...
Trong căn hộ cũ kĩ.
Katherine ngồi trên ghế, cô nhướn mày, lặp lại lời Levi vừa nói:" Vụ làm ăn này không thể bỏ? "
Levi nhàn nhạt đáp:" Ừ, ông ấy giúp đỡ tôi nhiều rồi, hiện tại không thể không đáp ứng."
Katherine:" Vậy... cậu cũng không nhất định đánh đánh chém chém với bọn họ, thương lượng một chút a? "
Levi tức cười:" Chị bảo đi cướp hàng mà ngồi thương lượng? "
"..."
Katherine im như thóc, cỗ bực nhọc trong lòng không biết từ đâu bay đến, cô thở dài một tiếng, quyết định:" Tôi đi cùng cậu. "
Levi đôi con ngươi lăng lệ lên tiếng:" Không cần. "
Dù gì chuyện này cũng không phải hiếm thấy, cậu đã làm qua nhiều lần, kinh nghiệm đầy mình, làm sao có thể để vô ý bị thương?
Katherine thần sắc đạm bạc:" Cậu nhỏ người như thế, chắc chắn đa phần đều tiến công bằng tốc độ, ví như ở một khoảng không gian chật hẹp thì sao? "
" Tôi chỉ cần dùng sức đè cậu xuống, là xác định phơi thây. "
Levi không nói gì, chỉ duỗi tay cầm lấy con dao trên đĩa trái cây vuốt nhẹ:" Tôi có thể dùng dao. "
Katherine ánh mắt bỗng chốc thay đổi, cô nhíu mày:" Cậu biết? "
Levi ừ một tiếng xem như hồi đáp.
Katherine hiếu kì:" Ai dạy? "
Levi:" Chú tôi."
Katherine:" Anh ta dạy cậu không công? "
Levi lắc đầu, mở lời:" Hắn giúp tôi biết cách sinh tồn trong thế giới thối nát này, tôi mang lại của cải cho hắn. "
Katherine:" Vậy hiện tại anh ta đâu? "
Levi:" Rời đi rồi."
"..."
Katherine trầm mặc, chuyển chủ đề:" Mấy giờ cậu đi? "
" Ba giờ chiều nay. "
Dù không biết vì sao bản thân lại phải thông báo chuyện này với Katherine, nhưng nghĩ lại một hồi thì cậu thấy chuyện này cũng không gây ra cho chính mình thiệt hại gì.
Katherine nghĩ nghĩ một hồi, liền ngẩng đầu tặng Levi một nụ cười.
" Tôi chờ cậu về."
"..."
Levi thoáng sững người, không hiểu sao...
Cậu lại cảm thấy vành tai chính mình có chút nóng...
"...Ừm."
Katherine không để ý lắm đến thần sắc của Levi, trong đầu bình tĩnh lập ra một cái kế hoạch.
Không cho đi thì không đi.
Cô lại không thể chỉ đi mới đến nha.
Tam U:"..."
Tại sao nó lại có dự cảm không lành ấy nhờ?
Cá nhỏ thập phần suy tư không biết làm sao, bỗng nhiên nó sực nhớ đến bịch thức ăn sắp quá hạn của chính mình, lập tức lạch bạch 'bơi' đi lấy.
Có thực mới vực được đạo, thôi thì đi ăn trước rồi tính.
Levi tâm trạng dường như có chút không tốt, mi tâm cậu hơi nhíu lại, sau đó liền đứng dậy đi vào 'chiến trường' bếp núc đằng sau làm một cuộc 'đột kích'.
Katherine nhấm nháp khóe môi, tư vị của chén cháo hồi nãy vẫn còn vương lại trên lưỡi cô.
Thật con mẹ nó đắng!
Không biết Levi bỏ cái gì vào, nhưng mà Katherine lần đầu tiên ăn được chén cháo đắng như thế!
Nhưng nghĩ đến khuôn mặt trời sập cũng không đổi của Levi, cô liền có đôi phần nể phục cậu.
Y như người bị mất vị giác vậy.
Tam U ở bên trong không gian thích thú thưởng thức bịch thức ăn cá mẫu mới của nó, vừa nhai nhai vừa tưởng tượng đến cảnh cuộc sống sa hoa sung sướng của mình sau khi hoàn thành giá trị sát nghiệp được tiêu trừ.
Sảng khoái sảng khoái nha~
Cá nhỏ hạnh phúc chìm vào giấc mơ huyền huyễn xinh đẹp, chỉ thiếu điều chảy nước miếng.
Thiệt là hại người mà...
" Katherine." Thanh âm từ phòng bếp vang lên.
" Ân? "
" Vào đây giúp tôi một chút. "
" Đến ngay. "
Katherine buông chân xuống ghế dài, nhanh chóng tiến đến bên người Levi:" Có chuyện gì vậy? "
Cậu nhướn mày, dùng đũa chọt vào mấy cọng rau xào xiêu xiêu vẹo vẹo trong chảo:" Nếm thử xem."
"..."
Chi bằng dùng dao giết cô luôn đi!
Katherine trưng ra bộ mặt không tình nguyện nhìn cậu, lại chạm phải ánh mắt lãnh đạm mang theo vài tia sáng của Levi, rốt cuộc cũng không đành lòng từ chối, vươn tay nhận lấy.
Thanh âm rột rột có phần miễn cưỡng vang lên không gian, Katherine vốn dĩ đã chuẩn bị tinh thần đưa chân vào Quỷ Môn Quan, ai ngờ mắt cô lại mở lớn.
" Thật ngon nha! "
Levi thần sắc có chút hòa hoãn, nói:" Thật sự? "
Katherine không ngần ngại ban lời khen:" Đúng thế, rất ngon! "
Tuy cũng không phải ngon đến mức như thế, thật ra bên trong đó cô còn nếm được mùi vị khác, nhưng khích lệ một đứa nhóc đi vào bếp là chuyện hiển nhiên.
Mà cô biết, với tính tình bộc trực của Levi thì anh ta sẽ không dừng lại đâu, trau dồi thêm một số kĩ năng là cần thiết mà.
Katherine vui vẻ với cái suy nghĩ tốt đẹp của chính mình, sau đó liền sải bước rời khỏi khu bếp.
Cuộc cách mạng thực phẩm lần này, Levi Ackerman chiến thắng!
Cô thong dong thả người lên chiếc ghế sô pha có phần tồi tàn, thích thú xoa xoa bàn tay thon dài của chính mình.
Tuy có hơi chai sần một chút, nhưng nhớ đến bàn tay cứng ngắt của Levi bên kia, Katherine vẫn là thỏa mãn thở phào một tiếng.
May quá, thế này vẫn còn được xem là tay của con gái.
Cô nghiêng người nằm dài xuống ghế, như một đứa trẻ thiểu năng mà làm mặt xấu với trần nhà.
Ở đây cũng hơi chán thật, cứ đi vòng vòng căn nhà này cũng chẳng kiếm được thứ gì thú vị để chơi hết.
Katherine nhìn đồng hồ treo tường, bình tĩnh suy nghĩ.
Bây giờ là 1h42ph, nghĩa là cô có tầm gần một tiếng rưỡi nữa để đi xem chỗ này.
Vậy... đi thôi!
Với tinh thần sục sôi và con tim cháy bỏng của chính mình, Katherine phong đạm vân khinh xách thân tan rời khỏi nhà, trước đó còn không quên nhắn lại với Levi đang loay hoay trong bếp:" Tôi đi ra ngoài chơi đây! Cậu ở nhà cẩn thận nhé! "
Sau đó liền không đợi cậu có bất kì phản ứng nào, lập tức chạy đi mất.
Katherine vận trên người một bộ sơ mi mỏng khoác áo ngoài màu xanh, phần tay áo được cuốn lên tận khuỷu tay trông y như một thanh thiếu niên bất lương.
Bởi vì tóc xõa dài có chút bất tiện, nên cô đơn giản liền đem nó búi thấp, vài cọng tóc con không chắc chắn rơi xuống ở hai bên vầng thai dương trắng nõn của cô.
Katherine chiều cao cũng không thật sự quá nổi bật, gần đây nhất đo chính là đợt tập luyện theo tháng và kiểm tra sức khỏe thường kì.
Không hơn không kém vừa chuẩn 1m67... (!!)
Sau khi đo xong, lại nhận được cái kết quả 'y như mong đợi' này, Katherine bất giác liền quay qua nhìn Hange.
Như bắt được sóng ăng - ten của cô, Hange nhanh chóng quay qua mỉm cười tươi rói:" Thế nào, có cần chị đăng kí cho em một lớp huấn luyện thể chất hay không nha? "
Katherine tức quá hóa cười, (nhón chân) vỗ vỗ bả vai cô ấy:" Chị nghĩ sao nếu tình chị em chúng ta cắt đứt từ nay? "
Hange giống như bị đả kích đôi đường, uất nghẹn lên tiếng:" Chẳng lẽ em nỡ để cho cái vấn đề cỏn con này làm hại đến mối quan hệ thân mật của chúng ta sao? "
Katherine đến một cau liếc mắt cũng không ban cho cô ấy, khinh thường cười nhạt:" Em nỡ đấy. "
"..."
Hange lủi thủi lui về phía sau vài bước, rốt cuộc thút thít chạy đi.
"..."
Katherine trợn mắt, này này này, chẳng phải đang tủi thân lắm sao?? Thế éo nào lại chạy về phía mấy con khổng lồ vừa bắt được vậy???
Nghĩ đến viễn cảnh đau lòng đó của quá khứ, chính cô cũng không nhịn được nghĩ tới những người bạn nhỏ có chiều cao kinh khủng.
Isabel cùng Hange đã nhảy vọt qua con số 1m70 từ lâu.
Farlan thì khỏi nói, anh ta đã bay đến cái tầm thần thánh 1m88 mà cô chỉ có thể ngước nhìn.
Aizzz.
Người so với người tức chết người, câu nói này xem như vô cùng hữu hiệu đối với cô.
Bỗng chốc lại nghĩ đến chiều cao 'vượt trội' mà người thường không thể sánh được của Levi, Katherine lập tức trở nên tươi rói.
A~, thật ra cũng có người thấp hơn cô đấy chứ.
Hạnh phúc không gì sánh được.
Nhưng tâm trạng của cô lập tức trùng xuống, nhàn nhạt phát ra một tiếng thở dài, nghĩ nghĩ.
Nếu như Levi có một tuổi thơ no ấm một chút, thì có lẽ anh ta sẽ không thấp như vậy.
Ừm...
Nếu như cao tầm 1m70 là có thể thoát li Trinh Sát Đoàn làm người mẫu ảnh hay diễn viên kịch luôn!
Katherine ngẫm một hồi liền biến Levi thành một tồn tại thần thánh ngút ngàn.
Thế mà đến giờ này cô mới nhận ra mình còn có thể nuôi nấng anh ta từ nhỏ, nếu như có đầy đủ tiền của thì anh ta sẽ cơm no áo ấm, không cần phải đi cướp bóc dân 'lành' vân vân và mây mây, tiếp theo là sẽ không đụng phải Erwin và Trinh Sát Đoàn, sau đó liền không chung đụng với cô, và cuối cùng là... Levi và cô là hai người không quen biết!
Này này này... con mẹ nó quá sảng khoái!
...
Nhưng mà nếu thế thì cô cũng sẽ không gặp được Isabel và Farlan?
Katherine đôi con ngươi màu hổ phách vốn đang tươi sáng, bỗng ủ dột cúi sầm xuống dập tắt mộng tưởng.
Thôi bớt mơ lại đi, theo cái tính cách 'hành hiệp trượng nghĩa' của Levi thì chắc là anh ta sẽ không bỏ được cái nghề 'rút đao tương trợ' này đâu.
Thậm chí là càng làm càng hăng ấy.
Đồng thời nghĩ kĩ một chút thì Katherine cũng không có nhiều đồng vàng như vậy mà nuôi anh ta đến lớn, lại còn là nuôi thành kiểu trắng mập béo tốt nữa chứ.
Muốn thế thì chỉ có nước lên trời.
" Bốp! Bịch! "
Tiếng ẩu đả vang lên trong không gian, đồng dạng kéo Katherine thoát ra khỏi đống suy nghĩ lộn xộn của chính mình.
Cô quay người, nhíu mày nhìn về hướng phát ra âm thanh.
Hai người đàn ông lực lưỡng liên tục dùng chân đá những cú hiểm hóc vào một thằng nhóc, nó nằm bẹp dí dưới đất, co người thành một đoàn, tựa như con cá muối mặc người ta xé thịt.
Katherine liếc một cái liền lười biếng lướt qua, cô không phải thánh mẫu, càng không phải người lo chuyện bao đồng.
Nhưng khi thân ảnh quen thuộc len lỏi vào tâm trí cô, Katherine bỗng sực nhớ đến mái tóc màu hạt dẻ cùng với đôi con người xám tro quá mức chân thật.
Này này, đừng nói đó là...
Bởi mong muốn xác định thân phận của cậu ta, Katherine lập tức rẽ hướng tiến đến đấm hai phát vào cẳng tay và cái đầu bóng loáng của hai người đàn ông lực lưỡng kia.
" Mẹ kiếp! Con chó nào làm lăn ra đây cho ông! "
Một trong hai người vừa nói vừa tức giận xoa xoa chỗ vừa bị đánh của chính mình, quay qua mắng cô.
" Là mày! Gan to đấy! Miệng còn hôi sữa mà cũng dám ra tay với tao!!"
Nói đoạn, ông ta quơ nắm đấm về phía cô, Katherine đơn giản né người qua một bên, thuận tiện liền duỗi tay chuẩn xác làm một cú ném qua vai.
Cô giống như đang chơi với hai con gà rừng vậy, bốp bốp bốp vài phát liền đánh cho hai tên kia nghi ngờ nhân sinh.
Con nhóc này... mạnh gớm!
À thì được rồi, Katherine muốn bổ sung một chút, cô năm nay đã là thiếu nữ 25 tuổi vừa qua sinh nhật, không phải nhóc này nhóc nọ, ok?
" Này, đứng được không? "
Cố gắng tránh đi vết thương man rợ trên người cậu ta, Katherine chân ngọc vươn tới đá đá vài cái.
" Ư..."
Nam hài khẽ rên một tiếng, nhìn kĩ mới thấy trong ngực cậu ta là một túi tiền nhỏ, đang được gắt gao bảo vệ.
Katherine nhướn mày.
Nơi này... quả thực cũng không phải thiếu thốn bình thường nha.
Nam hài chỉ có thể nhích người ngồi lên một chút, cậu ta chăm chăm nhìn thân ảnh của cô, lại chuyển tầm mắt đến hai người đàn ông co cứng ở phía sau.
Giọng nói nhỏ như tiếng muỗi kêu:" Em... cảm ơn chị. "
Katherine gật gật đầu, ngồi xổm xuống xem xem vết thường trên người cậu một lát, liền nói:" Không có vấn đề gì quá lớn, chỉ cần nghỉ ngơi vài ba ngày là khỏe lại thôi. "
Nam hài ngẩng đầu lên nhìn cô, khó khăn nở nụ cười:" Vâng. "
" Em là Farlan? " Katherine rốt cuộc không nhịn được, tò mò hỏi.
" A, sao chị biết ạ? " Farlan hơi chút ngạc nhiên nhìn cô, tiếp theo liền lấy trong túi áo ra một ổ bánh mì, bắt đầu gặm:" Em là Farlan, Farlan Church."
Katherine làm bộ mặt 'biết ngay mà' lặng lẽ nhìn cậu, Farlan không giống với Levi, tinh thần cảnh giác và đề phòng của cậu không lớn như anh ta, nói chuyện một hai câu liền hiểu.
Ăn xong ổ bánh mì, Farlan đứng dậy, phủi sạch bụi dưới chân mình, sau đó khập khiễng rời đi, cuối cùng còn không quên tặng cho Katherine một cái vẫy tay tạm biệt.
Cô cũng không ngại cười nhẹ một tiếng với cậu, hiện tại có vẻ chưa phải là lúc Farlan nhập bọn với Levi, cô cũng không thể nào hiện tại liền đem theo một món nợ trở về cho anh ta sau đó bỏ đi nha?
Katherine cười trừ lắc đầu, sải bước tiếp tục lơ đãng nhìn ngắm chỗ này, quay qua quay lại một hồi liền bắt gặp một tiệm trà cũ kĩ.
Cô nhướn mày, tò mò đi vào trong, mùi trà thơm ngát dễ chịu bay ra ngào ngạt, không thể không khiến tính hiếu kì của người ta bộc phát.
Là người không có kiến thức uyên bác về trà đạo, nhưng sống trong Hoàng tộc vài năm, Katherine cũng đã từng nếm thử các loại trà hoa tươi truyền thống, hay các loại trà hảo hạng nổi tiếng bậc nhất Hoa Quốc như Thiết Quan Âm, Bích Loa Xuân, Kỷ Môn Hồng,...
Ừm thì... chính cô cũng công nhận là bản thân không có khiếu thưởng thức cho lắm, chỉ là lâu dần thì tiêu chuẩn hương vị trà của cô ngày càng cao, ngon dở uống vài ngụm cũng sẽ xét ra được.
" A, kính chào quý khách. "
Nhân viên bên trong nhanh chóng đi ra đón tiếp cô, bởi vì điều kiện không cho phép nên trên người anh ta cũng chẳng mặc được loại đồng phục cao cấp gì, chỉ vận một bộ áo sơ mi mỏng cùng với quần thun bình thường.
Tiệm trà khá vắng vẻ, đơn sơ vài ba người khách quen, còn lại đều là những người ăn mặc có phần kiêu kì, sang trọng.
Katherine gật đầu với người nhân viên nọ, sau đó chọn tạm một chỗ sát bên cửa ra vào ngồi xuống, thanh âm có đôi phần thong thả:" Cho tôi một ly trà là được. "
" Vâng, ngài đợi một lát."
Cô xoay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ đóng chặt, lại chuyển tầm mắt đến chai rượu ngâm màu đỏ sậm trên nóc tủ kia.
Ánh mắt đạm bạc lóe lên một tia sáng:" Cậu trai trẻ, đến đây tôi hỏi một chút. "
Nhân viên cửa tiệm ngoảnh đầu nhìn cô, thắc mắc đi tới:" Ngài còn chuyện gì căn dặn? "
Katherine duỗi tay chỉ chỉ về phía đối diện:" Chai rượu đó bao nhiêu tiền? "
Người nhân viên kia bày ra một vẻ mặt khó xử, lại nhìn đến bộ dạng sạch sẽ không giống bất kì ai ở nơi này của cô, rõ ràng là không thể đắc tội.
" T-Thật ra đó là của ông chủ chúng tôi, ông ấy đã ủ nó từ rất lâu trước kia, còn bảo nó rất quý, không có ai có thể mua được. "
Katherine thất vọng ồ lên một tiếng, giờ phút này sao cô lại nhớ đến mấy bình rượu Hồng Tửu do chính tay cô chôn xuống đất để ủ kia chứ..
Nghĩ hồi lâu, Katherine liền thở dài thườn thượt, bản thân mình chôn xong rồi cũng chẳng thể hưởng, đời người sao lại thảm thương đến mức này nha??
Đến khi đem trà lên, cô mới gạt bỏ được phần quá khứ đau lòng kia ra khỏi đầu, cầm lấy tách trà nhấp vài ngụm nhỏ.
A, thật sự rất thơm.
Tam U ở bên trong không gian bỗng nhiên ngoi lên:" Trong tư liệu ghi chép của Levi, gia từng đọc qua một dòng lưu ý sâu sắc vô cùng, đó chính là... "
" Anh trai rất thích trà. "
Katherine:"...Ồ. "
Tam U:" Thế nên cô phải biết lợi dụng điểm này mà tìm chủ đề nói chuyện chung của mình với anh trai đó nghen. "
"..."
Katherine:" Ngươi nghĩ thử, bỗng nhiên có một ngày đẹp trời, ta xách mông chạy đến phòng của anh ta, ngồi xuống bàn trà đạo? "
" Bảo chứ Levi không nắm đầu chị đây quăng từ lầu ba xuống thì chắc là bị ma nhập. "
"..."
Tam U nhỏ giọng đáp trả:" Ai kêu cô làm thế, chỉ cần có dịp là được, đâu nhất thiết phải chạy qua phòng rồi bla bla như vậy nha? "
Katherine:" Có dịp? "
" Mi nghĩ anh ta một ngày ba buổi bận việc đến đầu tấp mặt tối, đi ra ngoài không phải đến thảo luận bàn bạc này nọ thì cũng là huấn luyện tân binh, thì giờ đâu ra ngồi bàn mấy thứ nhảm nhí này?? "
Tam U:"..."
Cá nhỏ không hiểu tại sao nghe qua nghe lại một hồi, nó liền cảm thấy...
Có lý?
Đờ mờ thế mà lại có lý!?
Tam U tâm tư phiền muộn không sao tả xiết, rầu rĩ quay về nhai thức ăn cá thượng hạng của nó.
Vẫn là ăn uống ngủ nghỉ tốt hơn lo chuyện bao đồng.
Cá nhỏ dùng bộ vảy xinh đẹp của chính mình để thề, nó tuyệt đối sẽ không bao giờ quan tâm tới bất kì vấn đề gì có liên quan đến Katherine nữa!
Thực là làm người tức giận mà!
Katherine nào để ý đến nó, cô nhàn nhạ nhấm nháp ly trà thơm phức, thoải mái thở ra một hơi, chú tâm ngắm nghía cảnh vật hoang tàn nằm đằng sau ô cửa kính.
" Bọn côn đổ từ bến cảng phía trên thành Rose lại xuống đây nữa rồi đấy."
" Vậy à, bọn họ vẫn còn buôn bán hàng cấm hả? "
" Tất nhiên rồi, nếu không phải vì lô hàng lần này của ông Jamp, anh nghĩ bọn họ sẽ đến sao. "
" Hừm... Nói vậy cũng không sai, ở cái thành phố ngầm này thì chỉ có món hàng đó của ông Jamp là giả trị nhất thôi. "
"..."
Âm thanh từ bàn bên cạnh vang lên, Katherine cầm ly trà trên tay lắc qua lắc lại, tuy biết hành vi nghe lén này có chút không hợp với hình tượng lắm, nhưng cô đây cũng không phải cố ý nha? Là bọn họ nói không biết tiết chế âm lượng trước.
Mà nói thật thì Katherine không phải không thích cái cảm giác vụng trộm này, nghe lén mà không bị phát hiện cũng là cả một nghệ thuật đấy.
Bọn họ mỗi người một câu bàn về chủ đề này một hồi làm người nghe là cô đây cũng cảm thấy nhàm chán, vốn định vác thân ra về, ai ngờ ngay lúc này, bọn họ lại tự giác gạt bỏ vấn đề đó qua một bên.
" Nha, anh có biết tên con đang làm việc cho ông Jamp không? "
"... À, là cái thằng chuyên môn đi giật đồ vặt vãnh ở khu ba chứ gì! "
" Levi đấy, thằng đó thấy người nhỏ tẹt vậy mà làm ăn cũng ngon lành vãi ra, giúp ông Jamp xử lí mấy vụ cướp hàng rồi đấy. "
" Thằng ranh con đó giỏi vậy à?? "
" Ừ, chú đừng có trông mặt mà bắt hình dong, nó được Kenny dạy dỗ đấy, tuy sau này ông ta rời đi rồi, nhưng gần mười năm nuôi nấng bởi chính tay ông ta, tôi tin thằng đó có thể dùng tay làm kiếm luôn ấy. "
" Ai ai, đừng nói nữa, nhắc đến Kenny là điên hết cả đầu, ông ta rời đi nơi này là phước đức ba đời."
" Thế à, tôi tưởng chú hâm mộ ông ta chứ. "
"..."
Ừ thì cuộc trò chuyện sau đó đã rẽ hướng sang Kan cái gì mà Kin đó, Katherine không để ý lắm, cô chỉ cần nghe được cái mình muốn nghe thôi.
" Levi, anh sống như vậy cũng thật không dễ gì...."
Một đứa trẻ mười bốn mười lăm tuổi đã bị mang ra đi làm vấn đề tiêu khiển cho đám ma quỷ dưới thành phố ngầm này, quả thực rất đáng thương.
" A, ba giờ! "
Chớp mắt liền nhìn thấy cây kim ngắn trên đồng hồ di chuyển đến con số ba, Katherine duỗi tay hít một hơi uống cạn ly trà còn mang hơi ấm, để lại vài đồng bạc trên bàn rồi rời đi.
Từ hồi trưa nay cô đã nói với Tam U về việc ở đây không có ngân hàng để đổi vàng, cho nên kêu nó trực tiếp quy thành tiền mặt luôn cho tiện.
Rời khỏi tiệm trà, Katherine bình tĩnh xắn tay áo lên.
Levi, tôi đến đây!
...