Tác giả: Nam Thành Cố Lý
Dịch: Duật Lam
Trên mạng nói dùng tăm bông để ngoáy tai không có tác dụng gì mấy, không nói đến là ngoáy ra được bao nhiêu, nó chỉ càng đẩy ráy tai vào sâu thêm thôi.
Lỗ tai hôm nay lại ngứa rồi, tôi dùng tay ngoáy bừa vài cái, tai cũng bị tôi ngoáy rách đến nơi.
Cái tên Tạ Thần này tai còn nhạy hơn cả cún, tôi chỉ mới kêu nhẹ một tiếng, anh đã cầm theo cái muôi xào chuyện bé xé ra to quay qua cằn nhằn tôi rồi.
Vào giây phút anh giơ muôi xào lên chỉ thẳng vào tôi, tôi cảm giác lúc đó anh muốn xào cả tôi lên, nhưng bởi vì tôi cũng chẳng sống được bao lâu nữa, thế nên nhịn xuống.
“Tống Vọng, em ở nguyên đó đi, đợi lát anh xào đồ ăn xong thì ra ngoáy tai cho em.” Anh sợ dầu mỡ trên người ám vào tôi, vì thế chỉ đứng ở cửa phòng càu nhàu.
“Biết rồi mà.” Tôi uể oải hạ tay xuống, cũng không dám táy máy gì nữa, thật sự sợ rằng Tạ Thần chê phiền đến khoảng thời gian cuối cùng cùng chẳng để lại cho tôi luôn.
Tối nay Tạ Thần hầm canh xương, xào súp lơ, trên bề mặt canh xương thanh đạm có thêm chút hành lá, tôi nhíu mày, nhịn lại cảm giác buồn nôn.
“Vẫn không thoải mái sao?” Anh sờ trán tôi, sau đó kề mặt lại gần.
Tôi tránh đi trước khi hai gương mặt chạm nhau, không phải là vì ghét tiếp xúc với anh, tôi chỉ cảm thấy căn bệnh quái ác quấn lấy thân này sẽ làm bẩn đến người tôi yêu nhất.
Tôi có thể lấy tất cả vận may nhường cho anh, nhưng vận rủi của tôi tuyệt đối không để anh dính phải chút nào.
“Không sao, ăn thôi, em đói rồi.”
Bàn tay cầm đũa của tôi không nghe lời mà cứng đơ lại giữa không trung, Tạ Thần đang rất nghiêm túc nhặt hành lá trong bát ra ngoài, bởi vậy không hề chú ý đến dáng vẻ bất lực của tôi lúc này.
Không nhìn thấy càng tốt, thật lòng hy vọng sau này cũng không nhìn thấy.
Lòng tôi có một phần ích kỉ, tôi mong rằng ở trí nhớ của Tạ Thần, dáng vẻ Tống Vọng luôn tự tin sáng lạn, rực rỡ như ánh mặt trời, là dáng vẻ chiến thắng kẻ đối đầu trong chớp mắt trên sân bóng, là khỏe mạnh, thích cười, và thích Tạ Thần.
Không cần biết là dáng vẻ gì, nhất định không phải là kiểu ốm yếu tiều tụy như sắp chết là đều được cả, nhìn vậy chẳng ngầu chút nào.
Con người có thể cảm nhận trước được cái chết, lại chẳng thể cảm nhận được trước tương lai.
Có lẽ tôi thật sự không sống được bao lâu nữa rồi.
Dạo gần đây luôn nhớ đến những chuyện của trước kia, nhớ về lúc vừa gặp gỡ Tạ Thần, nhớ đến lần đầu tiên chúng tôi bên nhau, lần đầu nắm tay, lần đâu trao môi hôn, lần đầu cãi vã và lần cuối cùng chia ly.
Chúng giống như một bộ phim điện ảnh không ngừng chiếu trong đầu tôi, mà tôi thì một mình ngồi giữa vị trí người xem, một mình thưởng thức bộ phim điện ảnh có vai chính là Tạ Thần và Tống Vọng này.
“Ăn cơm thôi, lại ngây người rồi.” Tạ Thần vỗ đầu tôi, gọi tôi ra từ trong mạch suy tư.
Tôi cúi đầu, trước mắt là canh xương hầm đã nhặt gọn gàng hành lá, sống mũi cay cay, chỉ chút nữa thôi là nước mắt trào ra mất.
Tôi là người quá dễ dàng bị những chi tiết nhỏ làm cảm động, trước kia Tạ Thần luôn nói tôi giống như con gái, hở tí là lại rơi nước mắt.
Nhưng anh không hề biết, điều tôi yêu chính là những chuyện nhỏ nhặt mà anh để ý đến.
“Tạ Thần, sao anh lại thích em.”
Tôi ăn vài miếng đã không nuốt nổi nữa, không phải do anh nấu không ngon, chỉ là tôi ăn không vào thôi.
Tôi đặt đũa xuống, chân thành nhìn hướng anh.
“Đúng nhỉ, anh cũng muốn biết đấy, sao anh lại thích phải một người đàn ông giống y như mình nhỉ.”
Trước nay Tạ Thần đều chưa từng trả lời câu hỏi của tôi một cách hẳn hoi, vì thế đến tận giờ tôi cũng không biết được vì sao anh thích tôi.
“Không nói thì thôi, dù sao em cũng không quan tâm lắm.”
Đây là sự thật, tôi thật lòng không để tâm, dù gì tôi cũng sắp chết rồi.
“Ăn no rồi à? Lên giường đợi anh đi.” Anh dọn dẹp bát đũa.
“Lên giường? Tạ Thần này, anh đừng quá đáng nhé, giờ em là người bệnh, anh không sợ em chết luôn trên giường à?”
Tôi mở to mắt khó tin, chưa từng nghĩ tên ngựa giống Tạ Thần này còn dám xuống tay với người bệnh như tôi.
“Tống Vọng, trong đầu em ngày ngày đều chứa thứ gì thế?” Tôi khiến cho Tạ Thần cạn lời.
“Chứa anh đó.”
Anh bị tôi chọc cười, “Tai ngứa mà, anh ngoáy giúp em.”
Tạ Thần không phải là người dễ dàng vui ra mặt, thế nên thấy anh cười còn khó hơn cả lên trời.
Tôi cứ luôn cho rằng anh thích giả ngầu, giả tốt cực kì, tôi thật sự đã bị anh lừa luôn rồi.
Tôi nằm trên giường, gối đầu lên chân Tạ Thần.
Anh nhẹ nhàng ngoáy tai cho tôi, không nói dù chỉ một câu.
“Tạ Thần này, lúc ở nhà anh cũng ngoáy tai cho Na Na hả?”
Na Na là bạn học cấp ba của tôi và Tạ Thần, cũng là vợ của Tạ Thần.
Cô ấy đứng ở vị trí năm xưa tôi có nằm mơ cũng muốn đứng, cô ấy cùng Tạ Thần có chứng nhận kết hôn, là vợ chồng được người thân và bạn bè biết đến, vợ chồng được pháp luật công nhận.
Là người duy nhất có thể quang minh chính đại đứng bên cạnh Tạ Thần.
Là người tôi ngưỡng mộ.
Tạ Thần không trả lời tôi.
“Thật ra Na Na và anh cũng rất đẹp đôi đó.”
Tạ Thần nhẹ nhàng ngoáy tai tôi, “Còn nói nữa anh chọc cho điếc luôn.”
“Thế anh thử xem, dù gì em cũng sống không được bao lâu nữa, điếc hay không em chẳng quan tâm.”
Tạ Thần dừng lại, anh yên lặng lúc lâu, chắc là đang nghĩ làm sao để tránh đi đề tài sống chết mà trả lời tôi, nhưng dù cho anh có nghĩ lâu đến thế nào vẫn chẳng nghĩ được gì như cũ.
Anh xoay đầu tôi lại, hôn nhẹ lên khóe môi tôi, tôi có thể cảm nhận được người anh đang run rẩy bất lực.
Động tác của anh rất dịu dàng chậm rãi, chầm chậm ôm tôi vào lòng.
Anh nói, “Tống Vọng, chúng ta đến bệnh viện nhé. Đến bệnh viện chữa trị.”
Mặc cho anh có nỗ lực che dấu ra sao, tôi vẫn nghe được tiếng run rẩy phát ra từ cuống họng anh.
Tôi ôm lấy anh, “Không đâu.”
“Sẽ chữa được, sẽ chữa được mà. Anh thấy trên mạng nói loại bệnh này có vài phần trăm có thể trị khỏi, Tống Vọng, chúng ta… đến bệnh viện đi.”
Tạ Thần ôm tôi ngày một chặt, hận không thể nhét tôi vào trong lòng anh.
“Phần trăm lớn đến đâu chứ? Mười sao?” Tôi gượng cười.
Tôi hiểu căn bệnh này hơn bất cứ ai, không trị được đâu.
“Vì sao không bằng lòng cược một lần? Tống Vọng, anh không muốn mất đi em.”
“Bởi vì em không muốn sau cùng mình chết trên giường bệnh.”
Tôi không muốn chết.
Nhưng lần này tôi không thể làm chủ.
Đây không phải lần đầu Tạ Thần khuyên tôi đến bệnh viện nữa.
Đến bây giờ tôi vẫn nhớ như in ngày đó tôi cầm đơn xét nghiệm nghe bác sĩ nói về căn bệnh này nghiêm trọng đến nhường nào, anh ta bảo tôi chuẩn bị thông báo với người nhà nhập viện điều trị.
Tôi không hề sợ hãi, ngược lại vô cùng bình tĩnh, tôi cười hỏi bác sĩ, có thể chữa khỏi không?
Bác sĩ do dự một lúc, không nói thẳng rằng tôi sống không nổi nữa, mà nói một câu vớt vát rằng, cậu vẫn còn trẻ, chỉ cần phối hợp điều trị, có hy vọng.
Hy vọng không lớn, đúng chứ?
Bác sĩ cũng không biết tiếp lời ra sao nữa, anh ta chỉ thúc giục tôi mau chóng nói cho người nhà.
Khi đó vừa đúng một tháng sau khi Tạ Thần kết hôn, tôi vừa nghĩ đến sau này bên cạnh anh không còn mình nữa, đột nhiên chẳng muốn sống.
Chết vậy.
Tôi nhìn bác sĩ cười như buông bỏ được hoài niệm, tôi không biết dùng từ “buông bỏ hoài niệm” này có thích hợp hay không, tôi chỉ cảm thấy khi ấy tôi chẳng cần gì nữa cả, bỗng nhiên cả người nhẹ nhõm hẳn.
Thế thì tôi không chữa nữa.
Tôi vứt lại câu nói đó rồi ra về.
Bệnh này giai đoạn đầu phản ứng không lớn, chỉ thi thoảng mệt mỏi, không có sức lực, còn giống một người bình thường.
Tôi cũng không biết bản thân còn sống được bao lâu, một tháng? Hai tháng? Nửa năm?
Dường như tôi đã xem hết mấy lần các tài liệu liên quan, trường hợp điều trị thành công trên cả nước còn chưa đến mười.
Sao cũng được, sống được bao lâu tính bấy lâu thôi.
Dù sao tôi vốn là một kẻ đã chết đi rồi.
Chết ở lần cuối cùng tôi và Tạ Thần tranh chấp, chết trong hôn lễ của Tạ Thần.
Tôi nghĩ về quá khứ, toàn bộ những chuyện tôi có thể nói đều là chuyện có liên quan đến Tạ Thần.
Không có Tạ Thần, đến cả sống cũng là một vấn đề với tôi.
Những ngày tháng ấy là những ngày tháng đen tối, ngày tháng tôi đau đớn nhất, là tháng năm tôi không muốn nhắc đến, lại chẳng hề muốn lãng quên.
Nó mọi lúc mọi nơi đều đang nhắc nhở tôi, tôi yêu Tạ Thần đến nhường nào.
Một mình tôi nằm trên sofa, cảm nhận sự trống rỗng trước nay chưa từng có, căn nhà vẫn là dáng vẻ lúc trước, từ lúc Tạ Thần dọn ra ngoài tôi cũng không chịu chỉnh sửa căn nhà, giống như chỉ có như vậy tôi mới có thể tiếp tục lừa dối chính mình.
Tôi lướt vòng bạn bè thấy Na Na đăng một bài, là ảnh của Tạ Thần, lúc tốt nghiệp cấp ba bị người ta vô tình chụp được, anh khó chịu nhìn về máy ảnh, y đúc dáng vẻ bây giờ.
Chỉ là tấm ảnh đó không phải toàn bộ, phần bị cắt đi là tôi nắm tay anh đứng bên cạnh.
Tôi lưu ảnh, lại lưu không nổi Tạ Thần của khi ấy.
Tôi cười khổ cũng đăng bài, không có ảnh, chỉ ngắn gọn vài chữ.
Không muốn sống nữa.
Nhưng tôi cảm thấy quá bi quan rồi, ngẫm nghĩ vài phút, vẫn là xóa đi thôi.
Tôi thật sự cho rằng mình sẽ lẳng lặng chết trong nhà, đến tận khi thi thể thối rữa mới có người phát hiện.
Vậy mà ngày đó Tạ Thần hàng thật giá thật xuất hiện trước cửa.
Bài đăng đó không may bị anh nhìn thấy rồi.
Tôi cầm dao ra mở cửa, anh bị dọa giật lấy dao, ném ra rất xa.
Một mặt tôi có chút vui mừng, mặt khác cảm thấy anh bị hâm, người lúc chia tay với tôi thề thốt đến chết cũng không trở về đây là anh, giờ lại xuất hiện ở cửa nhà tôi một cách kì lạ, còn giống như dở người mà ném đi con dao tôi chuẩn bị gọt táo ăn.
Thật kì cục.
Tôi còn chưa mở lời, anh đã ôm lấy tôi.
“Vì sao muốn tự sát.”
Tôi bỗng nhiên hiểu ra, đẩy anh, “Em không nói muốn tự sát, em chỉ muốn gọt táo ăn.”
“Thế bài đăng kia của em…”
Tôi vốn chẳng muốn nói với anh tôi mắc bệnh còn sắp chết, tôi giả vờ bình tĩnh, lạnh lùng nhìn anh, “Đăng vui thôi, anh kết hôn rồi còn quan tâm em thế sao?”
Nhất thời Tạ Thần không biết phải nói gì, có lẽ anh hơi tức giận, anh đẩy mạnh tôi ra, đi thẳng không thèm quay đầu.
Tôi bỗng dưng bị va phải góc bàn, nửa ngày chẳng thể đứng dậy, chỉ cảm thấy cái đẩy này của Tạ Thần đưa tôi dạo một vòng trước cửa nhà Diêm vương.
Tạ Thần giận thật rồi, xóa hết phương thức liên lạc của tôi, một chút ảo tượng cũng chẳng để lại cho tôi.
Như vậy cũng tốt, có thể để tôi sớm ngày quên đi anh.
Eo tím một mảng lớn, tôi không để tâm, mặc nó xanh xanh rồi thâm tím.
Tôi nhân lúc tuyết ngừng, muốn ra ngoài mua chút đồ dùng thiết yếu.
Đã rất lâu chưa ra ngoài rồi, nhiệt độ lạnh ở ngoài trời làm cả người tôi run lên, tôi không thể không quay về nhà mang theo chiếc khăn quàng.
Tôi tự nhận mình không phải một người sợ lạnh, nhưng kể từ khi mắc bệnh, thật sự chẳng chịu được tí lạnh nào.
Tôi vùi mặt mình vào trong khăn, chỉ để lộ đôi mắt nhìn đường, hai tay nhét vào túi áo, cẩn thận bước trên nền tuyết.
Tuyết rơi rất lâu, lớp tuyết dày đặc bị tôi dẫm lên kêu “loạt xoạt”.
Điểm đến của tôi rõ ràng, thẳng hướng siêu thị.
Việc làm ăn của siêu thị rất tốt, số nhiều là những người đến chuẩn bị đồ ăn giống tôi.
Khu vực rau xanh bị tranh giành đến tan tành, chỉ là trận chiến này tôi không tham gia, là do tôi không biết nấu rau, nhưng học cũng không còn kịp nữa rồi.
Đẩy xe đến khu đồ ăn nhanh, đây mới là chiến trường của tôi.
Tôi mua bừa vài thứ, lúc chuẩn bị thanh toán, tôi vừa ngẩng đầu liền phát hiện Tạ Thần và vợ.
Bọn họ cũng đến mua sắm, nhưng không giống với tôi chút nào, trong xe mua hàng của họ là sau và thịt.
Nhớ lại khung cảnh này trước kia cũng thường xuất hiện.
Bọn họ cũng chú ý đến tôi, Na Na muốn chào hỏi tôi, lại bị Tạ Thần kiên quyết kéo đi rồi.
Tôi liền làm như không thấy họ.
Mùa đông này lạnh thật, cho dù là siêu thị có trang bị máy sưởi, mặt tôi cũng chưa từng lộ ra ngoài khăn quàng.
Thanh toán xong, ra khỏi siêu thị tôi lại nhìn thấy bọn họ.
Lần này tôi trốn đi, lén nhìn.
Khung cảnh hài hòa đến vậy, Na Na khoát tay Tạ Thần, Tạ Thần xách đồ vừa mua.
Tôi không biết đã nhìn bao lâu, đến tận khi bóng dáng họ biến mất khỏi tầm nhìn của mình, tôi mới kịp phản ứng.
Tôi giống như một kẻ rình trộm, rình xem cuộc sống của người khác.
Nhìn đi, nhìn một lần ít đi một lần.
Ai biết được có phải lần cuối hay không.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT