Lúc Đại Hắc chạy về tới sân nhỏ, Quỳ Quỳ vẫn còn đang tắm cho vòng hoa của mình.
"Grào!"
Nó gầm lên với thực vật và tang thi trong sân, chủ nhân bị bắt đi rồi!
Còn làm động tác muốn xông ra ngoài.
Quỳ Quỳ nghiêng đầu, có trò vui à? Bọn chúng khác loài nhau, không thể giao tiếp được!
"Chủ nhân! Hả?" Tiểu Tang kéo Tang Nhất chạy tới hỏi.
Báo đen diễn tả động tác bị thương, Tiểu Tang nghiêng đầu nhìn một lúc, tỏ vẻ đã hiểu, "Chủ nhân đã chết!"
Cu cậu khoai tây sợ hãi vùi mông vào trong đất.
Báo đen dùng bàn chân vỗ nhẹ đầu cô bé, sao có thể nói như vậy?
Nó lại diễn tả động tác chạy, đuổi theo, đuổi theo đám người ngu ngốc kia!
"Chủ nhân chạy." Tiểu Tang xâu chuỗi lại mới hiểu được, "Chúng ta đuổi!"
Báo đen trợn mắt, mặc dù không đúng lắm nhưng không thể lãng phí thời gian nữa, biết đuổi theo là được rồi, trên đường đi sẽ giải thích sau, vì vậy nó liền gật đầu.
"Là như vậy nhưng chúng ta làm sao ra ngoài được, chủ nhân nói bộ dáng chúng ta thế này không thể ra ngoài!"
Trên vòng hoa của Quỳ Quỳ lập tức nổi lửa, "Tại sao chủ nhân lại không muốn chúng ta đi theo?"
Mọi người đều nhìn thấy dáng vẻ sốt ruột của Quỳ Quỳ
Tang Nhất chậm nửa nhịp vươn tay ra, muốn nói, ý của báo đen có thể là chủ nhân bị thương, kêu chúng ta đi cứu.
Nhưng cậu vừa mở miệng ra đã phát hiện.... Cậu không thể nói.
Báo đen xoay người chạy, lúc trở lại thì thấy trên người nó có một sợi dây, phía sau là một chiếc xe thú lớn, bên cạnh là mấy con ngựa biến dị bị nó đe dọa kéo tới.
"Tốc độ này nhanh thật, lên xe, lên xe đi!" Quỳ Quỳ nhảy lên xe, "Đuổi theo chủ nhân."
Cu cậu khoai tây cũng nhảy phóc lên, hoa tường vi nãy giừo vẫn chưa từng hé răng nửa lời liền bật rễ, vừa chạy vừa nói: "Đêm nay trời quang, đêm nay trời quang! Thích hợp đi cướp, trời quang đó!"
Tang Nhất và Tiểu Tang cũng leo lên, Tiểu Tang còn không quên dặn dò đám đàn em ở lại: "Đàn em, giữ nhà cho kỹ!"
"Giữ không tốt, đầu, vặn xuống, bốp bốp băm băm, giẫm nát!"
Đàm đàn em run rẩy.
Xe thú dưới sự chỉ huy của Đại Hắc nhanh chóng xông ra ngoài.
Tang Nhất nhìn về phía Đại Hắc, muốn nói..... Cái xe thú này mày lấy ở đâu vậy?
Còn là chiếc xe khá lớn nữa.
.......
"Quý Lăng Bạch!"
Thành lũy 18 bị hạ bệ, Vương Hải vội vàng chạy trốn, trên người ông ta treo rất nhiều con dao kim loại, một dao là một con chó biến dị.
"Hóa ra chủ ý của mày là như vậy!" Vương Hải chỉ cảm thấy ngụm máu già trong cổ họng sắp bị tức đến trào ra ngoài.
Nhìn người có dị năng của thành lũy 1 liên tiếp tràn vào từ bên ngoài, sắc mặt Vương Hải trắng bệch.
Cuối cùng thì ông ta cũng hiểu tại sao những người bị Quý Lăng Bạch nhắm tới lại sợ anh đến vậy.
Sấm sét rơi xuống khiến ông ta cảm nhận được sự khác biệt về sức mạnh.
"Chủ nhân, làm sao bây giờ!" Một người thân tín bên cạnh ông ta tuyệt vọng, "Thiếu gia còn ở bên ngoài....."
Vương Hạo Sinh?
Giờ đã là lúc nào rồi, ông ta chẳng còn thời gian quan tâm đến đứa con trai này nữa.
Vương Hải nhìn chằm chằm Quý Lăng Bạch đang lơ lửng giữa không trung, những vật bằng kim loại sau lưng ông ta lao về phía anh nhưng đều bị Quý Lăng Bạch tránh được.
"Đôi cánh của hắn bị làm sao thế?" Vương Hải nóng nảy nói: "Không thể tấn công từ xa!"
"Có thể là cường hóa đơn thể." Thân tín bên cạnh lo lắng nói: "Chủ nhân, chúng ta làm gì tiếp đây?"
"Chúng ta sẽ chết ở đây mất, lực lượng mà chúng ta vất vả chinh phục cuối cùng cũng mất rồi!"
"Người của thành lũy 1 chắc chắn sẽ đuổi giết chúng ta, những thành lũy khác sẽ không dám nhận chúng ta."
Nghe vậy, Vương Hải vô thức sờ hông mình, nơi đó có bức thư mà đại bàng biến dị cấp cao mang về cho ông ta hôm qua.
"Quên thành lũy đi." Vương Hải cắn răng, "Chúng ta xông ra ngoài."
"Chúng ta có thể đi đâu được chứ?" Ở thành lũy 18 bọn họ đã quen làm mưa làm gió, giờ lại phải bỏ trốn đến những nơi không thể đảm bảo an toàn làm tán hộ sao?
Chỉ nghĩ đến đó thôi đã khiến mọi người cảm thấy tuyệt vọng.
"Xông ra ngoài với tao thì biết, yên tâm đi, có chỗ đi." Vương Hải đè nén cơn máu đang cuộn lên, "Món nợ này dù sao cũng phải đòi lại được từ thành lũy 1!"
Mặc dù ông ta không giết được Quý Lăng Bạch, Vương Hải lấy ra món vũ khí nóng được cất giữ trong không gian.
"Bùm", chó biến dị bị nổ tung thành máu và thịt trong một khoảng lớn.
Người có dị năng cũng bị thương rất nhiều.
"Đi!"
Vương Hải hét lớn, dẫn người mình xông ra ngoài.
"Các anh em, ở nơi giao dịch bên ngoài thành lũy có một chiếc xe thú, chúng ta lên chiếc xe đó trước."
Vương Hải dẫn đầu liều mạng, chết mất một phần tư thân tín mới tới được nơi giao dịch.
Khoảnh khắc nhìn thấy cảnh tượng ở nơi giao dịch, ông ta không thể kìm nén được lửa giận, gân xanh nổi cả lên.
Lạnh giọng hét lớn: "Xe thú của tao! Xe thú của tao đâu!"
Xe thú lúc này đang chở một nhóm biến dị kỳ lạ chạy như điên, đương nhiên, Vương Hải không thể biết.
Quý Lăng Bạch cũng nhìn thấy Vương Hải đã phá vỡ vòng vây, có thể trở thành chủ thành lũy, đương nhiên ông ta cũng có chút tài năng.
"Quý ca! Bọn em tới rồi."
Đội viên của anh cũng đã đến.
"Chủ nhân trấn thủ ở chỗ chúng ta rồi, để cho bọn em dẫn đội ra ngoài." Trương Đào mập mạp lại tới, "Quý đội, anh nhìn gì thế?"
Quý Lăng Bạch đang nhìn chiếc xe thú của thành lũy chạy điên cuồng trên đường.
"Xe thú có gì hay mà nhìn? Có lẽ là bị ảnh hưởng việc tán hộ lánh nạn."
Trương Đào hào hứng, "Quý ca, Vương Hải muốn bỏ chạy, nếu anh đuổi theo chắc chắn sẽ bắt được ông ta!"
Tốc độ của Quý Lăng Bạch rất nhanh, với khả năng bay độc nhất vô nhị của anh thì dù Vương Hải có vũ khí nóng được giấu trong không gian cũng không thể làm gì.
Quý Lăng Bạch biết anh cần phải đuổi theo Vương Hải ngay bây giờ.
Nhưng sao anh lại thấy trước mặt chiếc xe thú đang chạy là Đại Hắc?
"Fuck!"
Trương Đào nhìn chằm chằm vào một hướng nào đó, đột nhiên hét lớn, "Tang thi ở rừng gai nổi điên rồi sao?"
Một số lượng lớn tang thi trong rừng gai chạy xuống, tang thi hệ tốc độ cõng theo tang thi có tốc độ không nhanh lắm, trên lưng thú biến dị cũng vác theo tang thi, một đống người chạy xuống đồi, hoàn toàn không để ý tới hai nhóm người đánh nhau trong rừng, mỗi con tang thi đều mang theo sự quyết đoán ngang ngược 'Ai cản là đập chết bà nó'.
Bầy tang thi khổng lồ cuối cùng cũng hợp nhất với chiếc xe thú điên cuồng kia.
Quý Lăng Bạch nhanh mắt nhìn thấy vòng hoa quen thuộc thấp thoáng trong cửa sổ xe.
Nếu như Tam Vô ở đây, những con tang thi này sẽ không nổi điên.
Thực vật biến dị cũng sẽ không tự tiện chạy ra ngoài.
"Quý đội, đừng do dự nữa, mau đuổi theo đi!"
Trương Đào vừa nói xong thì thấy đôi cánh của Quý Lăng Bạch run lên rồi phóng nhanh ra ngoài.
Anh ta còn chưa kịp đuổi theo đã nhận ra có gì đó sai sai.
"Ôi! Quý đội anh sai rồi! Sai hướng rồi!"
Vài đội viên bên cạnh kéo Trương Đào, "Quý đội tự có cân nhắc riêng, đám người Vương Hải là người chúng ta cần đuổi theo, chỉ cần giữ một khoảng cách vừa đủ là được."
Tốc độ của Quý Lăng Bạch nhanh hơn đám Đại Hắc, vừa bước tới đã nghe thấy giọng nói tức giận của Tang Lĩnh nói với một đám đàn em trong xe: "Bà già đó! Cướp Tam Vô, mặt đất nứt ra, ta không đuổi kịp, củ cải đuổi theo rồi, đi theo cái hố, chúng ta đuổi kịp, đánh bể đầu họ."
Quý Lăng Bạch biết ngay bà lão đó là ai.
Người có thể khống chế mặt đất và mang theo bà lão, vẻ mặt Quý Lăng Bạch trầm xuống, người ở thành lũy 2 ra tay rất dứt khoát, không ngờ bọn họ lại mang Tam Vô đi.
Hạ Thịnh chắc chắn đã phát hiện Tam Vô không giống những người khác.
Tam Vô không thể tới thành lũy 2 được!
Một tia chớp chợt lóe lên, Tang Lĩnh ngẩng đầu nhìn bầu trời, không thấy gì cả.
Tam Vô cuối cùng cũng bị sự lắc lư của xe thú mà tỉnh lại.
Cô vừa mở mắt ra đã thấy một nóc xe xa lạ, trái tim cũng chùng xuống.
"Cô không...." Hạ Thịnh mới vừa thốt ra hai chữ.
Tam Vô vẫn luôn căng thẳng đến cực điểm lập tức đá mạnh vào mặt Hạ Thịnh.
Hạ Thịnh không ngờ lại có người có thể vừa mở mắt vừa đá chân cùng một lúc, anh ta bị đá thẳng vào mặt, cảm giác sống mũi cao cũng sắp gãy mất rồi.
"Cô, con mẹ nó!"
Tam Vô ngồi dậy, trợn mắt hung dữ nhìn hai người trước mặt.
Một người là Hạ Thịnh thì cô biết, nhưng bà lão còn lại cô không biết, nhưng cô nhớ khuôn mặt này đã đánh mình rất mạnh.
"Cô gái nhỏ, đừng căng thẳng quá." Bà lão mỉm cười nhìn sang.
Tam Vô cười nhạt, "Đối với người đã đánh ngất tôi rồi ném vào trong xe mà muốn tôi không căng thẳng sao?"
Hạ Thịnh liếc nhìn bà lão, bà nói xem.
Làm sao mà cô ấy có thể nói thuyết phục đến vậy?
"Là bà lão tôi nóng lòng, muốn nhân tài." Bà ta cũng không tức giận, dù sao người cũng đã ở trước mặt mình.
"Tôi biết, đó là thủ đoạn mà những người quản lý thành lũy luôn sử dụng, giam giữ người ta trước, thể hiện giá trị sức mạnh tuyệt đối, sau đó mới thể hiện thái độ chiêu hiền đãi sĩ*." Ánh mắt Tam Vô sắc bén, cười nhạt nói: "Nếu bà muốn vừa đấm tôi choáng váng vừa xoa bằng một quả táo ngọt, thì có lẽ tôi không phải người thích ăn táo ngọt rồi."
*thời phong kiến, chỉ vua chúa, quan thần hạ mình kết bạn với người hiền tài
"Còn tang thi và thú biến dị của tôi thì sao?" Ánh mắt Tam Vô lạnh lùng.
Điểm yếu duy nhất của cô chính là cô không mạnh về thực lực, nhưng đối với bà lão có thực lực quá mạnh cũng là một trong những nguyên nhân khiến cô thua.
Hơn nữa, lúc đó Đại Hắc và Tang Lĩnh đều không ở bên cạnh cô, tang thi bình thường thì không đủ mạnh.
Là cô nóng lòng muốn báo thù, bất cẩn rồi.
"Đừng lo, bây giờ cô đang tức giận." Bà lão lau miệng, "Cô đã từng đến các thành lũy khác chưa? Khác một trời một vực với thành lũy 18, cô chắc chắn sẽ thích thôi."
"Nói như thể bà là con giun trong bụng tôi vậy." Tam Vô dựa vào thành xe, trong lòng đang tính xem nên thế nào.
Làm thế nào mới có thể chạy trốn dưới mí mắt của những người này đây?
Họ có biết bí mật của cô lúc bắt cô đi không? Biết được bao nhiêu rồi!
"Tang thi và thú biến dị của cô, đợi tới lúc cô vào thành lũy của chúng tôi rồi, bà lão đây sẽ đi tìm giúp cô." Bà ta cười nói: "Bây giờ thì không được."
"Tôi thấy thực lực của cô không mạnh lắm, vào thành lũy rồi cô sẽ được trang bị thêm súng tự vệ...."
Bà ta nói ra những điều kiện chiêu mộ rất tốt, nhưng nếu bà ta không dùng cách đó, có lẽ Tam Vô đã lắng nghe một cách bình tĩnh hơn.
Nhưng rõ ràng bên đối phương không hề cho cô cơ hội từ chối.
Sau đó, Tam Vô không hề mở miệng, đánh thì không lại rồi, cô sẽ không lãng phí sức lực quý giá của mình.
Người khác đưa đồ ăn và thức uống cho cô, cô kiểm tra không thấy có gì lạ lẫn vào cũng ăn luôn.
Bụng vẫn còn đau nhức, dù sao cũng phải chăm sóc bản thân thật tốt mới có thể chạy trốn được.
Thành lũy 2 không hổ danh là một trong những thành lũy có đồ ăn ngon.
Tam Vô ăn khoai lang nướng rất ngon.
Hạ Thịnh còn lấy ra một ly nước trái cây, "Cho cô một ly, chỉ có mình cô được thôi đấy, thêm nước cam này là khá no rồi."
Tam Vô uống xong một ly, đưa tay ra, "Thêm một ly nữa."
Hạ Thịnh: "....."
Tam Vô lau miệng sạch sẽ, đưa cả hai tay, "Đó là thái độ các người đối xử với nhân tài à?"
Hạ Thịnh: "....., vừa nãy cô còn mắng chúng tôi là cướp đấy." Không có ai lật mặt nhanh như má đâu!
Bà lão bên cạnh không nói gì, đưa phần cơm của mình cho Tam Vô, "Ăn đi!"
Tam Vô nhìn bà ta một cách kỳ lạ.
Ăn tiếp.
Chỉ là càng ăn cô càng lo lắng.
Bởi vì cô phát hiện trời đã tối rồi mà bọn họ không hề có ý định tìm một nơi sửa chữa.
"Cô muốn ăn, uống, dùng cái gì, bà cũng cho cô." Bà lão lấy chăn đắp cho Tam Vô, "Nhưng nếu cô muốn tìm một khe hở để chạy trốn, nói cho cô biết, không có cửa đâu."
"Trên đời này có rất nhiều nhân tài." Tam Vô nhìn chằm chằm vào bà lão, quấn chăn chặt hơn, "Hơn nữa thành lũy 2 cũng rất mạnh, các người cần gì phải ép buộc?"
Bà lão cười nhe răng, lộ ra một hàm răng trắng, "Sai rồi cô gái, nhờ những người già như chúng tôi ép buộc mà thành lũy 2 mới mạnh như vậy, sau này sẽ càng mạnh hơn!"
Tam Vô dựa vào thành xe, nhắm mắt lại không nói lời nào.
"Chủ nhân!"
Giọng nói của củ cải đột nhiên vang lên trong đầu khiến Tam Vô giật nảy mình, cô khó khăn kiềm chế vẻ mặt của mình, nhanh chóng nói: "Tiểu La! Em ở đâu thế?"
"Chủ nhân, chị đừng sợ, Tiểu La ở ngay phía sau đây!"
"Đại Hắc đã đưa mọi người đuổi theo rồi, dù chị có bị đưa vào thành lũy cũng không cần sợ, bọn em sẽ đến cứu chị."
Tiểu La không giỏi đánh nhau, nếu lúc này nó chui ra có khi sẽ bị nấu thành canh củ cải mất, nên nó xác định mình phải theo dõi cẩn thận, không thể phách lối ló đầu ra được.
"Em đừng để bọn họ phát hiện ra đấy Tiểu La."
Tam Vô đã buông lỏng hơn một chút, đầu tiên cô biết mình sẽ không bị giết, an toàn và ổn định, thứ hai là biết các bảo bối của mình đã đuổi theo, trái tim của cô cũng rơi xuống đúng chỗ.
"Chủ nhân, chị sẽ đến thành lũy 2 sao?" Tiểu La đã nghe thấy cuộc nói chuyện giữa cô và bà lão.
Hơn nữa, có vẻ như bà lão kia đối xử với chủ nhân rất tốt.
"Không biết." Tam Vô nói chắc như đinh đóng cột: "Nhưng cách làm của bà ta chị không chấp nhận được."
"Và chị cũng không cần vào thành lũy nhìn mặt người khác và nghe người ta sắp xếp chỉ đạo."
"Phải, phải, phải." Củ cải đồng ý, "Bọn em sẽ bảo vệ chủ nhân!"
Ban đầu Tam Vô buộc mình phải tỉnh táo, nhưng củ cải đã nói nếu có vấn đề gì sẽ gọi cô, Tam Vô liền ngủ một giấc, mở mắt ra lần nữa thì trời đã sáng.
Bên ngoài là cảnh tượng cô chưa từng nhìn thấy.
Tán hộ thường không đi quá xa để thay đổi lãnh thổ, vì số lượng người quá ít và nguy hiểm.
Đoàn xe là người của Hạ Thịnh, không chút băn khoăn, dùng hết sức lực lao thẳng về phía trước.
"Bà lão, nhìn này, sắp tới rồi!"
Hạ Thịnh đột nhiên ló đầu ra khỏi cửa sổ xe, giọng nói trở nên hưng phấn.
Tam Vô có thể nhìn thấy từ bên ngoài, thật ra thì chưa tới, vẫn còn cách một khoảng xa.
Nhưng kiến trúc của thành lũy 2 rất cao, từ xa đã nhìn thấy cái bóng mờ mờ.
Nhưng thứ khiến Tam Vô chú ý không phải là thành lũy 2, lúc này cô đang nằm trên cửa sổ, nhìn ra một thôn rộng lớn ngay bên ngoài.
Những ngôi nhà được bảo tồn tương đối tốt, sắp xết có trật tự, quan trọng hơn là Tam Vô đã nhìn thấy một vùng gai lớn mọc trên cánh đồng.
Có rất nhiều cánh đồng, trải dài mênh mông bên cạnh những ngôi nhà.
Cũng có không ít ao nước.
Điều kiện trong thôn quả thật rất tuyệt!
Đây chẳng phải là nơi ở trong mơ của cô sao? Cây gai tự nhiên được bao phủ bởi một rừng gai rộng lớn, rất nhiều động vật biến dị, tài nguyên phong phú.
Có thể tận dụng từng ao nước lớn để nuôi cá, những cánh đồng kia có thể trồng được bao nhiêu loại rau?
Khi đó, chỉ cần giải quyết vấn đề tường chắn bao toàn bộ lại, nó sẽ được xem như một căn cứ an toàn rồi.
"Đừng nhìn nữa." Hạ Thịnh vui vẻ nói: "Thành lũy của chúng tôi tốt hơn cái thôn hoang tàn này nhiều."
Nụ cười trên mặt Tam Vô hơi nhạt đi.
Bọn họ không hiểu giá trị của thôn này!
Nghĩ đến việc về nhà sớm, Hạ Thịnh thoải mái duỗi người.
"Cũng may là một chuyến đi an toàn." Tâm trạng của Hạ Thịnh rất tốt, anh ta nhìn những con ngựa biến dị đang cố gắng kéo xe kia, hào hứng quay đầu lại nói với Tam Vô, "Mấy con ngựa biến dị kia đều là tôi nuôi đấy, 5 năm rồi."
"Tôi biết cô nuôi tang thi rất giỏi, chúng ta có thể chia sẻ kinh nghiệm nuôi với nhau được đấy."
Tam Vô liếc nhìn anh ta, đang định mở miệng thì một tia chớp chợt lóe lên.
"Không đúng!" Hạ Thịnh bỗng nhiên biến sắc, chợt quay đầu nhìn những tia chớp đã nổ tung trước mặt, những con ngựa biến dị mà anh ta nuôi lớn đều bị tia chớp đánh bay ra xa, khiến chúng đau đớn phải hí lên với chủ nhân của mình.
Toàn bộ xe đều bị lật, bà lão là người phản ứng đầu tiên, túm lấy Tam Vô và Hạ Thịnh nhảy ra khỏi cửa sổ.
Trước mặt đều là bụi đất cuộn lên, Tam Vô che miệng ho khan, "Củ cải!"
Củ cải lập tức đến bên cô, chui ra khỏi đất và nhảy vào vòng tay của Tam Vô.
Mặc dù không biết chuyện gì xảy ra, nhưng bây giờ là thời cơ tốt nhất để trốn thoát!
Tam Vô thừa dịp hỗn loạn, vùng ra khỏi bà lão chạy ra ngoài.
Nhưng mới chạy được mấy bước, tầm mắt liền trở nên mơ hồ, có người đang túm lấy cổ áo cô, lông chim mềm mại lướt qua mặt cô.
Ngay sau đó, Tam Vô bị người ta xách lên, đẩy cô lên trời.
Ngay khi chân vừa rời khỏi mặt đất, cô liền theo bản năng ôm lấy người trước mặt, ngẩng đầu đối diện với đôi mắt màu bạc, còn cả bầu trời xanh biếc phía sau lưng anh.
Cuối cùng cô cũng biết tại sao đôi mắt này lại đem đến cho cô cảm giác quen thuộc đến vậy rồi.
Đôi mắt này, đôi cánh sau lưng, khiến cô cảm thấy vô cùng quen thuộc.
"Tiểu Bạch?" Tam Vô ngập ngừng hỏi thử.
Quý Lăng Bạch cúi đầu nhìn cô, trên người cô không có vết thương nào.
Cánh tay anh vừa đúng áp lên bụng cô, có thể cảm nhận rõ ràng sự căng phồng của cái bụng, xem ra là được ăn no.
"Quý Lăng Bạch, anh điên rồi sao!" Hạ Thịnh giậm chân, "Anh động đến ngựa của tôi làm gì?"
Quý Lăng Bạch cúi đầu nhìn anh ta, "Ăn miếng trả miếng, không hiểu sao?"
"Sao đột nhiên Quý đội lại tấn công cướp người của chúng tôi?" Bà lão kéo Hạ Thịnh lại, "Ở đây cũng không xa thành lũy 2 của chúng tôi lắm."
"Người của các người à?"
Quý Lăng Bạch khẽ cười, nhìn về phía Hạ Thịnh, bà lão căng thẳng quát lên: "Thiếu gia, lùi lại đây đi."
Nhưng đã quá trễ rồi.
Vô số ngọn lửa cháy dưới chân anh ta, Hạ Thịnh nhỏ giọng chửi thầm, ngay sau đó, mặt đất dưới chân chợt cao lên đưa anh ta thoát khỏi nơi bị ngọn lửa vây quanh.
"Thiếu gia! Đừng lên cao!"
Hạ Thịnh chợt ngẩng đầu lên, vô số sấm sét rơi xuống, uy lực còn mạnh hơn trước, một bức tường đất lớn xuất hiện trước mặt Hạ Thịnh.
Nhưng sấm sét nhanh hơn, xuyên thủng bức tường đất còn chưa được phòng thủ hoàn chỉnh, rơi xuống người Hạ Thịnh.
Quý Lăng Bạch nhìn Hạ Thịnh bị thương không thể động đậy, lạnh giọng nói: "Hạ Thịnh, nói thật nhé, cấp cao của cậu còn không mạnh bằng cấp trung của anh cậu."
Bà lão đỏ mắt, vô số ngọn gió từ trên người bà ta cuộn lên bay về phía Quý Lăng Bạch, lực đạo vừa nhanh vừa mạnh, Quý Lăng Bạch vội vàng né tránh, Tam Vô sợ hãi ôm chặt lấy eo anh.
"Quý đội cần gì phải làm khó thiếu gia của tôi!" Bà lão giận đến mức cả người run rẩy, "Có gì bất mãn thì bà lão tôi so chiêu với cậu cũng được mà."
"Biết bà coi trọng cậu ta nên tôi mới đánh, đau lòng à?" Quý Lăng Bạch lạnh lùng, "Nếu biết làm như vậy là không đúng, vậy tại sao bà lại động đến người mà người khác coi trọng hả?"
Tam Vô im lặng nhìn chằm chằm anh.
Thấy thế nào..... Cũng giống Tiểu Bạch hết.
Đôi cánh ngày nào cô cũng thấy chắc chắn không thể sai được.
Hóa ra con mèo này là người à?
Nói cách khác, biến thành mèo là một trong những dị năng của anh sao?
Rõ ràng tình hình đang nguy cấp như vậy, nhưng cô chỉ nhớ tới cảnh cô mặc đồ ngủ, vuốt ve con mèo đến khi ngủ mới thôi.
Mặt cô tái xanh lại.
Bà lão thấy vậy thì vui mừng nói: "Nhìn sắc mặt của cô gái đó đi, Quý đội, hình như người ta không quen anh thì phải."
Hạ Thịnh bị sấm sét đánh đến ngã xuống đất vẫn kiên quyết ngẩng đầu lên nhấn mạnh, "Chỉ là quan hệ ăn vài bữa cơm mà thôi."
Quý Lăng Bạch nhìn về phía Tam Vô, "Cô nói đi."
Anh buông lỏng bàn tay đang ôm lấy Tam Vô, từ độ cao này Tam Vô đã có thể tưởng tượng được bộ dáng thịt nát xương tan sau khi bị ném xuống.
Sau khi biết anh là Tiểu Bạch, Tam Vô càng thêm tin tưởng.
Hết cách rồi, dù sao Quý Lăng Bạch cũng là người quen, mượn một tay thoát thân trước rồi tính sau.
Cô ôm chặt lấy eo của Quý Lăng Bạch tránh để mình rơi xuống, cúi đầu nói với bà lão: "Chúng tôi rất thân, thân đến mức mỗi ngày tôi đều tắm cho anh ấy đấy."
Quý Lăng Bạch: "....." Để cho cô giải thích quả thật là một quyết định ngu xuẩn nhất của anh.
Mặt bà lão tái mét, "Cô, cô là người được nuôi sao?" Bà ta kích động đến mức hé răng cũng không nói được một câu hoàn chỉnh.
Bà ta trừng mắt nhìn Hạ Thịnh, chuyện quan trọng như vậy sao lại không nói?
Nếu biết là người phụ nữ của Quý Lăng Bạch, bà ta sẽ không bao giờ bắt cóc người ta về.
"Gì mà anh ta nuôi tôi." Tam Vô cảm thấy chuyện này có liên quan đến uy nghiêm của người đứng đầu trong nhà, "Là tôi vẫn luôn nuôi anh ta, thứ anh ta ăn cũng là thịt của tôi."
Mọi người đứng ở dưới đều nhìn thấy ánh mắt của Quý Lăng Bạch thay đổi.
Quý đội của thành lũy 1 lại là người ăn bám à nha.
Sắc mặt của Quý Lăng Bạch càng khó coi hơn.
"Lão Hoa*, dù trước mặt tôi có là Hạ Chí Thanh đi chăng nữa thì tôi vẫn sẽ nói câu đó, đừng động đến, không thể."
*Trong gốc ghi là "Hoa bà bà", mà "bà bà" có nghĩa là bà già, bà lão nên mình để là lão luôn
Quý Lăng Bạch mang theo Tam Vô xoay người rời đi, "Chuyện này không được tiếp diễn thêm lần nào nữa, nếu không tôi sẽ không bỏ qua nhẹ nhàng như vậy đâu."
Lão Hoa nhìn Tam Vô, trong mắt toàn là vẻ tiếc nuối.
Tam Vô thấy cửa của thành lũy 2 cách đó không xa đã mở ra, giống như có người nhận thấy động tĩnh ở đây liền dẫn theo một lượng lớn người ra ngoài.
Ở địa bàn của người ta có đánh thế nào cũng không thể thắng nổi.
Cô kích động vỗ Quý Lăng Bạch, "Nhanh lên, nhanh lên! Tiểu Bạch mau chạy đi."
Đầu của Quý Lăng Bạch bị cô vỗ rất đau.
Anh nhìn đám người Lão Hoa lần cuối, hừ lạnh một tiếng rồi bay về hướng khác.
Nhưng ngay sau đó, tất cả xe thú của Lão Hoa đều vang lên tiếng sấm sét, từng chiếc một bị nổ tung thành từng mảnh.
Sau lưng là giọng nói giận dữ của Hạ Thịnh.
"Quý Lăng Bạch, đồ điên!"
Tam Vô được Quý Lăng Bạch mang đi, những người của thành lũy 2 đuổi theo phía sau muốn báo thù cũng không kịp nữa rồi.
Hơn nữa, trời cũng tối rồi, Lão Hoa vô cùng mệt mỏi liền kêu mọi người thu dọn đồ đạc trở về thành lũy.
"Thiếu gia, cậu dưỡng thương cho thật tốt đi." Lão Hoa thở dài, "Cả ngày hôm nay đều không được yên, đúng là tiếc cho dị năng của cô gái kia thật."
"Nhưng cô ấy có thể điều khiển bao nhiêu tang thi?"
Hạ Thịnh mệt mỏi nằm trên giường nói: "Có mấy con thôi."
Nhưng bọn họ đã quên rằng một con trong số là lãnh thi.
Mà bọn họ không thể ngờ rằng, ngay lúc Tam Vô rời đi không lâu, lại có một nhóm người khác đến.
Tiểu La được Tam Vô ôm đi, quên để lại dấu hiệu cho mọi người, cho nên hố của Tiểu la chỉ dừng lại ở cửa của thành lũy 2.
Quỳ Quỳ nhìn thấy tình hình chiến đấu hỗn loạn ở đây, mắt đỏ lên.
"Làm thế nào bây giờ! Chủ nhân chắc chắn đã bị bắt vào trong thành lũy này rồi!"
Thành lũy rất lớn, người bên trong cũng rất mạnh.
"Làm sao đây? Nếu xông vào chắc chắn sẽ không thở được mất." Quỳ Quỳ nhìn về phía Tang Lĩnh, mọi người cũng đều nhìn Tang Lĩnh.
Đám đàn em ngoan ngoãn chờ lệnh.
Tang Lĩnh bỏ qua cửa chính, dẫn bọn họ đến cửa nhỏ.
"Đánh! Muốn đánh!"
Tang Lĩnh sờ đầu, "Đánh xong, nếu bọn họ đi ra, chúng ta lập tức rút lui."
Khi một đám tang thi vừa đến gần cửa nhỏ, liền nghe thấy âm thanh "đùng", "đùng", "đùng".
Tang Lĩnh lau mắt, nhìn thấy một nữ tang thi mặc váy đỏ đang dùng đầu liều mạng đụng cửa.