng về phía mặt trời rời đi.
Hoa diên vỹ - loài hoa cao quý biểu tượng cho sự trung thành, cẩn tuân tuyệt đối mọi mệnh lệnh.
Katherine bất giác mỉm cười, thật ra việc dùng hoa diên vỹ làm áo choàng cho riêng cô là ý kiến đề xuất của Alance, ngoài sự trung thành ra, cậu còn lén lút nói cho cô một ý nghĩa khác của diên vỹ.
Loài hoa này... còn là biểu tượng của thần thánh.
Katherine là thần thánh trong lòng cậu, mãi mãi là như thế, dáng vẻ chỉ huy tiêu diệt cả một đội quân hơn ngàn người của cô quả thực là quá mức xinh đẹp và cao quý, so với người cha mà nghìn dân tôn thờ của cậu thậm chí còn tuyệt vời hơn.
Nhưng rồi, bỗng nhiên mặt trời phía trước hóa thành một ngọn lửa lớn, cháy dữ dội không dứt, đốt đi bông hoa diên vĩ xinh đẹp mờ ảo trước mặt.
' Thần thánh thì thế nào, thần thánh rốt cuộc... cũng chết trong tay ta. '
...
Katherine bừng tĩnh khỏi cơn ác mộng đáng sợ, cô lau đi vài giọt mồ hôi trên trán, bình tĩnh lại hơi thở, nhẹ nhõm vuốt ngực lấy lại trạng thái sau đó mới ra ngoài.
Nhìn lại những chuyện trong quá khứ... quả thực là làm người ta sởn gai óc.
Quẫn bách đi lòng vòng một hồi liền bước vào phòng họp tập trung, Erwin vẫn như cũ ngồi trước cái bàn bàn gỗ mục, Levi hiện tại không có ở đây, bên cạnh anh ta hiện tại là người vừa lạ vừa quen - Halle.
Tại sao lại bảo là vừa lạ vừa quen? Katherine không quên Halle, cô ta giống như một tồn tại đặc biệt, tuy cô nhớ tất cả mọi thứ về người này, nhưng cảm giác về cô ta là gần như bằng không.
Nhưng mà có đợt Tam U nói Halle là người của phân gia nên chắc chuyện này cũng không đáng được để tâm lắm, cô ta không phải yếu tố quan trọng đối với Katherine nên cô càng không cần để ý chuyện này làm gì.
Nhớ thì nhớ thôi, có mất miếng thịt nào đâu mà sợ.
Nghĩ xong xuôi, Katherine êm đẹp ngồi xuống cái ghế còn lại bên cạnh Erwin, cô cúi người chống cằm:" Hai người đang nói chuyện gì thì tiếp tục đi, đừng để ý đến tôi. "
Erwin tức cười:" Nói nghe cứ như cô là con kiến trong phòng vậy."
Katherine bĩu môi, xoa xoa hai ngón tay của mình, ẩn ý nói:" Có chuyện gì mà không thể nói tôi nghe à?"
Halle sâu thẳm nhìn cô một cái, thanh âm của cô ta đặc biệt bình tĩnh vang lên:" Không sao, nếu binh trưởng muốn nghe thì ngài ở lại đi. "
Katherine nhún vai:" Tốt thôi. "
Erwin duỗi tay vuốt thái dương hai cái, sau đó liền không để ý đến cô nữa, chăm chú nhìn văn kiện trong tay hồi lâu, rồi mới lên tiếng:" Như thông tin mà cô đã cung cấp thì, trong Cảnh Vệ Đoàn có một người rất khớp với Titan nữ? "
Halle gật đầu:" Đúng vậy. "
Ngay lúc này, Katherine bên cạnh anh ta lại vươn vai ngáp dài một cái, cô chẳng hề để ý đến việc đây là chuyện vô cùng hệ trọng của Trinh Sát Đoàn, trực tiếp đem nó để ngoài tai, nằm ườn lên bàn nhắm mắt dưỡng thần.
Ngã tư đường bé nhỏ lặng lẽ dọn đến trên đầu của Erwin.
Anh ta áp chế lại cảm xúc của chính mình, phong đạm vân khinh tiếp tục:" Cô gái đó xuất thân từ khóa huấn luyện thứ 104? "
Halle nghĩ nghĩ một chút, trả lời:" Đúng là vậy. "
Erwin nhướn mày, thật sự không ngoài dự đoán của anh ta:" Quan trọng nhất, tên của cô ta là gì? "
" Annie Leonhart."
Bất chợt, Katherine đang nằm ườn trên bàn bỗng nhiên mở mắt ra, cô khó hiểu nhìn Halle, theo như Tam U nói, cái tên này phải được chính miệng khí vận tử nói ra thì mới hợp pháp, sao đằng này nhân vật đi qua hơn ngàn vị diện của phân gia sao lại mắc lỗi một cách ngớ ngẩn như thế chứ?
Đây không phải là đối nghịch với Thiên Đạo sao nha?
Halle quay đầu đáp lại ánh mắt của cô, con ngươi của cô ta là màu lục nhạt, phảng phất nét lạnh lùng sâu thẳm, làm người ta khó mà suy tính ra được cô ta đang nghĩ gì.
Đậu móe, ca này khó chơi đây.
Katherine khó chịu chuyển tầm mắt, cô lại ngồi thụp xuống bàn, vươn lưỡi liếm liếm răng nanh vài cái để thả lỏng cơ thể.
Đối diện với Halle, chức năng đề phòng bật hết cả lên.
Hừ, Katherine không tin, cô sẽ tìm ra bí mật của cô ta, Halle tuyệt không phải phân gia bình thường.
Tam U đi ngủ đông không biết bao giờ mới tỉnh lại, thiếu mất một nhân tố gây hài mỗi ngày, không buồn không được.
Đành im hơi lặng tiếng chờ đến ngày nó tỉnh dậy thôi.
...