Câu trả lời cuối cùng của Chu Mịch cho Quý Tiết là suy nghĩ thêm.

Bởi vì đáp án trong đáy lòng cô cũng không chắc chắn, cảm giác ấy giống như là đứng trong sương mù hay chìm dưới đáy hồ, có hơi không xác định được hướng đi.

Đêm ấy cô mất ngủ, lúc nghe thấy tiếng chim hót mới mơ màng chìm vào giấc ngủ.

Chín rưỡi sáng, cô đứng trước gương trang điểm dùng kem che khuyết điểm che đi quầng thâm mắt. Quý Tiết đã ăn mặc gọn gàng chạy đến bên cạnh cô, cúi người in lên trán cô một nụ hôn.

Chu Mịch cười với anh ấy qua gương: “Hôm nay anh đẹp trai thật.”

Hôm nay Quý Tiết mặc jacket đen thêu hoa, rất có khí chất của một chàng trai hát chính hay tay chống trong một ban nhạc rock, đường hoàng lại chán chường.

Quý Tiết đứng thẳng người, bàn tay thanh tú còn gác lên vai trái cô: “Bữa sáng hôm nay muốn đi đâu ăn?”

Chu Mịch quay đầu nhìn anh ấy: “Ở nhà? Em có thể làm hai bát mì Dương Xuân, năm phút là xong, hôm qua em đem sợi mì mẹ em từ làm từ nhà đến.”

Quý Tiết nhìn chăm chú khuôn mặt tinh xảo gần như không thể xoi mói của cô: “Dầu khói có ảnh hưởng đến lớp trang điểm của em không?”

“Nhưng mà…” Chu Mịch nhìn ra cửa, có hơi tiếc nuối: “Phòng bếp tốt như vậy cứ để ở đấy đóng bụi sao?”

Quý Tiết suy nghĩ vài giây: “Tuần này anh mời một dì nấu cơm đến có được không? Sau này chúng ta muốn tổ chức ăn cơm ở nhà cũng không cần tự mình động tay.”

Chu Mịch mím môi, trả lời: “Ừ, được thôi.”



Khoảng thời gian từ lễ Giáng sinh đến Tết Nguyên đán, Chu Mịch bận đến thời gian uống cốc nước cũng không có, các loại hoạt động thúc đẩy sản phẩm lũ lượt kéo đến, cô đã tăng ca đến hai giờ đêm một tuần liên tiếp, hận không thể giải quyết luôn việc ăn mặc tắm rửa ngay ở công ty, vì vậy cũng chỉ có thể lần lượt từ chối lời mời party cuối năm của bạn trai.

Khuôn mẫu cuộc sống của Quý Tiết hoàn toàn phù hợp với gia cảnh của anh ấy, anh ấy là kiểu phú n đại nhận được sự khai sáng của văn hóa Âu Mỹ điển hình, dùng “Ngậm thìa vàng từ khi sinh ra” để hình dung cũng không đủ, nên nói là, từ khoảnh khắc cất tiếng khóc chào đời, anh ấy đã thực hiện được mục tiêu tự do kinh tế cả đời rồi.

Căn phòng hai mươi triệu ở Hoa Quận chỉ là một trong những món quà mà ông nội tặng anh ấy trong sinh nhật mười tám tuổi thôi.

Công việc vô cùng quan trọng đối với nhiều người, cũng chỉ là một nét tô điểm có cũng được mà không có cũng chẳng sao trong cuộc đời anh ấy.

Trên một ý nghĩa nào đó, anh ấy cùng loại với Trương Liễm.

Người trên đỉnh Kim Tự Tháp, việc theo đuổi trải nghiệm cá nhân luôn cao hơn so với người trần thế tục, chỉ có điều là hình thức thể hiện không giống mà thôi.

Sau khi yêu đương Chu Mịch mới biết, hạng mục Tết Đoan Ngọ anh ấy tận tâm tận lực phụ trách mỗi một lần trao đổi như vậy đều là vì được tiếp xúc với cô nhiều hơn.

Chu Mịch vì thế mà thụ sủng nhược kinh: “Hoàn toàn không thể tưởng tượng được anh lại yêu em từ cái nhìn đầu tiên.”

Quý Tiết không cho là như vậy: “Nhưng anh chính là đột nhiên trước mắt sáng lên, giống như nhìn thấy con mèo lang thang nhỏ rất đáng yêu vậy.”

Chu Mịch cười: “Vậy hiện tại thì sao?”

Quý Tiết rất thích nhéo má cô, dùng sức không mạnh: “Hiện tại là búp bê vải hai tông màu xanh hoàn mỹ không tỳ vết.”

Leader mới của Chu Mịch Trân Ni vẫn luôn phụ trách hạng mục 3C*, có một làn da màu mật ong xinh đẹp, mắt một mí, nhìn trong trẻo lạnh lùng lại cao cấp, giọng Bắc Kinh nghe vô cùng lưu loát.

(*Chiến lược kinh doanh qua truyền thông, chủ yếu sử dụng Wechat hay Weibo)

Sau khi đến Austar, số lần Chu Mịch qua lại với cô ấy không nhiều, nhưng cô vẫn luôn có ấn tượng sâu sắc.

Nghĩ đến công ty và chức vụ của bạn trai dễ gây ra sự xung đột và bất tiện về lợi ích, Chu Mịch cũng mượn lý do Diệp Nhạn rời chức, xin rời khỏi nhóm hàng tiêu dùng nhanh, chuyển sang nhóm 3C.

Cô đã từng nói riêng với Diệp Nhạn về quyết định này, đánh giá của leader trước vừa trực tiếp vừa thương tiếc: Lãng phí tài nguyên, nghĩ đến việc vương quốc hàng tiêu dùng nhanh trước đây của chị thiếu đi một nhân tài, chị lại tắc nghẽn trong lòng, có điều chị tôn trọng tất cả quyết định của em.

Tuy rằng nói chuyển nhóm như vượt núi, nhưng thái độ làm việc tích cực chủ động thích ứng của Chu Mịch giúp cô nhanh chóng vượt qua thời kỳ không hợp khí hậu, bắt đầu có thể thành thạo giải quyết công việc của team mới, vào lúc quan trọng này mà đột nhiên xin thôi việc, thật ra có hơi tế nhị và không có trách nhiệm.

Một buổi tối giữa tháng một, Quý Tiết hỏi cô nghĩ thế nào rồi, cô trình bày với anh ấy lý do này.

Vẻ mặt Quý Tiết lộ ra vẻ bối rối và khó hiểu, than nhẹ một tiếng: Sao em lại thích ở lại Austar như vậy, đổi sang một vị trí công tác nhẹ nhàng hơn không tốt hơn sao.

Chu Mịch như mắc xương cá ở trong họng, cuối cùng nói: Năm sau lại nói, khoảng thời gian trước Tết thật sự rất bận, em không muốn làm như lâm trận bỏ chạy vậy.

Quý Tiết ôm cô vào trong lòng: “Em yêu, em biết sau khi chuyển nhóm đã bao nhiêu lâu rồi không ra ngoài với anh không? Anh cảm thấy em sắp làm tổ ở công ty hai mươi tư giờ luôn rồi.”

Chu Mịch chỉ có thể bất lực vỗ vai anh ấy, dỗ dành: “Xin lỗi mà, nghỉ Tết em nhất định sẽ ở cùng anh nhiều hơn được không?”

Đêm khuya hôm đó, cô còn nhận được ảnh chụp màn hình một đoạn trò chuyện mà Đào Tử Y gửi đến, là đồng nghiệp của hai bộ phận khác đang thảo luận về cô trong nhóm nhỏ, nói cô vừa bán thân còn vừa ra vẻ, người có mắt đều nhìn ra sau khi cô ôm được cái đùi lớn bỗng chốc từ gà quê biến thành phượng hoàng, còn cố ý chuyển nhóm cho ai xem chứ.

Đào Tử Y căm phẫn trào dâng: [Đám phụ nữ low này chính là đang đố kị!]

Chu Mịch nhìn chằm chằm đoạn nói chuyện đó rất lâu, trong mắt không có bất kỳ dao động nào, trong lòng cũng vậy.

Cô trả lời Đào Tử Y: [Tùy bọn họ nói đi.]

Đào Tử Y nói: [Chỉ có em là tốt tính, là chị chị đã đi lên xé rách mặt của bọn họ rồi.]

Chu Mịch cảm thấy hơi kỳ quái, nhưng không nói ra được kỳ quái ở đâu.

Theo lý mà nói, nếu là mấy tháng trước, lúc này cô đã lửa giận đầy đầu đỏ mặt tía tai lệ nóng lưng tròng rồi.

Nhưng phản ứng thật sự của cô lúc này không chỉ không tức giận, không tủi thân, cũng lười tranh luận, thậm chí còn có vài phần đồng tình, bởi vì bọn họ nói quả thực rất gần với sự thực.

Cô đoán, có thể đây chính là trưởng thành đi.

Sau Tết Nguyên Đán, Chu Mịch đi theo sau Trân Ni gia nhập ước nguyện ban đầu của khi vào Austar của cô – Nhóm hạng mục BN, một hạng mục hợp tác lần thứ hai của IP Manhua* kinh điển, reprint sản phẩm kỹ thuật số phiên bản giới hạn năm mới.

(*Chỉ các sản phẩm cải biên từ Manhua.)

Cô ngạc nhiên mừng rỡ reo hò với leader của mình: [BN! Là BN!!!! Chị biết lúc đó tại sao em lại đến Austar không!!! Chính là vì quảng cáo tai nghe phiên bản Ngày Quốc tế Phụ nữ năm đó của BN đó!!!]

Trân Ni phản ứng lãnh đạm: [Dấu chấm than của em làm ồn đến chị rồi.]

Chu Mịch lập tức thu cảm xúc lại: [……………………… Xin lỗi.]

Trân Ni: [Dấu chấm lửng cũng vậy.]

Chu Mịch: [Xin lỗi]

Như một cây pháo bông trong vòng tròn khép kín, Chu Mịch cảm thấy bản thân cháy gần đến đoạn cuối rồi lại bùng lên.

Cô tập trung hết tinh thần vào trong hạng mục Tết âm lịch của BN, có một hôm, cô nhìn thấy một nhân viên thiết kế hỏi trong nhóm: [Brief lần này ai viết vậy? Tôi ngất, lâu lắm rồi không nhìn thấy một brief trực quan thoải mái như thế này, vừa xem là hiểu ngay.]

Trần Ni tag tên trong nhóm của cô: [@Austar – Minnie.]

Nhân viên thiết kế trả lời: [Không tồi nha.]

Trân Ni nói: [Minnie đúng là không tồi, mỗi ngày đều viết To do list lên bảng nhỏ, hỏi cô ấy cái gì cũng trả lời được, còn thường tìm thêm ảnh vào video tham khảo cho tôi xem nữa.]

Chu Mịch được khen mà có hơi ngại ngùng, trộm cười trả lời: [Hì hì, đều là do team trước đây dẫn dắt tốt thôi~]

Trân Ni: [Chị không thích người nói chuyện mang theo dấu ngữ khí hay dấu ngã, em vẫn luôn như vậy sao, sao lại không giống với trong tưởng tượng của chị.]

Một thực tập sinh vừa đến được hai tháng yếu ớt lên tiếng: [Em cũng tưởng rằng Minnie là kiểu nữ thần cao lãnh.]

Chu Mịch hắng giọng, nghiêm chỉnh giải thích: [………. Có thể có hiểu lầm gì đó ở đây.]



Thế mà, trước khi quay chụp một ngày lại xảy ra sự cố.

Trước lúc tan làm, khi Chu Mịch đối chiếu kịch bản gốc kiểm tra lại tính năng và bề ngoài của sản phẩm kỹ thuật số, phát hiện trên bàn phím hình như có một chức năng hỏng rồi.

Cô chau mày lại, gọi đồng nghiệp kiểm tra trước đó đến: “Cái đèn trên bàn phím này vẫn luôn không sáng sao?”

Đối phương lờ mờ hỏi: “Đèn gì cơ?”

Trái tim Chu Mịch đột nhiên trùng xuống.

Trân Ni không ở công ty, cô vội vàng liên hệ với cô ấy: “Xảy ra chuyện lớn rồi.”

Trân Ni nói chuyện lúc nào cũng bình tĩnh như vẻ ngoài của cô ấy: “Sao vậy.”

Lại nhấn mạnh: “Đừng có học theo âm uốn lưỡi của chị, ngô không ra ngô khoai không ra khoai.”

Chu Mịch tổ chức lại từ ngữ: “Không biết bản thân sản phẩm khách hàng gửi đến đã có lỗi hay trong quá trình vận chuyển bị hỏng, đèn bàn phím không sáng lên, trước đây Cici xác nhận không có vấn đề gì, không chú ý đến còn có chức năng này, nhưng trong kịch bản quay chụp ngày mai có chi tiết thể hiện hiệu ứng đèn RGB trên bàn phím.”

Trân Ni nói: “Đã xác nhận qua chưa?”

Chu Mịch trả lời: “Vâng, em thử qua trên mấy cái máy tính ở công ty rồi, đều không sáng.”

Trân Ni: “Mẹ nó.”

Chu Mịch: “…”

“Chín giờ ngày mai là phải quay rồi, bảo khách hàng gửi lại cũng không kịp, để xảy ra chuyện như thế này quá mất mặt rồi, trước hết đừng làm phiền khách hàng vội, nội bộ nghĩ xem có cách nào để giải quyết không.” Giọng điệu của Trân Ni có hơi mang ý khó giải quyết: “Chủ yếu là lô sản phẩm này trước đây được bán với số lượng có hạn, tối muộn thế này rồi muốn tìm được chắc chắn sẽ tốn sức.”

Chu Mịch nỗ lực bình ổn lại cảm xúc, suy nghĩ một hồi: “Nếu không như thế này, để em hỏi thử bạn trai em, anh ấy quen biết nhiều người, có lẽ sẽ có bạn ở lĩnh vực này, em cũng lập tức đến phố máy tính xem sao.”

Trân Ni nói: “Được, chị cũng hỏi xem.”

Cúp điện thoại, tim Chu Mịch đập rất nhanh, cô liếc nhìn Cici, cô nàng biết mình phạm phải lỗi lớn rồi, đang ngồi ở vị trí làm việc gấp gáp lau nước mắt.

Chu Mịch hít sâu một hơi, cào cào đầu, rút tờ giấy trên bàn mình ra đưa cho cô ấy: “Đừng khóc nữa, em mau hỏi xem trong số những người bạn tốt của mình có ai biết người nào cuồng máy tính không, còn có KOL ở phương diện này nữa, có thể có người còn sưu tầm bản cũ hoặc nhận được sản phẩm mới trước khi phát hành.”

Cô mặc áo lông lên đi nhanh ra ngoài, vừa đi vừa gọi cho Quý Tiết.

Tút liền mấy tiếng, đối phương nhận điện thoại, bên kia có hơi ồn ào.

Chu Mịch nói: “Có thể làm phiền anh…”

Quý Tiết “A?” một tiếng, ngữ điệu phấn khích: “Em yêu, anh không nghe rõ em nói gì cả! Em đợi anh một chút, anh tìm một nơi yên lặng.”

Chu Mịch dừng ở cửa thang máu, ấn nút “xuống dưới”, điều chỉnh âm lượng lớn lên: “Em không sao! Chỉ là muốn nói với anh công ty xảy ra ít chuyện, hôm nay em sẽ về hơi muộn.”

Quý Tiết nói: “Được thôi, anh cũng về hơi muộn, mấy giờ em kết thúc? Anh để tài xế đón em, tối rồi gọi xe không an toàn.”

Chu Mịch nói: “Không cần đâu, còn chưa biết phải bận đến lúc nào nữa.”

Chu Mịch cúp điện thoại, nhanh chóng biên soạn tin nhắn gửi cho bạn bè trong nhóm truyền thông, hỏi họ có biết KOL nào trong lĩnh vực kỹ thuật số không, phải là người trong Nghi Thị.

Đi ra khỏi tòa nhà, đợi không ở bên đường đông nghịt xe cộ hai phút, Chu Mịch nhìn phần mềm gọi xe không có chút phản ứng nào, lại liếc nhìn đồng hồ, cũng không nhịn được chửi bậy trong lòng, mẹ nó, vào thời gian này, ở con đường này căn bản không gọi được xe.

Lúc này Trân Ni lại gọi điện thoại đến, hỏi cô đã xuất phát đi phố máy tính chưa.

Chu Mịch thở ra một mảng khói trắng lớn, sứt đầu mẻ trán: “Khó giải quyết thật, không gọi được xe, hay là em đi tàu điện ngầm qua đó.”

Trân Ni nói: “Trước hết em cứ đợi ở đó đừng động đậy, chị hỏi xem có ai đi cùng em được không.”

Kết thúc cuộc gọi, Chu Mịch nghĩ điều Trân Ni nói cũng là một biện pháp, định vào nhóm của team hỏi xem bây giờ có ai có thể dành thời gian ra chạy đi với cô một chuyến không, kết quả Trân Ni với hiệu suất làm việc siêu cao đã hỏi trong nhóm lớn của công ty:

Austar – Trân Ni: [Bây giờ có ai ở công ty nhưng không bận không? Giúp tôi đưa một người, sản phẩm phải quay chụp vào sáng mai của nhóm tôi xảy ra chút vấn đề, phải đến phố máy tính tìm xem có mẫu tương tự không, @Austar – Minnie ở dưới tầng không gọi được xe, muộn nữa thì bên kia đóng cửa mất.]

Chu Mịch cũng gửi một meme “Ngồi dưới đất khóc lớn” theo: [Cứu bé! Vô cùng khẩn cấp!!!]

Trong nhóm lớn yên lặng mấy giây, một avatar màu đậm đột nhiên nhảy ra.

Fabian: [@Austar – Minnie đợi tôi.]

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play