...

Trong rừng lớn.

Cổ thụ cao ngập trời nhanh chóng bị lướt qua, Titan nữ cứ như một vận động viên điền kinh, chạy mãi không biết mệt, một đường thẳng sâu vào rừng.

Katherine nằm trên tay nó cũng đã mệt lả người, lúc nãy toàn bộ cơ thể và sức lực của cô đều tập trung cho việc đánh nhau, não bộ làm gì có thời giờ quan tâm đến các vết thương trên người.

Nhưng hiện tại...

Katherine cảm nhận được cái gì gọi là cực hình.

Các vết thương giống như bị nhiễm trùng, máu độc ngả màu đen dần ứ động lại.

Vừa đau vừa rát.

Vì đau nên sắc mặt của cô có phần khó coi, cổ họng bất chợt có mùi rỉ sét ập đến, chọc thủng dáng vẻ cứng rắn Katherine vừa mới dùng sức lực cả đời mình để xây dựng.

" Đau quá..."

Cô nhịn không được lẩm bẩm một tiếng.

Đã nói từ trước, cô không phải người da dày thịt béo, lại còn chưa nói đến việc, cái đội trưởng đội vệ binh hoàng gia sợ nhất trên cuộc đời này chính là đau.

Cô có thể nhẫn nhịn, nhưng lâu dài sẽ mang đến cho Katherine một loại ám ảnh.

Hậu quả để lại thì nhiều.

Nhẹ thì kén ăn, mất ngủ.

Nặng thì giở chứng hưng cảm*, hoang tưởng ảo giác*, nhưng những loại hành động này cũng sẽ không kéo dài lâu, cô từng bị một lần, hình như là do quân của thành Faxtei bắn mấy viên vào chân và tay trái thì phải.

*Hưng cảm: Tâm trạng cực kì hưng phấn và dễ bị kích động thường liên quan đến rối loạn lưỡng cực.

*Hoang tưởng ảo giác: Sự nghi ngờ không thực tế về người khác hoặc cảm giác bị bức hại. Mức độ cực đoan có thể là dấu hiệu của bệnh tâm thần.

Vì vậy nên, Katherine mới sợ đau.

Bởi vì nó khiến cô không thể điều khiển được chính mình.

Quá con mẹ nó đáng sợ!

Titan nữ cứ như thế phi thẳng vào rừng, cũng không thèm quan tâm cô chết sống, chỉ cầm như món đồ chơi vậy.

" Shh! Đừng có để ta nóng lên, sau đó băm vằm người ra đấy con khốn!"

Katherine cố tình không quan tâm đến vết thương, mắng cô ta cho đỡ ghiền.

Bình thường thì Titan nữ cũng sẽ không phản ứng lại cô, nhưng bỗng nhiên, bàn tay cô ta siết chặt một cái khiến vết thương trên người cô lại mở rộng thêm.

Katherine sắc mặt đã trắng lại còn trắng hơn.

" Mẹ... kiếp! "

Vết thương nặng nhất vẫn là vết đá cắt trên cánh tay trái của cô, vốn dĩ chỉ kéo dài đến khủy tay, hiện tại vì cái hành động này của cô ta mà lan đến gần bàn tay rồi.

Nhịn không nổi nữa, Katherine lại bắt đầu cảm thấy buồn ngủ.

Cô không biết cảm giác này có phải là đau đến ngất hay không, nhưng chính xác mà nói, mi mắt cô bỗng dưng chuyển nặng.

Thôi, chống không được thì không chống nữa.

Dù gì Tam U đã bảo cô cũng không chết được, lo gì.

Ngủ thì ngủ.

Tam U:"..."

Này này này này, nãy giờ nó mua hơn chục bịch máu trợ cấp cho cô, bộ là để Katherine đi ngủ sao??

...

Nhưng mà hình như, trong một cuốn sách sinh học từng nói qua, ngủ có thể làm giảm hoạt động tuần hoàn của máu...?

Thế thì máu sẽ chảy ít lại chăng...?

Cá nhỏ ngu ngơ đơn thuần cầm mấy bịch máu trên tay, không biết làm sao.

Trên đời này nhiều sách giả lắm, ai biết quyển đó đáng tin hay không??

Trong khi Tam U đang chìm trong tình trạng 'sách thật và sách giả', Katherine trên tay của Titan nữ đã gục xuống.

...

Ngủ mất.

- - -

"..."

" Nếu như đội chúng ta không giết nó thì ai sẽ làm chứ!! "

" Viện binh kìa! "

" Lại có thêm người chết nữa rồi! "

" Binh trưởng Levi! "

" Eren! Lo tập trung chạy đi!! "

" Chị bảo tôi bỏ mặc đồng đội để họ chết vô ích như thế sao hả!? "

"..."

Ồn ào quá...

Cái giọng nói này...

Quen thuộc nhờ...

...

Katherine đôi mắt nhắm nghiền chậm rãi mở ra, cơn đau đầu ập đến như sóng vỗ khiến cô không khỏi nhíu mày một cái.

Choáng quá.

Titan nữ chạy càng ngày càng nhanh, thậm chí tốc độ lúc đầu còn chưa bằng phân nửa hiện tại.

Cái này liền khiến Katherine hơi chóng mặt.

Bao trùm chính mình là một không gian chật hẹp màu đen kịt, cô dùng ngón chân cái cũng biết đã xảy ra chuyện gì.

Chắc chắn con chó này nghĩ cô tàn đời rồi nên mới thẳng tay nắm lại như thế.

Chỉ là khó nói một chuyện...

...

Nếu như nó nghĩ cô chết rồi thì mắc mớ gì giữ xác lại chi?

Chẳng lẽ...

Cô ta thuộc trường phái thích mổ xẻ cơ thể người... ư?

Đã vậy còn là người chết...?

...

Đờ mờ, cái này cũng quá đáng sợ rồi!?

Tam U:"..."

Được rồi, cá nhỏ thật sự không biết kí chủ nhà nó sau khi bị 'ngu' liền thích thêu dệt nên những câu chuyện kì thú mới lạ như vậy.

Văn học thế giới bất chợt liền lỡ mất một thiên tài.

Katherine sực nhớ ra gì đó, trong đáy mắt tràn ra một tia hưng phấn không nhỏ, khẽ hỏi Tam U:" Nè nè, vừa nãy ngươi nghe thấy không? Có người gọi 'binh trưởng Levi' nha. "

Tam U:"...Gia không phải 'nè nè' của cô. "

Katherine:" Vậy... Tiểu Tam? "

Tam - người thứ ba - U:"..."

Cá nhỏ xinh đẹp, ngươi phải bình tĩnh, hít sâu, thở ra, hít sâu, thở ra, hít sâu...

Lặp lại hơn chục lần động tác thông khí chính mình, 'bạn nhỏ Tiểu Tam' mỉm cười tiêu chuẩn:" Hửm? Ngài có chuyện gì không kí chủ thân mến. "

Katherine:"..."

Sao có cảm giác gì đó... nhỉ?

Tam U ngẫm nghĩ một hồi, khẩu khí lập tức trở lại bình thường:" Ý cô là nghe thấy tiếng gọi anh trai? "

Katherine:" Anh trai? " - Anh trai cái quần gì?

Tam U ho khan vài tiếng:" È hèm, chính là Levi đó."

"..."

Katherine:" Có à? "

Tam U:"..."

Đậu! Nói mà nghe ức chế á!

Cá nhỏ hậm hực một bụng lửa giận, đùng đùng quay lưng không muốn nói chuyện với cô nữa.

Bảo bảo hờn cả thế giới!

Katherine:"...? "

Hình như... cô cũng đâu có làm sai gì đâu... ha?

Sao Tam U lại không phản ứng nữa rồi?

" Eren! Tin tưởng chúng tôi! "

" Nhưng viện binh đang chết dần! Chúng ta cứ để họ chết vô ích thế sao!? "

"..."

" Không sai đâu, cắn đi. "

" Nhưng tôi nói trước, nếu cậu cắn xuống một phát này, đồng nghĩa với việc, cậu đã giơ tay nói với cả thế giới, mình là một con quái vật. "

" Eren, chọn đi, tin tưởng chính mình, hoặc tin vào Trinh Sát Đoàn."

"..."

Thanh âm hỗn tạp bên ngoài không ngừng vang lên, tiếng vó ngựa, gió thét, trộn vào giọng nói của một cô gái, của thiếu niên, và...

...Của một ai đó...

Hơi quen... quen?

Nhưng mà 'hơi' cũng chỉ là 'hơi', Katherine không để ý đến chuyện này lắm, có thứ đáng để quan tâm hơn...

...

Tay trái cô... không còn cảm giác nữa?

Cố sức vài lần động đậy ngón tay... cũng không được?

Đôi con ngươi màu hổ phách bất chợt đờ đẫn...

Nè, đừng đùa chứ!?

Katherine cổ họng khô khốc, sắc mặt biến đổi, không nhịn được dùng tay còn lại cầm lấy nó.

Đánh, đấm, thậm chí dùng dao găm đâm vào.

" Khốn khiếp! "

" Con mẹ nó, cử động đi chứ! "

"..."

Đừng, cô không muốn làm một phế nhân!

Chết tiệt!

Katherine đôi mắt hằn lên tia máu, cô không cố kỵ trực tiếp dùng dao găm đâm vào mảnh thịt mềm xung quanh mình.

" Con chó, buông tao ra!! "

Titan nữ đang đối đầu với đội viện binh xung quanh bất chợt chú ý đến bàn tay nắm chặt ẩn ẩn đau đớn như kim chích của mình.

Ồ, vậy mà còn chưa chết.

Vừa nãy vốn định quăng ngang ven đường, nhưng nghĩ lại, trên người vị binh trưởng này chắc chắn có không ít bí mật.

Nên cái 'xác' này, đành chịu khó giữ lại...

Ai ngờ cô thế mà không chết cơ đấy.

Còn sống cũng tốt, nhưng sức chống cự còn lại chắc cũng chẳng được bao nhiêu.

Titan nữ lẳng lặng nhìn Eren trước mặt mình, tốc độ bất chợt được nâng lên thêm một tầm cao mới.

" Bắn! "

Khi nghiêng người định qua ngã rẽ, Titan nữ cơn ngươi bỗng chốc xẹt qua một dự cảm không lành.

" Xoạt! Xoạt! Xoạt! "

Tiếng dây thép chói tai liên tục vang lên xung quanh, thành công khóa chặt thân ảnh khổng lồ của Titan nữ.

Một trong những đoạn dây thép sắc nhọn đó xẹt qua bên má của Katherine, khiến cho máu từ bên trong làn da trắng nõn chảy xuống.

Không gian bất chợt thanh tĩnh.

...

Trên nhánh cây cổ thụ bên ngoài.

" Rốt cuộc cũng chui đầu vào rọ. "

Erwin nhướn mày, trong giọng nói không nghe ra được hỉ nộ.

" Đừng quá chủ quan, cô ta là một người gian xảo."

" Nhưng không thể phủ nhận được việc, đội viện binh đã giúp đỡ chúng ta rất nhiều, nếu không nhờ họ, có lẽ chúng ta sẽ không thể chứng kiến được sinh vật tồn tại đằng sau con khổng lồ này. "

Levi con ngươi tối lại, tròng mắt thanh lãnh không rõ thực hư.

" Binh trưởng Levi! "

Thanh âm từ xa vang lên, Jean sử dụng bộ Thiết bị cơ động Lập thể, chớp nhoáng liền xuất hiện ngay bên cạnh Levi, cậu ta nhìn qua Erwin bên cạnh, khẽ gật đầu:" Đoàn trưởng."

Erwin vẫy vẫy tay ý bảo không cần để ý đến những lễ nghi nhỏ nhặt, lên tiếng hỏi:" Có chuyện gì à? "

Jean quay người liền phát hiện Titan nữ đã bị giữ chặt, theo bản năng nhìn về phía bàn tay nắm lại của cô ta.

Sợi tóc màu đỏ vì bị gió cuốn mà chuyển động nhàn nhạt, cả đôi chân thon dài buông thõng phía dưới...

Jean thần sắc kinh hãi, không nói thêm lời nào, trực tiếp phi người bay đến bàn tay to lớn của Titan nữ, dùng sức mở nó ra:" Binh trưởng Katherine! Ngài nghe thấy tiếng của tôi không! "

Levi thần sắc thanh tĩnh bất giác cứng lại, anh ta nhíu mày phóng người đến chỗ Jean:" Katherine...?"

" Ngài ấy không lên tiếng nữa! Phải làm sao bây giờ!? "

Levi chuyển tầm mắt đến sợi tóc màu đỏ thẫm bay bay trong gió, lại nhìn đến bàn tay nắm chặt không buông của Titan nữ.

" Biến! "

Jean bị câu nói này của Levi dọa sợ, theo phản xạ trực tiếp lui về hậu phương.

Erwin bên cạnh cũng không nhịn được nhíu mày, dùng ánh mắt nghi vấn nhìn chằm chằm Jean:" Cậu vừa gọi... Katherine? "

Cậu ta gật đầu, gắt gao nắm chặt lấy bàn tay của mình, chậm rãi tường thuật mọi chuyện:" Vừa nãy đội tiên phong chúng tôi cũng chạm phải con khổng lồ này, không biết từ lúc nào, nhưng dường như binh trưởng Katherine đã dằn vặt nó rất lâu."

" Vết thương trên người ngài ấy rất nghiêm trọng, chỉ là trong lúc không chú ý, binh trưởng Katherine liền bị nó bắt lấy, cho đến tận bây giờ... "

Erwin thoáng trầm ngâm:" Cô ta chết chắc rồi... "

Jean rũ mi mắt:" Ngài ấy không thể nào... "

Erwin ngắt lời cậu ta:" Ý tôi nói... là Titan nữ bên kia. "

Lao đầu vào nghịch lân của Levi, không chột cũng què.

Levi bên này lại không thảnh thơi thảo luận như vậy, con ngươi sầm xuống, trực tiếp dùng kiếm cắt nát bàn tay của Titan nữ.

Titan nữ bàn tay bất giác siết chặt cũng không tạo thêm cho Levi bất kì chướng ngại nào, động tác trên tay thậm chí còn tàn nhẫn hơn.

Cho tới khi lộ ra thân hình của cô gái bên dưới, Levi thần sắc mới hòa hoãn đôi chút, thu kiếm về chỗ cũ, sau đó vươn tay lôi Katherine ra bên ngoài.

"..."

Levi ngây người, gắt gao nhìn chằm chằm cánh tay trái gần như muốn tách ra làm đôi của cô.

" Mẹ kiếp! "

Thầm mắng một tiếng, anh ta đứng dậy ôm người trong lòng đi đến chỗ của Erwin:" Hange đâu? "

"..."

Chuyện này anh làm sao biết???

Nè nè, đừng có nổi nóng rồi trút giận lên người tôi đấy nhé.

Levi ngẩng đầu, thanh âm trầm thấp:" Đưa dao cho tôi. "

Jean thấy Katherine đã được cứu ra ngoài, lại chuyển tầm mắt đến sắc mặt tái nhợt cùng dòng máu đen ngòm chảy ra từ tay trái cô, cậu ta nhíu mày, chỉ tay vào đồ vật trong bàn tay còn lại:" Ngài ấy cầm dao găm... kìa? "

Levi hai bên thái dương ẩn ẩn xuất hiện gân xanh, vươn tay nắm lấy con dao găm bén nhọn trong tay cô:" Lấy băng gạc."

"..."

Erwin:"...Levi này, anh làm được không đấy? "

Levi không nói gì, chỉ dùng ánh mắt lạnh như băng làm đáp án.

Erwin thở dài, bình tĩnh nhảy xuống lưng ngựa, lấy ra một cuộn băng gạc, rốt cuộc lại không nhịn được nhắc nhở:" Nếu không chắc chắn thì chờ Hange..."

Levi giọng nói nhiễm một chút khí tức phẫn nộ, ngắt ngang lời anh ta:" Không kịp! Nếu như tiếp tục chờ thêm vài giây, cánh tay này liền phế bỏ! "

" Bởi thế nên im lặng đi, Erwin."

Tôi lúc nào cũng tôn trọng anh, nhưng hiện tại, cô ấy đang gặp nguy hiểm, tôi chờ không được.

Erwin cũng không vì mấy chuyện này mà mặt cau mày có với Levi, anh ta cố gắng không để đầu óc vào hai người nữa, trực tiếp đứng lên theo dõi tình hình của Titan nữ bên kia.

Được rồi, thứ liên quan đến tính mạng của cô, dù có là Đoàn Trưởng, anh ta cũng không thể quản.

Levi một giọt mồ hôi cũng không đổ, tay cầm dao nhọn men theo vết thương trên cánh tay trái của Katherine rạch thêm một đường, máu đen dần dần tràn ra càng nhiều, sắc mặt Levi cũng theo đó mà ngày càng lạnh lẽo.

Jean chỉ đứng nhìn mà còn đau thay.

Nếu cậu ta mà nằm đây thì cánh tay này đừng nói là khử trùng, lập tức cắt bỏ luôn cho xong.

" A..."

Katherine con ngươi dần dần mở ra, chỉ là chưa kịp nhìn thấy gì, liền có một bàn tay thô bạo che mắt cô:" Đừng nhìn. "

Cơn đau từ cánh tay trái ập tới như bão tố đánh Katherine không kịp trở tay, sắc mặt cô nhăn lại một cách khó coi, cánh tay phải bị thương không ít quơ lên liền đặt ngay miệng.

Vì nhịn không phát ra tiếng kêu, Katherine cắn vào tay phải chính mình, mồ hôi lạnh trên trán lấm tấm chảy xuống.

Rõ ràng vừa nãy cô đâm nhiều nhát như vậy mà không hề hấn gì, sao hiện tại lại đau đến mức này!??

Cảm giác mát lạnh trên tay trái đột ngột biến mất, sau đó là âm thanh sột soạt vang lên, bàn tay che mắt cô đồng dạng cũng lấy ra.

Ánh sáng đập vào khiến Katherine có chút không thích ứng kịp, cô chớp chớp mắt vài cái mới nhìn rõ tình hình xung quanh.

" Mọi người là...? "

Con ngươi ẩn chứa mười phần phức tạp, chính cô liền biết, bản thân đã quên đi rất nhiều chuyện, cũng quên đi một số người.

"..."

"..."

"!!!"

Jean ngờ vực:" Ngài không nhớ tôi sao binh trưởng? Chúng ta đã biết nhau từ đợt ở trại huấn luyện tân binh khóa 104."

"..."

Katherine:" Hả? "

Trong lòng thầm hỏi Tam U:" Tiểu Tam, cậu ta nói thế là sao a? "

Tam U đang định nhai thức ăn cá xong mới phản ứng cô, nhưng rốt cuộc Jean bên ngoài đã bồi thêm một câu:" Binh trưởng Katherine, ngài thực sự không nhớ sao? "

Nói đoạn, cậu ta né người, chỉ chỉ Levi, ánh mắt hiếu kì hỏi:" Ngài nhớ người này không? "

Katherine dở khóc dở cười:" Tôi nên nhớ anh ta sao a? "

Erwin:"..." - Cô đoán xem?

Jean:"..." - Thời tiết chuyển biến đột ngột thật, đang mùa hè mà lạnh ghê.

"..."

Levi chân mày khẽ nhấc lên, chầm chậm thì bước tiến tới chỗ Katherine, đôi con ngươi sâu thẳm của anh ta lẳng lặng đánh giá biểu cảm trên khuôn mặt cô, giống như muốn biết rõ thực hư.

Nhìn một hồi cũng chẳng nhìn ra cái gì khác lạ, Levi chuyển tầm mắt đến vết thương nứt nẻ trên vầng trán trắng nõn của cô, nhíu mày:" Bị đập đến ngu rồi? "

Katherine:"..." - Ừ hử!???

" Nè! Tôi mới không dễ ngu như thế! "

Levi sắc mặt trở nên tốt đẹp hơn khá nhiều, khí lạnh tiêu tan không ít, vươn tay qua bên cạnh cầm lấy băng gạc:" Ngồi yên, tôi giúp em xử lí một chút. "

Katherine chẳng làm được gì khác ngoài nghe theo ý anh ta.

Trong lúc Levi giúp cô sơ cứu vết thương, Katherine mới có thời giờ nhìn vào cánh tay trái đã được băng bó tỉ mỉ của mình.

Tay nghề không tồi nha, quấn đẹp đó.

Tâm trạng u ám không hiểu sao liền trở nên vui vẻ, Katherine đáy mắt hiện lên ý cười, bình tĩnh nói nhỏ:" Tôi biết rồi, anh là Levi Akerman."

Cái này cũng không phải cô tự mình nhớ mà là hỏi qua Tam U.

Chỉ là nhìn đôi mắt sâu thẳm của người trước mặt sáng lên một chút, tâm trạng cô liền ẩn ẩn vui thích.

Erwin có chút ngạc nhiên nhìn cô, nếu mà như bình thường, Katherine lập tức sẽ nhân 'cơ hội' này phản kháng lại hành động của Levi một tí.

Nghĩ một hồi liền có kết quả.

Katherine đây là...

Mất trí nhớ thật rồi.

...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play