Tam Vô không hề hay biết thành lũy đang nổi sóng gió gì.
Lúc này cô đang rất buồn.
Bởi vì củ khoai tây duy nhất cô kỳ vọng rất nhiều dường như đã.... biến dị.
Gừng ngược lại phát triển rất khỏe mạnh.
Tam Vô chọc cho cu cậu khoai tây bò lên khỏi mặt đất, hình như nó vẫn chưa lớn, trên đầu còn có vài cây con màu xanh, chỉ lớn hơn một chút so với lúc trồng.
"Chủ nhân, chị không vui sao?" Cu cậu khoai tây di chuyển quanh cô, "Quỳ Quỳ nói năng lực của em rất mạnh, chủ nhân không vui sao?"
Tam Vô đỡ trán, củ khoai tây quả thật rất mạnh.
Nhưng sức mạnh của nó không phải ở phương diện chiến đấu, Tam Vô trơ mắt nhìn nó co lại một cục tạo ra một cái hố trên mặt đất, sau đó bước đến cái xô bằng cái chân ngắn cũn cỡn của mình, dội ướt lá cây trên đầu nó, rồi lại đánh xuống cái hố một chút.
Một màu xanh của cỏ mọc ra khỏi hố.
Loại cỏ này vừa nhỏ vừa dài, trông rất mềm mại, hơi giống với loại cỏ làm thức ăn cho gia súc nhưng được phóng to lên trước đây.
Nhưng cứ lấy từng chút như vậy, củ khoai tây nhỏ này đã ngồi thở hổn hển nghỉ ngơi suốt ba tiếng đồng hồ.
Còn uống rất nhiều nước.
"Cái này có ăn được không?" Tam Vô nhìn đám cỏ dại kia hỏi.
"Không biết nữa, em chỉ có thể trồng thôi, không biết công dụng của nó là gì." Cu cậu khoai tây trả lời.
"Không sao, chị tìm một con gà thử xem sao." Không sai, con gà mái của nhà Tam Vô không chịu thua kém ai đã ấp ra một con gà con.
Có thể là do gà nhà cô khác với nhà người ta, cộng thêm khả năng sinh tồn của động vật vốn đã mạnh nên sau khi gà con có thể ăn, có thể chạy thì ngày nào nó cũng đánh nhau với hai con vịt bên cạnh, sức chiến đấu ngày càng mạnh.
Tam Vô bứt một ít cỏ rồi băm nhỏ ra cho gà con ăn, chuẩn bị nhìn phản ứng của nó xem có khó chịu gì hay không.
Nhưng nguyên một ngày hôm sau, gà con vẫn dồi dào sức sống, thậm chí còn hoạt bát hơn hai con gà ăn thịt kia.
"Thứ này có lẽ là cỏ mục*." Mắt Tam Vô sáng lên khi nhìn thấy cỏ mục, thứ này có thể cắt ra nhiều lần trong một năm.
*cỏ cho động vật ăn
Huống hồ là bây giờ các chủng loại biến dị đều đang mạnh hơn rất nhiều?
Hơn nữa, động vật mà cô nuôi đều có thể ăn được, sau này nuôi lợn và dê cũng sẽ là thức ăn cho gia súc chất lượng cao, mặc dù gia súc bây giờ có thể ăn bất cứ cái gì nhưng nếu nuôi thịt bằng loại cỏ này thì chắc chắn sẽ ngon hơn hẳn.
Nếu sau này giữ giống và trồng thêm khoai tây, vậy thì vấn đề khẩu phần ăn của gia súc chẳng phải đã được giải quyết rồi sao?
"Khoai tây, em thật là tuyệt vời." Tam Vô rất hài lòng với sự phát triển dài lâu này, liền ôm lấy khoai tây hôn một cái.
Quỳ Quỳ và củ cải cộng thêm đóa hoa tường vi đang giảm bớt sự tồn tại đều sợ ngây người!
Lạy trúa!
Con đậu tâm cơ này dám đoạt mất chủ nhân của chúng?
Lớp vỏ màu cà phê của cu cậu khoai tây cũng gợn lên màu đỏ đen.
Quỳ Quỳ không vui, nó bật cả rễ khỏi đất nói: "Nhưng bây giờ chủ nhân sẽ không thể ăn khoai tây, chủ nhân muốn ăn khoai tây mà."
Thằng quỷ khoai tây là người đến trễ nhất, chưa tới lượt nó được hôn!
"Em có thể mà." Cu cậu khoai tây nôn nóng, "Em có anh em, em có thể dâng các anh em cho chủ nhân ăn!"
Tam Vô: "....."
Cu cậu khoai tây đúng là hảo anh em mà, 10 điểm!
"Anh em của em ở đâu ra?"
Tam Vô nhìn thân hình nhỏ bé của cu cậu khoai tây.
"Không phải em chỉ biết trồng cỏ mục thôi sao?"
"Em có thể dài ra, trên người em sẽ mọc ra một củ khoai tây em trai, chị có thể cắt nó đem đi trồng."
Tam Vô: "....." Nghe thật tàn nhẫn.
Mãi đến hôm sau Tam Vô mới hiểu câu này có nghĩa là gì.
Bên mặt dài ra của củ khoai tây có một củ khoai tây nhỏ hơn, nó để Tam Vô trồng cái củ đó vào đất, vẫn có thể tiếp tục nảy mầm.
Tam Vô thầm cảm thán năng lực chỉ có ở thực vật biến dị này, nó vượt ra hẳn sức tưởng tượng của cô, không có bọn nó sẽ chẳng làm được.
Cô nâng tay nhìn vào lòng bàn tay, ánh sáng trắng hình như đã sáng hơn trước đó một ít.
Có phải năng lực của cô đã mạnh hơn rồi không? Vậy không lẽ thực vật biến dị cũng mạnh hơn?
"Không biết lên tới cấp trung thì thực vật biến dị sẽ như thế nào nữa."
Đang suy nghĩ, bỗng nhiên Tiểu Tang mình đầy vết thương bước vào.
Dáng vẻ máu khắp người của cô bé khiến Tam Vô đau lòng không thôi.
Cô phải tránh đụng tới vết máu trong độc của tang thi, toàn bộ vết thương trên người Tiểu Tang đều do Tang Nhất rửa sạch.
Tuy sức chiến đấu của Tang Nhất không cao bằng đám Tiểu Tang nhưng lại là người làm việc nhà tốt nhất.
Không nói được nhưng rất kiên nhẫn.
"Đánh! Hoa rơi nước chảy*!" Tiểu Tang siết chặt nắm đấm.
*tơi bời tan tác, thất bại thảm hại
Tam Vô thấy rõ khúc xương bị lộ ra trên nắm tay của cô bé, dấu răng trên người cũng rất nhiều, mặc dù có thể bồi bổ để phục hồi lại, nhưng chung quy vẫn rất đau lòng nha.
Một trong những củ tỏi Tam Vô trồng sớm nhất đã trưởng thành rồi, trước tiên cô cắt xuống rồi cho những bắp tỏi chắc nịch vào nồi canh.
Băm một củ tỏi lớn chuẩn bị làm tôm rang tỏi.
Sau đó cô đi lấy một vài quả trứng vừa thu được làm thành món trứng hấp cho đám Tiểu Tang làm món ăn nhẹ.
"Ăn nhiều một chút nhé."
Tam Vô cũng trả cho đám đàn em một nồi canh cá lớn.
Bây giờ cá có rất nhiều, chúng có thể sinh và lại tiếp tục phát triển.
Sau đó Tam Vô phát hiện ra, tang thi nhà cô thì vẫn ổn nhưng đám đàn em hình như đã mập lên trông thấy?
Là mập đó!
Một con tang thi thì sao có thể mập chứ?
Tang Lĩnh đáp lại là, những tang thi không phải cấp cao nên không cần nhiều năng lượng đến vậy, bọn chúng vừa ngốc vừa ham ăn, bồi bổ nhiều quá thì phình người lên thôi.
Tam Vô: "....."
Là cô thiếu hiểu biết rồi.
Cu cậu khoai tây ngày nào cũng chăm chỉ trồng cỏ mục, trồng xong lại nhảy vào ngực Tam Vô nghỉ ngơi, nhưng Tam Vô nhận ra rằng sau khi cho nó ăn canh thì dường như tốc độ trồng trọt của nó đã nhanh hơn.
Gà con vô cùng thông minh, chúng đã biết tự đi bứt cỏ mục ăn rồi.
Nhìn trong sân càng ngày càng nhiều màu xanh lá, Tam Vô cảm thấy nên nhanh chóng mở rộng lãnh thổ.
Nhưng cô cũng không vội đánh dấu lãnh thổ, vì còn một chuyện quan trọng hơn đã tới.
Thành lũy 18 đã bắt đầu chính thức chiêu mộ người có dị năng, nghe nói đã triệu tập được hơn 400 tán hộ.
Còn một điều kỳ lạ là, chỉ cần là người có dị năng thì vị thiếu gia trong thành lũy kia sẽ không từ chối đến.
Sau khi mang theo thức ăn cho mình xong, cô đã sẵn sàng ra ngoài.
Tam Vô chỉ dẫn theo Đại Hắc và Tang Lĩnh qua đó, mang quá nhiều tang thi sẽ rất chói mắt, không ổn.
Nhưng thực ra hai người Tam Vô mang theo đã gây rất nhiều sự chú ý cho người khác.
Cũng may lần này những người được cử đi trong thành lũy 18 không ai nhạy bén như Quý Lăng Bạch và Hạ Thịnh, dưới sự cố sức áp chế của Tang Lĩnh, không một ai nhận ra thân phận lãnh thi của hắn.
"Lão đại, cô cũng tới à?"
Ba anh em râu quai nón từ xa đã nhìn thấy Tam Vô.
Liền nhanh chóng chạy đến chào hỏi.
"Lão Đại cô đi có một mình thôi sao?"
Lão Tam vừa dứt lời đã bị râu quai nón vỗ đầu, "Nói gì thế? Không thấy người ta còn dẫn theo tang thi và báo đen à?"
Có khi còn mạnh hơn ba anh em bọn họ cũng nên?
"Nhưng lần này có nhiều người thật đấy." Lão Nhị nhìn dòng người mênh mông cảm thán, "Em nghĩ đội có số lượng người nhiều nhất phải lên tới mười người ấy chứ."
Bọn họ đang nói chuyện liền nghe thấy tiếng xôn xao của đám đông bên ngoài.
Râu quai nón nhẹ 'xùy' một tiếng, hạ giọng nói: "Là vị thiếu gia của thành lũy đi ra, chậc, nghe nói tên thiếu gia này ở trong thành lũy không phải con người, người chết trong tay đếm còn không xuể, sẽ không thể ra khỏi thành lũy, rất sợ chết, mà sao lần này lại tích cực vậy?"
"Chúng ta cứ tránh xa hắn đi, loại người cặn bã như vậy chúng ta không chọc nổi đâu."
Trong đám đông có rất nhiều lời đánh giá khác nhau về Vương Hạo Sinh, nhưng Tam Vô lúc này lại không thể nghe lọt câu nào.
Cách một đám đông toàn là người, cô lại nhìn thấy khuôn mặt đó lần nữa.
Tam Vô siết chặt tay, hô hấp cũng trở nên gấp gáp, lỗ chân lông sau lưng đều đã mở hết, lông tơ dựng đứng khiến khung cảnh trước mắt ngày càng đen kịt.
Cô vẫn luôn nhớ đến cái ngày mà cô mang thức ăn đến đón A Tứ ra ngoài săn thú.
Thời tiết rất đẹp, ánh mặt trời chiếu xuống đất, giày của cô bị hỏng, chân trần đi trên đất vô cùng nóng.
Chỉ cách 100 mét, nơi mà Vương Hạo Sinh không thể nhìn thấy, lúc này hắn đang nắm một góc áo của A Tứ, hình như là tâm trạng của hắn không tốt, nói một tên người khốn khổ như A Tứ sao lại dám quẹt dơ quần áo của hắn?
Lúc ấy cô muốn điên rồi, định xông lên nhưng bị một dì tốt bụng bên cạnh ghì chặt vai và bịt miệng cô lại.
"Cháu không thể ra ngoài! Cháu sẽ chết mất!"
Dì vừa khóc vừa nói: "Không thể! Không thể!"
Cô cắn chặt tay dì ấy, dì ấy cũng nhịn.
"Mau quỳ xuống! Cúi đầu đi, đừng để hắn nhìn thấy cháu, cháu phải sống, sống mới có ngày mai được."
Tâm trạng của con trai chủ thành lũy đang không tốt nên châm lửa giết người thì đã sao?
Cái thành lũy này chính là một nơi như vậy.
Bọn họ không dám làm loạn, lúc hắn sát hại người nhà của mình thì họ vẫn phải run rẩy quỳ gối cùng những người khác.
Thậm chí còn không thể khóc.
Người không có thực lực, ngay cả tư cách đứng thẳng lưng cũng không có.
Ngày đó Tam Vô bị dì ghì đầu quỳ xuống, cô cảm thấy đầu gối của mình cũng sắp hỏng mất.
Ngay cả xương sống lưng cũng muốn gãy thành trăm mảnh.