Khanh Khanh đúng là mệnh khổ, ở kiếp trước bị chính người mình yêu xem như một món hàng tặng cho kẻ khác. Không còn lựa chọn nào khác, nàng phải tự sát bằng cách nhảy sông, kết thúc tất cả.
Ông trời cảm động, cho nàng thêm một lần cơ hội, sống lại vào thời điểm gặp hắn lần đầu.
Tại trướng quân đội, khắp nơi là binh sĩ, nàng cười mỉm, viện một lý do đi vòng rồi trực tiếp đến gặp chủ soái là Sở Trác, cũng chính là người trẻ tuổi đầy quyền lực nắm binh quyền trong tay kia.
Lần đầu tiên gặp Khanh Khanh, Sở Trác có trực giác biết ngay đây là một nữ nhân tâm địa không được tốt, có ý câu dẫn hắn. Thiếu niên thầm nghĩ, hắn sẽ không mắc lừa nàng, sẽ không thích nàng, càng sẽ không có chuyện cưới nàng.
Nhưng mà về sau lại có người nào đó nói: "Nương, mặt đau quá."